Chương 192: Tôi có lời muốn nói với cô
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
Bị hỏi một cậu như thế thì dù là ai cũng không dám nói "không thể" được.
Vì thế mấy cô gái chung phòng với tôi một là gật đầu nói "Có thể", một là nâng ly lên chúc Trác Hàng may mắn, mã đáo thành công.
Trác Hàng rất vui nên lại uống thêm mấy ly nữa, rồi cậu bỗng quay đầu lại hỏi tôi: "Khương Kha, cô cảm thấy thế nào?"
Tôi đang định lắc đầu thì cậu bỗng nhắm mắt lại: "Đừng nói nữa, tôi biết đáp án rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt này thì tôi tựa hồ cũng cảm nhận được nỗi đau thương của cậu, trái tim tôi tựa như bị người ta bóp một cái, bỗng có chút đau nhói, cũng có chút tự trách.
Đối với Trác Hàng thì tôi không nên nói chuyện cùng cậu, cũng không nên ăn cơm với cậu!
"Xin lỗi." Tôi nhẹ giọng nói.
"Không sao, là tôi đến chậm." Cậu rầu rĩ uống nửa ly rượu.
Bầu không khí của một bàn lớn chúng tôi bỗng lạnh đi rất nhiều.
Tuy giọng của tôi rất nhỏ, tiếng của cậu cũng không lớn nhưng dù là ai cũng từ hành động của cậu mà đoán ra rằng, cậu lại lần nữa bị tôi từ chối.
Cũng may Trác Hàng không phải loại người buồn rồi thì không vui lên nổi kia, sau khi cậu uống xong một ly rượu thì lập tức thay đổi đề tài, những người ngồi trong bàn cũng muốn thay đổi bầu không khí nên đề tài nóng lên rất nhanh.
Mọi người ai cũng hàn thuyên về chuyện lý thú trong lúc thực tập, trao đổi QQ với nhau, bảo rằng có gì sau này liên lạc nhiều hơn.
Trác Hàng thì kể kinh nghiệm phiên giao dịch ở khu trung tâm cùng tôi, kể rằng bọn tôi cướp khách hàng thế nào, cạnh tranh ra sao, tôi giỏi đến thế nào.
"Khương Kha, không phải cậu bảo đang làm trong bộ phận kế hoạch sao?" Vương Hiểu Yến đột nhiên nói.
"Cô ấy ở trong phòng kế hoạch đó, tôi còn ở trong phòng quy hoạch đây này! Chúng tôi là người mới, vừa vào công ty nên phải tham khảo thị trường, tiếp xúc gần gũi với khách hàng để biết được nhu cầu của bọn họ, thế thì mới làm việc tốt được." Trác Hàng tiếp lời.
"Nghe nói phòng kinh doanh kiếm lời nhiều lắm hả?" Vương Hiểu Yến vẫn cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.
"Lời gì mà lời chứ? Tôi với Khương Kha thuộc bộ phận thực thi, cho dù nhà có bán nhiều hơn nữa cũng không liên quan gì đến bọn tôi cả! Một phân tiền hoa hồng cũng không lấy được." Trác Hàng lại bảo.
"Vậy các cậu chịu lỗ quá!" Vương Hiểu Yến nói.
"Đâu còn cách nào đâu! Cũng đâu thể vì không lấy được chút hoa hồng mà không chăm chỉ làm việc chứ." Trác Hàng nói: "Tôi với cô ấy nếu không chăm chỉ làm việc thì nói không chừng còn bị đuổi việc."
"Cũng đúng." Vương Hiểu Yến đăm chiêu.
Lần ăn cơm này kéo dài hơn hai tiếng, sau khi ăn xong thì đám con trai đưa bọn tôi về nhà.
Đi tới dưới lầu ký túc xá thì tôi với bạn cùng phòng đi vào trong, Trác Hàng lại bỗng gọi tôi lại: "Khương Kha, tôi có lời muốn nói với cô!"
Tôi do dự.
"Chúng ta đến bãi tập một chút được không?" Cậu mời: "Không phải cô tò mò tại sao tôi lấy tên Vu Hàng khi ở trong công ty sao?"
Câu nói này thành công đả động đến tôi, bạn cùng phòng cũng thay nhau nói: "Cậu đi đi, coi như để tiêu cơm vậy, bọn mình sẽ mở nước giúp cậu."
Tôi gật đầu đi theo Trác Hàng đến bãi tập.
Bốn trăm mét đường chạy.
Trên bãi tập có người đang chạy đêm, cũng có người đang tản bộ.
Sau khi tôi với Trác Hàng đến bãi tập thì cũng tự nhiên đi men theo đường chạy.
Nơi này mặc dù có nhiều người tản bộ nhưng phần lớn là con gái với nhau, các cặp tình nhân sẽ không lựa chọn đến đây.
Tôi với Trác Hàng kề vai đi song song đến phía trước, cả hai vẫn cách nhau một khoảng.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy cậu ấy bây giờ rất khác so với lần đầu gặp mặt.
Cậu ấy khi đó như một con nhím xù gai vậy, nhưng bây giờ cậu đã thu gai toàn thân lại, trở nên ôn hoà, trong lúc phất tay còn tình cờ bắt gặp được bóng dáng của Trác tiên sinh nữa.
"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu cô." Cậu chậm rãi mở lời.
Tôi "Ừ" một tiếng: "Tôi tin cậu có nỗi khổ tâm riêng, là có quan hệ đến bối cảnh của cậu à?"
"Cô đoán được rồi sao?" Cậu nghiêng đầu, giọng nói hơi cao lên.
"Khó đoán lắm ư?" Tôi cười hỏi.
"Ừ, không khó đoán lắm." Cậu cười, rồi lại hỏi: "Khương Kha, cô biết tôi thấy cô lần đầu là khi nào không?"
