Chương 27
Sumi Xuyên
02/04/2018
Suốt bốn năm ở cùng chị, Bảo Bảo chưa bao giờ nghe chị nhắc đến ba, mẹ
hoặc họ hàng hai bên nội ngoại, Bảo Bảo cũng không tò mò mà hỏi phiền
đến chị, thỉnh thoảng có lén nghe một vài chuyện khi chị hai nói điện
thoại, nhưng hiển nhiên, chút gì cũng không biết...
Bảo Bảo còn quá nhỏ để hiểu, biết rằng Khánh Di luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc, chỉ vậy là đủ!
Trang vở hôm nay Bảo Bảo luyện chữ, đã từ bao giờ có vài vết vẽ nguệch ngoạc, đã vậy còn không tập trung nghe cô giáo giảng, cứ thế nằm dài ra bàn.
- Bảo Bảo! Con không khoẻ sao?
Khánh Di đặt viên phấn lên bàn, nhanh chóng bước xuống xem học trò của mình, tay cũng cẩn thận sờ trán kiểm tra nhiệt độ.
- Chị đẹp, Khánh Di lớn nhưng không giữ lời_Bảo Bảo chun mũi méc cô giáo.
- Khánh Di???_nó bất ngờ.
Bảo Bảo gật đầu "dạ" một cái, xong thì mắt rưng rưng, rồi bắt đầu oa khóc, kể lể:
- Chị nói là về...về quê, xong rồi lên lại...lại, mà bây giờ chỉ...chỉ còn có Ái Ái. Cô nói xem, chị con đâu...đâu rồi?
- Bảo Bảo ngoan, không khóc nữa nha, cô tin là chị con không nói gạt con đâu. Chị hứa là về, nhưng mà chắc là, đang trên đường về thì thấy một món quà đẹp, chị muốn mua cho Bảo Bảo nên về trễ hơn một chút. Con ngoan đi, phải tin chị hai con chứ!
Khánh An vuốt tóc thằng nhóc cưng chiều vỗ về, vài bạn trong lớp cũng nhìn nhóc tươi cười trấn an, vì vậy hiện tại tiết học liền vui vẻ trở lại...
-•-
Ánh sáng chen nhau len lỏi vào phòng muốn đánh thức người trên giường bệnh, Minh Ý cũng không ngoại lệ, làm đủ cách từ nhéo má đến búng trán, búng mũi để gọi Khánh Di tỉnh lại. Kết quả vẫn không thay đổi...
Y tá Minh che miệng cười, thay thêm một dịch truyền mới rồi lẳng lặng ra ngoài, giám đốc thật trẻ con!
- Quan tâm chị vợ nhỉ!
- Không được phép sao?_Minh Ý vặn lại.
- Cứ tự nhiên~
- Tôi đi đón vợ rồi, trả cho cậu đấy.
Minh Ý quăng hồ sơ bệnh án của Khánh Di vào người Ân Vũ, còn liếc mắt tỏ vẻ không hài lòng.
Ân Vũ nhún vai xem như mình vô tội, vờ xem tay của Khánh Di lơ đi người bạn thân đang dứng đối diện nhìn mình.
Kéo ghế ngồi xuống, đôi tay cũng lạnh lùng khoanh lại mặc Minh Ý đang bước ra ngoài, Ân Vũ đưa tay cài lại khuy áo của Khánh Di rồi ngồi về tư thế cũ, tùy ý để cho suy nghĩ chạy ngổn ngang trong đầu. Cậu mệt rồi, trước tiên cần một chút yên tĩnh, Khánh Di dù sao vẫn ở đây, trước mắt cậu, hiện tại và mãi mãi sau này...
Từ nhỏ Ân Vũ đã ước, sau này lớn lên được làm phi công, được tự tay cầm láy chiếc máy bay mà khi nhỏ cứ tưởng rằng nó nhỏ bé, chỉ nhờ pin đã có thể bay. Còn việc hiện tại làm bác sĩ thì chả biết phải lý giải thế nào cho hợp lý.
