Chương 5
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Tôi cảm giác có ai đó nhấc mình lên, bế đưa đi. Người thân duy nhất trên đời của tôi là Phong Bà Bà, nhưng tính bà nghiêm khắc, chẳng bao giờ dịu dàng với tôi như người này.
"Anh gọi tôi là tân nương của anh, anh là chồng của tôi sao?"
Anh ta không trả lời, khiến tôi chợt thấy lo lắng.
Người này lai lịch không rõ, lời nói ra thì lập lờ khó hiểu, sao mà giống bọn bắt cóc buôn người quá vậy? Nghĩ đến đây tôi cố gắng giãy giụa, nhìn xuống đất tìm cách nhảy xuống.
Nhưng tôi chợt nhận ra cảnh vật xung quanh lướt qua mình thật nhanh, còn chân của anh ta thì không hề chạm xuống đất....
Tôi còn chưa kịp hét lên "Anh là ma sao?" thì ngón tay thon dài của anh ta đã nhẹ điểm lên trán tôi một cái, một cảm giác lạnh buốt truyền lên tận não, tôi từ từ khép mắt lại....
[...]
"Đứa trẻ ngốc, đã tỉnh được chưa?"
Giọng nói của Phong Bà Bà truyền vào tai tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt của Phong Bà Bà, tôi khẽ thở phào một hơi. Tôi lại được trở về cạnh bà rồi, chuyện kinh khủng tôi vừa trải qua, tôi không muốn nhớ lại một chút nào.
Nhưng... là ai đã đưa tôi về đây? Người bí ẩn đó sao?
Tôi thở hổn hển hỏi Phong Bà Bà:
"Là ai đã đưa con về đây vậy?"
Nghe câu hỏi của tôi, cơ thể Phong Bà Bà bỗng cứng ngắc. Mãi một lúc sau bà mới trả lời tôi:
"Đứa trẻ ngốc, ngoài ta ra, còn ai đưa ngươi về được nữa?"
Tôi thừ người, nhìn thái độ của Phong Bà Bà như vậy, tôi biết chắc là có hỏi đến mấy bà cũng không chịu nói rõ sự thật. Chẳng lẽ người bí ẩn đó là do tôi tưởng tượng ra thôi? Hay là... tôi đã gặp ma rồi?
Tôi băn khoăn bứt rứt lắm, lo lắng hỏi:
"Con thấy lạ lắm, rõ ràng chính mắt con thấy... Chẳng lẽ con đã gặp ma sao?"
Đáp lại tôi, Phong Bà Bà chỉ chẹp chẹp miệng:
"Lại nghĩ linh tinh nữa, mệnh của ngươi thì lúc nào mà chẳng nhìn thấy ma!"
Tôi ngậm miệng không cãi lại được.
[...]
Tôi nằm nghỉ ngơi nguyên một ngày, hôm sau mới xuống giường ra khỏi nhà được. Trong thôn đang xôn xao chuyện cái chết của lão già chồng của Tiểu Dao. Mọi người đã phát hiện xác của lão ta, nghe nói lão ta bị va đập với đá nhọn dưới sông, tử thi bầm dập nát bấy trông rất khiếp. Tôi giật mình, lo ngay ngáy.
Tôi còn nhớ lúc đó mấy tên thuộc hạ bàn với nhau, sẽ đổ oan cho tôi đẩy lão ta ngã xuống sông. Với những xích mích từ trước đến giờ giữa tôi và Tiểu Dao, đời nào cô ta chịu để yên cho tôi chứ? Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nghĩ cách đối phó nếu cô ta có đâm đơn kiện tôi tội giết người. Nhưng kỳ lạ là chờ hết ngày hôm đó, rồi lại hết ngày hôm sau, qua mấy ngày nữa, vẫn chẳng thấy Tiểu Dao đến tìm tôi.
Có lẽ cô ta đang bận rộn lo tang sự cho lão già đó, nên tạm thời bỏ qua tôi?
Tôi nghe nói lão già đó không có con, các vợ trước thì đều đã ly hôn, nếu chết không để lại di chúc, vậy thì đống tài sản kếch sù của lão ta đều về tay Tiểu Dao rồi. Tôi chẳng rảnh đi xem đám tang lão già đê tiện đó làm gì, nhưng người trong thôn bàn tán quá nhiều, tôi không muốn biết cũng phải biết. Mọi người nói đám tang mà gia chủ ai cũng vui mừng ra mặt, có người còn nói chính mắt thấy Tiểu Dao lén bôi hành tây vào mắt để khóc cho giống.
