Chương 5: Stream game
Mưa Nhỏ
06/02/2023
Phó Sâm vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy tiếng cằn nhắn của một người đàn ông lớn tuổi. Ông ta nói: "Thằng bé đó đúng là… Sao có thể làm ra cái chuyện mất mặt như thế. Cứ như vậy mà phát tình trước mặt của nhà chồng tương lai, nếu họ thấy vậy mà không chịu thì phải làm sao?!"
"Ấy, ông bình tĩnh, bình tĩnh." Hoàng Cẩm - Mẹ kế của Phó Tiểu Diệp, cũng như là vợ thứ hai của ba Phó vừa vuốt lưng, trấn an ông. Bà ta còn ở bên tai nhẹ giọng bảo: "Ông đừng lo. Tôi thấy con thứ nhà Hạ rất thích thằng bé. Hôn sự này chắc chắn sẽ được thôi."
"Thật?!" Ba Phó - Phó Minh Triết ngồi xuống ghế, ông có chút ngờ ngợ hỏi.
Hoàng Cẩm cẩn thận rót trà cho ông ta, gật gật đầu: "Chính mắt tôi thấy, sao lại không."
"Ây, thế thì tốt quá."
Phó Sâm trầm mặc nép sát vào cánh cửa, lặng lẽ nghe hết cuộc đối thoại của hai người. Sự bất mãn đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhớ lại lúc hắn mới hơn ba mươi tuổi, bố mẹ dù có giục giã chuyện cưới xin cũng không đến mức này. Họ có sốt ruột ra sao thì cũng nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Nhưng tại sao cặp bố mẹ này lại có thể không để ý đến cảm nhận của con cái mà muốn gả con đi. Không chỉ thế, xét theo thời gian thì cơ thể này mới hơn mười tám.
Tại sao lại phải lo lắng chuyện này như vậy? Ngoài việc muốn đạt được quyền lợi thì còn gì không?
Càng nghĩ, Phó Sâm càng không thể kìm được mà sinh ra ác cảm với cái gia đình này.
Hắn thở dài, chuẩn bị tâm lý rồi mới bước vào trong, phá vỡ bầu không khí vui vẻ ở trong: "Bố, mẹ kế. Hai người đang nói gì đấy?"
Phó Sâm đặt tay ra sau, thong thả bước vào trong. Hoàn toàn hòa vào dáng vẻ phóng khoáng của Phó Tiểu Diệp.
"À, con về rồi."Phó Minh Triết thấy hắn về thì nụ cười trên môi có hơi cứng lại, nhưng với bản chất là một con cáo giá, ông ta rất nhanh đã khoác lên vỏ bọc của một ông bố tốt, đứng dậy, hỏi han: "Ngồi xuống đi. Con thế nào rồi? Tĩnh dưỡng mất ngày đã ổn chưa? Bố xin lỗi, mấy ngày nay bận bịu việc ở công ty nên không có thời gian đến chăm con. Cậu Hạ có đối xử tốt với con không?"
Phó Sâm vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dù có bị hàng loạt câu hỏi nhảy đến làm cho khó chịu thì vẫn không hề tỏ ra ghét bỏ. Còn rất kiên nhẫn trả lời từng câu một: "Chỉ có chút sự cố nhỏ thôi, không cần bố bận tâm nhiều. Nếu việc ở công ty nhiều quá thì bố có thể gửi nó cho con, con có thể giúp."
"Vậy à. Ừm, cảm ơn con." Vừa nghe thấy hắn nhắc đến chuyện ở công ty thì vẻ mặt của ông ta liền trầm xuống, dường như rất không thích hắn can thiệp tới.
Phó Sâm âm thầm cười khẩy, hắn cũng sớm dự tính được việc này nên cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ vu vơ nói: "Dạ, bổn phận của con mà. Dù sao, nếu sau này con cùng anh Hạ kết hôn thì cũng sẽ được hưởng một phần. Làm cho nó tốt hơn thì con sẽ càng được hưởng nhiều hơn."
Ngay lập tức, mặt ông ta còn khó coi hơn lúc nãy. Khóe môi Phó Sâm cũng suýt không giữ được.
Thật mắc cười.
Hoàng Cẩm thấy tình hình không ổn thì liền chen miệng vào: "À, Tiểu Diệp. Tiểu Dương đâu con?"
