Chương 19: Em trả mười ngàn...
Sumi Xuyên
02/12/2017
- Hải Nam, em nói là cá phi, CÁ Rô PHI.
- Anh không biết nó.
- Anh học giỏi quá làm gì rồi bây giờ con cá cũng không biết. Nấu cũng chả ngon.
- Anh có phải đầu bếp đâu.
- Dở. Trăm bề vẫn dở.
...
Hải Nam đuối sự trước nhỏ, có cãi tới đâu anh vẫn là người thua cho nên biết thân biết phận ngậm ngùi im lặng tránh việc tổn hao nước bọt. Mặc cho nhỏ nói, khi nào mệt tự khắc nghỉ.
- Anh dám bơ em hả?
- Công chúa à! Anh là nhường em, bởi vì em nhõng nhẽo quá, anh nói sợ em khóc.
Người dịu dàng nhất mãi mãi cũng chỉ có một mình Hải Nam, so với đám bạn cùng thời trung học thì anh chính là ngoại lệ của hình tượng lạnh lùng boy khi ấy. Con gái thích anh nhiều lắm, bởi vì anh thân thiện và hòa đồng cực kỳ. Bất kể ai cũng có thể kết thân làm bạn.
Bảo Yên lúc nhỏ chanh chua đanh đá đến mức nào cũng bị anh cảm hóa thành ra Bảo Yên của bây giờ, loi nhoi dễ gần.
Không biết là khi nào, nhưng nhớ là Bảo Yên có lần đã ước, có một người toàn tâm toàn ý yêu mình và bên cạnh chăm sóc lo lắng bảo vệ cho mình mãi mãi. Chắc đó là khi còn bé, từ khi bắt gặp anh trai dễ thương nào đó suốt ngày lải nhải với anh hai về mấy vấn đề siêu nhân, vệ tinh, gấu bắc cực, ông già tuyết, sao hỏa, sao kim... và dù cho mỗi lần đều bị anh hai thẳng tay đuổi đánh cũng quyết không về, lý do là nhà anh ba mẹ không cho nghiên cứu, tìm hiểu nên mượn nhà bạn thân làm kho để chứa.
Còn rất nhiều bí mật về anh mà Bảo Yên biết, chỉ là không tiện tố cáo anh mà chọn giữ cho mình mình biết. Vẫn có nhiều vấn đề khác Bảo Yên thắc mắc, lại vì sợ anh buồn nên không dám hỏi. Tương tự như chuyện anh gác lại ước mơ làm một nhà thiên văn học và chọn ngành bác sĩ. Anh không phải từ nhỏ đã sợ máu sao?
- Em sao vậy? Cơm anh nấu rất khó ăn hả?
Bảo Yên cười, lắc nhẹ đầu nhìn anh, lại với chất giọng ân cần quan tâm thì trái tim nào mà chịu nổi chứ.
Hải Nam, em rất dễ xiêu lòng
- Món này anh không biết nấu, chờ Khánh An về anh hỏi lại rồi sẽ học. Lần sau nhất định sẽ ngon.
Hải Nam anh suốt đời chỉ có thể ân cần với người con gái anh yêu. Ngoài ba mẹ anh chỉ ưu tiên nấu cho mỗi người yêu mình ăn. Ngon hay dở không cần biết, chỉ cần họ cười là anh vui...
- Hải Nam, sao anh tốt vậy?
Nhỏ không hiểu mình đang hỏi ngu gì nữa, rõ ràng đó là thành ý, cớ sao trong câu hỏi của nhỏ lại giống như sự thương hại. Cũng đúng thôi, đó có lẽ cũng là sự bù đắp cho sự hời hợt của anh vì đã vô tình gây ra tai nạn làm mất đi một phần ký ức lúc nhỏ của Bảo Yên.
Anh trách mình. Vừa yếu đuối lại vừa nhu nhược...
- Anh muốn em làm vợ anh.
- Em không nói sẽ gả_nhỏ phản bác.
- Nhưng anh có thể quyết định.
- Quyết định?
