Chương 53: Mất tích
Bạc Hà
03/06/2022
- Sao rồi, vẫn không tìm thấy à? Trời sắp tối rồi.
- Dòng nước giờ chảy siết quá, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
- Hình như đó là cháu rể của ông Cầm thì phải?
- Tôi gọi cứu hộ đến rồi, nhưng mãi chưa thấy bóng dáng đâu.
Sau nghi Diệp Lục Bắc mất tích trên sông, tin tức rất nhanh truyền đến tai của ông bà nội cô. Ông Cầm cùng mấy người hàng xóm chạy đến, thì thấy Cầm Du đang ngồi bất động ở trên bờ. Bên cạnh, Cầm Nghị liên tục dập đầu xin lỗi cô nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng nào cả.
- Chị, em xin lỗi. Em không cố ý… Em…
- Tiểu Du, cháu sao vậy?
Ông Cầm vội đi đến trước mặt của Cầm Du, thấy hai mắt cô vô hồn, hai hàng nước mắt như không kìm nén được cứ thế tuôn trào. Trông thấy ông nội, Cầm Du lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông. Chợt cô kích động nắm lấy tay của ông.
- Ông nội, anh ấy… Lục Bắc… Anh ấy… Mất tích rồi… Anh ấy mất tích rồi ông ơi…
Thấy cháu gái đau lòng như vậy, ông Cầm vội ôm lấy cô vào lòng an ủi.
- Không sao, ông sẽ tìm lại cháu rể nhanh thôi. Đừng khóc nữa.
Mặc dù biết chuyện này đối với cô là một cú sốc nhưng ông Cầm chỉ bất lực không làm được gì. Ông vội lấy điện thoại gọi điện cho ai đó. Khoảng chừng nửa tiếng sau, đội cứu hộ và những người tìm kiếm mà ông Cầm gọi đến tích cực tìm kiếm Diệp Lục Bắc. Tuy vậy, nhưng ai cũng hiểu rõ là hắn khó mà sống sót. Con sông này càng tối nước càng chảy xiết, nó không phải là con sông nhỏ mà là con sông lớn, điểm cuối cùng là chảy ra biển. Chính vì vậy mà việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn.
Mặc cho mọi người khuyên nhủ trở về trước nhưng Cầm Du nhất quyết không về. Cô muốn ngồi đợi Diệp Lục Bắc.
Chưa bao giờ cô lại hận bản thân mình như giờ phút này. Đáng lẽ cô không nên mở miệng muốn ăn cá, nếu cô không muốn thì Diệp Lục Bắc cũng chẳng xuống sông bắt cá cho cô. Từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng làm được cho hắn bất cứ cái gì. Thậm chí nhiều lúc cô còn hiểu lầm hắn. Cầm Du chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
Cô sờ xuống bụng mình. Nếu không phải vì đứa bé, nhất định cô sẽ không ngần ngại nhảy xuống sông tìm kiếm hắn.
Cầm Nghị nhìn thấy chị mình như vậy thì cảm thấy vô cùng tội lỗi. Rõ ràng chiều nay vẫn còn cười nói vui vẻ. Đột nhiên chuyện này xảy ra khiến chính cậu cũng không thể nào ngờ được.
Cầm Nghị đi đến, khuyên chị gái mau trở về trước. Thật không ngờ, Cầm Du tức giận đứng dậy nắm chặt lấy cổ áo của Cầm Nghị.
- Không biết bơi tại sao lại xuống đó? Em có biết anh ấy vì em mà bị như vậy không? Cầm Nghị… Tại sao lại là em chứ? Tại sao hả?
- Chị, em không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Em cũng là vô tình…
- Nếu anh ấy chết, em có đền nổi mạng cho anh ấy không? Cầm Nghị, từ trước đến nay chị đều nhân nhượng em… Nhưng cho tới giờ phút này chị không thể bình tĩnh nổi nữa!
- Chị…
Cầm Du nhìn chằm Cầm Nghị. Cô rất muốn cho đứa em trai này một cái tát. Nhưng rồi động tác của cô dừng lại giữa không trung. Mãi lúc lâu sau mới buông thõng xuống. Rồi cô ghé bên tai của Cầm Nghị mà nói nhỏ.
- Nếu Diệp Lục Bắc xảy ra chuyện gì. Chị sẽ đi theo anh ấy! Em nhớ kỹ cho chị!
Sắc mặt của Cầm Nghị lập tức trở lên tái xanh. Từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy chị gái của mình tức giận như vậy. Có vẻ như lần này cậu đã gây ra đại họa rồi.