Nhà Ân Vũ không nghèo, muốn gì chỉ cần nhìn là có. Thời điểm Ân Vũ vừa chạm đến cột mốc của lứa tuổi trưởng thành, ba và dì đã vẽ sẵn một con đường đi khác hơn cậu từng mong đợi, kinh doanh, cậu hoàn toàn không thích. Và từ đó, mâu thuẫn liên tục xảy ra, cậu xách vali quyết tự lập, nói một tiếng liền đi du học, bỏ cả chuyện quan trọng cậu đang làm hiện tại vẫn còn dang dở...
Ân Vũ thích có em gái, Lâm Phương, Minh Phương là điều kéo cậu về con người của năm 4 tuổi, tuổi ấu thơ cười cười nói nói khi biết mẹ mang thai là em bé gái. Nhưng vui vẻ là vậy, cậu lại tham lam muốn có nhiều hơn, ngoại trừ hai em gái sinh đôi ở nhà thì Ân Vũ còn muốn mẹ, muốn cô em gái vừa sinh ra đã bị thất lạc suốt hai mươi mấy năm nay. Cậu muốn biết tin tức về cuộc sống của họ, một chút nhỏ thôi cũng được, để cậu an tâm rằng họ vẫn sống đủ đầy hạnh phúc, chỉ có như vậy cậu mới thấy mình không còn tội lỗi.
Trái đất có lẽ vẫn chưa quay đủ vòng, nên vì vậy cậu và họ vẫn lạc nhau, mỗi đường đi đều ngược hướng và chẳng thể nào được tìm thấy. Mọi thứ đều là quy cũ, không hy vọng...
- Tỉnh lại đi cô gái!
Ân Vũ nhoài người nhéo mũi Khánh Di, tay còn lại chống cằm vẻ trách cứ. Nhắm nhẹ mi mắt rồi thở dài, bắt đầu giáo huấn:
- Tôi không biết vì sao em muốn ngủ, nhưng chỉ cần tôi còn đứng cạnh bên, tuyệt đối không cho em vì những điều khác mà phiền muộn. Tôi ghét thấy em buồn, nghe chưa? Mau tỉnh dậy!
Căn phòng lặng im, bệnh viện ồn ào nhưng phòng bệnh luôn là sự tĩnh lặng, Ân Vũ không thích điều này, gương mặt đầy nét giận dữ, đứng thẳng dậy chống tay giam cơ thể Khánh Di đang nằm trên giường bệnh, cậu nổi cáu:
- Tôi không thích đùa với em. Mở mắt! 1...2...
Mắt Khánh Di khó nhọc mở ra, còn chưa thích nghi kịp với ánh sáng đã bị người nào đó mạnh tay búng trán.
- Không để tôi lo thêm vài ngày nữa?
- Vũ...
- Không tôi thì ai? Đừng mong là thằng con trai nào khác.
Khánh Di nhăn mặt, bác sĩ còn có thể lỗ mảng như vậy.
- Tôi khát..._Khánh Di thều thào, cô thực sự mệt.
- Không cho em uống.
Nếu còn sức, Khánh Di đã ngay lập tức đánh vào mặt tên bác sĩ máu lạnh này, một chút lương tâm nghề nghiệp cũng không có. Bác sĩ sao lại đối xử với bệnh nhân thế chứ!
Thấy cô bạn học mệt mỏi nhắm mắt để nuốt cơn giận, Ân Vũ cười. Đưa tay rót ly nước và cầm ống hút, nhẹ nhàng lấy nước vào trong ống hút rồi để lên miệng Khánh Di, thả tay nhè nhẹ cho nước thấm hết môi.
- Tôi tốt bụng rồi này, em đừng ghét tôi nữa...