- Anh yêu em, không có ai yêu nhau mà mất nhau đâu. Bảo Yên em từ nhỏ đã định là của anh rồi_Hải Nam đáp lại chắc nịch.
Bảo Yên không muốn cãi, anh nói gì nhỏ cũng sẽ tin, kể cả đó là thói quen mà anh dùng để cua gái nhỏ đều tin. Là Hải Nam nhỏ chắc chắn sẽ tin, bởi vì với Bảo Yên mà nói, anh chính là sự thật.
- Em cũng yêu anh.
Nhỏ tinh nghịch gạt muỗng cơm Hải Nam vừa định cho vào miệng, nhanh nhẹn quay sang hôn một cái. Lại tinh nghịch cười cười như vừa tranh được đồ chơi, gương mặt đắc thắng.
- Tiểu quỷ_anh trách yêu, nhéo mũi nhỏ cưng chiều.
Nó bước vào nhà chứng kiến màn tình cảm lãng mạn của anh và nhỏ từ đầu đến cuối, hành động và lời nói tất cả đều nghe thấy hết. Vội đằng hắng vài cái để hai người còn biết sự hiện diện của mình.
Ấm áp như Hải Nam chính là nam thần trong lòng các phái nữ, và nó cũng không ngoại lệ. Nhưng Minh Ý thật ra mới chính là nam thần trong mắt nó, yêu, thương, ghét, nhớ thế nào cũng chỉ dành cho mỗi mình hắn, mặc hắn có để tâm hay không.
- Em không định làm cơm sao? Đứng đây cả buổi.
Nó giật mình quay lại đã thấy mặt hắn kề sát mặt mình, tay còn choàng qua vai nó hết sức thân mật. Từ bao giờ vậy?
- Dọa chết em hả? Làm gì vậy?
Đối với những hành động này nó đương nhiên rất thích, chỉ tại gương mặt hắn làm nó quá quen với hình ảnh lạnh lùng, bây giờ lại vội thay đổi sao nó có thể dễ dàng bắt kịp. Nó gỡ tay hắn ra còn nói thêm:
- Anh gọi dì Nhan đến thì nói dì nấu đi. Bạn trai em còn chưa ăn cơm em nấu.
- Em có bạn trai?
- Có. Nhiều~
Nó thuận miệng nên đáp lại một cách dửng dưng không để tâm người đối diện. Ánh mắt hắn khẽ liếc ra ngoài cửa chính, đảo lại một lần lập tức nhìn chằm vào nó, khóe miệng gian tà khẽ nhếch. Khánh An này ngốc tới nổi không biết con người có thể sẽ ghen lên khi nghe người mình yêu nhắc đến tình địch bên ngoài sao?
- Cô giáo, em chưa từng nghe câu cái miệng hại cái thân sao?
- ...
- Câu em vừa nói, anh không thích.
- Em đi làm cơm. Minh...Minh Ý bỏ tay ra đi.
Biết chắc là hắn đang nhắc đến vấn đề nhiều bạn trai cho nên nó tìm cách chạy trốn. Lúc nãy chỉ là thuận miệng nên nói vậy, không đoán được hắn sẽ có biểu hiện như thế này, giải thích bây giờ không phải là cách, hắn sao chịu tin, bên kia lại còn có Hải Nam và Bảo Yên, cứ ở tư thế này họ sẽ cười chết mất.
- Chị An, làm canh cá nha_Bảo Yên hào hứng.
- Không phải lúc nãy em nói muốn ăn cá kho sao?_Hải Nam kéo tay nhỏ tránh việc hào hứng quá quên luôn những vết thương mà tự làm đau mình.
- Anh đã làm rồi.
- Nhưng không ngon như Khánh An làm.
- Em ăn được mà, không sao hết. Ngon lắm luôn.
Bảo Yên tươi cười gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, ngón cái đưa lên biểu dương thành tích của anh lần đầu vì mình mà nấu. Hải Nam ấm lòng cười nhẹ một cái, yêu chiều xoa đầu nhỏ. Anh vui, dù biết đó chỉ là khích lệ...
- Cũng không phải khen em nấu ăn ngon. Đừng cười.