Chính vì thế mà Cầm Nghị quyết tâm muốn tìm thấy Diệp Lục Bắc hơn bất cứ ai. Một mặt cậu muốn nói lời xin lỗi anh rể, một mặt vì không muốn chị gái mình xảy ra chuyện gì.
Cả đội cứu hộ tìm kiếm mất một đêm, có điều không tìm thấy kết quả nào cả. Đến sáng hôm sau, vẫn không một chút tin tức.
Do thức cả đêm, lại ở bên ngoài chịu sương gió khiến gương mặt của Cầm Du bắt đầu nhợt nhạt, hai mắt cô đờ đẫn, bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt.
Nhìn cháu gái như vậy, ông nội Cầm lo lắng đến nỗi sốt ruột. Bên kia, Cầm Nghị cũng đang tích cực phụ giúp tìm kiếm. Cuối cùng, Cầm Du không chịu đựng được nữa mà ngã xuống đất.
Ông nội cô vội vàng chạy lại rồi gọi Cầm Nghị đến bế Cầm Du đến trạm xá gần nhất.
Có điều, trong tiềm thức của Cầm Du vẫn rất là cố chấp, miệng cô không ngừng lẩm bẩm muốn tìm kiếm Diệp Lục Bắc. Muốn tìm lại ông xã của cô.
Tiêu Nghi Hân đang nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng, chợt thấy Cầm Nghị bế Cầm Du chạy vào thì kinh ngạc. Do trạm xá của cái làng này rất nhỏ nên chỉ có một phòng bệnh duy nhất. Tiêu Nghi Hân thấy Cầm Nghị đặt Cầm Du lên chiếc giường cạnh giường bệnh của cô ta rồi vội gọi nữ bác sĩ duy nhất tới xem xét.
Trải qua một cuộc kiểm tra thì nữ bác sĩ liền nói.
- Cơ thể của cô ấy hiện đang rất yếu. Tạm thời cứ để cho cô ấy tỉnh lại đã. Nếu như thấy cô ấy có sự bất thường nào khác thì gọi xe đưa cô ấy lên bệnh viện thành phố. Ở đây, không có máy móc thiết bị đầy đủ, nên tôi rất khó xác định tình trạng của cô ấy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông nội Cầm nhanh chóng tiếp lời.
Thấy Cầm Du nằm như vậy, Ông nội Cầm liền bảo Cầm Nghị về gọi bà đến đây chăm sóc cho Cầm Du, còn ông tiếp tục ra sông phụ giúp tìm kiếm Diệp Lục Bắc.
Thấy hai người rời đi rồi, Tiêu Nghi Hân bắt đầu nhìn chằm về phía của Cầm Du. Cô ta chưa từng thấy bộ dạng tiền tụy này của Cầm Du. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà cô ta không biết sao?
Đúng lúc này, Diệp Lục Nam mang bữa sáng đến cho Tiêu Nghi Hân. Anh thấy Cầm Du nằm trên giường bệnh cạnh giường bệnh của Tiêu Nghi Hân thì có chút kích động.
- Cầm Du sao lại ở đây? Cô ấy xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Tiêu Nghi Hân cả, thấy vô cùng khó chịu nhưng vẫn trả lời Diệp Lục Nam.
- Em không biết, cô ta vừa được Cầm Nghị và ông nội cô ta đưa vào đây. Nghe nói suy nhược cơ thể gì đó.
Tiêu Nghi Hân vừa nói vừa bày ra bộ mặt không cam tâm. Sở dĩ cô ta có thể níu kéo Diệp Lục Nam tiếp tục cuộc hôn nhân này có hai điều kiện: Thứ nhất, không được phép chen vào chuyện của anh và Cầm Du, dù có chuyện gì cũng coi như không thấy. Thứ hai, có thể giữ lại đứa bé nhưng chỉ cần cô ta gây khó dễ cho Cầm Du thì hai người sẽ lập tức ly hôn.
Diệp Lục Nam đi sang giường bệnh của của Cầm Du mà nắm lấy tay cô trước mặt Tiêu Nghi Hân.
- Lục Nam, anh nắm tay cô ta nhỡ để cho người khác bắt gặp được thì sao? Còn Diệp Lục Bắc nữa. Anh ta mà đến trông thấy cảnh này thì nhất định sẽ không tha cho anh.
Diệp Lục Nam không quan tâm. Anh ta chỉ lạnh lùng đáp.
- Bên ngoài đang đồn ầm Diệp Lục Bắc đang bị mất tích trên sông, sống hay chết chưa rõ. Hắn không thể có mặt ở đây được đâu.
