Chồng Lưu Manh

Chương 8

Uyển Tư Không

11/07/2013

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mới vừa xuống xe, mặt Lam Hiểu Hi liền kinh ngạc nhìn tấm bảng to đặt trước cổng công ty S&S—— “Hoan nghênh chuyên gia thiết kế thời trang Hạ Tử Đàm cùng phu nhân Lam Hiểu Hi ghé thăm S&S!” Không chỉ như thế, mấy chục giỏ hoa tươi, số lượng ký giả truyền thông và nhiếp ảnh gia đều tụ tập lại, so với siêu sao còn khoa trương hơn nhiều. Hạ Tử Đàm một tay ôm hông của cô, vừa mỉm cười hướng mọi người phất tay một cái, đối với việc cô sững sờ, người luôn luôn có thói quen đứng dưới đèn flash như anh thì hoàn toàn bình thường, không bị choáng ngợp. “Thả lỏng một chút, Hiểu Hi.” Anh nói nhỏ bên tai của cô. “Tại sao bọn họ lại biết chúng ta kết hôn?” gương mặt cô mê hoặc. Lam Hiểu Hi chưa từng nghĩ, chuyện cô cùng Hạ Tử Đàm kết hôn ở Kyoto Nhật Bản, mấy ngày đã truyền về Đài Loan Đài Bắc. Cô dĩ nhiên biết khoa học kỹ thuật bây giờ cực kì tiên tiến, cô cũng biết cô gả cho một người chồng nổi danh cỡ nào, nhưng, rõ ràng là hai người bọn họ ở Nhật Bản kết hôn , không phải sao? Ngày đó không nhìn thấy bất cứ ký giả truyền thông nào, Hạ Tử Đàm cũng không đưa thiệp mời cho ai ở Paris, người đến đều là bạn bè thân thiết với Chức Điền, tại sao mọi người đều biết? “Giấy không thể gói được lửa, huống chi chồng em lại là người phương nào?” Lam Hiểu Hi không phản bác, còn nhìn thấy ông chủ S&S cũng tự mình chạy đến nghênh đón, vừa tiến lên đã lôi kéo tay của Hạ Tử Đàm không buông, giống như đã là bạn tốt nhiều năm vậy. “Hoan nghênh hoan nghênh, Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân.” Ông chủ thân thiết vô cùng, chỉ kém không trực tiếp cúi người chào thôi. Hại cô không thể làm gì khác hơn là mỉm cười với gã. Hôm nay, toàn thân Lam Hiểu Hi mặc âu phục màu hồng đào, cánh tay áo được cắt ngắn, tên ngực được đính đá, dưới ánh đèn flash tản ra ánh sáng lộng lẫy, không chỉ như thế, buổi sáng ra cửa, Hạ Tử Đàm còn bảo cô đem nhẫn cưới, bao gồm cả âu phục trên người cô, cũng do anh muốn cô mặc vào. Hoặc giả, Hạ Tử Đàm sớm biết hôm nay sẽ đối mặt tất cả? Nghĩ tới, gò má Lam Hiểu Hi như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Tử Đàm một cái. “Thế nào?” Mặc dù anh rất bận, muốn bán rẻ tiếng cười, muốn phất tay với mọi người, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến cô, cho nên, động nào của cô cũng chạy không khỏi ánh mắt anh. “Không có gì.” “Nếu em không thích đối mặt với ống kính, có thể núp sau lưng anh.” Anh nhẹ giọng gnói. “Ừ.” Cô ngoan ngoãn núp phía sau anh, nghe lời giống như cô vợ ngoan ngoãn. Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy Hà Mân trong đám người, mặt anh lạnh lùng nhìn cô, giống như tố cáo sự phản bội của cô, ánh mắt cũng tràn đầy khinh thường. Cô ngây ngẩn cả người, tâm co rụt lại. Trời ạ, cô quên mất chuyện quan trọng như vậy—— cô vẫn còn có bạn trai tên là Hà Mân. Cô nên nói trước cho anh biết một tiếng cô muốn trở về, nhưng mà, điều này cũng không thể trách cô, cô đến sân bay mới biết Hạ Tử Đàm muốn dẫn cô đến Đài Loan mà. Dĩ nhiên, cô muốn cùng Hà Mân nói một chuyện quan trọng, là chuyện về hôn sự giữa cô và Hạ Tử Đàm. . . . . . Nhưng, chuyện như vậy bảo cô mở miệng thế nào? Vốn tính toán là sau khi lấy được bản quyền, ly hôn với Hạ Tử Đàm mới nói, nhưng hôm nay. . . . . . Rất nhiều việc đã thay đổi, quan trọng nhất, thay đổi là tâm của cô, cô không cách nào cùng Hà Mân tiếp tục được nữa. ★★★ Thừa dịp chủ công ty cùng Hạ Tử Đàm nói chuyện công việc, Lam Hiểu Hi giả vờ muốn đi phòng rửa tay mà chuồn êm ra ngoài, không nghĩ tới Hà Mân đã đứng cách đó không xa, giống như đã chờ cô rất lâu. Cắn môi, cô lấy dũng khí hướng anh đi tới, Hà Mân không kịp đợi cô từ từ đi tới, tiến lên, một phát bắt được tay của cô, liền kéo cô tới cầu thang bên cạnh—— Trong cầu thang rất an tĩnh, cách phòng làm việc một lối thoát hiểm thật lớn, anh kéo cô đến cầu thang bộ, nơi gấp khúc mới thả cô ra. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh có quyền được biết chứ?” Hà Mân vòng tay, ôn hoà nhìn Lam Hiểu Hi. Cô, đã thay đổi. Mặc dù trước kia cô cũng không tệ lắm, cười ngọt ngào lại đáng yêu, mà sự hấp dẫn chẳng nhiều, nhưng cô bây giờ thật sự rất đẹp, mang theo sự thành thục hấp dẫn của phái nữ. Nhìn thấy vậy, Hà Mân có cảm giác rất muốn đè cô xuống—— đây là cảm giác về dục vọng đầu tiên từ khi biết cô tới nay, một loại dục vọng của người đàn ông đối với người phụ nữ. Ban đầu mở miệng muốn quen cô, là do anh thấy cô gái này luôn làm cho người ta sung sướng, kiên cường, tinh thần bất khuất, ở cùng cô một chỗ cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy cuộc sống không trống trải nữa, anh biết anh thủy chung không có cảm giác yêu, nên cô cũng không có, nói rõ một chút, quan hệ bạn bè trai gái vừa mới bắt đầu, so với đồng nghiệp trong công ty còn xa cách hơn nhiều. “Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ, đúng như anh nhìn thấy, em vừa thấy đã yêu Hạ Tử Đàm, sau đó hai người nhanh chóng kết hôn?” Lam Hiểu Hi lắc đầu một cái.”Không phải như thế.” “Vậy là như thế nào?” “Còn nhớ rõ chuyện mà em gọi điện thoại nói cho anh không? Chỉ cần em giúp Hạ Tử Đàm một chuyện, em có thể lấy được quyền đại lý?” “Ừ.” “Việc kia. . . . . . Chính là cùng anh ấy kết hôn.” Nghe vậy, Hà Mân sửng sốt.”Cho nên, em cùng anh ta kết hôn là vì muốn lấy được quyền đại lý? Em vì quyền đại lý mà bán rẻ tương lai của mình?” “Cũng không phải như vậy. . . . . . bởi vì anh ấy cần một cô gái để kết hôn, cho nên mời em giúp anh ấy một việc, em cùng Hạ Tử Đàm không có quan hệ gì.” Cô càng nói càng nhỏ, vì chột dạ. Cô không nói dối, cô và Hạ Tử Đàm hoàn toàn không có quan hệ kết hôn, mặc dù cô cùng anh đã lên giường, nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn. . . . . . Chỉ là, dù sao cô vẫn thấy có lỗi với Hà Mân. “Cho nên, em giả kết hôn?” “Vâng” “Cho nên, anh ta không yêu em, cũng chưa chạm em?” Hả? Gì cơ? Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn Hà Mân, đối với vấn đề sắc bén như thế có chút không chịu nổi. Cô không muốn nói dối, nhưng cô lại không muốn thảo luận vấn đề này với anh, cũng chỉ có thể nói dối thôi, vì vậy cô gật đầu một cái, rất dùng sức. Hà Mân hơi híp mắt lại, đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong ngực —— “Hà Mân. . . . . . anh làm gì đấy?” Lam Hiểu Hi kinh hoảng không dứt nhìn anh, bất an giãy nãy trong lòng anh, muốn đẩy anh ra lại không được, cho nên cả người cứng đờ để mặc anh ta ôm. “Anh rất nhớ em, chẳng lẽ em không muốn anh sao?” Hả? Lam Hiểu Hi nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng đến gần, không xong rồi. “Dĩ nhiên. . . . . . em đương nhiên muốn anh. . . . . .” Cô vừa nói vừa khẩn trương lấy tay chống đỡ lồng ngực của anh.”Hà Mân, anh đừng làm như vậy. . . . . . em sẽ sợ.” Trên thực tế, cô căn bản không suy nghĩ đến anh, thiếu chút nữa đã quên anh rồi, đúng, đều là lỗi của cô, cho nên dù bị anh hận chết, oán chết cũng đáng đời. “Sợ cái gì? Em là bạn gái của anh, anh không thể hôn em sao?” “Hà Mân. . . . . . Đây là công ty. . . . . .” Cô sợ muốn trốn, lại không tìm được lý do nào. Anh cười, dán sát mặt vào cô, nói chuyện bên tai cô.”Không sao, em trở nên rất đẹp, khiến anh không kìm hãm được.” “Anh đừn vậy. . . . . . em không muốn. . . . . .” “Không muốn cái gì? Để anh hôn?” Hà Mân Thẩm nhắm mắt.”Thế nào, em yêu Hạ Tử Đàm rồi hả? Em quên bạn trai là anh rồi sao? Bạn trai không thể hôn bạn gái sao?” Nói xong, Hà Mân cúi đầu hôn lên miệng của cô, bàn tay sờ bắp đùi, sờ tới phía dưới váy—— “Không cần! Hà Mân! Anh đừng như vậy. . . . . .A. . . . . . Buông em ra!” Lam Hiểu Hi giùng giằng, giãy dụa, vội vã muốn thoát. “Ngoan một chút, chúng ta là người yêu mà. . . . . . Không để cho anh đụng thì em muốn cho người nào đụng?” Hà Mân ham muốn bị cô khuấy động, giữa hai chân căng thẳng, cho dù không thể ở đây mà muốn cô, ít nhất cũng phải để anh đã khát một ít. “Không. . . . . .” Cô cắn anh, đưa chân đá anh. Anh đè cô tại trên mặt tường, hôn càng nhiệt liệt. Trong lúc bất chợt, một tiếng vang thật lớn, lối thoát hiểm bị đẩy ra. Hà Mân sửng sốt, xoay người —— Hạ Tử Đàm đang đứng ở cầu thang, hai tay thanh thản để trong túi quần, khuôn mặt giống như mang theo nụ cười nhìn bọn họ. Nụ cười, là giả, cất giấu trong mắt lại là lửa giận ngút trời. Chỉ là, rất ít người nhìn thấy được. “Xin hỏi, hai vị đang làm gì vậy?” Anh lễ phép hỏi, một con mắt hướng về Lam Hiểu Hi, bộ âu phục mà anh thiết kế tỉ mỉ bị lôi kéo khiến rối loạn một chút, môi, cũng hơi sưng. Rất rõ ràng, cô mới bị người đàn ông này bắt nạt, hơn nữa còn rất kịch liệt. . . . . . Một cỗ tức giận từ lòng bàn