Chương 47
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
"AAAAAA" một tiếng thê thảm vang lên, người đàn ông trung niên nọ giơ tay bịt một bên tai vừa bị tôi lia đứt, lăn lông lốc trên sàn, miệng không ngừng kêu gào như lợn bị chọc tiết.
"Cô... cô dám..."
"Âm Dạ Nguyệt, cô đúng là điên rồi..."
Tất cả những người còn lại cũng hoảng sợ đến mặt tái mét, trợn tròn mắt nhìn tôi như nhìn thấy quỷ. Tôi thờ ơ nhìn họ, nhếch miệng cười, phải, đúng là tôi điên thật rồi.
Ông quản gia đứng cạnh tôi biểu tình cũng chẳng khác mấy người kia là bao, nhưng có lẽ vì đi theo Dạ Huyết, những thủ đoạn sặc mùi máu tanh hẳn là đã thấy nhiều, nên chỉ một lúc sau ông ấy đã bình tĩnh trở lại.
"Cô chủ, chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Cô đang có thai, dù sao cũng không nên..."
Tôi gật đầu, chơi đến đây cũng đủ để tôi trút bỏ được tâm trạng tồi tệ mấy ngày qua rồi. Cửa phòng mở ra, giúp việc nữ đi vào, cẩn thận dìu tôi đi ra. Mấy người kia trợn tròn mắt nhìn một màn này, biểu tình như thể "cô ta mà cũng cần dìu sao".
[...]
Sau khi chúng tôi lấy được lời khai, mấy người kia cũng ngoan ngoãn giao ra bằng chứng giao dịch của họ với Trần Châu Châu. Tôi hài lòng giao hết những bằng chứng đó cho cảnh sát. Điều tôi phiền muộn nhất bây giờ, là Dạ Huyết vẫn không chịu gặp tôi. Tôi chắc chắn anh ấy đang giấu tôi chuyện gì rồi.
Đêm nay trời không trăng không sao, bầu trời u ám y như tâm trạng tôi lúc này vậy. Tôi đứng cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời. Bên ngoài thỉnh thoảng có một vài bóng trắng lượn lờ, đi dưới đất, hoặc lướt qua cửa sổ, nhưng hễ bắt gặp ánh mắt của tôi là những bóng trắng đó đều vội vã chạy biến.
Tôi bật cười, không lẽ bộ dạng của tôi bây giờ trông đáng sợ lắm sao? Ngày trước mỗi lần gặp ma tôi đều lo lắng bị ma trêu, bây giờ thì ngược lại, ma thấy tôi là chạy biến. Kỳ lạ thật.
Tôi khẽ sờ tay lên bụng, chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé này sao? Nó là con của Dạ Huyết, mà Dạ Huyết đúng là ác mộng của những hồn ma rồi, anh ấy đi đến đâu họ sợ mất mật đến đấy.
Tôi cứ đứng đó, suy nghĩ vẩn vơ một hồi lâu. Ngày mai Dạ Huyết sẽ được ra ngoài, tôi có thể gặp anh ấy rồi. Tôi nhất định phải tìm cho ra bí mật mà anh ấy đang giấu tôi. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Cho nên, đêm nay tôi không muốn đi ngủ một chút nào. Tôi phải canh khi nào trời sáng, lập tức đi đón Dạ Huyết trở về bên tôi.
"Này Âm Dạ Nguyệt..."
"Tôi gọi cô đó..."
Một giọng nói phụ nữ truyền vào tai tôi, khiến tôi khẽ giật mình. Giọng nói này nghe quen thế, tôi ngớ người mất mấy giây, sau đó nghi ngờ đi về phía bàn trang điểm. Quả nhiên, mặt gương phản chiếu thân ảnh của tôi, nhưng chỉ mấy giây sau nó đã mờ ảo dần rồi biến thành một đốm lửa nhỏ.
Tôi ngu người, Âm Dạ Nguyệt kiếp trước, cô ấy lại tìm tôi, có chuyện gì sao?
Âm Dạ Nguyệt kiếp trước hình như có chuyện gì gấp lắm, vừa biến thành đốm lửa cô ấy đã nói sa sả:
"Âm Dạ Nguyệt, cô nhìn cô đi, sao lại tiều tụy ra đến mức này? Trông có khác gì quỷ đói chui từ dưới địa ngục lên không?"