Minh Ý đặc biệt không phải là người thích hợp để dùng lời ngon tiếng ngọt khích lệ người khác, mà chính là kiểu người thích dùng hàm ý. Vả lại còn có thêm sở thích, trêu chọc đến khi nó dỗi mới chịu tha. Hắn cũng tự thấy mình dạo này có hơi trẻ con, chắc là do ở cùng với hai cô gái có vô vàn những tính cách dễ thương nên dần bị lây nhiễm, gương mặt bớt lạnh lùng khó khăn, lời nói khá tình cảm và dịu dàng, hành động khá tinh tế và tỉ mẩn.
- Em vẫn thấy có người ăn.
Dứt câu đã thấy nó nhanh chóng mất dạng, từ khi nào đã nhanh nhẹn trốn thoát. Lời nói vừa rồi phải chăng là xỉa xói hắn?
Quá rõ ràng rồi, trước kia ngày nào hắn cũng ăn cơm nó nấu.
--•--
Khánh Di mở mắt, nhìn lại đồng hồ trên tay bây giờ đã hơn sáu giờ mới chịu ngồi dậy, ngước mắt nhìn lên chai dịch truyền lại cau có nhăn mặt. Rõ ràng cô vì suy nhược cơ thể mà mất sức, tỉnh lại đã thấy mình rất khỏe có thể xuất viện về nhà, xong lại vì tên bác sĩ thiếu muối nào đấy mắng té tát cho một trận đành ngậm ngùi ở lại.
*•*
(13 giờ)
- A~ chị tỉnh rồi.
Y tá Phương được giao nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân của bác sĩ Ân Vũ, thấy Khánh Di mở mắt dò xét khắp phòng thì vui vẻ nói. Nhanh chóng đến bên giường đỡ Khánh Di ngồi dậy.
Ân Vũ là như thế nào mà mang cô gái này vào viện y tá Phương không quan tâm lắm, chỉ biết rằng Ân Vũ tiền bối chính là đặc biệt quan tâm cô gái ấy, lập tức vừa được chuyển sang phòng hồi sức Ân Vũ đã phân công ngay cho y tá Phương đến chăm sóc.
Chắc có tình ý gì đó
Y tá Phương giấu nụ cười nghi ngờ của mình, làm đúng nghĩa vụ, trước tiên hỏi:
- Chị thấy sao rồi ạ? Người chị còn đau chỗ nào không?
Khánh Di vừa định hỏi đây là nơi nào, thì chưa chi cổ họng đã có cảm giác đắng ngắt, ngay cả khi nuốt nước bọt còn cảm thấy đau. Khánh Di đỡ cổ mình khó chịu nhăn mặt, đằng hắng giọng vài cái mới hỏi lại:
- Chị có thể về nhà không?
Y tá Phương nhìn biểu hiện của chị gái đối diện liền hiểu, vội rót một cốc nước cẩn thận đặt vào tay, rồi lại ngẩn người với câu hỏi của người đó.
- Còn chưa khỏe đã muốn về?
Ánh mắt của hai người trong phòng bệnh lập tức nhìn về hướng giọng nam vừa mới dứt câu, y tá Phương gật đầu chào rồi báo cáo ngay lập tức:
- Chị ấy hỏi là có thể về không?
- Có thể, nhưng không cho. Em đi làm việc khác đi, ở đây để anh.
Khánh Di cau mày, cũng vì tức giận mà cắn chặt môi dưới. Cái quái gì mà có thể về nhưng lại không cho. Cô không phải trẻ con...
- Chân không còn sức để đi đâu. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Khi nào thực sự ổn tôi sẽ đưa về.
Ân Vũ cẩn thận chỉnh lại dây truyền ở cổ tay Khánh Di khi thấy nơi đó có chút máu. Khánh Di lại bực dọc dịch tay sang chỗ khác liếc mắt nhìn cậu.
- Tại sao tôi không được về?
- Bởi vì em không chịu hợp tác với bác sĩ.
