Chương 44
Trịnh Chung
29/08/2020
Mộc Cương nhìn Khả Uyên, ông nhìn ra tình cảm của cô dành cho Gia Minh quá lớn.
- Con gái, ông ngoại chỉ muốn nói cho con hiểu, nếu con vào tổ chức thì ta không thể không nói cho Chí Hào biết được nó sẽ giúp con giữ bí mật với tất cả, nó sau này sẽ là em chồng của con, còn việc của mẹ con nhà Khả Như ta để con tự giải quyết,nhưng ta muốn nói với con nếu là một người trong hắc đạo phải có trái tim lạnh,không được mềm lòng với một ai vì xung quanh sẽ rất nhiều kẻ thù, sơ xảy ra một chút sơ hở thôi cũng khiến chúng ta bị thương thậm chí có thể mất cả mạng.
Khả Uyên gật đầu trả lời:
- Ông yên tâm,con học bắn súng cũng là để bảo vệ chính mình nhưng giờ là lúc con dùng đến nó để trả thù cho mẹ và em trai.
Mộc Cương do dự nhưng rồi cũng mềm lòng vì đứa cháu gái này của mình.
- Khả Uyên, ta muốn nói cho con biết một điều này, nhưng hứa với ông ngoại không được để lộ ra ngoài.
Khả Uyên gật gật như hiểu ý Mộc Cương.
- Dạ, ông cứ nói con sẽ không nói cho ai biết đâu ạ.
Mộc Cương lấy chén trà uống nhìn về cánh cửa phía trước đăm chiêu.
- Con gái, thật ra năm đó chỉ có hai tài xế thiệt mạng vì bị thương nặng quá, ta đã cho người mai táng họ, còn mẹ con và em trai con vẫn còn nhưng chỉ còn là người thực vật, còn hai người nữa là chiếc xe mất thắng đâm vào xe của mẹ con là mẹ của Gia Minh và đứa bé may mắn là chí hào sống sót.
Thằng bé đã bị hủy đi gương mặt của mình, nhưng chỉ bị như vậy Tuyết Tần mới không nhận ra nó là con của Tống Minh kha, nó mới được an toàn sống đến hiện tại...
Khả Uyên bất ngờ với những gì Mộc Cương vừa nói trong đầu cô lúc này cũng có ngàn câu hỏi:
"mẹ và em vẫn còn sống sao?Vụ tai nạn năm đó là sao? Tại sao cả mẹ của Gia Minh cũng bị tai nạn trong vụ va chạm đó?rốt cuộc ai là người gây ra tai nạn cho mẹ cô?"
- Ông ngoại vậy nếu mẹ con còn sống thì người đang ở đâu?
Mộc Cương không vội vàng,bình thản đứng dậy đi về phía cánh cửa cạnh giường mở ra nói:
- Khả Uyên con vào thăm mẹ và em trai con đi!
Khả Uyên vừa bất ngờ lại vui mừng vì mẹ cô vẫn còn sống nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ còn mọi thứ lại khác hoàn toàn khi cô bước vào phòng hình ảnh một cậu nhóc mười mấy tuổi thân hình đã lớn nhưng khuôn mặt vẫn búng ra sữa, nhìn cậu ta cô lại bất giác giật mình nhìn qua Mộc Cương.
- Ông..? Đây là...?
- Là em trai con,Ngô Vương kỳ em sinh đôi với con nhưng kém may mắn vì bị đem vào vòng xoáy địa vị giờ để nằm ở đây...!
Mộc Cương trả lời Khả Uyên nhưng lại đứng vuốt nhẹ khuôn mặt điển trai của cháu mình.
- Ông, còn hai người kia là?
Mộc Cương chỉ về người phụ nữ nằm ở giữa nói:
- Nằm ở giữa là mẹ con Mộc Linh còn người kia là mẹ của Gia Minh là Mộc Anh...
Khả Uyên đi về phía giường của mẹ mình ngồi xuống cầm tay bà, cô chợt rơi nước mắt,cô khóc vì thương mẹ, khóc vì đã không đến bên mẹ cô bao lâu nay, từng tiếng nấc cứ thế một rần lớn Mộc Cương nhìn thấy vậy ông không muốn chen ngang vào nên lẳng lặng bước ra ngoài đóng cửa lại.
Chí Hào cũng từ đâu bước vào phòng thấy Mộc Cương đi từ phòng nhỏ của mẹ cậu ta thì lên tiếng:
- Ông ngoại, mẹ con đã có tiến triển gì không ạ?
