Chương 11: Rượu đã bỏ thuốc
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
Các ông chủ chọn các em tiếp rượu xong, chị Mai liền đi ra ngoài.
Sau khi chúng tôi nhao nhao kính rượu các ông chủ bên cạnh xong thì đi giúp các ông chủ chọn bài hát.
Có ông chủ thích hát, có ông chủ không thích hát.
Anh Trương dũng mãnh bên cạnh cô kia thích hát, bài hát đầu tiên là anh ta hát, bài “Bá Vương biệt Cơ”, anh ta hát phần của Bá Vương, anh ta đứng trước bàn trà, gào đến khàn cả giọng.
Hai người đi cùng anh ta cùng nhau hát phần Ngu Cơ, hát đến sầu thảm liên miên.
Làm nghề này của chúng tôi, ai không có lấy mấy phần giọng hát.
Đôi khi, một phòng đàn ông đến đây, vừa là tiêu khiển, vừa là nói chuyện, lúc bọn họ không hát, mấy người chúng tôi liền hát.
Anh Trương hát rất vui vẻ, mỗi tay ôm một người, trái hôn một cái, phải hôn một cái.
Nhìn anh ta như vậy, tối nay định chơi ba người hay sao? Tôi nghĩ.
Hát xong một bài, ông chủ Trác nhéo lưng tôi, nhắc tôi đi mời rượu.
Mời rượu lúc này cũng không gây khó dễ, thông thường trong những trường hợp này, ai hát xong rồi, những người khác đi mời rượu cũng rất bình thường. Tôi đứng dậy, nhiều người cũng bưng ly rượu đứng lên.
“Anh Trương hát hay thật! Tiểu Như kính anh một ly.” Hai tay tôi bưng ly rượu, thái độ chân thành.
Anh Trương gật đầu một cái, liếc mắt nhìn tôi, cụng nhẹ vào ly rượu của tôi một cái.
Anh ta ngửa đầu, một ly rượu rót vào trong miệng, căn bản không nhìn thấy động tác nuốt, rượu đã trôi xuống rồi.
Anh ta đang nhìn tôi uống, tôi rất căng thẳng.
Bởi ánh mắt anh ta nhìn tôi rất giống dã thú nhìn con mồi.
Khó khăn lắm tôi mới uống xong, không chừa lại chút nào, lúc này anh ta mới gật đầu một cái, dường như phê chuẩn cho tôi đi, tôi vội vàng chạy về bên cạnh ông chủ Trác.
Ông chủ Trác giống như buồn cười nhìn tôi, nhéo nhéo tay tôi.
“Sao lại sợ đến vậy?” Anh cười nhìn tôi.
Tôi biết tay mình lạnh, mỗi lần sợ hãi, tay chân tôi sẽ lạnh.
“Tôi còn ở bên cạnh mà.” Anh lại nói rồi kéo tôi vào lòng mình, tôi ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, tôi nghe thấy anh nói: “Lát nữa em không cần mời rượu những người khác nữa.”
Tôi vội vàng gật đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.
Cái cằm kiên nghị, yết hầu khêu gợi xẹt qua cổ họng khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Đại khái là cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lại muốn cắn tôi à?”
Tôi mím môi cười, ý đồ của tôi rõ ràng như vậy sao?
“Buổi tối cho em cắn đủ.” Anh thấp giọng, giọng nói ám muội không gì sánh được: “Nhưng bây giờ không được cắn.”
Mặt tôi hơi nóng, nhìn tôi háo sắc như vậy sao?
Không không không, người nói ra câu “cho em cắn đủ” mới háo sắc, còn mang theo ánh mắt, anh mới là đồ xấu xa ra vẻ tri thức! Thật muốn cởi bỏ cái mác tri thức này xuống, bỏ kính xuống, hôn lên một cái.
Trong hơi thở và nhiệt độ cơ thể của ông chủ Trác, tôi hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một người đàn ông đang dùng ánh mắt hung ác độc địa nhìn tôi.
Chỉ có lúc tôi vừa mời rượu anh ta mới có loại ánh mắt này, những lúc khác anh ta nhìn tôi cũng không khác nhìn những người phụ nữ khác là mấy, vì vậy ông chủ Trác không hề biết.
Bữa tiệc rượu vẫn được tiếp tục, tôi phát hiện ra cả phòng rõ ràng coi ông chủ Trác và anh Trương là chính.
Anh Trương là người lăn lộn trong giới xã hội đen, những người anh ta mang tới đều có cảm giác rất giang hồ, hơn nữa tôi nhìn thấy bọn họ thêm thuốc vào trong rượu.
Đến nửa hiệp sau, đã uống hết vài chai rượu Whisky, dưới sự kích thích của cả rượu và thuốc, trên mặt hơn nửa số người đều xuất hiện vẻ mê ly.