Ân Vũ nhìn sơ qua đã biết cô bạn học không hề nhận ra mình, vốn dĩ ấn tượng về nhau là không đẹp nên chẳng trách sao cô lại không nhớ. Chống tay xuống giường tạo một không gian hẹp muốn giam cô lại, vẫn còn quá bướng bỉnh, lớn hơn rồi vẫn không thể thay đối.
- Nếu muốn về nhà, lời tôi nói em tuyệt đối phải nghe theo.
Khánh Di dù gì cũng đang được đãi ngộ, cô vào viện không có người thân chăm sóc, lại chẳng biết người tranh giành xe taxi với cô lúc sáng thật sự là bác sĩ. Không phải bác tài xế tốt bụng đưa vào viện thì duy nhất chỉ còn tên này là đứng gần cô. Suy ra thì, chỉ có một trong hai.
Khánh Di không cãi, mặt quay đi hướng khác, đưa tay ra trước mặt tên bác sĩ kia kiểu như đồng tình hợp tác, chỉ là có chút không hài lòng.
Ân Vũ bất giác cười khẩy một cái, còn muốn chỉnh lại biểu hiện của cô bạn học nhưng đơn giản chỉ lắc đầu, cẩn thận xem tay của Khánh Di.
- Đau_cô khẽ gắt.
- Không đau. Do em nhạy cảm vì từ nhỏ đã sợ_Ân Vũ điềm tĩnh đáp lời.
- Anh biết tôi?
- Biết.
Vừa định hỏi thêm đã thấy cô bé y tá vừa nãy mở cửa ló đầu vào nói gấp rút:
- Ân Vũ, ngoài kia có một bệnh nhân nữ, nhất quyết đòi gặp anh. Đang đứng ở phòng làm việc.
- Anh tới ngay.
Đặt vào tay Khánh Di ly nước đã hòa tan viên canxi, Ân Vũ nhanh chóng đứng dậy để đi giải quyết rắc rối do tên bạn thân gây ra. Cậu hận, bởi vì quá thân thiết nên bây giờ mới hiểu, Minh Ý đối với cậu tốt như thế nào...
- Ân Vũ???
Nghe cô gái ngồi ở giường bệnh gọi tên mình, Ân Vũ cười khẽ nghĩ thầm nhận ra rồi, suy nghĩ là vậy, nhưng biểu hiện lại đối lập hoàn toàn. Cậu là cố ý trêu chọc:
- Tên tôi rất đẹp. Đúng không?
- Ân Vũ, cậu là...
Đôi tay cho vào chiếc áo blouse trắng nãy giờ vội vàng rút ra, đưa lên chặn lại câu nói suýt lọt ra từ miệng của cô bạn thân. Cậu, trước sau vẫn là nhanh nhẹn hơn.
- Tôi bây giờ rất tốt, không phải xấu xa như em nói.
- Lạc Ân Vũ..._Khánh Di gằn từng chữ, mặt cau có.
- Tôi đi giải quyết công việc trước đã. Cãi nhau với em, còn nhiều thời gian...
Ân Vũ thong thả bỏ hai tay vào áo blouse bước ra ngoài, phía sau còn nghe cô gái kia hỏi ngốc.
- Tôi đánh cậu có được không, Ân Vũ?
- Dễ dàng như vậy, tôi đã rước rất nhiều người về làm vợ rồi_cậu nhún vai.
- Điên rồ.
*•*
Hiện tại Khánh Di đang muốn về nhà, Bảo Bảo vắng cô mấy ngày nay chắc đã rất buồn. Khả Ái không giỏi việc dỗ em trai ngủ, sợ là cả hai còn mệt hơn cô bây giờ.
- Mặc thế này làm sao đi về...?!
Kế hoạch của Khánh Di chính là tẩu thoát, bệnh viện là nơi cô ghét từ trước đến giờ. Vào đây lại còn gặp người cô không thích, tồn tại được bao lâu chứ. Ngay cả thở còn cảm thấy không được an toàn.
Mở cửa nhìn trái nhìn phải, lại quay vào nhìn khắp phòng, cô thật sự là đi chân trần vào đây sao? Tìm mãi chả thấy đôi giày hay đôi dép nào trên sàn. Là ai cố tình chơi cô vậy chứ?