"Dạ, em ấy bảo đến trường có chút việc. Bữa trưa sẽ ăn ở đấy luôn, mọi người không cần đợi." Phó Sâm chuyển tầm mắt về phía người phụ nụ mặc đồ sang trọng kia, nhẹ giọng đáp lại. Song hắn cũng không muốn nán lại lâu, đứng dậy, quăng một câu rồi đi lên lầu: "Mà con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi đây."
***
[Ải đầu tiên: Gặp mặt.]
Phó Sâm: "..."
Hạ Tinh Lan: "..."
Gặp ai cơ?
_ _ _ _ _ _
Cả một ngày cật lực để hòa nhập với gia đình này cũng không phải dễ. Thế nên sau khi kết thúc bữa tối, Hạ Tinh Lan đã vội vội vàng vàng chạy lên phòng, khóa chặt cửa lại.
Tưởng thế là đã xong nên anh vô cùng vui vẻ kiếm đồ đi tắm. Nhưng khi vừa mới nằm được xuống giường thì đã có thông báo tới.
Không biết từ lúc nào mà nó đã được kết nối với điện thoại. Tin nhắn cứ vậy reo lên không ngừng, còn Hạ Tinh Lan lại hoàn toàn không muốn quan tâm đến. Cả người cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái, thoải mái. Dường như muốn ngủ đến nơi.
Song bất ngờ, một tiếng chuông khác lại vang lên. Ban đầu anh còn không để ý đến, nhưng cứ một tiếng rồi lại hai tiếng, anh đã không thể làm ngơ được nữa.
Hạ Tinh Lan nhanh chóng bật dậy, áo tắm cũng vì sự đột ngột này mà suýt rơi xuống. Anh nhanh tay kéo áo gọn gàng lên, cầm lấy cái khăn được lót dưới đầu lên, lau cho tóc khô đi bớt rồi mới bắt đầu đi quan phòng.
Tiếng chuông ấy vẫn reo lên inh ỏi, Hạ Tinh Lan cũng theo đó tìm được.
Một chiếc điện thoại được nhét ở trong tủ bàn để ở gần cửa sổ. Màn hình sáng lên, hiện rõ là thông báo từ hệ thống.
[Ải đầu tiên: Gặp mặt.]
Hạ Tinh Lan chán nản cầm nó lên, mắt lướt nhanh qua. Anh mím môi, không biết cái này là có ý gì.
Bảo anh gặp ai cơ? Phó Sâm? Tần Tiểu Dương? Hạ Sơn?
Từng cái tên lần lượt xuất hiện, nhưng càng nghĩ Hạ Tinh Lan lại càng cảm thấy không đúng.
Gặp mấy người đó để làm gì chứ? Trong kịch bản có nhắc đến đoạn này đâu.
Hạ Tinh Lan gật gật đầu, cũng tự tán đồng với ý kiến của mình, không muốn tốn thời gian nghỉ ngơi của mình với cái ải chết tiệt nữa. Anh đặt điện thoại xuống, nhanh chân muốn về lại giường.
Nhưng nào dễ dàng như vậy.
"Làm nhiệm vụ đi, muốn ở đây thêm mấy ngày nữa à?" Rain không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong phòng. Đứa trẻ vẫn như cũ - Ngồi ở mép giường, hai chân đung đưa qua lại.
Hạ Tinh Lan nhìn nó, có hơi ngạc nhiên. Anh hoảng hốt quay đầu quan sát xung quanh phòng, xác định các cửa đều được đóng chặt thì mới hỏi: "Sao lại đi vào đây, mà nhóc con vào bằng đường nào vậy?"
Rain chậm rãi rút cây kẹo trong miệng ra, liếc nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ: "Lại quên thế giới này là của tôi à? Tôi muốn ra vào nhà mình thì có hàng tá cách nhé."
"Ừ rồi." Hạ Tinh Lan nhún vai, cũng không muốn nói nhiều với nó. Dù sao với anh, trước mặt mình cũng chỉ là một đứa nhóc. Anh không muốn mình tự mang danh cãi cọ với trẻ con nên cũng nhanh chuyển qua chủ đề khác: "Vậy nhiệm vụ này là thế nào? Gặp mặt? Ai cơ? Chạy deadline nên rút gọn câu đấy à?"