Mộc Cương khẽ lắc đầu:
- Con nghĩ 17 năm qua mẹ con vẫn vậy thì không chắc sẽ tỉnh lại...
Chí Hào như hiểu ra, ngồi xuống ghế gãi đầu nhìn ông.
- Ông ngoại, thật ra con cũng mệt mỏi lắm, qua để hỏi ông làm quân sư cho con.
Mộc Cương nghiêng đầu ra hiệu cho chí hào nói:
- con nói ra xem ta có giúp con được không?
- Ông ngoại, thật ra con với anh Khang vừa làm cho Gia Minh bị chị dâu hiểu lầm, nhưng cũng tại anh ý, ai bảo đồng ý đi ăn cùng Khả Như làm gì cơ chứ! Không có con hiểu ra ý đồ thì chắc chắn anh ý đã làm chuyện đồi bại kia với ả rồi.
Mộc Cương nghe Chí Hào nói thì cũng hiểu ra một chút vấn đề trong việc Khả Uyên lại đòi vào tổ chức.
- Con làm đúng rồi, không cần phải áy náy làm gì? Cứ để cho Gia Minh nhận ra mà sửa sai,con chỉ cần nói cho khả uyên biết xem nó có biểu hiện gì không?
- Nhưng..!
- Nhưng cái gì con cứ làm đi, à ta muốn nhờ con đưa Khả Uyên vào tổ chức nhưng làm bí mật, con hãy bảo vệ nó.
Chí hào gần như sốc vì lời đề nghị của Mộc Cương, cậu ta cũng thắc mắc hỏi lại:
- Ông, như vậy nguy hiểm lắm, Gia minh mà biết thì con đâu còn mạng ở đây nữa....!
- Con sợ?
- Con sợ chứ sao nữa, anh ba mà biết con đưa chị dâu vào tổ chức thì con chắc chắn sẽ bị lên núi ở ẩn luôn ấy chứ còn được ngồi ở đây với ông sao?
Mộc Cương cười vang lên, ông không nghĩ là thằng cháu ông đã dạy bảo từ nhỏ tới nay không biết sợ là gì mà lại đi sợ thằng anh trai nó. Nói mà hai người không hề biết là Khả Uyên đã đứng ở cửa nghe toàn bộ câu chuyện của hai người, ánh mắt cô lộ ra một luồng sát khí nhìn về phía người con trai đang ngồi thao thao bất tuyệt.
- Con gái, ông ngoại chỉ muốn nói cho con hiểu, nếu con vào tổ chức thì ta không thể không nói cho Chí Hào biết được nó sẽ giúp con giữ bí mật với tất cả, nó sau này sẽ là em chồng của con, còn việc của mẹ con nhà Khả Như ta để con tự giải quyết,nhưng ta muốn nói với con nếu là một người trong hắc đạo phải có trái tim lạnh,không được mềm lòng với một ai vì xung quanh sẽ rất nhiều kẻ thù, sơ xảy ra một chút sơ hở thôi cũng khiến chúng ta bị thương thậm chí có thể mất cả mạng.
Khả Uyên gật đầu trả lời:
- Ông yên tâm,con học bắn súng cũng là để bảo vệ chính mình nhưng giờ là lúc con dùng đến nó để trả thù cho mẹ và em trai.
Mộc Cương do dự nhưng rồi cũng mềm lòng vì đứa cháu gái này của mình.
- Khả Uyên, ta muốn nói cho con biết một điều này, nhưng hứa với ông ngoại không được để lộ ra ngoài.
Khả Uyên gật gật như hiểu ý Mộc Cương.
- Dạ, ông cứ nói con sẽ không nói cho ai biết đâu ạ.
Mộc Cương lấy chén trà uống nhìn về cánh cửa phía trước đăm chiêu.
- Con gái, thật ra năm đó chỉ có hai tài xế thiệt mạng vì bị thương nặng quá, ta đã cho người mai táng họ, còn mẹ con và em trai con vẫn còn nhưng chỉ còn là người thực vật, còn hai người nữa là chiếc xe mất thắng đâm vào xe của mẹ con là mẹ của Gia Minh và đứa bé may mắn là chí hào sống sót.
Thằng bé đã bị hủy đi gương mặt của mình, nhưng chỉ bị như vậy Tuyết Tần mới không nhận ra nó là con của Tống Minh kha, nó mới được an toàn sống đến hiện tại...