- Em đi đâu? Đăng bởi: admin
- Anh không biết nó.
- Anh học giỏi quá làm gì rồi bây giờ con cá cũng không biết. Nấu cũng chả ngon.
- Anh có phải đầu bếp đâu.
- Dở. Trăm bề vẫn dở.
...
Hải Nam đuối sự trước nhỏ, có cãi tới đâu anh vẫn là người thua cho nên biết thân biết phận ngậm ngùi im lặng tránh việc tổn hao nước bọt. Mặc cho nhỏ nói, khi nào mệt tự khắc nghỉ.
- Anh dám bơ em hả?
- Công chúa à! Anh là nhường em, bởi vì em nhõng nhẽo quá, anh nói sợ em khóc.
Người dịu dàng nhất mãi mãi cũng chỉ có một mình Hải Nam, so với đám bạn cùng thời trung học thì anh chính là ngoại lệ của hình tượng lạnh lùng boy khi ấy. Con gái thích anh nhiều lắm, bởi vì anh thân thiện và hòa đồng cực kỳ. Bất kể ai cũng có thể kết thân làm bạn.
Bảo Yên lúc nhỏ chanh chua đanh đá đến mức nào cũng bị anh cảm hóa thành ra Bảo Yên của bây giờ, loi nhoi dễ gần.
Không biết là khi nào, nhưng nhớ là Bảo Yên có lần đã ước, có một người toàn tâm toàn ý yêu mình và bên cạnh chăm sóc lo lắng bảo vệ cho mình mãi mãi. Chắc đó là khi còn bé, từ khi bắt gặp anh trai dễ thương nào đó suốt ngày lải nhải với anh hai về mấy vấn đề siêu nhân, vệ tinh, gấu bắc cực, ông già tuyết, sao hỏa, sao kim... và dù cho mỗi lần đều bị anh hai thẳng tay đuổi đánh cũng quyết không về, lý do là nhà anh ba mẹ không cho nghiên cứu, tìm hiểu nên mượn nhà bạn thân làm kho để chứa.
Còn rất nhiều bí mật về anh mà Bảo Yên biết, chỉ là không tiện tố cáo anh mà chọn giữ cho mình mình biết. Vẫn có nhiều vấn đề khác Bảo Yên thắc mắc, lại vì sợ anh buồn nên không dám hỏi. Tương tự như chuyện anh gác lại ước mơ làm một nhà thiên văn học và chọn ngành bác sĩ. Anh không phải từ nhỏ đã sợ máu sao?
- Em sao vậy? Cơm anh nấu rất khó ăn hả?
Bảo Yên cười, lắc nhẹ đầu nhìn anh, lại với chất giọng ân cần quan tâm thì trái tim nào mà chịu nổi chứ.
Hải Nam, em rất dễ xiêu lòng
- Món này anh không biết nấu, chờ Khánh An về anh hỏi lại rồi sẽ học. Lần sau nhất định sẽ ngon.
Hải Nam anh suốt đời chỉ có thể ân cần với người con gái anh yêu. Ngoài ba mẹ anh chỉ ưu tiên nấu cho mỗi người yêu mình ăn. Ngon hay dở không cần biết, chỉ cần họ cười là anh vui...
- Hải Nam, sao anh tốt vậy?
Nhỏ không hiểu mình đang hỏi ngu gì nữa, rõ ràng đó là thành ý, cớ sao trong câu hỏi của nhỏ lại giống như sự thương hại. Cũng đúng thôi, đó có lẽ cũng là sự bù đắp cho sự hời hợt của anh vì đã vô tình gây ra tai nạn làm mất đi một phần ký ức lúc nhỏ của Bảo Yên.
Anh trách mình. Vừa yếu đuối lại vừa nhu nhược...
- Anh muốn em làm vợ anh.
- Em không nói sẽ gả_nhỏ phản bác.
- Nhưng anh có thể quyết định.
- Quyết định?
- Anh yêu em, không có ai yêu nhau mà mất nhau đâu. Bảo Yên em từ nhỏ đã định là của anh rồi_Hải Nam đáp lại chắc nịch.