-•-
Bảo Bảo đứng trước cổng trường chờ Khả Ái cùng về, xe Khả Ái hỏng mấy hôm nay mang đi sửa đã bị mẹ ở nhà giở trò tịch thu không cho chạy, mẹ còn tốt bụng gọi điện thông báo bảo con rể đưa đón hằng ngày giúp bồi đắp tình cảm.
Không phải Khả Ái không còn thích Thiên Anh nữa, sơ sơ thì cũng giận một chút, thử xem người ta có thành tâm không vậy mà, chứ nói trắng ra, Khả Ái vui còn không kịp huống hồ gì ghét bỏ. Vả lại có tài xế không công, nhờ gì cũng giúp, Khả Ái đã hạnh phúc trên cả hạnh phúc rồi, tâm trí nào mà hờn dỗi mãi, và như hiện tại:
- Tại xe em mẹ lấy chứ bộ, anh không rảnh đón, em với Bảo Bảo đi xe buýt cũng được.
- Vậy anh về, còn phải đi ăn với mấy anh trong phòng trực. Em với Bảo Bảo đón xe buýt nha!
Thiên Anh nhìn đồng hồ đeo tay, mở cửa xe rồi liếc nhìn thái độ của Khả Ái, thấy Bảo Bảo nhe răng cười, cô giáo trẻ thì phồng má bặm môi ai oán liếc lại.
Thiên Anh hất mái tóc, cười khổ:
- Đùa em thôi. Anh theo lệnh "mẹ vợ" đến đón em về nhà ăn cơm, bồi dưỡng tình cảm...
- Có tình cảm đâu mà bồi~_Khả Ái lườm.
- KHÔNG CÓ Á? LÚC TRƯỚC LÀ EM THÍCH ANH MÀ!_Thiên Anh vờ ngạc nhiên trêu.
- Nhỏ tiếng thôi, muốn bao nhiêu người biết?
- Cả thế giới biết.
- Anh...
Khả Ái đuối lý đành im lặng, bế Bảo Bảo ngồi vào trong xe chả thèm đếm xỉa tới nữa. Lắm lời, sao không làm con gái luôn đi...
-•-
- Minh Ý đứng thứ ba, sau ba Hải và chị Di.
- Kệ, thứ ba thì thứ ba, dù sao trong tim cũng có.
Khánh An lại không khoẻ, ngồi trong xe nói cười với Minh Ý chốc lát đã thấy máu mũi tự dưng chảy xuống, viễn cảnh này còn phải lập lại bao nhiêu lần đến lúc Khánh An có em bé, sự việc này đã thành nỗi bực tức trong lòng Khánh An mấy năm nay.
Tại sao cần có em bé mới thay đổi??? Vô lý!
Lấy tay gạt phăng vệt máu trên khoé miệng, Khánh An nổi cáu thở dài vô cùng mạnh.
- Aizz~~
- Sao vậy?_quay sang nhìn đã thấy Khánh An mặt mày lem luốc, bàn tay lấm lem bẩn như đứa trẻ, mà còn là máu. Minh Ý tấp xe vào trong lề, cầm khăn tay lo lắng lau giúp cô vợ nhỏ, trách cứ_Em cáu gì chứ?!
- ...
- Lớn rồi, không được hành xử như thế.
- ...
- Bị đau sao không nói anh? Còn giấu suốt mấy năm nay.
- ...
- Em không nói anh sao biết đường mà giúp.
- ...
- Người ta lại trách anh không biết chăm sóc vợ...
- ...
Minh Ý cau mày, hắn nói nó nghe được gì không thế, mặt bơ bơ thế là thế nào?
- Nhóc con! Anh nói em nghe không?
- Không.
- Còn trả lời..._Minh Ý cốc đầu, hoàn toàn không hài lòng.
- Em khoẻ, không cần đi đâu hết.
"Không cần đi đâu", ý nói bệnh viện chứ là gì. Hắn nhượng bộ riết biết lỳ rồi...
- Bướng bỉnh!
