Chương 201: Xin lỗi, chuyện tình cảm của tôi rất tốt
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
Từ chân núi thẳng lên, trên đỉnh núi có một tòa miếu ngói đỏ tường vàng.
Ngôi miếu này không lớn, hương khói cũng không vượng, chỉ lưa thưa mấy nén nhang lập lòe trong gió núi.
Tôi đi vào, không gian u ám. Tôi nhìn thấy tượng phật trên cao, ngài hạ mắt nhìn xuống chúng sinh, mặt mày hiền hậu.
Chuyện gì các ngài cũng biết sao?
Đúng vậy, chuyện gì các ngài cũng biết.
Vậy bọn họ có biết tôi yêu anh hay không?
Tôi nhớ tới đoạn hội thoại trong phim “Thất Nguyệt và An Sinh”, chuyện gì các ngài cũng biết. Vậy chắc hẳn các ngài cũng biết tôi vô cùng, vô cùng yêu anh Trác.
Tôi cảm thấy hổ thẹn, nhưng vẫn ích kỷ cầu xin một chút tình cảm không thuộc về mình kia.
Các ngài sẽ tha thứ cho chúng tôi sao?
Phật viết: Hết thảy thiện ác đều có thể nhìn thấu. Phật viết: Phổ độ chúng sinh…
Chúng sinh có tôi hay không?
“Thí chủ muốn dâng hương hay chăng?” Có giọng nói từ bên cạnh truyền tới.
Tôi quay đầu, nhìn thấy bóng người mặc trang phục tiểu hòa thượng đi ra.
“Vâng.” Tôi đáp.
Nếu cũng cầu Phật tổ phù hộ, tự nhiên muốn dâng hương.
“Thí chủ muốn dâng hương gì?” Tiểu hòa thượng hỏi. “Thí chủ có thể qua đây xem, chỗ chúng tôi ở đây có rất nhiều loại hương khác nhau.”
Tôi nhìn khắp một lượt những cây hương dài ngắn trên bàn.
“Xin hỏi, những thứ này cũng cần lưu tâm sao?”
“Có chứ, hương càng cao càng to, càng dễ hoàn thành tâm nguyện.”
Tôi nhướng mi nhìn cậu ta, tiểu hòa thượng nói tiếp: “Đối với Phật tổ mà nói, nhất định là chúng sinh ngang hàng, nhưng mà cô nghĩ xem, mỗi một ngày người tới thắp hương bái phật nhiều như vậy..."
Cậu ta dừng một chút, ý tứ rất rõ ràng: Mỗi ngày người thắp hương bái phật nhiều như vậy, Phật tổ cũng không giúp được.
"Chẳng qua là người tới đây cầu phật nhiều, đạt được ước nguyện cũng nhiều, cảm giác những người bằng lòng bỏ tiền dâng hương lớn đều có thể dễ dàng đạt thành nguyện vọng hơn. Thí chủ có thể căn cứ nguyện vọng trong lòng lớn nhỏ thế nào mà chọn hương cho phù hợp." Tiểu hòa thượng nói.
Từ phương diện lý trí mà nói, tuy rằng tôi không tán thành lắm lời nói của cậu ta, nhưng cũng không thể phủ nhận lời của cậu ta đã tác động đến tôi.
Dâng hương lớn sẽ dễ dàng đạt thành nguyện vọng, như vậy, nếu tôi dâng nén hương lớn nhất nơi này, có phải liền có thể bên anh Trác cả đời hay không?
Quả thực quá mức tốt đẹp, tôi không nhịn được nở nụ cười.
"Thí chủ, quyết định thế nào?" Tiểu hòa thượng chỉ chỉ hương trên bàn, ra giá theo thứ tự từ to đến nhỏ: "4 triệu 9, 3 triệu 9, 2 triệu 9, 1 triệu 9, 9 trăm, 99 nghìn, 9 nghìn."
Tôi cầm nên nén nhang ở giữa, loại một triệu 9.
"Thì ra, nguyện vọng của thí chủ nằm ở tầm trung nhỉ!" Tiểu hòa thượng thì thầm.
Tôi cười khổ. Trong lòng tôi, ở bên Trác tiên sinh dĩ nhiên là nguyện vọng hạng nhất, chỉ là thứ tiểu tam như tôi lại còn dám cầu nguyện như vậy, liệu có thể sẽ bị thiên lôi đánh?
Thủ tục tiếp theo rất đơn giản, dâng hương, quỳ lạy.
Tiểu hòa thượng gõ vang chiếc chuông lớn treo bên cạnh.