chân chạy thẳng đến tim, anh quả thật có một cổ xung động muốn trực tiếp đã bay Hà Mân ra ngoài. . . . . . “Không nhìn được thấy sao?” Hà Mân cũng giật nhẹ môi, cười cười.”Anh phải biết Hiểu Hi là người của tôi, tôi dĩ nhiên cũng biết nguyên nhân kết hôn của anh, nơi này chỉ có ba người chúng ta, đừng diễn trò nữa?” mặt mày Hạ Tử Đàm đảo qua Lam Hiểu Hi, khuôn mặt của cô lại tái nhợt, nhìn cũng không dám nhìn anh lấy một cái. Bởi vì anh ra phát hiện làm phá vỡ chuyện tốt của cô cùng người đàn ông này, cho nên đang giận anh sao? Đáng chết. . . . . . Tại sao ngực anh lại bị lửa giận bốc cháy?“Đùa giỡn hay muốn làm gì cũng vậy, ít nhất cô ấy bây giờ là vợ của tôi, tốt nhất là cậu đừng động vào cô ấy, nếu không sẽ phá hư ước định của cô ấy và tôi, tôi cũng có thể tùy ý thay đổi ước định với S&S, dĩ nhiên, tôi sẽ nói rõ ràng với quý giám đốc công ty rằng đây tất cả đều do người quản lý tên Hà Mân gây ra, cậu thấy thế nào?” “Anh uy hiếp tôi?” Hạ Tử Đàm cười cười, gật đầu.”Đúng vậy đấy.” “Không sợ giảm danh tiếng của thiết kế sư Hạ ư?” “Tôi sợ cái gì? Tôi đường đường là Hạ Tử Đàm, uy hiếp một quản lý nho nhỏ trong công ty cũng nho nhỏ? Nói ra ai sẽ tin?” Hà Mân cắn răng, tức giận nhìn chằm chằm anh.”Thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt, thì ra Hạ Tử Đàm cũng giống tiểu nhân mà thôi.” “Cậu cũng không kém.” “Anh——” “Đủ rồi! Các anh đừng tranh cãi nữa!” Lam Hiểu Hi bỗng dưng hét to. Hai người này lời qua tiếng lại, căn bản là đem Lam Hiểu Hi co xem như không khí đúng không? Bọn họ coi cô như hàng hóa, không để ý đến ý nguyện của cô; mở miệng ngậm miệng đều là quyền đại lý, Lam Hiểu Hi cô cần thế sao? “Muốn chữi thì các người ra chỗ khác mà chữi!” Lam Hiểu Hi thở phì phò chạy xuống, không muốn nhìn thấy Hạ Tử Đàm, cũng không muốn gặp lại Hà Mân. Cô chạy trốn rất gấp, nước mắt cũng rơi nhiều hơn, giày cao gót trên chân thiếu chút nữa khiến cô trật gân, cô cởi giầy ra để chạy, một hơi chạy từ tầng 19 chạy đến tầng 1, sau đó xông ra cửa, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi, không nghĩ tới cô vừa mới ngồi vào trong, một người đàn ông cao lớn cũng lập tức chui vào —— “Đến khách sạn, cám ơn.” Hạ Tử Đàm mỉm cười đối với tài xế trước mặt nói. đôi mắt Lam Hiểu Hi đẫm lệ nhìn anh, nhìn thấy anh cười, cô quay mặt sang bên kia xem phong cảnh. Cô không nói chuyện với anh, xem ra đã thật sự tức giận. Cô có thể không biết, so với cô, anh còn tức giận, hơn nữa khi anh nhìn thấy rõ ràng cô bị hôn đến môi cũng sưng đỏ, cổ áo xộc xệch. Anh rất muốn đem ấn kí của người đàn ông khác trên người cô xóa hoàn toàn. . . . . . Nếu như là người phụ nữ khác, anh có thể đã sớm làm như vậy rồi, nhưng đối mặt với cô, anh thậm chí có điểm sợ hãi. . . . . . Thật buồn cười, bởi vì anh chưa từng quan tâm ai như cô, nên lòng cao ngạo tôn quý lần nữa bị chà đạp. Rõ ràng là cô ấy yêu người đàn ông khác, mình