Vì thế mấy cô gái chung phòng với tôi một là gật đầu nói "Có thể", một là nâng ly lên chúc Trác Hàng may mắn, mã đáo thành công.
Trác Hàng rất vui nên lại uống thêm mấy ly nữa, rồi cậu bỗng quay đầu lại hỏi tôi: "Khương Kha, cô cảm thấy thế nào?"
Tôi đang định lắc đầu thì cậu bỗng nhắm mắt lại: "Đừng nói nữa, tôi biết đáp án rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt này thì tôi tựa hồ cũng cảm nhận được nỗi đau thương của cậu, trái tim tôi tựa như bị người ta bóp một cái, bỗng có chút đau nhói, cũng có chút tự trách.
Đối với Trác Hàng thì tôi không nên nói chuyện cùng cậu, cũng không nên ăn cơm với cậu!
"Xin lỗi." Tôi nhẹ giọng nói.
"Không sao, là tôi đến chậm." Cậu rầu rĩ uống nửa ly rượu.
Bầu không khí của một bàn lớn chúng tôi bỗng lạnh đi rất nhiều.
Tuy giọng của tôi rất nhỏ, tiếng của cậu cũng không lớn nhưng dù là ai cũng từ hành động của cậu mà đoán ra rằng, cậu lại lần nữa bị tôi từ chối.
Cũng may Trác Hàng không phải loại người buồn rồi thì không vui lên nổi kia, sau khi cậu uống xong một ly rượu thì lập tức thay đổi đề tài, những người ngồi trong bàn cũng muốn thay đổi bầu không khí nên đề tài nóng lên rất nhanh.
Mọi người ai cũng hàn thuyên về chuyện lý thú trong lúc thực tập, trao đổi QQ với nhau, bảo rằng có gì sau này liên lạc nhiều hơn.
Trác Hàng thì kể kinh nghiệm phiên giao dịch ở khu trung tâm cùng tôi, kể rằng bọn tôi cướp khách hàng thế nào, cạnh tranh ra sao, tôi giỏi đến thế nào.
"Khương Kha, không phải cậu bảo đang làm trong bộ phận kế hoạch sao?" Vương Hiểu Yến đột nhiên nói.
"Cô ấy ở trong phòng kế hoạch đó, tôi còn ở trong phòng quy hoạch đây này! Chúng tôi là người mới, vừa vào công ty nên phải tham khảo thị trường, tiếp xúc gần gũi với khách hàng để biết được nhu cầu của bọn họ, thế thì mới làm việc tốt được." Trác Hàng tiếp lời.
"Nghe nói phòng kinh doanh kiếm lời nhiều lắm hả?" Vương Hiểu Yến vẫn cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.
"Lời gì mà lời chứ? Tôi với Khương Kha thuộc bộ phận thực thi, cho dù nhà có bán nhiều hơn nữa cũng không liên quan gì đến bọn tôi cả! Một phân tiền hoa hồng cũng không lấy được." Trác Hàng lại bảo.
"Vậy các cậu chịu lỗ quá!" Vương Hiểu Yến nói.
"Đâu còn cách nào đâu! Cũng đâu thể vì không lấy được chút hoa hồng mà không chăm chỉ làm việc chứ." Trác Hàng nói: "Tôi với cô ấy nếu không chăm chỉ làm việc thì nói không chừng còn bị đuổi việc."
"Cũng đúng." Vương Hiểu Yến đăm chiêu.
Lần ăn cơm này kéo dài hơn hai tiếng, sau khi ăn xong thì đám con trai đưa bọn tôi về nhà.
Đi tới dưới lầu ký túc xá thì tôi với bạn cùng phòng đi vào trong, Trác Hàng lại bỗng gọi tôi lại: "Khương Kha, tôi có lời muốn nói với cô!"
Tôi do dự.
"Chúng ta đến bãi tập một chút được không?" Cậu mời: "Không phải cô tò mò tại sao tôi lấy tên Vu Hàng khi ở trong công ty sao?"
Câu nói này thành công đả động đến tôi, bạn cùng phòng cũng thay nhau nói: "Cậu đi đi, coi như để tiêu cơm vậy, bọn mình sẽ mở nước giúp cậu."
Tôi gật đầu đi theo Trác Hàng đến bãi tập.
Bốn trăm mét đường chạy.
Trên bãi tập có người đang chạy đêm, cũng có người đang tản bộ.
Sau khi tôi với Trác Hàng đến bãi tập thì cũng tự nhiên đi men theo đường chạy.
Nơi này mặc dù có nhiều người tản bộ nhưng phần lớn là con gái với nhau, các cặp tình nhân sẽ không lựa chọn đến đây.
Tôi với Trác Hàng kề vai đi song song đến phía trước, cả hai vẫn cách nhau một khoảng.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy cậu ấy bây giờ rất khác so với lần đầu gặp mặt.
Cậu ấy khi đó như một con nhím xù gai vậy, nhưng bây giờ cậu đã thu gai toàn thân lại, trở nên ôn hoà, trong lúc phất tay còn tình cờ bắt gặp được bóng dáng của Trác tiên sinh nữa.
"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu cô." Cậu chậm rãi mở lời.
Tôi "Ừ" một tiếng: "Tôi tin cậu có nỗi khổ tâm riêng, là có quan hệ đến bối cảnh của cậu à?"
"Cô đoán được rồi sao?" Cậu nghiêng đầu, giọng nói hơi cao lên.
"Khó đoán lắm ư?" Tôi cười hỏi.
"Ừ, không khó đoán lắm." Cậu cười, rồi lại hỏi: "Khương Kha, cô biết tôi thấy cô lần đầu là khi nào không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.