Chương 50
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
"Cậu chủ đã giao cho chúng tôi nhiệm vụ phải bảo vệ cô, cầu xin cô hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi..."
"Một mình cô lái xe đi giờ này rất nguy hiểm..."
Bọn họ mỗi người một câu, thi nhau nói đến rách cả miệng nhưng tôi vẫn chẳng thể nghe lọt tai câu nào. Bảo tôi chờ đến sáng mai sao? Tôi làm sao có thể chờ được nữa!
Dạ Huyết đi biệt tăm biệt tích, không biết có đang gặp phải tình huống nguy hiểm gì hay không, mà lại bảo tôi ngồi chết dí ở đây chờ đợi sao? Tôi không làm được!
Giằng co một hồi lâu, cuối cùng bọn họ vẫn phải chịu thỏa hiệp. Ông quản gia bước lên phía trước, vừa chỉ huy đám người giúp việc, vừa ôn hòa trấn an tôi:
"Cô chủ, cô muốn đi cũng không phải không thể. Chỉ có điều, cô tuyệt đối không thể đi một mình."
Dứt lời, ông ấy phân phó một đám vệ sĩ to con và một cô giúp việc thân cận với tôi nhất cùng đi theo tôi. Bụng đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, tôi cố gắng nhẫn nhịn, cố tỏ ra lạnh lùng không để người khác biết mình đang đau. Nếu không, có đánh chết mấy người này cũng tuyệt đối không để tôi ra khỏi nhà nửa bước.
[...]
Thẳng đến khi sắc trời đã hơi hửng sáng, chúng tôi mới về được đến thôn. Tôi gấp gáp bước xuống xe, vừa ra khỏi xe đã không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Lạnh quá! Lạnh như đang ở trong hầm băng vậy!
Đưa mắt nhìn một lượt khắp thôn, trong lòng tôi càng nổi lên hoài nghi hơn. Giờ này trong thôn lẽ ra đã có người họp chợ, có người đi tập thể dục buổi sáng mới phải. Nhưng không, cả thôn lúc này đang im lìm lặng lẽ chẳng có bóng người nào đi lại cả. Trời đã hơi hửng sáng nhưng vẫn âm u như thể sắp có bão to vậy.
Không có một ai cả. Một bóng ma cũng không. Vắng vẻ đến nỗi tôi còn phải hoài nghi khả năng nhìn thấy ma của mình.
Tôi nhận lấy cái áo khoác cô giúp việc đưa cho, co rúm người đi thẳng một đường đến nhà Phong Bà Bà. Cảm giác giống như lạc vào một thế giới xa lạ, như đang đi trong những ngôi làng ma không có người ở trong phim vậy. Không khí trong thôn lúc này thật sự quá mức quỷ dị, tim tôi càng đập nhanh hơn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà đi.
Không thấy hồn ma nào, nhưng sao ở đây lại tràn đầy âm khí? Mấy người vệ sĩ yên lặng đi theo sau tôi, tuy họ không nói gì, không tỏ ra run sợ gì, nhưng nhìn khuôn mặt ai nấy đều tái xanh tái xám. Còn cô giúp việc duy nhất thì đã sớm té xỉu từ lâu.
Càng đi không khí càng lạnh, lạnh đến buốt óc thấu xương. Tôi vốn đã quen với những tình huống như thế này nên vẫn cầm cự được, nhưng còn mấy người vệ sĩ, mới đầu mặt chỉ hơi tái, dần dần ai nấy đều mặt trắng nhợt như chết đuối. Mắt thấy đã gần đến căn nhà nhỏ trông như cái miếu của Phong Bà Bà, tôi không nhịn được mở cửa lao xồng xộc vào nhà.
"Phong Bà Bà!"
"Phong Bà Bà!"
"Con về rồi! Dạ Nguyệt về với bà rồi!"
Tôi gọi liền một tràng như cái máy nói, nhưng đáp lại tôi chỉ là một bầu không khí im ắng đến quỷ dị. Trái tim tôi như treo ngược lên ngọn cây, tôi không nhịn được lại nghĩ đến lần đó Phong Bà Bà mất tích cả một ngày trời. Tìm khắp nơi khắp chốn vẫn không thấy bà đâu, thì ra là bà cùng Dạ Huyết đi giao chiến với hai cha con Thủy Thần.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, tôi đã giật nảy người, linh cảm tồi tệ ập đến. Phong Bà Bà không có ở nhà, không phải chứ, chẳng lẽ bà lại như lần trước, cùng Dạ Huyết đi đánh nhau với cha con Thủy Thần một trận long trời lở đất?