"Thí chủ, cô có muốn thắp đèn Trường Minh?"
"Có."
Thắp hai ngọn đèn Trường Minh, lần lượt viết tên anh Trác và tên tôi.
Trác Nguy, Khương Kha.
Khi nhìn thấy tên của tôi và anh đặt chung một chỗ, tôi bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc, giống như chúng tôi đời đời kiếp kiếp cũng có thể ở chung một chỗ vậy.
"Thí chủ, ở đây có thùng công đức." Tiểu hòa thượng nhắc nhở.
Vậy, tôi lại quyên ba triệu...
Lúc xuống núi, tôi đã tiêu hơn 30 triệu trong ngôi miếu này.
Sau khi ra khỏi núi, trên đường ra công viên, rất nhiều người ăn mặc giống cư dân địa phương cầm hương, cầm thẻ đồng, kéo du khách lại hỏi có muốn mua hương hoặc xem bói không?
Trong đó, có một người đàn bà tốc độ vô cùng nhanh, chạy đến trước mặt tôi câu đầu tiên nói là: "Cô gái, tôi nhìn cô tuy có dáng dấp đẹp, nhưng đường tình duyên lại không được thuận lợi cho lắm, có muốn tôi làm pháp sự cho hay không? Bảy trăm, bảo đảm cô và người cô yêu sau này hết thảy đều êm đẹp."
"Xin lỗi, chuyện tình cảm của tôi rất tốt." Tôi đáp.
Người đàn bà nhìn tôi vẻ không tin, tôi nhún nhún vai với bà ta, rất nhanh liền rời đi.
Những cô gái trẻ tuổi giống tôi, một thân một mình đi cầu thần bái phật, phần lớn là vì chuyện tình cảm đi? Lại nói, chuyện tình cảm này, cái gọi là thuận hay không thuận chẳng qua cũng chỉ là do cách người ta nhìn nhận thế nào mà thôi.
Giống như tôi và anh Trác, rõ ràng chuyện tình cảm rất tốt, có thể nói thuận, nhưng cũng có thể nói không thuận.
Người đàn bà kia chỉ là nắm trúng tâm lý đại đa số người, muốn lừa gạt ít tiền mà thôi!
Từ công viên Thạch Khắc trở lại, tôi quay về khách sạn trả phòng, rồi đến trạm chờ xe trở lại thành phố F, đoàn xe lửa ban đêm lao vun vút về thành phố A.
Ngôi miếu này không lớn, hương khói cũng không vượng, chỉ lưa thưa mấy nén nhang lập lòe trong gió núi.
Tôi đi vào, không gian u ám. Tôi nhìn thấy tượng phật trên cao, ngài hạ mắt nhìn xuống chúng sinh, mặt mày hiền hậu.
Chuyện gì các ngài cũng biết sao?
Đúng vậy, chuyện gì các ngài cũng biết.
Vậy bọn họ có biết tôi yêu anh hay không?
Tôi nhớ tới đoạn hội thoại trong phim “Thất Nguyệt và An Sinh”, chuyện gì các ngài cũng biết. Vậy chắc hẳn các ngài cũng biết tôi vô cùng, vô cùng yêu anh Trác.
Tôi cảm thấy hổ thẹn, nhưng vẫn ích kỷ cầu xin một chút tình cảm không thuộc về mình kia.
Các ngài sẽ tha thứ cho chúng tôi sao?
Phật viết: Hết thảy thiện ác đều có thể nhìn thấu. Phật viết: Phổ độ chúng sinh…
Chúng sinh có tôi hay không?
“Thí chủ muốn dâng hương hay chăng?” Có giọng nói từ bên cạnh truyền tới.
Tôi quay đầu, nhìn thấy bóng người mặc trang phục tiểu hòa thượng đi ra.
“Vâng.” Tôi đáp.
Nếu cũng cầu Phật tổ phù hộ, tự nhiên muốn dâng hương.
“Thí chủ muốn dâng hương gì?” Tiểu hòa thượng hỏi. “Thí chủ có thể qua đây xem, chỗ chúng tôi ở đây có rất nhiều loại hương khác nhau.”
Tôi nhìn khắp một lượt những cây hương dài ngắn trên bàn.
“Xin hỏi, những thứ này cũng cần lưu tâm sao?”
“Có chứ, hương càng cao càng to, càng dễ hoàn thành tâm nguyện.”
Tôi nhướng mi nhìn cậu ta, tiểu hòa thượng nói tiếp: “Đối với Phật tổ mà nói, nhất định là chúng sinh ngang hàng, nhưng mà cô nghĩ xem, mỗi một ngày người tới thắp hương bái phật nhiều như vậy..."