Cô ta không còn ở trên thành phố nữa, ôm đống tài sản về nhà mẹ đẻ, sống như bà hoàng. Đám thuộc hạ hôm đó vẫn làm việc cho cô ta, thỉnh thoảng đi trong thôn tôi vẫn gặp bọn chúng. Tên nào tên nấy hễ nhìn thấy tôi là cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi.
Chuyện này thật quá kỳ lạ, nhưng miễn bọn chúng không đổ oan cho tôi là được. Tôi dần dần quên chuyện hôm đó, chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên bên Phong Bà Bà.
Cho đến một ngày, thôn của tôi có một đoàn người từ trên thành phố về.
Nghe nói bọn họ là đoàn làm phim, tìm đến thôn này để lấy bối cảnh quay. Tôi hí hửng, ậm ờ xin Phong Bà Bà cho phép tôi đi ứng tuyển đóng vai diễn viên quần chúng.
Từ nhỏ tôi đã có đam mê với diễn xuất, ở trường mỗi lần có cuộc thi văn nghệ là tôi lại được một chân trong đội đóng kịch. Mọi người đều công nhận tôi rất có năng khiếu diễn xuất. Nhưng Phong Bà Bà không cho phép tôi ra khỏi thôn, tôi đành gác lại ý định lên thành phố sang một bên, chờ thời cơ thích hợp lại thuyết phục Phong Bà Bà sau.
Không ngờ lần này cơ hội lại tự tìm đến tôi như vậy.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần, nếu Phong Bà Bà không đồng ý, tôi sẽ lén đi ứng tuyển. Nhưng thật bất ngờ, vừa mở miệng xin xỏ một lần, bà đã đồng ý.
Đích thân đạo diễn chọn người, giữa bao nhiêu người ứng tuyển, đến lượt tôi, đột nhiên ông ta sáng mắt lên:
"Cô gái này, ngoại hình không tệ, có thể cho diễn vai nô tì trong phủ của Phong quận chúa! Được lên hình nhiều hơn so với vai quần chúng khác!"
"Anh gọi tôi là tân nương của anh, anh là chồng của tôi sao?"
Anh ta không trả lời, khiến tôi chợt thấy lo lắng.
Người này lai lịch không rõ, lời nói ra thì lập lờ khó hiểu, sao mà giống bọn bắt cóc buôn người quá vậy? Nghĩ đến đây tôi cố gắng giãy giụa, nhìn xuống đất tìm cách nhảy xuống.
Nhưng tôi chợt nhận ra cảnh vật xung quanh lướt qua mình thật nhanh, còn chân của anh ta thì không hề chạm xuống đất....
Tôi còn chưa kịp hét lên "Anh là ma sao?" thì ngón tay thon dài của anh ta đã nhẹ điểm lên trán tôi một cái, một cảm giác lạnh buốt truyền lên tận não, tôi từ từ khép mắt lại....
[...]
"Đứa trẻ ngốc, đã tỉnh được chưa?"
Giọng nói của Phong Bà Bà truyền vào tai tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt của Phong Bà Bà, tôi khẽ thở phào một hơi. Tôi lại được trở về cạnh bà rồi, chuyện kinh khủng tôi vừa trải qua, tôi không muốn nhớ lại một chút nào.
Nhưng... là ai đã đưa tôi về đây? Người bí ẩn đó sao?
Tôi thở hổn hển hỏi Phong Bà Bà:
"Là ai đã đưa con về đây vậy?"
Nghe câu hỏi của tôi, cơ thể Phong Bà Bà bỗng cứng ngắc. Mãi một lúc sau bà mới trả lời tôi:
"Đứa trẻ ngốc, ngoài ta ra, còn ai đưa ngươi về được nữa?"
Tôi thừ người, nhìn thái độ của Phong Bà Bà như vậy, tôi biết chắc là có hỏi đến mấy bà cũng không chịu nói rõ sự thật. Chẳng lẽ người bí ẩn đó là do tôi tưởng tượng ra thôi? Hay là... tôi đã gặp ma rồi?