Minh Ý đánh đầu Khánh An nhíu mày vờ giận, hạ ghế giúp Khánh An nằm xuống để máu thôi chảy, không khéo lại ngất xỉu trên xe thì khổ.
Về nhà, chắc chắn Minh Ý phải trị dứt tính cứng đầu này...
Bảo Bảo còn quá nhỏ để hiểu, biết rằng Khánh Di luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc, chỉ vậy là đủ!
Trang vở hôm nay Bảo Bảo luyện chữ, đã từ bao giờ có vài vết vẽ nguệch ngoạc, đã vậy còn không tập trung nghe cô giáo giảng, cứ thế nằm dài ra bàn.
- Bảo Bảo! Con không khoẻ sao?
Khánh Di đặt viên phấn lên bàn, nhanh chóng bước xuống xem học trò của mình, tay cũng cẩn thận sờ trán kiểm tra nhiệt độ.
- Chị đẹp, Khánh Di lớn nhưng không giữ lời_Bảo Bảo chun mũi méc cô giáo.
- Khánh Di???_nó bất ngờ.
Bảo Bảo gật đầu "dạ" một cái, xong thì mắt rưng rưng, rồi bắt đầu oa khóc, kể lể:
- Chị nói là về...về quê, xong rồi lên lại...lại, mà bây giờ chỉ...chỉ còn có Ái Ái. Cô nói xem, chị con đâu...đâu rồi?
- Bảo Bảo ngoan, không khóc nữa nha, cô tin là chị con không nói gạt con đâu. Chị hứa là về, nhưng mà chắc là, đang trên đường về thì thấy một món quà đẹp, chị muốn mua cho Bảo Bảo nên về trễ hơn một chút. Con ngoan đi, phải tin chị hai con chứ!
Khánh An vuốt tóc thằng nhóc cưng chiều vỗ về, vài bạn trong lớp cũng nhìn nhóc tươi cười trấn an, vì vậy hiện tại tiết học liền vui vẻ trở lại...
-•-
Ánh sáng chen nhau len lỏi vào phòng muốn đánh thức người trên giường bệnh, Minh Ý cũng không ngoại lệ, làm đủ cách từ nhéo má đến búng trán, búng mũi để gọi Khánh Di tỉnh lại. Kết quả vẫn không thay đổi...
Y tá Minh che miệng cười, thay thêm một dịch truyền mới rồi lẳng lặng ra ngoài, giám đốc thật trẻ con!
- Quan tâm chị vợ nhỉ!
- Không được phép sao?_Minh Ý vặn lại.
- Cứ tự nhiên~
- Tôi đi đón vợ rồi, trả cho cậu đấy.
Minh Ý quăng hồ sơ bệnh án của Khánh Di vào người Ân Vũ, còn liếc mắt tỏ vẻ không hài lòng.
Ân Vũ nhún vai xem như mình vô tội, vờ xem tay của Khánh Di lơ đi người bạn thân đang dứng đối diện nhìn mình.
Kéo ghế ngồi xuống, đôi tay cũng lạnh lùng khoanh lại mặc Minh Ý đang bước ra ngoài, Ân Vũ đưa tay cài lại khuy áo của Khánh Di rồi ngồi về tư thế cũ, tùy ý để cho suy nghĩ chạy ngổn ngang trong đầu. Cậu mệt rồi, trước tiên cần một chút yên tĩnh, Khánh Di dù sao vẫn ở đây, trước mắt cậu, hiện tại và mãi mãi sau này...
Từ nhỏ Ân Vũ đã ước, sau này lớn lên được làm phi công, được tự tay cầm láy chiếc máy bay mà khi nhỏ cứ tưởng rằng nó nhỏ bé, chỉ nhờ pin đã có thể bay. Còn việc hiện tại làm bác sĩ thì chả biết phải lý giải thế nào cho hợp lý.