"Nào, đây là trò chơi mà. Phải khó tí thì mới là chơi chứ." Rain xua xua tay, lại tiếp tục mút kẹo: "Không mấy, cậu lục lại kịch bản xem."
"Không phải mày bảo đừng tin kịch bản quá à? Lỡ sai thì làm sao?" Hạ Tinh Lan nheo mắt nhìn nó, hai mắt anh gần như tóe lửa, dường như chỉ cần một chút nữa thôi sẽ nướng cháy luôn đứa trẻ trước mặt.
Rain bị nhìn đến mức cả người run rẩy. Tuy vậy nhưng nó vẫn cố giải thích: "À ừ thì… Nếu không… Không tin nó thì cho kịch bản làm gì, đúng không?"
Hạ Tinh Lan: "..."
"Nào, đừng nhìn tôi như vậy. Cậu lo mà hoàn thành nhiệm vụ đi, đi đây." Rain mỉm cười với anh, nói xong cũng không đợi người kịp phản ứng mà đã chạy đi mất.
Hạ Tinh Lan bị hình ảnh trước mắt làm cho ngơ ngác, anh hoang mang quay đầu nhìn quanh phòng. Lần nữa xác định Rain đã thực sự biến mất thì cả người mới được thả lỏng đôi chút.
Tưởng chừng đã được thoải mái nghỉ ngơi, Hạ Tinh Lan đã lại vội ngã xuống giường lần nữa.
Nhưng tưởng chứ đâu phải thật. Chiếc điện thoại vừa nãy đặt trên tủ lại reo lên. Tiếng thông báo lại lần nữa vang khắp phòng, khiến Hạ Tinh Lan suýt chút nữa thì bùng nổ.
Anh lần nữa ngồi bật dậy, hậm hực đi tới, cầm điện thoại lên. Vừa lên giọng định chửi cho người ở đầu dây bên kia một tràng thì…
"Hạ Tinh! Cậu tại sao không trả lời tin nhắn của anh!? Còn không chịu xem cơ, cậu giàu quá nên coi công việc là trò đùa đấy à!?" Người đó còn tức giận hơn cả anh. Chưa kịp để Hạ Tinh Lan kịp nói gì thì đã bị một tiếng rống cực lớn đập vào mặt.
Anh đưa tay lau lau mặt, dường như có thể cảm nhận được từng giọt nước bọt bay lên mặt mình.
"Nhanh cho anh, cậu đã hai ngày không livestream. Các fan đều đang gào rú đòi gặp cậu đấy!" Giọng anh ta càng nói càng lớn, từ điện thoại còn có thể nghe rõ tiếng nghiến răng, vô cùng oán hận.
Hạ Tinh Lan cũng vì vậy mà hoảng sợ.
Sao anh có thể quên mất trong kịch bản có nhắc đến chuyện nam chính này là streamer nổi tiếng chứ.
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Tinh Lan bất giác run lên. Nhưng với nghiệp vụ chuyên nghiệp, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: "Anh cần gì phải hoảng lên như vậy. Mới có hai ngày thôi mà, giờ em đi bật máy lên ngay đây."
"Cậu có vẻ thản nhiên quá nhỉ!? Mà cũng phải thôi." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn. Hạ Tinh Lan lại lần nữa hoang mang, song anh cũng thầm vui trong lòng, nghĩ là chắc xong rồi.
Nhưng mà, ông trời lại một lần nữa vả cho anh một cái.
"Cậu thì làm sao hiểu được nỗi khổ của anh đây. Đống fan của cậu sắp xé anh mày ra làm trăm mảnh ra rồi đây này." Sau tiếng cười ấy lại là một tràng lời oán hận: "Cậu làm sao đi chứ làm quản lý cho cậu, anh mày muốn điên đầu luôn. Sắp chết rồi đấy."
Lần này Hạ Tinh Lan đã không thể nào còn kiên nhẫn để giả bộ lạnh lùng nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyết rồi còn nghỉ ngơi. Anh nhẹ giọng, cố gắng trấn an người kia: "Dạ rồi. Em biết rồi, em biết anh cũng không dễ dàng gì. Chỉ là gần đây em hơi bận, mà cũng giờ này rồi, anh ăn cơm chưa?"
"À, ừ…" Đúng như trong dự tính, đầu dây bên kia đã bị sự thay đổi bất ngờ của Hạ Tinh Lan làm cho ngơ ngác, chỉ còn biết ậm ừ đáp: "Anh chưa."