Hai bên vốn không ưa gì nhau, mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa. Nhất là Long Từ, cậu ấy từng cảnh cáo với tôi rằng, nếu để cậu ấy biết tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào khi ở cạnh Dạ Huyết, cậu ấy sẽ không để yên đâu.
Trên chiếc bàn ở phòng khách có bày bộ ấm trà và hai chén trà đang uống dở, nước trà lạnh ngắt từ bao giờ, chứng tỏ Phong Bà Bà đã ra khỏi nhà từ rất lâu rồi. Tôi càng thêm chắc chắn linh cảm của mình là đúng, vì Phong Bà Bà chẳng bao giờ tiếp xúc quá gần với người trong thôn cả. Có thể cùng ngồi uống trà với bà trong khoảng cách gần như vậy, ngoại trừ tôi ra, trên đời này chỉ còn một người duy nhất mà thôi.
Tôi thấp thỏm đi mà gần như chạy về phía bờ sông. Bầu trời mới vừa nãy còn hơi hửng sáng, mà bây giờ càng lúc càng âm u. Mây đen cuồn cuộn kéo đến đen kịt cả bầu trời, cảnh tượng thật giống như ngày tận thế....
Bụng của tôi, không hiểu sao lại truyền đến cảm giác đau nhói lạ thường. Tôi nghiến chặt răng, cố gắng nén đau, từng bước từng bước khó nhọc về phía bờ sông. Bầu trời đen như sắp nổi bão, mấy người vệ sĩ đi cùng ai nấy đều khuyên tôi nên quay về thôi, nhưng tôi kiên quyết không nghe.
Bọn họ khó xử nhìn nhau, rồi vẫn kiên quyết đi theo tôi. Còn tôi sớm đã đặt hết tâm trí vào an nguy của Dạ Huyết và Phong Bà Bà rồi, không để ý là còn có một đoàn người đang đi theo mình.
"Một mình cô lái xe đi giờ này rất nguy hiểm..."
Bọn họ mỗi người một câu, thi nhau nói đến rách cả miệng nhưng tôi vẫn chẳng thể nghe lọt tai câu nào. Bảo tôi chờ đến sáng mai sao? Tôi làm sao có thể chờ được nữa!
Dạ Huyết đi biệt tăm biệt tích, không biết có đang gặp phải tình huống nguy hiểm gì hay không, mà lại bảo tôi ngồi chết dí ở đây chờ đợi sao? Tôi không làm được!
Giằng co một hồi lâu, cuối cùng bọn họ vẫn phải chịu thỏa hiệp. Ông quản gia bước lên phía trước, vừa chỉ huy đám người giúp việc, vừa ôn hòa trấn an tôi:
"Cô chủ, cô muốn đi cũng không phải không thể. Chỉ có điều, cô tuyệt đối không thể đi một mình."
Dứt lời, ông ấy phân phó một đám vệ sĩ to con và một cô giúp việc thân cận với tôi nhất cùng đi theo tôi. Bụng đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, tôi cố gắng nhẫn nhịn, cố tỏ ra lạnh lùng không để người khác biết mình đang đau. Nếu không, có đánh chết mấy người này cũng tuyệt đối không để tôi ra khỏi nhà nửa bước.
[...]
Thẳng đến khi sắc trời đã hơi hửng sáng, chúng tôi mới về được đến thôn. Tôi gấp gáp bước xuống xe, vừa ra khỏi xe đã không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Lạnh quá! Lạnh như đang ở trong hầm băng vậy!
Đưa mắt nhìn một lượt khắp thôn, trong lòng tôi càng nổi lên hoài nghi hơn. Giờ này trong thôn lẽ ra đã có người họp chợ, có người đi tập thể dục buổi sáng mới phải. Nhưng không, cả thôn lúc này đang im lìm lặng lẽ chẳng có bóng người nào đi lại cả. Trời đã hơi hửng sáng nhưng vẫn âm u như thể sắp có bão to vậy.