Nhà Ân Vũ không nghèo, muốn gì chỉ cần nhìn là có. Thời điểm Ân Vũ vừa chạm đến cột mốc của lứa tuổi trưởng thành, ba và dì đã vẽ sẵn một con đường đi khác hơn cậu từng mong đợi, kinh doanh, cậu hoàn toàn không thích. Và từ đó, mâu thuẫn liên tục xảy ra, cậu xách vali quyết tự lập, nói một tiếng liền đi du học, bỏ cả chuyện quan trọng cậu đang làm hiện tại vẫn còn dang dở...
Ân Vũ thích có em gái, Lâm Phương, Minh Phương là điều kéo cậu về con người của năm 4 tuổi, tuổi ấu thơ cười cười nói nói khi biết mẹ mang thai là em bé gái. Nhưng vui vẻ là vậy, cậu lại tham lam muốn có nhiều hơn, ngoại trừ hai em gái sinh đôi ở nhà thì Ân Vũ còn muốn mẹ, muốn cô em gái vừa sinh ra đã bị thất lạc suốt hai mươi mấy năm nay. Cậu muốn biết tin tức về cuộc sống của họ, một chút nhỏ thôi cũng được, để cậu an tâm rằng họ vẫn sống đủ đầy hạnh phúc, chỉ có như vậy cậu mới thấy mình không còn tội lỗi.
Trái đất có lẽ vẫn chưa quay đủ vòng, nên vì vậy cậu và họ vẫn lạc nhau, mỗi đường đi đều ngược hướng và chẳng thể nào được tìm thấy. Mọi thứ đều là quy cũ, không hy vọng...
- Tỉnh lại đi cô gái!
Ân Vũ nhoài người nhéo mũi Khánh Di, tay còn lại chống cằm vẻ trách cứ. Nhắm nhẹ mi mắt rồi thở dài, bắt đầu giáo huấn:
- Tôi không biết vì sao em muốn ngủ, nhưng chỉ cần tôi còn đứng cạnh bên, tuyệt đối không cho em vì những điều khác mà phiền muộn. Tôi ghét thấy em buồn, nghe chưa? Mau tỉnh dậy!
Căn phòng lặng im, bệnh viện ồn ào nhưng phòng bệnh luôn là sự tĩnh lặng, Ân Vũ không thích điều này, gương mặt đầy nét giận dữ, đứng thẳng dậy chống tay giam cơ thể Khánh Di đang nằm trên giường bệnh, cậu nổi cáu:
- Tôi không thích đùa với em. Mở mắt! 1...2...
Mắt Khánh Di khó nhọc mở ra, còn chưa thích nghi kịp với ánh sáng đã bị người nào đó mạnh tay búng trán.
- Không để tôi lo thêm vài ngày nữa?
- Vũ...
- Không tôi thì ai? Đừng mong là thằng con trai nào khác.
Khánh Di nhăn mặt, bác sĩ còn có thể lỗ mảng như vậy.
- Tôi khát..._Khánh Di thều thào, cô thực sự mệt.
- Không cho em uống.
Nếu còn sức, Khánh Di đã ngay lập tức đánh vào mặt tên bác sĩ máu lạnh này, một chút lương tâm nghề nghiệp cũng không có. Bác sĩ sao lại đối xử với bệnh nhân thế chứ!
Thấy cô bạn học mệt mỏi nhắm mắt để nuốt cơn giận, Ân Vũ cười. Đưa tay rót ly nước và cầm ống hút, nhẹ nhàng lấy nước vào trong ống hút rồi để lên miệng Khánh Di, thả tay nhè nhẹ cho nước thấm hết môi.
- Tôi tốt bụng rồi này, em đừng ghét tôi nữa...
-•-
Bảo Bảo đứng trước cổng trường chờ Khả Ái cùng về, xe Khả Ái hỏng mấy hôm nay mang đi sửa đã bị mẹ ở nhà giở trò tịch thu không cho chạy, mẹ còn tốt bụng gọi điện thông báo bảo con rể đưa đón hằng ngày giúp bồi đắp tình cảm.
