Chương 108: Lần cuối nhìn thấy an thụy đan
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
Tôi vừa nghe kinh ngạc thật sự.
“Không phải tớ từ chối ông ta rồi sao?” Tôi lúng túng nói.
“Ai biết xảy ra chuyện gì chứ, bọn đàn ông không biết tự trọng, càng không có được lại càng muốn chiếm.” Vân San San nói.
Tôi im lặng.
Không có được lại càng muốn chiếm, đây không phải bệnh chung của đàn ông mà còn của cả phụ nữ.
Tôi nhớ tin nhắn giám đốc Thời trả lời: "Không sao, chúc em may mắn."
Câu “chúc em may mắn” chắc chắn là có dụng ý gì đó, chỉ tiếc là tôi không hiểu được.
“Giờ thấy hối hận rồi chứ?” Vân San San khó chịu nói, “Cứ cho là cậu từ chối anh ấy nhưng cũng nên tham gia thi đấu chứ, đừng vứt bỏ tiền đồ như thế. Tớ nói này, địa vị của bố mẹ An Thụy Đan không cao như cậu nghĩ đâu. Đừng nói giám đốc Thời sợ họ, đến cả giám đốc Hồ cũng chưa chắc đã giữ thể diện cho.”
“Bố mẹ An Thụy Đan làm chính trị, giám đốc Hồ làm kinh doanh…” Tôi chưa nói xong nhưng ý đã rất rõ ràng, trong suy nghĩ của tôi, kinh doanh lúc nào cũng phải nhường bên chính trị.
“Nói thì như thế, nhưng nếu làm kinh doanh đến một mức độ nào đó thì ai cũng có người chống lưng thôi. Giám đốc Thời làm gì thì tôi không biết, giám đốc Hồ nửa chữ cũng không chịu tiết lộ. Tôi chỉ biết anh ta từ Bắc Kinh đến, thế lực rất lớn. Nhưng tổng giám đốc Hồ là phó tổng nghiệp vụ của công ty họ, công ty tổng đặt tại Bắc Kinh. Tổng giám đốc Hồ quê ở thành phố A, nên ở thành phố A vài ngày. Công ty của Thời tổng là công ty quảng cáo 4A,địa vị rất cao…”
Tôi cũng coi như là hiểu, Vân San San muốn nói là: An Thụy Đan không là gì, tôi vì sợ An Thụy Đan từ bỏ cuộc thi thì tổn thất rất lớn.
“Thôi đi.” Tôi nắm tay Vân San San, “Nói những lời này cũng vô ích rồi.”
Tôi biết rõ mình đã không theo giám đốc Thời, cùng lắm thì ông ta cho mình đến chung kết. Đến chung kết tôi cũng không đấu nổi với ai…
Không xuất thân quyền thế, không phải dân chuyên nghiệp, thì cũng chỉ là cái lá làm nền.
Sau này có công ty giải trí nào coi trọng thì cũng là đi từ chức thấp nhất, cái giá phải trả chắc tôi không tưởng tượng nổi.
“Đúng là vô ích.” Cô ấy thở dài, “Tớ thấy đáng tiếc, cơ hội mà bao nhiêu người mong ước, cậu lại từ bỏ dễ dàng như thế.”
Cô ấy nói xong thì lùi về sau, định kết thúc chuyện này ở đây.
“Còn cậu? Vào bán kết chưa?” Tôi cùng cô ấy đi theo hướng phòng ngủ.
Cô ấy gật đầu: “Vốn muốn đi cùng cậu, nhưng không ngờ tớ vẫn phải bước tiếp một mình.”
“Còn An Thụy Đan?” Tôi hỏi.
“Cũng được vào chung kết rồi, trường chúng ta thì có tớ với cô ta là hai người được vào.” Cô ấy dừng lại một chút, “Cô ta hát thật sự rất hay, nhưng năm nay thì thiếu gì người hát hay, cô ta không có khuôn mặt ưa nhìn, thân hình cũng không đẹp, lại còn không biết nhảy… Khán giả không ủng hộ thì cho dù sau này công ty có coi trọng cô ta thì câu cũng biết đấy, lăng xê cô ta còn khó gấp nhiều lần so với lăng xê cậu.”