Không có một ai cả. Một bóng ma cũng không. Vắng vẻ đến nỗi tôi còn phải hoài nghi khả năng nhìn thấy ma của mình.
Tôi nhận lấy cái áo khoác cô giúp việc đưa cho, co rúm người đi thẳng một đường đến nhà Phong Bà Bà. Cảm giác giống như lạc vào một thế giới xa lạ, như đang đi trong những ngôi làng ma không có người ở trong phim vậy. Không khí trong thôn lúc này thật sự quá mức quỷ dị, tim tôi càng đập nhanh hơn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà đi.
Không thấy hồn ma nào, nhưng sao ở đây lại tràn đầy âm khí? Mấy người vệ sĩ yên lặng đi theo sau tôi, tuy họ không nói gì, không tỏ ra run sợ gì, nhưng nhìn khuôn mặt ai nấy đều tái xanh tái xám. Còn cô giúp việc duy nhất thì đã sớm té xỉu từ lâu.
Càng đi không khí càng lạnh, lạnh đến buốt óc thấu xương. Tôi vốn đã quen với những tình huống như thế này nên vẫn cầm cự được, nhưng còn mấy người vệ sĩ, mới đầu mặt chỉ hơi tái, dần dần ai nấy đều mặt trắng nhợt như chết đuối. Mắt thấy đã gần đến căn nhà nhỏ trông như cái miếu của Phong Bà Bà, tôi không nhịn được mở cửa lao xồng xộc vào nhà.
"Phong Bà Bà!"
"Phong Bà Bà!"
"Con về rồi! Dạ Nguyệt về với bà rồi!"
Tôi gọi liền một tràng như cái máy nói, nhưng đáp lại tôi chỉ là một bầu không khí im ắng đến quỷ dị. Trái tim tôi như treo ngược lên ngọn cây, tôi không nhịn được lại nghĩ đến lần đó Phong Bà Bà mất tích cả một ngày trời. Tìm khắp nơi khắp chốn vẫn không thấy bà đâu, thì ra là bà cùng Dạ Huyết đi giao chiến với hai cha con Thủy Thần.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, tôi đã giật nảy người, linh cảm tồi tệ ập đến. Phong Bà Bà không có ở nhà, không phải chứ, chẳng lẽ bà lại như lần trước, cùng Dạ Huyết đi đánh nhau với cha con Thủy Thần một trận long trời lở đất?
Hai bên vốn không ưa gì nhau, mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa. Nhất là Long Từ, cậu ấy từng cảnh cáo với tôi rằng, nếu để cậu ấy biết tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào khi ở cạnh Dạ Huyết, cậu ấy sẽ không để yên đâu.
Trên chiếc bàn ở phòng khách có bày bộ ấm trà và hai chén trà đang uống dở, nước trà lạnh ngắt từ bao giờ, chứng tỏ Phong Bà Bà đã ra khỏi nhà từ rất lâu rồi. Tôi càng thêm chắc chắn linh cảm của mình là đúng, vì Phong Bà Bà chẳng bao giờ tiếp xúc quá gần với người trong thôn cả. Có thể cùng ngồi uống trà với bà trong khoảng cách gần như vậy, ngoại trừ tôi ra, trên đời này chỉ còn một người duy nhất mà thôi.
Tôi thấp thỏm đi mà gần như chạy về phía bờ sông. Bầu trời mới vừa nãy còn hơi hửng sáng, mà bây giờ càng lúc càng âm u. Mây đen cuồn cuộn kéo đến đen kịt cả bầu trời, cảnh tượng thật giống như ngày tận thế....
Bụng của tôi, không hiểu sao lại truyền đến cảm giác đau nhói lạ thường. Tôi nghiến chặt răng, cố gắng nén đau, từng bước từng bước khó nhọc về phía bờ sông. Bầu trời đen như sắp nổi bão, mấy người vệ sĩ đi cùng ai nấy đều khuyên tôi nên quay về thôi, nhưng tôi kiên quyết không nghe.
Bọn họ khó xử nhìn nhau, rồi vẫn kiên quyết đi theo tôi. Còn tôi sớm đã đặt hết tâm trí vào an nguy của Dạ Huyết và Phong Bà Bà rồi, không để ý là còn có một đoàn người đang đi theo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.