Bảo Yên không muốn cãi, anh nói gì nhỏ cũng sẽ tin, kể cả đó là thói quen mà anh dùng để cua gái nhỏ đều tin. Là Hải Nam nhỏ chắc chắn sẽ tin, bởi vì với Bảo Yên mà nói, anh chính là sự thật.
- Em cũng yêu anh.
Nhỏ tinh nghịch gạt muỗng cơm Hải Nam vừa định cho vào miệng, nhanh nhẹn quay sang hôn một cái. Lại tinh nghịch cười cười như vừa tranh được đồ chơi, gương mặt đắc thắng.
- Tiểu quỷ_anh trách yêu, nhéo mũi nhỏ cưng chiều.
Nó bước vào nhà chứng kiến màn tình cảm lãng mạn của anh và nhỏ từ đầu đến cuối, hành động và lời nói tất cả đều nghe thấy hết. Vội đằng hắng vài cái để hai người còn biết sự hiện diện của mình.
Ấm áp như Hải Nam chính là nam thần trong lòng các phái nữ, và nó cũng không ngoại lệ. Nhưng Minh Ý thật ra mới chính là nam thần trong mắt nó, yêu, thương, ghét, nhớ thế nào cũng chỉ dành cho mỗi mình hắn, mặc hắn có để tâm hay không.
- Em không định làm cơm sao? Đứng đây cả buổi.
Nó giật mình quay lại đã thấy mặt hắn kề sát mặt mình, tay còn choàng qua vai nó hết sức thân mật. Từ bao giờ vậy?
- Dọa chết em hả? Làm gì vậy?
Đối với những hành động này nó đương nhiên rất thích, chỉ tại gương mặt hắn làm nó quá quen với hình ảnh lạnh lùng, bây giờ lại vội thay đổi sao nó có thể dễ dàng bắt kịp. Nó gỡ tay hắn ra còn nói thêm:
- Anh gọi dì Nhan đến thì nói dì nấu đi. Bạn trai em còn chưa ăn cơm em nấu.
- Em có bạn trai?
- Có. Nhiều~
Nó thuận miệng nên đáp lại một cách dửng dưng không để tâm người đối diện. Ánh mắt hắn khẽ liếc ra ngoài cửa chính, đảo lại một lần lập tức nhìn chằm vào nó, khóe miệng gian tà khẽ nhếch. Khánh An này ngốc tới nổi không biết con người có thể sẽ ghen lên khi nghe người mình yêu nhắc đến tình địch bên ngoài sao?
- Cô giáo, em chưa từng nghe câu cái miệng hại cái thân sao?
- ...
- Câu em vừa nói, anh không thích.
- Em đi làm cơm. Minh...Minh Ý bỏ tay ra đi.
Biết chắc là hắn đang nhắc đến vấn đề nhiều bạn trai cho nên nó tìm cách chạy trốn. Lúc nãy chỉ là thuận miệng nên nói vậy, không đoán được hắn sẽ có biểu hiện như thế này, giải thích bây giờ không phải là cách, hắn sao chịu tin, bên kia lại còn có Hải Nam và Bảo Yên, cứ ở tư thế này họ sẽ cười chết mất.
- Chị An, làm canh cá nha_Bảo Yên hào hứng.
- Không phải lúc nãy em nói muốn ăn cá kho sao?_Hải Nam kéo tay nhỏ tránh việc hào hứng quá quên luôn những vết thương mà tự làm đau mình.
- Anh đã làm rồi.
- Nhưng không ngon như Khánh An làm.
- Em ăn được mà, không sao hết. Ngon lắm luôn.
Bảo Yên tươi cười gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, ngón cái đưa lên biểu dương thành tích của anh lần đầu vì mình mà nấu. Hải Nam ấm lòng cười nhẹ một cái, yêu chiều xoa đầu nhỏ. Anh vui, dù biết đó chỉ là khích lệ...
- Cũng không phải khen em nấu ăn ngon. Đừng cười.