Khả Uyên bất ngờ với những gì Mộc Cương vừa nói trong đầu cô lúc này cũng có ngàn câu hỏi:
"mẹ và em vẫn còn sống sao?Vụ tai nạn năm đó là sao? Tại sao cả mẹ của Gia Minh cũng bị tai nạn trong vụ va chạm đó?rốt cuộc ai là người gây ra tai nạn cho mẹ cô?"
- Ông ngoại vậy nếu mẹ con còn sống thì người đang ở đâu?
Mộc Cương không vội vàng,bình thản đứng dậy đi về phía cánh cửa cạnh giường mở ra nói:
- Khả Uyên con vào thăm mẹ và em trai con đi!
Khả Uyên vừa bất ngờ lại vui mừng vì mẹ cô vẫn còn sống nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ còn mọi thứ lại khác hoàn toàn khi cô bước vào phòng hình ảnh một cậu nhóc mười mấy tuổi thân hình đã lớn nhưng khuôn mặt vẫn búng ra sữa, nhìn cậu ta cô lại bất giác giật mình nhìn qua Mộc Cương.
- Ông..? Đây là...?
- Là em trai con,Ngô Vương kỳ em sinh đôi với con nhưng kém may mắn vì bị đem vào vòng xoáy địa vị giờ để nằm ở đây...!
Mộc Cương trả lời Khả Uyên nhưng lại đứng vuốt nhẹ khuôn mặt điển trai của cháu mình.
- Ông, còn hai người kia là?
Mộc Cương chỉ về người phụ nữ nằm ở giữa nói:
- Nằm ở giữa là mẹ con Mộc Linh còn người kia là mẹ của Gia Minh là Mộc Anh...
Khả Uyên đi về phía giường của mẹ mình ngồi xuống cầm tay bà, cô chợt rơi nước mắt,cô khóc vì thương mẹ, khóc vì đã không đến bên mẹ cô bao lâu nay, từng tiếng nấc cứ thế một rần lớn Mộc Cương nhìn thấy vậy ông không muốn chen ngang vào nên lẳng lặng bước ra ngoài đóng cửa lại.
Chí Hào cũng từ đâu bước vào phòng thấy Mộc Cương đi từ phòng nhỏ của mẹ cậu ta thì lên tiếng:
- Ông ngoại, mẹ con đã có tiến triển gì không ạ?
Mộc Cương khẽ lắc đầu:
- Con nghĩ 17 năm qua mẹ con vẫn vậy thì không chắc sẽ tỉnh lại...
Chí Hào như hiểu ra, ngồi xuống ghế gãi đầu nhìn ông.
- Ông ngoại, thật ra con cũng mệt mỏi lắm, qua để hỏi ông làm quân sư cho con.
Mộc Cương nghiêng đầu ra hiệu cho chí hào nói:
- con nói ra xem ta có giúp con được không?
- Ông ngoại, thật ra con với anh Khang vừa làm cho Gia Minh bị chị dâu hiểu lầm, nhưng cũng tại anh ý, ai bảo đồng ý đi ăn cùng Khả Như làm gì cơ chứ! Không có con hiểu ra ý đồ thì chắc chắn anh ý đã làm chuyện đồi bại kia với ả rồi.
Mộc Cương nghe Chí Hào nói thì cũng hiểu ra một chút vấn đề trong việc Khả Uyên lại đòi vào tổ chức.
- Con làm đúng rồi, không cần phải áy náy làm gì? Cứ để cho Gia Minh nhận ra mà sửa sai,con chỉ cần nói cho khả uyên biết xem nó có biểu hiện gì không?
- Nhưng..!
- Nhưng cái gì con cứ làm đi, à ta muốn nhờ con đưa Khả Uyên vào tổ chức nhưng làm bí mật, con hãy bảo vệ nó.
Chí hào gần như sốc vì lời đề nghị của Mộc Cương, cậu ta cũng thắc mắc hỏi lại:
- Ông, như vậy nguy hiểm lắm, Gia minh mà biết thì con đâu còn mạng ở đây nữa....!
- Con sợ?
- Con sợ chứ sao nữa, anh ba mà biết con đưa chị dâu vào tổ chức thì con chắc chắn sẽ bị lên núi ở ẩn luôn ấy chứ còn được ngồi ở đây với ông sao?
Mộc Cương cười vang lên, ông không nghĩ là thằng cháu ông đã dạy bảo từ nhỏ tới nay không biết sợ là gì mà lại đi sợ thằng anh trai nó. Nói mà hai người không hề biết là Khả Uyên đã đứng ở cửa nghe toàn bộ câu chuyện của hai người, ánh mắt cô lộ ra một luồng sát khí nhìn về phía người con trai đang ngồi thao thao bất tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.