"Thế anh ăn đi ạ. Anh ở đâu? Em đặt đồ cho anh. Còn giờ em phải đi live stream đây, cũng không thể để fan chờ lâu mà. Được rồi cúp máy đây." Cứ như vậy, Hạ Tinh Lan lấy đại một cái cớ rồi nhanh chóng cúp máy.
_ _ _ _ _ _
Sau hai lần bị làm phiền, Hạ Tinh Lan cũng biết giờ mình và bé giường không có duyên với nhau.
Anh hoàn toàn bỏ qua sự mệt mỏi mà lê bước đến gần cái bàn đối diện với giường ngủ, bên cạnh cửa ra vào.
Trên bàn là một cái máy cây lớn, hai bên nó còn được trang bị dàn loa lớn. Đằng sau thì là đèn led cùng với giá đỡ để để điện thoại lên.
Hạ Tinh Lan nhìn qua một lượt, hai mắt lập tức phát sáng, miệng còn không kìm được mà cong lên.
Dù sao cũng là con trai, tuy anh có từng tuổi này rồi nhưng mà khi nhìn thấy dàn máy xịn như thế này thì ký ức cũng không khỏi ùa về.
Nhớ lúc đó bản thân chỉ mới là tên trai mười mấy tuổi đầu, ngày nào cũng dán mắt vào cái điện thoại để chơi game này game kia. Vô cùng đam mê.
Cho đến sau này, lâu lâu anh vẫn còn theo dõi các giải đầu trong và ngoài nước. Không chỉ thế còn rất tích cực xem mấy cậu troai troai live stream game.
Giờ đây được chính mắt nhìn thấy, tay chạm vào hiện vật. Thực sự là muốn khóc luôn.
Nghĩ đến đây, Hạ Tinh Lan còn rất xúc động mà đưa tay lên xoa xoa mắt. Không dài dòng nữa mà nhanh chóng bật máy quay lên.
_______
Chẹp, tui mới lục lại thì thấy chương này nên đăng lên luôn. Cũng mới chính sửa qua loa thôi nên đọc tạm nhé ♡(ӦvӦ。)
À thật ra thì cái liên quan về mạng stream hay game gì đó tui không rành lắm, nên sẽ tả qua loa thui. Mọi người thấy sai sót thì góp ý nhóe.
"Ấy, ông bình tĩnh, bình tĩnh." Hoàng Cẩm - Mẹ kế của Phó Tiểu Diệp, cũng như là vợ thứ hai của ba Phó vừa vuốt lưng, trấn an ông. Bà ta còn ở bên tai nhẹ giọng bảo: "Ông đừng lo. Tôi thấy con thứ nhà Hạ rất thích thằng bé. Hôn sự này chắc chắn sẽ được thôi."
"Thật?!" Ba Phó - Phó Minh Triết ngồi xuống ghế, ông có chút ngờ ngợ hỏi.
Hoàng Cẩm cẩn thận rót trà cho ông ta, gật gật đầu: "Chính mắt tôi thấy, sao lại không."
"Ây, thế thì tốt quá."
Phó Sâm trầm mặc nép sát vào cánh cửa, lặng lẽ nghe hết cuộc đối thoại của hai người. Sự bất mãn đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhớ lại lúc hắn mới hơn ba mươi tuổi, bố mẹ dù có giục giã chuyện cưới xin cũng không đến mức này. Họ có sốt ruột ra sao thì cũng nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Nhưng tại sao cặp bố mẹ này lại có thể không để ý đến cảm nhận của con cái mà muốn gả con đi. Không chỉ thế, xét theo thời gian thì cơ thể này mới hơn mười tám.
Tại sao lại phải lo lắng chuyện này như vậy? Ngoài việc muốn đạt được quyền lợi thì còn gì không?
Càng nghĩ, Phó Sâm càng không thể kìm được mà sinh ra ác cảm với cái gia đình này.
Hắn thở dài, chuẩn bị tâm lý rồi mới bước vào trong, phá vỡ bầu không khí vui vẻ ở trong: "Bố, mẹ kế. Hai người đang nói gì đấy?"
Phó Sâm đặt tay ra sau, thong thả bước vào trong. Hoàn toàn hòa vào dáng vẻ phóng khoáng của Phó Tiểu Diệp.