Minh Ý đặc biệt không phải là người thích hợp để dùng lời ngon tiếng ngọt khích lệ người khác, mà chính là kiểu người thích dùng hàm ý. Vả lại còn có thêm sở thích, trêu chọc đến khi nó dỗi mới chịu tha. Hắn cũng tự thấy mình dạo này có hơi trẻ con, chắc là do ở cùng với hai cô gái có vô vàn những tính cách dễ thương nên dần bị lây nhiễm, gương mặt bớt lạnh lùng khó khăn, lời nói khá tình cảm và dịu dàng, hành động khá tinh tế và tỉ mẩn.
- Em vẫn thấy có người ăn.
Dứt câu đã thấy nó nhanh chóng mất dạng, từ khi nào đã nhanh nhẹn trốn thoát. Lời nói vừa rồi phải chăng là xỉa xói hắn?
Quá rõ ràng rồi, trước kia ngày nào hắn cũng ăn cơm nó nấu.
--•--
Khánh Di mở mắt, nhìn lại đồng hồ trên tay bây giờ đã hơn sáu giờ mới chịu ngồi dậy, ngước mắt nhìn lên chai dịch truyền lại cau có nhăn mặt. Rõ ràng cô vì suy nhược cơ thể mà mất sức, tỉnh lại đã thấy mình rất khỏe có thể xuất viện về nhà, xong lại vì tên bác sĩ thiếu muối nào đấy mắng té tát cho một trận đành ngậm ngùi ở lại.
*•*
(13 giờ)
- A~ chị tỉnh rồi.
Y tá Phương được giao nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân của bác sĩ Ân Vũ, thấy Khánh Di mở mắt dò xét khắp phòng thì vui vẻ nói. Nhanh chóng đến bên giường đỡ Khánh Di ngồi dậy.
Ân Vũ là như thế nào mà mang cô gái này vào viện y tá Phương không quan tâm lắm, chỉ biết rằng Ân Vũ tiền bối chính là đặc biệt quan tâm cô gái ấy, lập tức vừa được chuyển sang phòng hồi sức Ân Vũ đã phân công ngay cho y tá Phương đến chăm sóc.
Chắc có tình ý gì đó
Y tá Phương giấu nụ cười nghi ngờ của mình, làm đúng nghĩa vụ, trước tiên hỏi:
- Chị thấy sao rồi ạ? Người chị còn đau chỗ nào không?
Khánh Di vừa định hỏi đây là nơi nào, thì chưa chi cổ họng đã có cảm giác đắng ngắt, ngay cả khi nuốt nước bọt còn cảm thấy đau. Khánh Di đỡ cổ mình khó chịu nhăn mặt, đằng hắng giọng vài cái mới hỏi lại:
- Chị có thể về nhà không?
Y tá Phương nhìn biểu hiện của chị gái đối diện liền hiểu, vội rót một cốc nước cẩn thận đặt vào tay, rồi lại ngẩn người với câu hỏi của người đó.
- Còn chưa khỏe đã muốn về?
Ánh mắt của hai người trong phòng bệnh lập tức nhìn về hướng giọng nam vừa mới dứt câu, y tá Phương gật đầu chào rồi báo cáo ngay lập tức:
- Chị ấy hỏi là có thể về không?
- Có thể, nhưng không cho. Em đi làm việc khác đi, ở đây để anh.
Khánh Di cau mày, cũng vì tức giận mà cắn chặt môi dưới. Cái quái gì mà có thể về nhưng lại không cho. Cô không phải trẻ con...
- Chân không còn sức để đi đâu. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Khi nào thực sự ổn tôi sẽ đưa về.
Ân Vũ cẩn thận chỉnh lại dây truyền ở cổ tay Khánh Di khi thấy nơi đó có chút máu. Khánh Di lại bực dọc dịch tay sang chỗ khác liếc mắt nhìn cậu.
- Tại sao tôi không được về?
- Bởi vì em không chịu hợp tác với bác sĩ.
Ân Vũ nhìn sơ qua đã biết cô bạn học không hề nhận ra mình, vốn dĩ ấn tượng về nhau là không đẹp nên chẳng trách sao cô lại không nhớ. Chống tay xuống giường tạo một không gian hẹp muốn giam cô lại, vẫn còn quá bướng bỉnh, lớn hơn rồi vẫn không thể thay đối.