Tôi dở khóc dở cười, nhưng không phản bác được. Thảo nào mấy hồn ma trông thấy tôi lại chạy mất dép.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tôi lờ đi câu hỏi của cô ấy, hỏi thẳng vào vấn đề chính mà tôi đang muốn biết.
Đốm lửa bay loạn xạ trong gương, giọng nói phát ra nghe cũng hưng phấn gấp gáp:
"Chẳng lẽ cô không muốn dằn mặt tiểu tam dám nhòm ngó Dạ Huyết sao?"
Giọng nói vừa dứt, tôi nhướng mày, trong lòng cũng hưng phấn theo:
"Trần Châu Châu?"
"Nhưng tôi có thể làm gì cô ta đây? Cô ta đang ở trong tù mà."
Âm Dạ Nguyệt kiếp trước cười ha ha có vẻ rất sảng khoái:
"Cô không làm được, nhưng tôi làm được. Hai chúng ta là một, kẻ thù của cô cũng chính là kẻ thù của tôi. Tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là sống không bằng chết."
Lời này nghe thấy biến thái bệnh hoạn thật, rất giống với phong cách làm việc của Dạ Huyết. Nhưng cũng chẳng sao, tôi bây giờ cũng thủ đoạn biến thái chẳng kém gì anh ấy cả.
Tôi hứng thú kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào gương trang điểm. Vài giây sau, mặt gương hiện lên một khung cảnh tối đen, không biết là nơi khỉ ho cò gáy nào nữa.
cứ chăm chú nhìn vào gương một lúc lâu, căng mắt ra nhìn, nhưng vẫn chẳng nhìn rõ đấy là chỗ nào. Mãi đến khi tôi sắp mất hết kiên nhẫn, thì chợt "Áaaaaa" một tiếng thê thảm vang lên, tôi bị dọa cho giật bắn người, tí nữa thì ngã sấp mặt suốt sàn.
"Má! Âm Dạ Nguyệt! Cô điên rồi à? Cô cho tôi xem cái khỉ gì đấy???"
Tôi không nhịn được chửi bậy một tràng, tôi đang mang thai đó, tự nhiên cho tôi xem mấy thứ kích thích giật gân này là có ý gì đây?
Trong lòng thì rõ ràng bực bội khó chịu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn có một cảm giác tin tưởng vào Âm Dạ Nguyệt kiếp trước. Chẳng lẽ vì hai chúng tôi là một?
"Cô... cô dám..."
"Âm Dạ Nguyệt, cô đúng là điên rồi..."
Tất cả những người còn lại cũng hoảng sợ đến mặt tái mét, trợn tròn mắt nhìn tôi như nhìn thấy quỷ. Tôi thờ ơ nhìn họ, nhếch miệng cười, phải, đúng là tôi điên thật rồi.
Ông quản gia đứng cạnh tôi biểu tình cũng chẳng khác mấy người kia là bao, nhưng có lẽ vì đi theo Dạ Huyết, những thủ đoạn sặc mùi máu tanh hẳn là đã thấy nhiều, nên chỉ một lúc sau ông ấy đã bình tĩnh trở lại.
"Cô chủ, chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Cô đang có thai, dù sao cũng không nên..."
Tôi gật đầu, chơi đến đây cũng đủ để tôi trút bỏ được tâm trạng tồi tệ mấy ngày qua rồi. Cửa phòng mở ra, giúp việc nữ đi vào, cẩn thận dìu tôi đi ra. Mấy người kia trợn tròn mắt nhìn một màn này, biểu tình như thể "cô ta mà cũng cần dìu sao".
[...]
Sau khi chúng tôi lấy được lời khai, mấy người kia cũng ngoan ngoãn giao ra bằng chứng giao dịch của họ với Trần Châu Châu. Tôi hài lòng giao hết những bằng chứng đó cho cảnh sát. Điều tôi phiền muộn nhất bây giờ, là Dạ Huyết vẫn không chịu gặp tôi. Tôi chắc chắn anh ấy đang giấu tôi chuyện gì rồi.
Đêm nay trời không trăng không sao, bầu trời u ám y như tâm trạng tôi lúc này vậy. Tôi đứng cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời. Bên ngoài thỉnh thoảng có một vài bóng trắng lượn lờ, đi dưới đất, hoặc lướt qua cửa sổ, nhưng hễ bắt gặp ánh mắt của tôi là những bóng trắng đó đều vội vã chạy biến.