Cậu ta dừng một chút, ý tứ rất rõ ràng: Mỗi ngày người thắp hương bái phật nhiều như vậy, Phật tổ cũng không giúp được.
"Chẳng qua là người tới đây cầu phật nhiều, đạt được ước nguyện cũng nhiều, cảm giác những người bằng lòng bỏ tiền dâng hương lớn đều có thể dễ dàng đạt thành nguyện vọng hơn. Thí chủ có thể căn cứ nguyện vọng trong lòng lớn nhỏ thế nào mà chọn hương cho phù hợp." Tiểu hòa thượng nói.
Từ phương diện lý trí mà nói, tuy rằng tôi không tán thành lắm lời nói của cậu ta, nhưng cũng không thể phủ nhận lời của cậu ta đã tác động đến tôi.
Dâng hương lớn sẽ dễ dàng đạt thành nguyện vọng, như vậy, nếu tôi dâng nén hương lớn nhất nơi này, có phải liền có thể bên anh Trác cả đời hay không?
Quả thực quá mức tốt đẹp, tôi không nhịn được nở nụ cười.
"Thí chủ, quyết định thế nào?" Tiểu hòa thượng chỉ chỉ hương trên bàn, ra giá theo thứ tự từ to đến nhỏ: "4 triệu 9, 3 triệu 9, 2 triệu 9, 1 triệu 9, 9 trăm, 99 nghìn, 9 nghìn."
Tôi cầm nên nén nhang ở giữa, loại một triệu 9.
"Thì ra, nguyện vọng của thí chủ nằm ở tầm trung nhỉ!" Tiểu hòa thượng thì thầm.
Tôi cười khổ. Trong lòng tôi, ở bên Trác tiên sinh dĩ nhiên là nguyện vọng hạng nhất, chỉ là thứ tiểu tam như tôi lại còn dám cầu nguyện như vậy, liệu có thể sẽ bị thiên lôi đánh?
Thủ tục tiếp theo rất đơn giản, dâng hương, quỳ lạy.
Tiểu hòa thượng gõ vang chiếc chuông lớn treo bên cạnh.
"Thí chủ, cô có muốn thắp đèn Trường Minh?"
"Có."
Thắp hai ngọn đèn Trường Minh, lần lượt viết tên anh Trác và tên tôi.
Trác Nguy, Khương Kha.
Khi nhìn thấy tên của tôi và anh đặt chung một chỗ, tôi bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc, giống như chúng tôi đời đời kiếp kiếp cũng có thể ở chung một chỗ vậy.
"Thí chủ, ở đây có thùng công đức." Tiểu hòa thượng nhắc nhở.
Vậy, tôi lại quyên ba triệu...
Lúc xuống núi, tôi đã tiêu hơn 30 triệu trong ngôi miếu này.
Sau khi ra khỏi núi, trên đường ra công viên, rất nhiều người ăn mặc giống cư dân địa phương cầm hương, cầm thẻ đồng, kéo du khách lại hỏi có muốn mua hương hoặc xem bói không?
Trong đó, có một người đàn bà tốc độ vô cùng nhanh, chạy đến trước mặt tôi câu đầu tiên nói là: "Cô gái, tôi nhìn cô tuy có dáng dấp đẹp, nhưng đường tình duyên lại không được thuận lợi cho lắm, có muốn tôi làm pháp sự cho hay không? Bảy trăm, bảo đảm cô và người cô yêu sau này hết thảy đều êm đẹp."
"Xin lỗi, chuyện tình cảm của tôi rất tốt." Tôi đáp.
Người đàn bà nhìn tôi vẻ không tin, tôi nhún nhún vai với bà ta, rất nhanh liền rời đi.
Những cô gái trẻ tuổi giống tôi, một thân một mình đi cầu thần bái phật, phần lớn là vì chuyện tình cảm đi? Lại nói, chuyện tình cảm này, cái gọi là thuận hay không thuận chẳng qua cũng chỉ là do cách người ta nhìn nhận thế nào mà thôi.
Giống như tôi và anh Trác, rõ ràng chuyện tình cảm rất tốt, có thể nói thuận, nhưng cũng có thể nói không thuận.
Người đàn bà kia chỉ là nắm trúng tâm lý đại đa số người, muốn lừa gạt ít tiền mà thôi!
Từ công viên Thạch Khắc trở lại, tôi quay về khách sạn trả phòng, rồi đến trạm chờ xe trở lại thành phố F, đoàn xe lửa ban đêm lao vun vút về thành phố A.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.