lại không muốn buông tay, vì cái gì đây? Thật giận… anh nghi ngờ tính nhẫn nại của mình còn lại bao nhiêu? “Em muốn về nhà.” Cô đột nhiên nói. Hạ Tử Đàm liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Tốt, chờ em cởi âu phục trên người ra cho anh,em có thể về nhà.” Cởi âu phục trên người? Cô kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh.”Tại sao? Nếu như anh quan tâm đến bộ đồ mà anh mua cho em, thì em có thể về nhà giặt nó sạch sẽ, rồi trả lại cho anh.” “không thể được, em không phải biết bộ đồ trên người em là kiểu thiết kế thời trang mùa xuân sang năm của anh à? Đây là bí mật, trừ phi nó ở trước mắt anh, nếu không không ai có thể đem nó mang đi.” Anh. . . . . . Thiết kế đồ? Lam Hiểu Hi sững sờ, cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện bộ đồ này là do anh tự tay thiết kế , hơn nữa còn chưa đưa ra thị trường? Thật là làm cho người ta ngoài ý muốn! Cô quả thật không thể tin được mình có vinh hạnh lớn thế này, là người đầu tiên mặc bộ đồ anh mới thiết kế! Nhưng, không đúng. . . . . . “Không phải là anh từ trước đến nay đều không thiết kế đồ cho người phụ nữ châu Á sao?” Anh còn chính miệng nói cho cô biết, y phục của anh chỉ nghiêng về phía Âu Mĩ mà thôi. Hạ Tử Đàm liếc cô một cái, môi khêu gợi kéo ra nụ cười lạnh.”Em quên anh đã đáp ứng với em là muốn đem thiết kế của anh đến châu Á sao?” “Nhưng mà. . . . . .” “Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ để bọn em mặc những bộ đồ chỉ chuyên dụng cho người phương Tây Phương mà không phải là muốn thiết kế đồ cho phương Đông à? Em cho ràng anh lừa em sao? Chẳng lẽ anh vì phải kiếm nhiều tiền một chút, liền đem đồ vốn không phải thiết kế cho họ để họ mặc hử? Chẳng lẽ trong mắt em, Hạ Tử Đàm anh chỉ là người như vậy ư?” Liên tiếp, khiến cô nghẹn họng, không trả lời được. môi Lam Hiểu Hi giật giật, không dám nói đúng, cũng không dám nói sau, bởi vì anh nói đúng rồi, cô hoàn toàn không muốn anh sẽ đem y phục không hợp với phương Đông sang đây, cô vẫn cho rằng anh chỉ vì muốn từ chối cô nên mới nói thế mà thôi. Cô lại một lần nữa liếc mắt nhìn bộ đồ mình đang mặc trên người, âu phục màu hồng đào, đơn giản ưu nhã, phong cách rất khác trước kia, khó trách cô không nhận ra. Hoặc giả, nói rõ hơn, cho tới bây giờ cô đều không có nghĩ rằng anh sẽ thiết kế đồ cho cô. . . . . . Cô nhìn trộm anh một cái, anh đang vòng tay quanh ngực, chờ cô đáp lại. Anh biết, giờ phút này cô nhất định rất cảm động, rất kích động, lại rất áy náy, bởi vì ánh mắt cô nhìn anh đã nói lên tất cả, mặc dù cô không nói một chữ nào. Bên trong xe trở nên rất im lặng, hai người không nói chuyện, cho đến khi xe dừng tước cửa khách sạn, Hạ Tử Đàm trả tiên rồi xuống xa trước, Lam Hiểu Hi từ từ đi theo phía sau anh, giống như người vợ nhỏ đáng thương. Hạ Tử Đàm đến quầy, lấy chìa khóa phòng, cô nhân viên vừa nhìn đã biết anh là thần thánh phương