Tôi gật đầu, nói thêm mấy câu với Vân San San rồi cũng rời đi.
Sau khi đến phòng ngủ, tôi lại muốn gửi tin nhắn cám ơn giám đốc Thời, chỉ tiếc là tôi đã xóa số điện thoại của ông ta rồi nên thôi.
Sau vòng bán kết, thí sinh vào chung kết sẽ phải rời trường học và tập luyện kín.
Trước khi bọn họ đi, tôi gặp An Thụy Đan ở khu giảng đường một lần.
Hôm đó, cô ta ngẩng cao đầu, giống như một công chúa kiêu ngạo, bên cạnh có bốn người đi cùng, tôi thì chỉ có một mình.
Cô ta như kiểu trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái, ngay cả mấy người đi bên cạnh cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi.
Tôi nhớ lại lời Vân San San, không nhịn được cười.
Có những người tự cho rằng mình giỏi nhưng trên thực tế thì trong mắt người khác cô ta không là gì.
“Khương Kha!”An Thụy Đan gọi tôi, dẫn theo mấy người đằng đằng sát khí đi đến, “Cậu cười cái gì?”
“Trời đẹp, tâm trạng tốt thì cười thôi!” Tôi nghiêng đầu, ngắm nhìn mưa không ngớt bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại cười nói, “Chúc mừng cậu lọt vào chung kết! Chúc cậu tiền đồ sáng lạn, cũng mong tôi sớm được nhìn thấy cậu trên ti vi.”
Tôi cố gắng nói một cách chân thành, An Thụy Đan đột nhiên nói câu xanh rờn, “Xem như cậu biết điều, không tham gia bán kết.” Nói rồi dẫn đám người đó bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, chậm rãi nói: “Tham gia thì có sao, dù sao cậu cũng vào chung kết, đâu phải tôi.”
Tôi thấy cô ta hơi dừng lại, nhưng cuối cùng cũng quay đầu lại, cũng không nói lời nào.
Đây là lần cuối cùng tôi gặp An Thụy Đan
“Không phải tớ từ chối ông ta rồi sao?” Tôi lúng túng nói.
“Ai biết xảy ra chuyện gì chứ, bọn đàn ông không biết tự trọng, càng không có được lại càng muốn chiếm.” Vân San San nói.
Tôi im lặng.
Không có được lại càng muốn chiếm, đây không phải bệnh chung của đàn ông mà còn của cả phụ nữ.
Tôi nhớ tin nhắn giám đốc Thời trả lời: "Không sao, chúc em may mắn."
Câu “chúc em may mắn” chắc chắn là có dụng ý gì đó, chỉ tiếc là tôi không hiểu được.
“Giờ thấy hối hận rồi chứ?” Vân San San khó chịu nói, “Cứ cho là cậu từ chối anh ấy nhưng cũng nên tham gia thi đấu chứ, đừng vứt bỏ tiền đồ như thế. Tớ nói này, địa vị của bố mẹ An Thụy Đan không cao như cậu nghĩ đâu. Đừng nói giám đốc Thời sợ họ, đến cả giám đốc Hồ cũng chưa chắc đã giữ thể diện cho.”
“Bố mẹ An Thụy Đan làm chính trị, giám đốc Hồ làm kinh doanh…” Tôi chưa nói xong nhưng ý đã rất rõ ràng, trong suy nghĩ của tôi, kinh doanh lúc nào cũng phải nhường bên chính trị.
“Nói thì như thế, nhưng nếu làm kinh doanh đến một mức độ nào đó thì ai cũng có người chống lưng thôi. Giám đốc Thời làm gì thì tôi không biết, giám đốc Hồ nửa chữ cũng không chịu tiết lộ. Tôi chỉ biết anh ta từ Bắc Kinh đến, thế lực rất lớn. Nhưng tổng giám đốc Hồ là phó tổng nghiệp vụ của công ty họ, công ty tổng đặt tại Bắc Kinh. Tổng giám đốc Hồ quê ở thành phố A, nên ở thành phố A vài ngày. Công ty của Thời tổng là công ty quảng cáo 4A,địa vị rất cao…”
Tôi cũng coi như là hiểu, Vân San San muốn nói là: An Thụy Đan không là gì, tôi vì sợ An Thụy Đan từ bỏ cuộc thi thì tổn thất rất lớn.