Khi một ly rượu thuốc được đưa đến tay tôi, nói mời tôi uống, ông chủ Trác bèn nhận lấy…
Sau khi chúng tôi nhao nhao kính rượu các ông chủ bên cạnh xong thì đi giúp các ông chủ chọn bài hát.
Có ông chủ thích hát, có ông chủ không thích hát.
Anh Trương dũng mãnh bên cạnh cô kia thích hát, bài hát đầu tiên là anh ta hát, bài “Bá Vương biệt Cơ”, anh ta hát phần của Bá Vương, anh ta đứng trước bàn trà, gào đến khàn cả giọng.
Hai người đi cùng anh ta cùng nhau hát phần Ngu Cơ, hát đến sầu thảm liên miên.
Làm nghề này của chúng tôi, ai không có lấy mấy phần giọng hát.
Đôi khi, một phòng đàn ông đến đây, vừa là tiêu khiển, vừa là nói chuyện, lúc bọn họ không hát, mấy người chúng tôi liền hát.
Anh Trương hát rất vui vẻ, mỗi tay ôm một người, trái hôn một cái, phải hôn một cái.
Nhìn anh ta như vậy, tối nay định chơi ba người hay sao? Tôi nghĩ.
Hát xong một bài, ông chủ Trác nhéo lưng tôi, nhắc tôi đi mời rượu.
Mời rượu lúc này cũng không gây khó dễ, thông thường trong những trường hợp này, ai hát xong rồi, những người khác đi mời rượu cũng rất bình thường. Tôi đứng dậy, nhiều người cũng bưng ly rượu đứng lên.
“Anh Trương hát hay thật! Tiểu Như kính anh một ly.” Hai tay tôi bưng ly rượu, thái độ chân thành.
Anh Trương gật đầu một cái, liếc mắt nhìn tôi, cụng nhẹ vào ly rượu của tôi một cái.
Anh ta ngửa đầu, một ly rượu rót vào trong miệng, căn bản không nhìn thấy động tác nuốt, rượu đã trôi xuống rồi.
Anh ta đang nhìn tôi uống, tôi rất căng thẳng.
Bởi ánh mắt anh ta nhìn tôi rất giống dã thú nhìn con mồi.
Khó khăn lắm tôi mới uống xong, không chừa lại chút nào, lúc này anh ta mới gật đầu một cái, dường như phê chuẩn cho tôi đi, tôi vội vàng chạy về bên cạnh ông chủ Trác.
Ông chủ Trác giống như buồn cười nhìn tôi, nhéo nhéo tay tôi.
“Sao lại sợ đến vậy?” Anh cười nhìn tôi.
Tôi biết tay mình lạnh, mỗi lần sợ hãi, tay chân tôi sẽ lạnh.
“Tôi còn ở bên cạnh mà.” Anh lại nói rồi kéo tôi vào lòng mình, tôi ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, tôi nghe thấy anh nói: “Lát nữa em không cần mời rượu những người khác nữa.”
Tôi vội vàng gật đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.
Cái cằm kiên nghị, yết hầu khêu gợi xẹt qua cổ họng khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Đại khái là cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lại muốn cắn tôi à?”
Tôi mím môi cười, ý đồ của tôi rõ ràng như vậy sao?
“Buổi tối cho em cắn đủ.” Anh thấp giọng, giọng nói ám muội không gì sánh được: “Nhưng bây giờ không được cắn.”
Mặt tôi hơi nóng, nhìn tôi háo sắc như vậy sao?
Không không không, người nói ra câu “cho em cắn đủ” mới háo sắc, còn mang theo ánh mắt, anh mới là đồ xấu xa ra vẻ tri thức! Thật muốn cởi bỏ cái mác tri thức này xuống, bỏ kính xuống, hôn lên một cái.
Trong hơi thở và nhiệt độ cơ thể của ông chủ Trác, tôi hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một người đàn ông đang dùng ánh mắt hung ác độc địa nhìn tôi.
Chỉ có lúc tôi vừa mời rượu anh ta mới có loại ánh mắt này, những lúc khác anh ta nhìn tôi cũng không khác nhìn những người phụ nữ khác là mấy, vì vậy ông chủ Trác không hề biết.
Bữa tiệc rượu vẫn được tiếp tục, tôi phát hiện ra cả phòng rõ ràng coi ông chủ Trác và anh Trương là chính.
Anh Trương là người lăn lộn trong giới xã hội đen, những người anh ta mang tới đều có cảm giác rất giang hồ, hơn nữa tôi nhìn thấy bọn họ thêm thuốc vào trong rượu.
Đến nửa hiệp sau, đã uống hết vài chai rượu Whisky, dưới sự kích thích của cả rượu và thuốc, trên mặt hơn nửa số người đều xuất hiện vẻ mê ly.
Khi một ly rượu thuốc được đưa đến tay tôi, nói mời tôi uống, ông chủ Trác bèn nhận lấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.