"À, con về rồi."Phó Minh Triết thấy hắn về thì nụ cười trên môi có hơi cứng lại, nhưng với bản chất là một con cáo giá, ông ta rất nhanh đã khoác lên vỏ bọc của một ông bố tốt, đứng dậy, hỏi han: "Ngồi xuống đi. Con thế nào rồi? Tĩnh dưỡng mất ngày đã ổn chưa? Bố xin lỗi, mấy ngày nay bận bịu việc ở công ty nên không có thời gian đến chăm con. Cậu Hạ có đối xử tốt với con không?"
Phó Sâm vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dù có bị hàng loạt câu hỏi nhảy đến làm cho khó chịu thì vẫn không hề tỏ ra ghét bỏ. Còn rất kiên nhẫn trả lời từng câu một: "Chỉ có chút sự cố nhỏ thôi, không cần bố bận tâm nhiều. Nếu việc ở công ty nhiều quá thì bố có thể gửi nó cho con, con có thể giúp."
"Vậy à. Ừm, cảm ơn con." Vừa nghe thấy hắn nhắc đến chuyện ở công ty thì vẻ mặt của ông ta liền trầm xuống, dường như rất không thích hắn can thiệp tới.
Phó Sâm âm thầm cười khẩy, hắn cũng sớm dự tính được việc này nên cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ vu vơ nói: "Dạ, bổn phận của con mà. Dù sao, nếu sau này con cùng anh Hạ kết hôn thì cũng sẽ được hưởng một phần. Làm cho nó tốt hơn thì con sẽ càng được hưởng nhiều hơn."
Ngay lập tức, mặt ông ta còn khó coi hơn lúc nãy. Khóe môi Phó Sâm cũng suýt không giữ được.
Thật mắc cười.
Hoàng Cẩm thấy tình hình không ổn thì liền chen miệng vào: "À, Tiểu Diệp. Tiểu Dương đâu con?"
"Dạ, em ấy bảo đến trường có chút việc. Bữa trưa sẽ ăn ở đấy luôn, mọi người không cần đợi." Phó Sâm chuyển tầm mắt về phía người phụ nụ mặc đồ sang trọng kia, nhẹ giọng đáp lại. Song hắn cũng không muốn nán lại lâu, đứng dậy, quăng một câu rồi đi lên lầu: "Mà con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi đây."
***
[Ải đầu tiên: Gặp mặt.]
Phó Sâm: "..."
Hạ Tinh Lan: "..."
Gặp ai cơ?
_ _ _ _ _ _
Cả một ngày cật lực để hòa nhập với gia đình này cũng không phải dễ. Thế nên sau khi kết thúc bữa tối, Hạ Tinh Lan đã vội vội vàng vàng chạy lên phòng, khóa chặt cửa lại.
Tưởng thế là đã xong nên anh vô cùng vui vẻ kiếm đồ đi tắm. Nhưng khi vừa mới nằm được xuống giường thì đã có thông báo tới.
Không biết từ lúc nào mà nó đã được kết nối với điện thoại. Tin nhắn cứ vậy reo lên không ngừng, còn Hạ Tinh Lan lại hoàn toàn không muốn quan tâm đến. Cả người cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái, thoải mái. Dường như muốn ngủ đến nơi.
Song bất ngờ, một tiếng chuông khác lại vang lên. Ban đầu anh còn không để ý đến, nhưng cứ một tiếng rồi lại hai tiếng, anh đã không thể làm ngơ được nữa.
Hạ Tinh Lan nhanh chóng bật dậy, áo tắm cũng vì sự đột ngột này mà suýt rơi xuống. Anh nhanh tay kéo áo gọn gàng lên, cầm lấy cái khăn được lót dưới đầu lên, lau cho tóc khô đi bớt rồi mới bắt đầu đi quan phòng.
Tiếng chuông ấy vẫn reo lên inh ỏi, Hạ Tinh Lan cũng theo đó tìm được.
Một chiếc điện thoại được nhét ở trong tủ bàn để ở gần cửa sổ. Màn hình sáng lên, hiện rõ là thông báo từ hệ thống.
[Ải đầu tiên: Gặp mặt.]
Hạ Tinh Lan chán nản cầm nó lên, mắt lướt nhanh qua. Anh mím môi, không biết cái này là có ý gì.