nào, đứng dậy tự mình dẫn anh đến cửa thang máy, khom người mỉm cười nói với anh: “Hạ tiên sinh, hành lý của ngài đã người quản gia từ Nhật Bản mang đến, cũng đặt đúng theo yêu cầu của ngài, xin ngài yên tâm.” Hạ Tử Đàm khẽ gật đầu một cái, dịu dàng đối với cô cười một tiếng.”Tôi biết rồi, cám ơn cô.” “Đây là việc chúng tôi nên làm.” Cô nhân viên khẽ đỏ mặt, đưa bọn họ hai vị đưa lên thang máy sau mới rời đi. Thang máy dừng ở lầu cao nhất của khách sạn, tất cả tầng lầu cũng chỉ có một gian phòng—— ‘phòng cho tổng thống’. Anh mở cửa đi vào, Lam Hiểu Hi vẫn đứng bên ngoài. “Em muốn đứng ở đấy cởi quần áo à?” Hạ Tử Đàm bĩu bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà một cái, nhắc nhở: “Bên ngoài đều có camera, em không để ý thì cứ tiếp tục, anh thi không sao cả.” Lam Hiểu Hi cắn môi, trừng mắt liếc anh một cái, đột nhiên sau đó như gió vọt vào phòng, kết quả, vừa xông vào phòng cô liền ngây ngẩn cả người, bởi vì gian phòng này căn bản không giống như chỗ cho người ta ở, bởi vì bên trong người giả còn nhiều hơn gấp mấy lần 2 người thật như cô và anh, tất cả gồm 20 người giả với đủ tư thế tạo hình khác nhau đều mặc trang phục cực kỳ xinh đẹp “Đây là. . . . . .” Cô kích động đến nói không ra lời.”Những thứ này đều do anh thiết kế sao? Đặc biệt vì người phụ nữ phương Đông mà thiết kế sao?” Thật sự rất đẹp! Thiết kế này lấy 3 màu xanh lục, vàng nhạt cùng phấn hồng làm tông nền, mỗi một bộ y phục có khí phái làm cho người cảm thấy ấm áp, tự nhiên cùng lãng mạn, tất cả đều khiến mọi người ánh mắt sáng lên đặc biệt là thiết kế, độc nhất vô nhị. . . . . . Hạ Tử Đàm nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô, vẻ mặt giống như sắp khóc, khóe môi không tự chủ được nâng lên.”Thích không?” “Thích, thật thích.” Cô đi lên trước, lấy tay từng cái từng cái sờ vào. Mỗi bộ cô đều thích. “Những thứ này, tất cả đều vì em mà thiết kế.” tay Lam Hiểu Hi dừng lại, sững sờ ngay lập tức, đầu đột nhiên hò hét loạn lên, mặt cũng nóng hừng hực . Anh đang nói gì? Cô không nghe lầm chứ? Cô làm như thế nào đểu hiểu lời nói của anh theo ý nào mới đúng? Anh có ý tứ gì? Cô quay đầu lại, ánh mắt Hạ Tử Đàm sáng quắc nhìn cô. “Là bởi vì em, anh mới thiết kế được những bộ dành riêng cho phái nữ phương Đông, em, là cảm hứng của anh. Biết chưa? Thứ mà những kẻ sáng tác khát vọng nhất, chính là cảm hứng sáng tạo.” đầu Lam Hiểu Hi choáng váng . . . . . Hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì. . . . . . Tại sao anh dùng loại ánh mắt đó nhìn cô? Giống như là muốn đem cả người cô ấn vào trong thân thể anh vậy, khiến cô không kiềm chế được mà run lên. “anh….muốn. . . . . . Làm gì?” Hạ Tử Đàm từng bước một đi gần về phía cô, sau đó dừng trước mặt cô, khi cô vẫn còn ngơ ngác không rõ anh muốn gì, anh đã đưa tay nâng cằm của cô —— Anh, cúi người hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook