Chương 7: Nữ chính
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
"Tiêu Tuyết!"
Tôi ngoảnh lại, tim đập thịch một tiếng, tự nhủ trong lòng, thảo nào Dạ Huyết có nhiều fan nữ như vậy. Nhìn trên ảnh anh ấy đã rất đẹp trai, không ngờ nhìn tận mặt ngoài đời còn thấy đẹp hơn! Giọng nói của anh ấy cũng rất dịu dàng ấm áp, không hiểu sao tôi nghe vào tai lại thấy giọng nói này rất quen thuộc....
"Chàng biết cả rồi? Biết chuyện ta hạ độc Dạ Nguyệt rồi?"
Tôi lấy lại bình tĩnh, diễn tiếp.
"Nàng ta hận chàng, muốn giết chàng! Ta giết nàng ta chẳng có gì sai cả! Chàng tỉnh táo lại đi!"
Dạ Huyết nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ:
"Ta muốn hủy...."
Nói đến đây anh ấy đột nhiên quên lời thoại. Tôi khó hiểu, có mỗi một câu "Ta muốn hủy hôn sự với cô" thôi, mà cũng quên được sao? Hay là anh ấy không khỏe?
Đạo diễn cũng sốt ruột chạy qua, lo lắng hỏi han tình hình của Dạ Huyết. Ông ta nhìn tôi, khẽ gật đầu, tôi vội thở phào một hơi. Xem ra biểu hiện của tôi rất tốt, không phải lỗi của tôi.
Nhân viên y tế bị gọi đến, bọn họ kiểm tra, nói Dạ Huyết chẳng có vấn đề gì về sức khỏe cả. Tôi nghi hoặc, nói vậy chẳng nhẽ anh ấy cố tình không chịu đọc câu thoại đó à?
Ông đạo diễn kéo tôi qua một góc:
"Mới chỉ là thử vai thôi, lẽ ra chỉ cần nhân viên hỗ trợ đọc lời thoại của Dạ Huyết, nhưng cậu ta cứ khăng khăng đòi diễn cùng cô! Tôi đã đồng ý rồi, bây giờ đến lúc diễn thì lại giở chứng gì không biết!"
"Bịch" một tiếng, quyển kịch bản được ném đến trước mặt đạo diễn, tôi nhìn người ném, là Dạ Huyết, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm.
"Tôi muốn cô ấy diễn cảnh này."
Đạo diễn lau mồ hôi, nhặt quyển kịch bản lên xem. Tôi cũng tò mò nhìn theo, không biết phải nói gì.
Đoạn anh ấy đánh dấu là đoạn của nam chính và nữ chính mà! Anh ấy muốn tôi diễn vai nữ chính sao???
Không những thế, đoạn này còn có một câu thoại, nó quen thuộc đến nỗi ám ảnh tôi từ hôm đó đến tận bây giờ, làm tôi không tự chủ được nghĩ đến người bí ẩn nọ:
"Hẹn gặp lại... tân nương của ta..."
Đâu chỉ có mình tôi, ông đạo diễn cũng hết hồn, giãy nảy lên:
"Cậu... cậu mới nói cái gì? Để cô ấy diễn cảnh này?"
"Cậu muốn cô ấy đóng vai nữ chính sao?"
Đáp lại biểu hiện gấp như cháy nhà của ông ta, Dạ Huyết chỉ tỉnh bơ đáp:
"Kịch bản tôi viết, tiền làm phim tôi đầu tư, ông có ý kiến gì không?"
Ông đạo diễn sắp khóc thành một dòng sông đến nơi:
"Nhưng... cô ấy còn chưa từng đóng phim bao giờ, tên tuổi chẳng ai biết đến, làm sao đảm nhiệm được vai nữ chính này chứ..."
Ông ta nói hết lời, bèn lôi tôi ra:
"Dạ Nguyệt, cô nói một câu công bằng đi! Tôi đã rất ưu ái cô rồi, nhưng cô còn chưa có kinh nghiệm gì, làm sao kham nổi vai nữ chính này chứ..."
Dạ Huyết không để tôi kịp mở miệng, lạnh lùng tuyên bố:
"Thế thì tôi cũng đành rút vai nam chính, rút vốn đầu tư vậy..."
Dứt lời, anh ấy phũ phàng bỏ đi, mặc cho ông đạo diễn van xin níu kéo. Ông ta quay ra nhìn tôi:
"Âm Dạ Nguyệt, cô nói thật đi, có phải cô có họ hàng thân thích gì với Dạ Huyết không?"
Tôi đần người, nói cái gì vậy chứ? Tôi mà là họ hàng thân thích với anh ấy được, thì đã không bị vứt bỏ từ khi mới sinh ra rồi!
Ông đạo diễn thở dài thườn thượt, dúi quyển kịch bản vào tay tôi:
"Cô nghiên cứu đi, tôi cũng hết cách rồi, ai bảo cậu ta vừa là biên kịch vừa là nhà đầu tư chứ...."
Tôi mắt tròn mắt dẹt không tin nổi, lúc nãy tôi cũng nghe thấy Dạ Huyết nói rút vốn đầu tư, lại còn viết kịch bản gì đó....
"Kịch bản này là Dạ Huyết viết thật sao?"
"Chứ còn gì nữa!" - Ông đạo diễn gắt ầm lên.
"Điều quan trọng, cậu ta là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án phim này! Nếu không thì sao tôi phải nhún nhường cậu ta vậy chứ?"
Ông ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, lại lắc đầu thở dài:
"Tôi thấy diễn xuất của cô rất được, nhưng để cô diễn vai này quả là quá mạo hiểm! Thôi, cô cứ về nghiên cứu kịch bản đi! Chờ thông báo của tôi sau!"
[...]
Tôi trở về nhà, nhìn quyển kịch bản trên tay, trong lòng bắt đầu thấy hơi sờ sợ.
Mục tiêu lúc đầu của tôi chỉ là một vai quần chúng bé nhỏ, ngơ ngơ ngác ngác thế nào lại ẵm luôn vai nữ chính! Tôi còn chưa từng được đứng trước ống kính máy quay bao giờ, đùng một cái lại được đóng chính, mà còn là đóng cùng minh tinh nổi tiếng nữa! Kinh nghiệm tôi chưa có, lại còn là người mới, nhỡ diễn không đạt chẳng phải fan của Dạ Huyết sẽ mắng chửi tôi không ngóc đầu lên nổi sao?
Nhưng đó chưa phải chuyện đáng lo nhất. Cái tôi lo bây giờ, là thái độ bất thường của Dạ Huyết đối với tôi.
Tên nam chính là Dạ Huyết, tên nữ chính là Dạ Nguyệt, nếu là người khác viết kịch bản thì cũng coi như trùng hợp đi, đằng này lại là chính tay anh ấy viết, rồi lại nhất quyết để vai chính cho tôi. Thật sự tôi không hiểu anh ấy có dụng ý gì.....
Tôi ngoảnh lại, tim đập thịch một tiếng, tự nhủ trong lòng, thảo nào Dạ Huyết có nhiều fan nữ như vậy. Nhìn trên ảnh anh ấy đã rất đẹp trai, không ngờ nhìn tận mặt ngoài đời còn thấy đẹp hơn! Giọng nói của anh ấy cũng rất dịu dàng ấm áp, không hiểu sao tôi nghe vào tai lại thấy giọng nói này rất quen thuộc....
"Chàng biết cả rồi? Biết chuyện ta hạ độc Dạ Nguyệt rồi?"
Tôi lấy lại bình tĩnh, diễn tiếp.
"Nàng ta hận chàng, muốn giết chàng! Ta giết nàng ta chẳng có gì sai cả! Chàng tỉnh táo lại đi!"
Dạ Huyết nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ:
"Ta muốn hủy...."
Nói đến đây anh ấy đột nhiên quên lời thoại. Tôi khó hiểu, có mỗi một câu "Ta muốn hủy hôn sự với cô" thôi, mà cũng quên được sao? Hay là anh ấy không khỏe?
Đạo diễn cũng sốt ruột chạy qua, lo lắng hỏi han tình hình của Dạ Huyết. Ông ta nhìn tôi, khẽ gật đầu, tôi vội thở phào một hơi. Xem ra biểu hiện của tôi rất tốt, không phải lỗi của tôi.
Nhân viên y tế bị gọi đến, bọn họ kiểm tra, nói Dạ Huyết chẳng có vấn đề gì về sức khỏe cả. Tôi nghi hoặc, nói vậy chẳng nhẽ anh ấy cố tình không chịu đọc câu thoại đó à?
Ông đạo diễn kéo tôi qua một góc:
"Mới chỉ là thử vai thôi, lẽ ra chỉ cần nhân viên hỗ trợ đọc lời thoại của Dạ Huyết, nhưng cậu ta cứ khăng khăng đòi diễn cùng cô! Tôi đã đồng ý rồi, bây giờ đến lúc diễn thì lại giở chứng gì không biết!"
"Bịch" một tiếng, quyển kịch bản được ném đến trước mặt đạo diễn, tôi nhìn người ném, là Dạ Huyết, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm.
"Tôi muốn cô ấy diễn cảnh này."