Bảo anh gặp ai cơ? Phó Sâm? Tần Tiểu Dương? Hạ Sơn?
Từng cái tên lần lượt xuất hiện, nhưng càng nghĩ Hạ Tinh Lan lại càng cảm thấy không đúng.
Gặp mấy người đó để làm gì chứ? Trong kịch bản có nhắc đến đoạn này đâu.
Hạ Tinh Lan gật gật đầu, cũng tự tán đồng với ý kiến của mình, không muốn tốn thời gian nghỉ ngơi của mình với cái ải chết tiệt nữa. Anh đặt điện thoại xuống, nhanh chân muốn về lại giường.
Nhưng nào dễ dàng như vậy.
"Làm nhiệm vụ đi, muốn ở đây thêm mấy ngày nữa à?" Rain không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong phòng. Đứa trẻ vẫn như cũ - Ngồi ở mép giường, hai chân đung đưa qua lại.
Hạ Tinh Lan nhìn nó, có hơi ngạc nhiên. Anh hoảng hốt quay đầu quan sát xung quanh phòng, xác định các cửa đều được đóng chặt thì mới hỏi: "Sao lại đi vào đây, mà nhóc con vào bằng đường nào vậy?"
Rain chậm rãi rút cây kẹo trong miệng ra, liếc nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ: "Lại quên thế giới này là của tôi à? Tôi muốn ra vào nhà mình thì có hàng tá cách nhé."
"Ừ rồi." Hạ Tinh Lan nhún vai, cũng không muốn nói nhiều với nó. Dù sao với anh, trước mặt mình cũng chỉ là một đứa nhóc. Anh không muốn mình tự mang danh cãi cọ với trẻ con nên cũng nhanh chuyển qua chủ đề khác: "Vậy nhiệm vụ này là thế nào? Gặp mặt? Ai cơ? Chạy deadline nên rút gọn câu đấy à?"
"Nào, đây là trò chơi mà. Phải khó tí thì mới là chơi chứ." Rain xua xua tay, lại tiếp tục mút kẹo: "Không mấy, cậu lục lại kịch bản xem."
"Không phải mày bảo đừng tin kịch bản quá à? Lỡ sai thì làm sao?" Hạ Tinh Lan nheo mắt nhìn nó, hai mắt anh gần như tóe lửa, dường như chỉ cần một chút nữa thôi sẽ nướng cháy luôn đứa trẻ trước mặt.
Rain bị nhìn đến mức cả người run rẩy. Tuy vậy nhưng nó vẫn cố giải thích: "À ừ thì… Nếu không… Không tin nó thì cho kịch bản làm gì, đúng không?"
Hạ Tinh Lan: "..."
"Nào, đừng nhìn tôi như vậy. Cậu lo mà hoàn thành nhiệm vụ đi, đi đây." Rain mỉm cười với anh, nói xong cũng không đợi người kịp phản ứng mà đã chạy đi mất.
Hạ Tinh Lan bị hình ảnh trước mắt làm cho ngơ ngác, anh hoang mang quay đầu nhìn quanh phòng. Lần nữa xác định Rain đã thực sự biến mất thì cả người mới được thả lỏng đôi chút.
Tưởng chừng đã được thoải mái nghỉ ngơi, Hạ Tinh Lan đã lại vội ngã xuống giường lần nữa.
Nhưng tưởng chứ đâu phải thật. Chiếc điện thoại vừa nãy đặt trên tủ lại reo lên. Tiếng thông báo lại lần nữa vang khắp phòng, khiến Hạ Tinh Lan suýt chút nữa thì bùng nổ.
Anh lần nữa ngồi bật dậy, hậm hực đi tới, cầm điện thoại lên. Vừa lên giọng định chửi cho người ở đầu dây bên kia một tràng thì…
"Hạ Tinh! Cậu tại sao không trả lời tin nhắn của anh!? Còn không chịu xem cơ, cậu giàu quá nên coi công việc là trò đùa đấy à!?" Người đó còn tức giận hơn cả anh. Chưa kịp để Hạ Tinh Lan kịp nói gì thì đã bị một tiếng rống cực lớn đập vào mặt.
Anh đưa tay lau lau mặt, dường như có thể cảm nhận được từng giọt nước bọt bay lên mặt mình.
