Chương 31
Dualeokhongngot
21/03/2021
Lưu Tuệ đưa lại đôi hoa tai cho Liễu Yến nói : " Tẩu cầm lấy suy nghĩ thật kĩ càng vào"
Liễu Yến thất thần trở về, nàng sẽ đứng về phía mình sớm thôi. Nàng cần bảo vệ con nàng mà Lưu Tuệ lại không có ý làm hại mẫu tử nàng, cứ để cho nàng ta thời gian suy nghĩ vậy Lưu Tuệ không dọa Liễu Yến, loại đá làm thành đôi bông tai của nàng thực sự có hại đối với phụ nữ.
Hồi còn nhỏ Lưu Tuệ từng thấy chính thất phu nhân Ôn Ngọc đeo một cái vòng tay làm bằng loại đá đó, rất đẹp. Lúc đó Lưu Tuệ không hiểu chỉ cảm thấy cái vòng thực đẹp, Ôn Ngọc thấy Lưu Tuệ nhìn không dứt liền tháo ra tặng y. Lưu Tuệ vui vẻ về muốn tặng lại cho mẫu thân mình, không ngờ lại bị nàng đánh rồi dắt sang bắt trả lại.
Cái vòng đó về sau Lưu Tuệ mới biết là do mẫu thân y đưa cho phụ thân nói ông tặng cho chính thê. Lưu Hiền lúc đó rất hài lòng về Phùng thị, thấy nàng hiểu chuyện. Cái vòng cuối cùng vẫn ở trên cổ tay Ôn Ngọc đến tận khi nàng chết đi. Biết được loại đá có vấn đề cũng là do lúc Phùng thị thần trí không rõ ràng sợ hãi nói ra.
Lưu Tuệ trong lòng sợ hãi mẫu thân của mình không thôi rõ ràng làm hại người khác lại có thể làm tới đúng tình hợp lí như thế. Bởi vậy so ra Trần Hảo vẫn còn kém nhiều lắm, Lưu Tuệ từ sâu trong lòng thực lòng cảm nhận " phụ nữ thật đáng sợ"
Lương thiện hơn bất kì ai, cũng ác độc hơn bất kì ai, vậy nên tốt nhất vẫn là vặt đôi cánh của Trần Hảo tránh để nàng vươn đến quá xa. Trần Hảo thực sự làm Lưu Tuệ nhớ đến trước đây khiến trong lòng y như ngàn con kiến chạy qua, khó chịu không thôi.
Loại đá làm bông tai đó là một loại đá khá hiếm nhưng nếu có tâm tìm kiếm thì vẫn có thể tìm ra. Vốn là một loại đá phong thủy để đàn ông mang bên mình cho thêm khỏe mạnh. Cuối cùng tìm mua lại toàn để cho nữ nhân đeo...
Hữu ý tìm kiếm thì sẽ biết được loại đá này thực sự tồn tại, Lưu Tuệ không có lừa nàng. Liễu Yến suy sụp ngồi trên ghế, trong mắt trào ra cừu hận, con của nàng những đứa con đáng thương chưa kịp chào đời của nàng.
Liễu Yến khóc, nàng vốn là con của một hộ có gia cảnh nghèo khó, chính Trần Hảo đã tìm đến đem nàng về Diệp phủ. Lúc đó Trần Hảo chưa có con, Liễu Yến còn thực sự tưởng là Trần Hảo là một người lương thiện. Vì hổ thẹn chưa thể làm tròn bổn phận con dâu sinh hậu đại cho Diệp gia nên nạp thiếp cho phu quân.
Giờ ngẫm lại tất cả chỉ là giả dối, nàng ta đang lui một bước để tiến nhiều bước. Nàng ta đã chắc chắn ngay từ đầu là các nàng không thể sinh, một lần sảy thai Liễu Yến còn có thể tự trách bản thân bất cẩn. Nhưng đến lần thứ hai...,trong phủ lại vẫn còn một thiếp thất nàng ta cũng gặp tình trạng như nàng, cuối cùng chỉ sinh được một nữ tử.
Liễu Yến có ngu ngốc nữa cũng phát hiện có điều không ổn, nên lần này mới giấu việc mình có thai. Chỉ là khi sự thật bại lộ ra vẫn làm nàng bất ngờ không thôi vì Trần Hảo. Nhớ ngày nàng sảy thai Trần Hảo còn mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa tới an ủi.
Bốc thuốc bồi bổ, Liễu Yến còn cảm động tự nhủ sẽ không tranh đoạt với nàng. Gạt đổ bình trà trên bàn, Trần Hảo đến tặng hoa tai một mình không hề có nhân chứng. Giờ nói ra cũng chẳng thể làm được gì nàng ta mà còn rước họa vào người. Uổng cho mình còn tưởng nàng ta tốt đẹp giữ gìn đôi hoa tai, ngày nào cũng lấy ra đeo.
Hóa ra là con mình đều bị sự ngu ngốc của mình làm hại, là mẫu thân có lỗi với các con. Xoa nhẹ bụng mình, Liễu Yến lau nước mắt còn đứa trẻ này may sao phát hiện kịp thời. May mắn con mình vẫn còn đây, mặc dù không biết ý định của Lưu Tuệ là gì.
Nhưng rõ ràng y đánh ý muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng mình giúp nó có thể bình an sinh ra. Không lẽ giữa Trần Hảo và Lưu Tuệ có xung đột? Không...không vậy cũng đâu đến mức muốn giúp mình không...không lẽ...y muốn đứa bé này?
Đúng vậy có thể là như vậy, Lưu Tuệ và Diệp Minh đều là nam nhân không thể có con được. Nếu có một đứa trẻ lại có huyết thống giống Diệp Minh thì còn gì bằng. Nghĩ vậy Liễu Yến không khỏi vui mừng, chỉ cần con nàng sống tốt nàng có từ bỏ việc làm mẫu thân của nó cũng không sao.
Nếu con mình có thể trở thành con thừa tự của Diệp Minh, như vậy thì việc nó được thừa kế tài sản của Diệp gia chắc chắn hơn là để nó làm con của một tiểu thiếp. Con mình sẽ thành công lên dòng chính của Diệp gia, Lưu Tuệ và Diệp Minh không có con cái sẽ thương yêu con của mình.
Liễu Yến cất đôi hoa tai Trần Hảo tặng đi, tuy nàng rất tức giận muốn hủy nó đi cho xong. Nhưng cứ giữ lại biết đâu còn có thể có ích về sau. Vì quá khó chịu đành sai nha hoàn đi mua thuốc an thai không ngờ bại lộ lại dẫn tới cơ duyên tốt như vậy.
Liễu Yến xoa bụng mình thì thầm nói : " con à, mẫu thân nhất định để con có thể sống tốt đường hoàng chính chính đứng trong Diệp phủ này. Con là một đứa trẻ may mắn nhờ có con mẫu thân mới tránh thoát khỏi sai lầm. Nếu con cũng mất đi ta không biết phải làm sao mà sống nữa"
Liễu Yến thất thần trở về, nàng sẽ đứng về phía mình sớm thôi. Nàng cần bảo vệ con nàng mà Lưu Tuệ lại không có ý làm hại mẫu tử nàng, cứ để cho nàng ta thời gian suy nghĩ vậy Lưu Tuệ không dọa Liễu Yến, loại đá làm thành đôi bông tai của nàng thực sự có hại đối với phụ nữ.
Hồi còn nhỏ Lưu Tuệ từng thấy chính thất phu nhân Ôn Ngọc đeo một cái vòng tay làm bằng loại đá đó, rất đẹp. Lúc đó Lưu Tuệ không hiểu chỉ cảm thấy cái vòng thực đẹp, Ôn Ngọc thấy Lưu Tuệ nhìn không dứt liền tháo ra tặng y. Lưu Tuệ vui vẻ về muốn tặng lại cho mẫu thân mình, không ngờ lại bị nàng đánh rồi dắt sang bắt trả lại.
Cái vòng đó về sau Lưu Tuệ mới biết là do mẫu thân y đưa cho phụ thân nói ông tặng cho chính thê. Lưu Hiền lúc đó rất hài lòng về Phùng thị, thấy nàng hiểu chuyện. Cái vòng cuối cùng vẫn ở trên cổ tay Ôn Ngọc đến tận khi nàng chết đi. Biết được loại đá có vấn đề cũng là do lúc Phùng thị thần trí không rõ ràng sợ hãi nói ra.
Lưu Tuệ trong lòng sợ hãi mẫu thân của mình không thôi rõ ràng làm hại người khác lại có thể làm tới đúng tình hợp lí như thế. Bởi vậy so ra Trần Hảo vẫn còn kém nhiều lắm, Lưu Tuệ từ sâu trong lòng thực lòng cảm nhận " phụ nữ thật đáng sợ"
Lương thiện hơn bất kì ai, cũng ác độc hơn bất kì ai, vậy nên tốt nhất vẫn là vặt đôi cánh của Trần Hảo tránh để nàng vươn đến quá xa. Trần Hảo thực sự làm Lưu Tuệ nhớ đến trước đây khiến trong lòng y như ngàn con kiến chạy qua, khó chịu không thôi.