- Dòng nước giờ chảy siết quá, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
- Hình như đó là cháu rể của ông Cầm thì phải?
- Tôi gọi cứu hộ đến rồi, nhưng mãi chưa thấy bóng dáng đâu.
Sau nghi Diệp Lục Bắc mất tích trên sông, tin tức rất nhanh truyền đến tai của ông bà nội cô. Ông Cầm cùng mấy người hàng xóm chạy đến, thì thấy Cầm Du đang ngồi bất động ở trên bờ. Bên cạnh, Cầm Nghị liên tục dập đầu xin lỗi cô nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng nào cả.
- Chị, em xin lỗi. Em không cố ý… Em…
- Tiểu Du, cháu sao vậy?
Ông Cầm vội đi đến trước mặt của Cầm Du, thấy hai mắt cô vô hồn, hai hàng nước mắt như không kìm nén được cứ thế tuôn trào. Trông thấy ông nội, Cầm Du lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông. Chợt cô kích động nắm lấy tay của ông.
- Ông nội, anh ấy… Lục Bắc… Anh ấy… Mất tích rồi… Anh ấy mất tích rồi ông ơi…
Thấy cháu gái đau lòng như vậy, ông Cầm vội ôm lấy cô vào lòng an ủi.
- Không sao, ông sẽ tìm lại cháu rể nhanh thôi. Đừng khóc nữa.
Mặc dù biết chuyện này đối với cô là một cú sốc nhưng ông Cầm chỉ bất lực không làm được gì. Ông vội lấy điện thoại gọi điện cho ai đó. Khoảng chừng nửa tiếng sau, đội cứu hộ và những người tìm kiếm mà ông Cầm gọi đến tích cực tìm kiếm Diệp Lục Bắc. Tuy vậy, nhưng ai cũng hiểu rõ là hắn khó mà sống sót. Con sông này càng tối nước càng chảy xiết, nó không phải là con sông nhỏ mà là con sông lớn, điểm cuối cùng là chảy ra biển. Chính vì vậy mà việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn.
Mặc cho mọi người khuyên nhủ trở về trước nhưng Cầm Du nhất quyết không về. Cô muốn ngồi đợi Diệp Lục Bắc.
Chưa bao giờ cô lại hận bản thân mình như giờ phút này. Đáng lẽ cô không nên mở miệng muốn ăn cá, nếu cô không muốn thì Diệp Lục Bắc cũng chẳng xuống sông bắt cá cho cô. Từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng làm được cho hắn bất cứ cái gì. Thậm chí nhiều lúc cô còn hiểu lầm hắn. Cầm Du chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
Cô sờ xuống bụng mình. Nếu không phải vì đứa bé, nhất định cô sẽ không ngần ngại nhảy xuống sông tìm kiếm hắn.
Cầm Nghị nhìn thấy chị mình như vậy thì cảm thấy vô cùng tội lỗi. Rõ ràng chiều nay vẫn còn cười nói vui vẻ. Đột nhiên chuyện này xảy ra khiến chính cậu cũng không thể nào ngờ được.
Cầm Nghị đi đến, khuyên chị gái mau trở về trước. Thật không ngờ, Cầm Du tức giận đứng dậy nắm chặt lấy cổ áo của Cầm Nghị.
- Không biết bơi tại sao lại xuống đó? Em có biết anh ấy vì em mà bị như vậy không? Cầm Nghị… Tại sao lại là em chứ? Tại sao hả?
- Chị, em không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Em cũng là vô tình…
- Nếu anh ấy chết, em có đền nổi mạng cho anh ấy không? Cầm Nghị, từ trước đến nay chị đều nhân nhượng em… Nhưng cho tới giờ phút này chị không thể bình tĩnh nổi nữa!
- Chị…
Cầm Du nhìn chằm Cầm Nghị. Cô rất muốn cho đứa em trai này một cái tát. Nhưng rồi động tác của cô dừng lại giữa không trung. Mãi lúc lâu sau mới buông thõng xuống. Rồi cô ghé bên tai của Cầm Nghị mà nói nhỏ.
- Nếu Diệp Lục Bắc xảy ra chuyện gì. Chị sẽ đi theo anh ấy! Em nhớ kỹ cho chị!
Sắc mặt của Cầm Nghị lập tức trở lên tái xanh. Từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy chị gái của mình tức giận như vậy. Có vẻ như lần này cậu đã gây ra đại họa rồi.