"Nhanh cho anh, cậu đã hai ngày không livestream. Các fan đều đang gào rú đòi gặp cậu đấy!" Giọng anh ta càng nói càng lớn, từ điện thoại còn có thể nghe rõ tiếng nghiến răng, vô cùng oán hận.
Hạ Tinh Lan cũng vì vậy mà hoảng sợ.
Sao anh có thể quên mất trong kịch bản có nhắc đến chuyện nam chính này là streamer nổi tiếng chứ.
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Tinh Lan bất giác run lên. Nhưng với nghiệp vụ chuyên nghiệp, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: "Anh cần gì phải hoảng lên như vậy. Mới có hai ngày thôi mà, giờ em đi bật máy lên ngay đây."
"Cậu có vẻ thản nhiên quá nhỉ!? Mà cũng phải thôi." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn. Hạ Tinh Lan lại lần nữa hoang mang, song anh cũng thầm vui trong lòng, nghĩ là chắc xong rồi.
Nhưng mà, ông trời lại một lần nữa vả cho anh một cái.
"Cậu thì làm sao hiểu được nỗi khổ của anh đây. Đống fan của cậu sắp xé anh mày ra làm trăm mảnh ra rồi đây này." Sau tiếng cười ấy lại là một tràng lời oán hận: "Cậu làm sao đi chứ làm quản lý cho cậu, anh mày muốn điên đầu luôn. Sắp chết rồi đấy."
Lần này Hạ Tinh Lan đã không thể nào còn kiên nhẫn để giả bộ lạnh lùng nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyết rồi còn nghỉ ngơi. Anh nhẹ giọng, cố gắng trấn an người kia: "Dạ rồi. Em biết rồi, em biết anh cũng không dễ dàng gì. Chỉ là gần đây em hơi bận, mà cũng giờ này rồi, anh ăn cơm chưa?"
"À, ừ…" Đúng như trong dự tính, đầu dây bên kia đã bị sự thay đổi bất ngờ của Hạ Tinh Lan làm cho ngơ ngác, chỉ còn biết ậm ừ đáp: "Anh chưa."
"Thế anh ăn đi ạ. Anh ở đâu? Em đặt đồ cho anh. Còn giờ em phải đi live stream đây, cũng không thể để fan chờ lâu mà. Được rồi cúp máy đây." Cứ như vậy, Hạ Tinh Lan lấy đại một cái cớ rồi nhanh chóng cúp máy.
_ _ _ _ _ _
Sau hai lần bị làm phiền, Hạ Tinh Lan cũng biết giờ mình và bé giường không có duyên với nhau.
Anh hoàn toàn bỏ qua sự mệt mỏi mà lê bước đến gần cái bàn đối diện với giường ngủ, bên cạnh cửa ra vào.
Trên bàn là một cái máy cây lớn, hai bên nó còn được trang bị dàn loa lớn. Đằng sau thì là đèn led cùng với giá đỡ để để điện thoại lên.
Hạ Tinh Lan nhìn qua một lượt, hai mắt lập tức phát sáng, miệng còn không kìm được mà cong lên.
Dù sao cũng là con trai, tuy anh có từng tuổi này rồi nhưng mà khi nhìn thấy dàn máy xịn như thế này thì ký ức cũng không khỏi ùa về.
Nhớ lúc đó bản thân chỉ mới là tên trai mười mấy tuổi đầu, ngày nào cũng dán mắt vào cái điện thoại để chơi game này game kia. Vô cùng đam mê.
Cho đến sau này, lâu lâu anh vẫn còn theo dõi các giải đầu trong và ngoài nước. Không chỉ thế còn rất tích cực xem mấy cậu troai troai live stream game.
Giờ đây được chính mắt nhìn thấy, tay chạm vào hiện vật. Thực sự là muốn khóc luôn.
Nghĩ đến đây, Hạ Tinh Lan còn rất xúc động mà đưa tay lên xoa xoa mắt. Không dài dòng nữa mà nhanh chóng bật máy quay lên.
_______
Chẹp, tui mới lục lại thì thấy chương này nên đăng lên luôn. Cũng mới chính sửa qua loa thôi nên đọc tạm nhé ♡(ӦvӦ。)
À thật ra thì cái liên quan về mạng stream hay game gì đó tui không rành lắm, nên sẽ tả qua loa thui. Mọi người thấy sai sót thì góp ý nhóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.