Không phải Khả Ái không còn thích Thiên Anh nữa, sơ sơ thì cũng giận một chút, thử xem người ta có thành tâm không vậy mà, chứ nói trắng ra, Khả Ái vui còn không kịp huống hồ gì ghét bỏ. Vả lại có tài xế không công, nhờ gì cũng giúp, Khả Ái đã hạnh phúc trên cả hạnh phúc rồi, tâm trí nào mà hờn dỗi mãi, và như hiện tại:
- Tại xe em mẹ lấy chứ bộ, anh không rảnh đón, em với Bảo Bảo đi xe buýt cũng được.
- Vậy anh về, còn phải đi ăn với mấy anh trong phòng trực. Em với Bảo Bảo đón xe buýt nha!
Thiên Anh nhìn đồng hồ đeo tay, mở cửa xe rồi liếc nhìn thái độ của Khả Ái, thấy Bảo Bảo nhe răng cười, cô giáo trẻ thì phồng má bặm môi ai oán liếc lại.
Thiên Anh hất mái tóc, cười khổ:
- Đùa em thôi. Anh theo lệnh "mẹ vợ" đến đón em về nhà ăn cơm, bồi dưỡng tình cảm...
- Có tình cảm đâu mà bồi~_Khả Ái lườm.
- KHÔNG CÓ Á? LÚC TRƯỚC LÀ EM THÍCH ANH MÀ!_Thiên Anh vờ ngạc nhiên trêu.
- Nhỏ tiếng thôi, muốn bao nhiêu người biết?
- Cả thế giới biết.
- Anh...
Khả Ái đuối lý đành im lặng, bế Bảo Bảo ngồi vào trong xe chả thèm đếm xỉa tới nữa. Lắm lời, sao không làm con gái luôn đi...
-•-
- Minh Ý đứng thứ ba, sau ba Hải và chị Di.
- Kệ, thứ ba thì thứ ba, dù sao trong tim cũng có.
Khánh An lại không khoẻ, ngồi trong xe nói cười với Minh Ý chốc lát đã thấy máu mũi tự dưng chảy xuống, viễn cảnh này còn phải lập lại bao nhiêu lần đến lúc Khánh An có em bé, sự việc này đã thành nỗi bực tức trong lòng Khánh An mấy năm nay.
Tại sao cần có em bé mới thay đổi??? Vô lý!
Lấy tay gạt phăng vệt máu trên khoé miệng, Khánh An nổi cáu thở dài vô cùng mạnh.
- Aizz~~
- Sao vậy?_quay sang nhìn đã thấy Khánh An mặt mày lem luốc, bàn tay lấm lem bẩn như đứa trẻ, mà còn là máu. Minh Ý tấp xe vào trong lề, cầm khăn tay lo lắng lau giúp cô vợ nhỏ, trách cứ_Em cáu gì chứ?!
- ...
- Lớn rồi, không được hành xử như thế.
- ...
- Bị đau sao không nói anh? Còn giấu suốt mấy năm nay.
- ...
- Em không nói anh sao biết đường mà giúp.
- ...
- Người ta lại trách anh không biết chăm sóc vợ...
- ...
Minh Ý cau mày, hắn nói nó nghe được gì không thế, mặt bơ bơ thế là thế nào?
- Nhóc con! Anh nói em nghe không?
- Không.
- Còn trả lời..._Minh Ý cốc đầu, hoàn toàn không hài lòng.
- Em khoẻ, không cần đi đâu hết.
"Không cần đi đâu", ý nói bệnh viện chứ là gì. Hắn nhượng bộ riết biết lỳ rồi...
- Bướng bỉnh!
Minh Ý đánh đầu Khánh An nhíu mày vờ giận, hạ ghế giúp Khánh An nằm xuống để máu thôi chảy, không khéo lại ngất xỉu trên xe thì khổ.
Về nhà, chắc chắn Minh Ý phải trị dứt tính cứng đầu này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.