Tôi băn khoăn bứt rứt lắm, lo lắng hỏi:
"Con thấy lạ lắm, rõ ràng chính mắt con thấy... Chẳng lẽ con đã gặp ma sao?"
Đáp lại tôi, Phong Bà Bà chỉ chẹp chẹp miệng:
"Lại nghĩ linh tinh nữa, mệnh của ngươi thì lúc nào mà chẳng nhìn thấy ma!"
Tôi ngậm miệng không cãi lại được.
[...]
Tôi nằm nghỉ ngơi nguyên một ngày, hôm sau mới xuống giường ra khỏi nhà được. Trong thôn đang xôn xao chuyện cái chết của lão già chồng của Tiểu Dao. Mọi người đã phát hiện xác của lão ta, nghe nói lão ta bị va đập với đá nhọn dưới sông, tử thi bầm dập nát bấy trông rất khiếp. Tôi giật mình, lo ngay ngáy.
Tôi còn nhớ lúc đó mấy tên thuộc hạ bàn với nhau, sẽ đổ oan cho tôi đẩy lão ta ngã xuống sông. Với những xích mích từ trước đến giờ giữa tôi và Tiểu Dao, đời nào cô ta chịu để yên cho tôi chứ? Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nghĩ cách đối phó nếu cô ta có đâm đơn kiện tôi tội giết người. Nhưng kỳ lạ là chờ hết ngày hôm đó, rồi lại hết ngày hôm sau, qua mấy ngày nữa, vẫn chẳng thấy Tiểu Dao đến tìm tôi.
Có lẽ cô ta đang bận rộn lo tang sự cho lão già đó, nên tạm thời bỏ qua tôi?
Tôi nghe nói lão già đó không có con, các vợ trước thì đều đã ly hôn, nếu chết không để lại di chúc, vậy thì đống tài sản kếch sù của lão ta đều về tay Tiểu Dao rồi. Tôi chẳng rảnh đi xem đám tang lão già đê tiện đó làm gì, nhưng người trong thôn bàn tán quá nhiều, tôi không muốn biết cũng phải biết. Mọi người nói đám tang mà gia chủ ai cũng vui mừng ra mặt, có người còn nói chính mắt thấy Tiểu Dao lén bôi hành tây vào mắt để khóc cho giống.
Cô ta không còn ở trên thành phố nữa, ôm đống tài sản về nhà mẹ đẻ, sống như bà hoàng. Đám thuộc hạ hôm đó vẫn làm việc cho cô ta, thỉnh thoảng đi trong thôn tôi vẫn gặp bọn chúng. Tên nào tên nấy hễ nhìn thấy tôi là cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi.
Chuyện này thật quá kỳ lạ, nhưng miễn bọn chúng không đổ oan cho tôi là được. Tôi dần dần quên chuyện hôm đó, chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên bên Phong Bà Bà.
Cho đến một ngày, thôn của tôi có một đoàn người từ trên thành phố về.
Nghe nói bọn họ là đoàn làm phim, tìm đến thôn này để lấy bối cảnh quay. Tôi hí hửng, ậm ờ xin Phong Bà Bà cho phép tôi đi ứng tuyển đóng vai diễn viên quần chúng.
Từ nhỏ tôi đã có đam mê với diễn xuất, ở trường mỗi lần có cuộc thi văn nghệ là tôi lại được một chân trong đội đóng kịch. Mọi người đều công nhận tôi rất có năng khiếu diễn xuất. Nhưng Phong Bà Bà không cho phép tôi ra khỏi thôn, tôi đành gác lại ý định lên thành phố sang một bên, chờ thời cơ thích hợp lại thuyết phục Phong Bà Bà sau.
Không ngờ lần này cơ hội lại tự tìm đến tôi như vậy.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần, nếu Phong Bà Bà không đồng ý, tôi sẽ lén đi ứng tuyển. Nhưng thật bất ngờ, vừa mở miệng xin xỏ một lần, bà đã đồng ý.
Đích thân đạo diễn chọn người, giữa bao nhiêu người ứng tuyển, đến lượt tôi, đột nhiên ông ta sáng mắt lên:
"Cô gái này, ngoại hình không tệ, có thể cho diễn vai nô tì trong phủ của Phong quận chúa! Được lên hình nhiều hơn so với vai quần chúng khác!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.