“Thôi đi.” Tôi nắm tay Vân San San, “Nói những lời này cũng vô ích rồi.”
Tôi biết rõ mình đã không theo giám đốc Thời, cùng lắm thì ông ta cho mình đến chung kết. Đến chung kết tôi cũng không đấu nổi với ai…
Không xuất thân quyền thế, không phải dân chuyên nghiệp, thì cũng chỉ là cái lá làm nền.
Sau này có công ty giải trí nào coi trọng thì cũng là đi từ chức thấp nhất, cái giá phải trả chắc tôi không tưởng tượng nổi.
“Đúng là vô ích.” Cô ấy thở dài, “Tớ thấy đáng tiếc, cơ hội mà bao nhiêu người mong ước, cậu lại từ bỏ dễ dàng như thế.”
Cô ấy nói xong thì lùi về sau, định kết thúc chuyện này ở đây.
“Còn cậu? Vào bán kết chưa?” Tôi cùng cô ấy đi theo hướng phòng ngủ.
Cô ấy gật đầu: “Vốn muốn đi cùng cậu, nhưng không ngờ tớ vẫn phải bước tiếp một mình.”
“Còn An Thụy Đan?” Tôi hỏi.
“Cũng được vào chung kết rồi, trường chúng ta thì có tớ với cô ta là hai người được vào.” Cô ấy dừng lại một chút, “Cô ta hát thật sự rất hay, nhưng năm nay thì thiếu gì người hát hay, cô ta không có khuôn mặt ưa nhìn, thân hình cũng không đẹp, lại còn không biết nhảy… Khán giả không ủng hộ thì cho dù sau này công ty có coi trọng cô ta thì câu cũng biết đấy, lăng xê cô ta còn khó gấp nhiều lần so với lăng xê cậu.”
Tôi gật đầu, nói thêm mấy câu với Vân San San rồi cũng rời đi.
Sau khi đến phòng ngủ, tôi lại muốn gửi tin nhắn cám ơn giám đốc Thời, chỉ tiếc là tôi đã xóa số điện thoại của ông ta rồi nên thôi.
Sau vòng bán kết, thí sinh vào chung kết sẽ phải rời trường học và tập luyện kín.
Trước khi bọn họ đi, tôi gặp An Thụy Đan ở khu giảng đường một lần.
Hôm đó, cô ta ngẩng cao đầu, giống như một công chúa kiêu ngạo, bên cạnh có bốn người đi cùng, tôi thì chỉ có một mình.
Cô ta như kiểu trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái, ngay cả mấy người đi bên cạnh cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi.
Tôi nhớ lại lời Vân San San, không nhịn được cười.
Có những người tự cho rằng mình giỏi nhưng trên thực tế thì trong mắt người khác cô ta không là gì.
“Khương Kha!”An Thụy Đan gọi tôi, dẫn theo mấy người đằng đằng sát khí đi đến, “Cậu cười cái gì?”
“Trời đẹp, tâm trạng tốt thì cười thôi!” Tôi nghiêng đầu, ngắm nhìn mưa không ngớt bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại cười nói, “Chúc mừng cậu lọt vào chung kết! Chúc cậu tiền đồ sáng lạn, cũng mong tôi sớm được nhìn thấy cậu trên ti vi.”
Tôi cố gắng nói một cách chân thành, An Thụy Đan đột nhiên nói câu xanh rờn, “Xem như cậu biết điều, không tham gia bán kết.” Nói rồi dẫn đám người đó bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, chậm rãi nói: “Tham gia thì có sao, dù sao cậu cũng vào chung kết, đâu phải tôi.”
Tôi thấy cô ta hơi dừng lại, nhưng cuối cùng cũng quay đầu lại, cũng không nói lời nào.
Đây là lần cuối cùng tôi gặp An Thụy Đan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.