Loại đá làm bông tai đó là một loại đá khá hiếm nhưng nếu có tâm tìm kiếm thì vẫn có thể tìm ra. Vốn là một loại đá phong thủy để đàn ông mang bên mình cho thêm khỏe mạnh. Cuối cùng tìm mua lại toàn để cho nữ nhân đeo...
Hữu ý tìm kiếm thì sẽ biết được loại đá này thực sự tồn tại, Lưu Tuệ không có lừa nàng. Liễu Yến suy sụp ngồi trên ghế, trong mắt trào ra cừu hận, con của nàng những đứa con đáng thương chưa kịp chào đời của nàng.
Liễu Yến khóc, nàng vốn là con của một hộ có gia cảnh nghèo khó, chính Trần Hảo đã tìm đến đem nàng về Diệp phủ. Lúc đó Trần Hảo chưa có con, Liễu Yến còn thực sự tưởng là Trần Hảo là một người lương thiện. Vì hổ thẹn chưa thể làm tròn bổn phận con dâu sinh hậu đại cho Diệp gia nên nạp thiếp cho phu quân.
Giờ ngẫm lại tất cả chỉ là giả dối, nàng ta đang lui một bước để tiến nhiều bước. Nàng ta đã chắc chắn ngay từ đầu là các nàng không thể sinh, một lần sảy thai Liễu Yến còn có thể tự trách bản thân bất cẩn. Nhưng đến lần thứ hai...,trong phủ lại vẫn còn một thiếp thất nàng ta cũng gặp tình trạng như nàng, cuối cùng chỉ sinh được một nữ tử.
Liễu Yến có ngu ngốc nữa cũng phát hiện có điều không ổn, nên lần này mới giấu việc mình có thai. Chỉ là khi sự thật bại lộ ra vẫn làm nàng bất ngờ không thôi vì Trần Hảo. Nhớ ngày nàng sảy thai Trần Hảo còn mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa tới an ủi.
Bốc thuốc bồi bổ, Liễu Yến còn cảm động tự nhủ sẽ không tranh đoạt với nàng. Gạt đổ bình trà trên bàn, Trần Hảo đến tặng hoa tai một mình không hề có nhân chứng. Giờ nói ra cũng chẳng thể làm được gì nàng ta mà còn rước họa vào người. Uổng cho mình còn tưởng nàng ta tốt đẹp giữ gìn đôi hoa tai, ngày nào cũng lấy ra đeo.
Hóa ra là con mình đều bị sự ngu ngốc của mình làm hại, là mẫu thân có lỗi với các con. Xoa nhẹ bụng mình, Liễu Yến lau nước mắt còn đứa trẻ này may sao phát hiện kịp thời. May mắn con mình vẫn còn đây, mặc dù không biết ý định của Lưu Tuệ là gì.
Nhưng rõ ràng y đánh ý muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng mình giúp nó có thể bình an sinh ra. Không lẽ giữa Trần Hảo và Lưu Tuệ có xung đột? Không...không vậy cũng đâu đến mức muốn giúp mình không...không lẽ...y muốn đứa bé này?
Đúng vậy có thể là như vậy, Lưu Tuệ và Diệp Minh đều là nam nhân không thể có con được. Nếu có một đứa trẻ lại có huyết thống giống Diệp Minh thì còn gì bằng. Nghĩ vậy Liễu Yến không khỏi vui mừng, chỉ cần con nàng sống tốt nàng có từ bỏ việc làm mẫu thân của nó cũng không sao.
Nếu con mình có thể trở thành con thừa tự của Diệp Minh, như vậy thì việc nó được thừa kế tài sản của Diệp gia chắc chắn hơn là để nó làm con của một tiểu thiếp. Con mình sẽ thành công lên dòng chính của Diệp gia, Lưu Tuệ và Diệp Minh không có con cái sẽ thương yêu con của mình.
Liễu Yến cất đôi hoa tai Trần Hảo tặng đi, tuy nàng rất tức giận muốn hủy nó đi cho xong. Nhưng cứ giữ lại biết đâu còn có thể có ích về sau. Vì quá khó chịu đành sai nha hoàn đi mua thuốc an thai không ngờ bại lộ lại dẫn tới cơ duyên tốt như vậy.
Liễu Yến xoa bụng mình thì thầm nói : " con à, mẫu thân nhất định để con có thể sống tốt đường hoàng chính chính đứng trong Diệp phủ này. Con là một đứa trẻ may mắn nhờ có con mẫu thân mới tránh thoát khỏi sai lầm. Nếu con cũng mất đi ta không biết phải làm sao mà sống nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.