Chính vì thế mà Cầm Nghị quyết tâm muốn tìm thấy Diệp Lục Bắc hơn bất cứ ai. Một mặt cậu muốn nói lời xin lỗi anh rể, một mặt vì không muốn chị gái mình xảy ra chuyện gì.
Cả đội cứu hộ tìm kiếm mất một đêm, có điều không tìm thấy kết quả nào cả. Đến sáng hôm sau, vẫn không một chút tin tức.
Do thức cả đêm, lại ở bên ngoài chịu sương gió khiến gương mặt của Cầm Du bắt đầu nhợt nhạt, hai mắt cô đờ đẫn, bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt.
Nhìn cháu gái như vậy, ông nội Cầm lo lắng đến nỗi sốt ruột. Bên kia, Cầm Nghị cũng đang tích cực phụ giúp tìm kiếm. Cuối cùng, Cầm Du không chịu đựng được nữa mà ngã xuống đất.
Ông nội cô vội vàng chạy lại rồi gọi Cầm Nghị đến bế Cầm Du đến trạm xá gần nhất.
Có điều, trong tiềm thức của Cầm Du vẫn rất là cố chấp, miệng cô không ngừng lẩm bẩm muốn tìm kiếm Diệp Lục Bắc. Muốn tìm lại ông xã của cô.
Tiêu Nghi Hân đang nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng, chợt thấy Cầm Nghị bế Cầm Du chạy vào thì kinh ngạc. Do trạm xá của cái làng này rất nhỏ nên chỉ có một phòng bệnh duy nhất. Tiêu Nghi Hân thấy Cầm Nghị đặt Cầm Du lên chiếc giường cạnh giường bệnh của cô ta rồi vội gọi nữ bác sĩ duy nhất tới xem xét.
Trải qua một cuộc kiểm tra thì nữ bác sĩ liền nói.
- Cơ thể của cô ấy hiện đang rất yếu. Tạm thời cứ để cho cô ấy tỉnh lại đã. Nếu như thấy cô ấy có sự bất thường nào khác thì gọi xe đưa cô ấy lên bệnh viện thành phố. Ở đây, không có máy móc thiết bị đầy đủ, nên tôi rất khó xác định tình trạng của cô ấy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông nội Cầm nhanh chóng tiếp lời.
Thấy Cầm Du nằm như vậy, Ông nội Cầm liền bảo Cầm Nghị về gọi bà đến đây chăm sóc cho Cầm Du, còn ông tiếp tục ra sông phụ giúp tìm kiếm Diệp Lục Bắc.
Thấy hai người rời đi rồi, Tiêu Nghi Hân bắt đầu nhìn chằm về phía của Cầm Du. Cô ta chưa từng thấy bộ dạng tiền tụy này của Cầm Du. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà cô ta không biết sao?
Đúng lúc này, Diệp Lục Nam mang bữa sáng đến cho Tiêu Nghi Hân. Anh thấy Cầm Du nằm trên giường bệnh cạnh giường bệnh của Tiêu Nghi Hân thì có chút kích động.
- Cầm Du sao lại ở đây? Cô ấy xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Tiêu Nghi Hân cả, thấy vô cùng khó chịu nhưng vẫn trả lời Diệp Lục Nam.
- Em không biết, cô ta vừa được Cầm Nghị và ông nội cô ta đưa vào đây. Nghe nói suy nhược cơ thể gì đó.
Tiêu Nghi Hân vừa nói vừa bày ra bộ mặt không cam tâm. Sở dĩ cô ta có thể níu kéo Diệp Lục Nam tiếp tục cuộc hôn nhân này có hai điều kiện: Thứ nhất, không được phép chen vào chuyện của anh và Cầm Du, dù có chuyện gì cũng coi như không thấy. Thứ hai, có thể giữ lại đứa bé nhưng chỉ cần cô ta gây khó dễ cho Cầm Du thì hai người sẽ lập tức ly hôn.
Diệp Lục Nam đi sang giường bệnh của của Cầm Du mà nắm lấy tay cô trước mặt Tiêu Nghi Hân.
- Lục Nam, anh nắm tay cô ta nhỡ để cho người khác bắt gặp được thì sao? Còn Diệp Lục Bắc nữa. Anh ta mà đến trông thấy cảnh này thì nhất định sẽ không tha cho anh.
Diệp Lục Nam không quan tâm. Anh ta chỉ lạnh lùng đáp.
- Bên ngoài đang đồn ầm Diệp Lục Bắc đang bị mất tích trên sông, sống hay chết chưa rõ. Hắn không thể có mặt ở đây được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.