- Nếu muốn về nhà, lời tôi nói em tuyệt đối phải nghe theo.
Khánh Di dù gì cũng đang được đãi ngộ, cô vào viện không có người thân chăm sóc, lại chẳng biết người tranh giành xe taxi với cô lúc sáng thật sự là bác sĩ. Không phải bác tài xế tốt bụng đưa vào viện thì duy nhất chỉ còn tên này là đứng gần cô. Suy ra thì, chỉ có một trong hai.
Khánh Di không cãi, mặt quay đi hướng khác, đưa tay ra trước mặt tên bác sĩ kia kiểu như đồng tình hợp tác, chỉ là có chút không hài lòng.
Ân Vũ bất giác cười khẩy một cái, còn muốn chỉnh lại biểu hiện của cô bạn học nhưng đơn giản chỉ lắc đầu, cẩn thận xem tay của Khánh Di.
- Đau_cô khẽ gắt.
- Không đau. Do em nhạy cảm vì từ nhỏ đã sợ_Ân Vũ điềm tĩnh đáp lời.
- Anh biết tôi?
- Biết.
Vừa định hỏi thêm đã thấy cô bé y tá vừa nãy mở cửa ló đầu vào nói gấp rút:
- Ân Vũ, ngoài kia có một bệnh nhân nữ, nhất quyết đòi gặp anh. Đang đứng ở phòng làm việc.
- Anh tới ngay.
Đặt vào tay Khánh Di ly nước đã hòa tan viên canxi, Ân Vũ nhanh chóng đứng dậy để đi giải quyết rắc rối do tên bạn thân gây ra. Cậu hận, bởi vì quá thân thiết nên bây giờ mới hiểu, Minh Ý đối với cậu tốt như thế nào...
- Ân Vũ???
Nghe cô gái ngồi ở giường bệnh gọi tên mình, Ân Vũ cười khẽ nghĩ thầm nhận ra rồi, suy nghĩ là vậy, nhưng biểu hiện lại đối lập hoàn toàn. Cậu là cố ý trêu chọc:
- Tên tôi rất đẹp. Đúng không?
- Ân Vũ, cậu là...
Đôi tay cho vào chiếc áo blouse trắng nãy giờ vội vàng rút ra, đưa lên chặn lại câu nói suýt lọt ra từ miệng của cô bạn thân. Cậu, trước sau vẫn là nhanh nhẹn hơn.
- Tôi bây giờ rất tốt, không phải xấu xa như em nói.
- Lạc Ân Vũ..._Khánh Di gằn từng chữ, mặt cau có.
- Tôi đi giải quyết công việc trước đã. Cãi nhau với em, còn nhiều thời gian...
Ân Vũ thong thả bỏ hai tay vào áo blouse bước ra ngoài, phía sau còn nghe cô gái kia hỏi ngốc.
- Tôi đánh cậu có được không, Ân Vũ?
- Dễ dàng như vậy, tôi đã rước rất nhiều người về làm vợ rồi_cậu nhún vai.
- Điên rồ.
*•*
Hiện tại Khánh Di đang muốn về nhà, Bảo Bảo vắng cô mấy ngày nay chắc đã rất buồn. Khả Ái không giỏi việc dỗ em trai ngủ, sợ là cả hai còn mệt hơn cô bây giờ.
- Mặc thế này làm sao đi về...?!
Kế hoạch của Khánh Di chính là tẩu thoát, bệnh viện là nơi cô ghét từ trước đến giờ. Vào đây lại còn gặp người cô không thích, tồn tại được bao lâu chứ. Ngay cả thở còn cảm thấy không được an toàn.
Mở cửa nhìn trái nhìn phải, lại quay vào nhìn khắp phòng, cô thật sự là đi chân trần vào đây sao? Tìm mãi chả thấy đôi giày hay đôi dép nào trên sàn. Là ai cố tình chơi cô vậy chứ?
- Em đi đâu? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.