Tôi bật cười, không lẽ bộ dạng của tôi bây giờ trông đáng sợ lắm sao? Ngày trước mỗi lần gặp ma tôi đều lo lắng bị ma trêu, bây giờ thì ngược lại, ma thấy tôi là chạy biến. Kỳ lạ thật.
Tôi khẽ sờ tay lên bụng, chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé này sao? Nó là con của Dạ Huyết, mà Dạ Huyết đúng là ác mộng của những hồn ma rồi, anh ấy đi đến đâu họ sợ mất mật đến đấy.
Tôi cứ đứng đó, suy nghĩ vẩn vơ một hồi lâu. Ngày mai Dạ Huyết sẽ được ra ngoài, tôi có thể gặp anh ấy rồi. Tôi nhất định phải tìm cho ra bí mật mà anh ấy đang giấu tôi. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Cho nên, đêm nay tôi không muốn đi ngủ một chút nào. Tôi phải canh khi nào trời sáng, lập tức đi đón Dạ Huyết trở về bên tôi.
"Này Âm Dạ Nguyệt..."
"Tôi gọi cô đó..."
Một giọng nói phụ nữ truyền vào tai tôi, khiến tôi khẽ giật mình. Giọng nói này nghe quen thế, tôi ngớ người mất mấy giây, sau đó nghi ngờ đi về phía bàn trang điểm. Quả nhiên, mặt gương phản chiếu thân ảnh của tôi, nhưng chỉ mấy giây sau nó đã mờ ảo dần rồi biến thành một đốm lửa nhỏ.
Tôi ngu người, Âm Dạ Nguyệt kiếp trước, cô ấy lại tìm tôi, có chuyện gì sao?
Âm Dạ Nguyệt kiếp trước hình như có chuyện gì gấp lắm, vừa biến thành đốm lửa cô ấy đã nói sa sả:
"Âm Dạ Nguyệt, cô nhìn cô đi, sao lại tiều tụy ra đến mức này? Trông có khác gì quỷ đói chui từ dưới địa ngục lên không?"
Tôi dở khóc dở cười, nhưng không phản bác được. Thảo nào mấy hồn ma trông thấy tôi lại chạy mất dép.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tôi lờ đi câu hỏi của cô ấy, hỏi thẳng vào vấn đề chính mà tôi đang muốn biết.
Đốm lửa bay loạn xạ trong gương, giọng nói phát ra nghe cũng hưng phấn gấp gáp:
"Chẳng lẽ cô không muốn dằn mặt tiểu tam dám nhòm ngó Dạ Huyết sao?"
Giọng nói vừa dứt, tôi nhướng mày, trong lòng cũng hưng phấn theo:
"Trần Châu Châu?"
"Nhưng tôi có thể làm gì cô ta đây? Cô ta đang ở trong tù mà."
Âm Dạ Nguyệt kiếp trước cười ha ha có vẻ rất sảng khoái:
"Cô không làm được, nhưng tôi làm được. Hai chúng ta là một, kẻ thù của cô cũng chính là kẻ thù của tôi. Tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là sống không bằng chết."
Lời này nghe thấy biến thái bệnh hoạn thật, rất giống với phong cách làm việc của Dạ Huyết. Nhưng cũng chẳng sao, tôi bây giờ cũng thủ đoạn biến thái chẳng kém gì anh ấy cả.
Tôi hứng thú kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào gương trang điểm. Vài giây sau, mặt gương hiện lên một khung cảnh tối đen, không biết là nơi khỉ ho cò gáy nào nữa.
cứ chăm chú nhìn vào gương một lúc lâu, căng mắt ra nhìn, nhưng vẫn chẳng nhìn rõ đấy là chỗ nào. Mãi đến khi tôi sắp mất hết kiên nhẫn, thì chợt "Áaaaaa" một tiếng thê thảm vang lên, tôi bị dọa cho giật bắn người, tí nữa thì ngã sấp mặt suốt sàn.
"Má! Âm Dạ Nguyệt! Cô điên rồi à? Cô cho tôi xem cái khỉ gì đấy???"
Tôi không nhịn được chửi bậy một tràng, tôi đang mang thai đó, tự nhiên cho tôi xem mấy thứ kích thích giật gân này là có ý gì đây?
Trong lòng thì rõ ràng bực bội khó chịu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn có một cảm giác tin tưởng vào Âm Dạ Nguyệt kiếp trước. Chẳng lẽ vì hai chúng tôi là một?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.