Đạo diễn lau mồ hôi, nhặt quyển kịch bản lên xem. Tôi cũng tò mò nhìn theo, không biết phải nói gì.
Đoạn anh ấy đánh dấu là đoạn của nam chính và nữ chính mà! Anh ấy muốn tôi diễn vai nữ chính sao???
Không những thế, đoạn này còn có một câu thoại, nó quen thuộc đến nỗi ám ảnh tôi từ hôm đó đến tận bây giờ, làm tôi không tự chủ được nghĩ đến người bí ẩn nọ:
"Hẹn gặp lại... tân nương của ta..."
Đâu chỉ có mình tôi, ông đạo diễn cũng hết hồn, giãy nảy lên:
"Cậu... cậu mới nói cái gì? Để cô ấy diễn cảnh này?"
"Cậu muốn cô ấy đóng vai nữ chính sao?"
Đáp lại biểu hiện gấp như cháy nhà của ông ta, Dạ Huyết chỉ tỉnh bơ đáp:
"Kịch bản tôi viết, tiền làm phim tôi đầu tư, ông có ý kiến gì không?"
Ông đạo diễn sắp khóc thành một dòng sông đến nơi:
"Nhưng... cô ấy còn chưa từng đóng phim bao giờ, tên tuổi chẳng ai biết đến, làm sao đảm nhiệm được vai nữ chính này chứ..."
Ông ta nói hết lời, bèn lôi tôi ra:
"Dạ Nguyệt, cô nói một câu công bằng đi! Tôi đã rất ưu ái cô rồi, nhưng cô còn chưa có kinh nghiệm gì, làm sao kham nổi vai nữ chính này chứ..."
Dạ Huyết không để tôi kịp mở miệng, lạnh lùng tuyên bố:
"Thế thì tôi cũng đành rút vai nam chính, rút vốn đầu tư vậy..."
Dứt lời, anh ấy phũ phàng bỏ đi, mặc cho ông đạo diễn van xin níu kéo. Ông ta quay ra nhìn tôi:
"Âm Dạ Nguyệt, cô nói thật đi, có phải cô có họ hàng thân thích gì với Dạ Huyết không?"
Tôi đần người, nói cái gì vậy chứ? Tôi mà là họ hàng thân thích với anh ấy được, thì đã không bị vứt bỏ từ khi mới sinh ra rồi!
Ông đạo diễn thở dài thườn thượt, dúi quyển kịch bản vào tay tôi:
"Cô nghiên cứu đi, tôi cũng hết cách rồi, ai bảo cậu ta vừa là biên kịch vừa là nhà đầu tư chứ...."
Tôi mắt tròn mắt dẹt không tin nổi, lúc nãy tôi cũng nghe thấy Dạ Huyết nói rút vốn đầu tư, lại còn viết kịch bản gì đó....
"Kịch bản này là Dạ Huyết viết thật sao?"
"Chứ còn gì nữa!" - Ông đạo diễn gắt ầm lên.
"Điều quan trọng, cậu ta là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án phim này! Nếu không thì sao tôi phải nhún nhường cậu ta vậy chứ?"
Ông ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, lại lắc đầu thở dài:
"Tôi thấy diễn xuất của cô rất được, nhưng để cô diễn vai này quả là quá mạo hiểm! Thôi, cô cứ về nghiên cứu kịch bản đi! Chờ thông báo của tôi sau!"
[...]
Tôi trở về nhà, nhìn quyển kịch bản trên tay, trong lòng bắt đầu thấy hơi sờ sợ.
Mục tiêu lúc đầu của tôi chỉ là một vai quần chúng bé nhỏ, ngơ ngơ ngác ngác thế nào lại ẵm luôn vai nữ chính! Tôi còn chưa từng được đứng trước ống kính máy quay bao giờ, đùng một cái lại được đóng chính, mà còn là đóng cùng minh tinh nổi tiếng nữa! Kinh nghiệm tôi chưa có, lại còn là người mới, nhỡ diễn không đạt chẳng phải fan của Dạ Huyết sẽ mắng chửi tôi không ngóc đầu lên nổi sao?
Nhưng đó chưa phải chuyện đáng lo nhất. Cái tôi lo bây giờ, là thái độ bất thường của Dạ Huyết đối với tôi.
Tên nam chính là Dạ Huyết, tên nữ chính là Dạ Nguyệt, nếu là người khác viết kịch bản thì cũng coi như trùng hợp đi, đằng này lại là chính tay anh ấy viết, rồi lại nhất quyết để vai chính cho tôi. Thật sự tôi không hiểu anh ấy có dụng ý gì.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.