Chương 45
Dualeokhongngot
21/03/2021
Liễu Yến sinh con đầu lòng, thai nhi ra ngược đầu rất nguy hiểm khiến nàng mất máu quá nhiều. Nhưng nàng vẫn không ngừng cố sức đẩy đứa bé ra ngoài. Nàng run rẩy nắm tay Diệp lão phu nhân nói : " Con của con...cứu lấy nó"
Diệp lão phu nhân nghe mà nước mắt lưng tròng, bà hiểu Liễu Yến nói như vậy là muốn bà lưu tử bỏ mẫu. Nếu có chuyện gì thì cứ cứu đứa bé, mặc kệ nàng. Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy thế mà trước giờ bà không hề hay biết, nắm lấy tay Liễu Yến bà nói : " Con đừng nói lung tung không sao đâu, cố lên mọi chuyện sẽ ổn cả thôi"
Liễu Yến bây giờ nhìn mọi thứ không rõ ràng nữa, mệt mỏi đến khí lực động ngón tay cũng không có. Nàng cố gắng chống đỡ vì biết bây giờ mà nàng ngất đi thì con nàng sẽ nguy hiểm. Vô tình làm hại hai đứa con chưa chào đời khiến cho thái độ của Liễu Yến với đứa bé này rất là cố chấp.
Diệp lão phu nhân và bà đỡ hô to gọi nhỏ kêu Liễu Yến cố gắng tỉnh táo chống đỡ. Nhưng nàng không nghe được gì, chỉ cảm thấy đầu óc ù ù choáng váng. Dồn hết sức lực Liễu Yến gồng mình rặn một lần nữa, đứa bé được đẩy ra thêm một chút.
Cố gắng vài lần, cuối cùng cũng ra được hết đôi chân nho nhỏ, bà đỡ gọi nàng cố lên. Liễu Yến lại gồng sức, Diệp lão phu nhân nắm lấy tay nàng, bà đõ thì nhanh chóng nhân lúc Liễu Yến dồn sức trợ giúp kéo đứa bé ra.
Lần này đứa bé cuối cùng cũng ra ngoài là một đứa trẻ bụ bẫm, hơi nhăn nheo một chút. Nhưng mọi người chưa kịp vui mừng thì lập tức bị hoảng sợ thay thế. Đứa bé không khóc!
Liễu Yến cố sức mở mắt nhìn bà đỡ đang gấp rút đánh mông con mình, vài tiếng ba ba vang lên. Đứa trẻ vẫn không có động tĩnh , bà đỡ vẫn kiên trì đánh vào mông đứa bé. Ba một tiếng ,cuối cùng tiếng khóc cũng vang lên, là một tiểu tử bụ bẫm.
Diệp lão phu nhân vui mưng đỡ cháu trai, bế nó lại cạnh giường Liễu Yến rơi nước mắt mỉm cười nhìn con trai. Thều thào nói : " Nhị đệ...,đệ tức"
Diệp lão phu nhân nghe vậy liền biết Liễu Yến muốn gặp Diệp Minh và Lưu Tuệ. Thường thì lúc này đàn ông vẫn không nên vào phòng sinh, nhưng Liễu Yến trông quá yếu ớt Diệp lão phu nhân đành cắn răng, gọi Lưu Tuệ và Diệp Minh đang đợi bên ngoài vào.
Lưu Tuệ và Diệp Minh đi vào, Diệp Minh bị ban nãy đứng bên ngoài đã bị mấy chậu máu và tiếng la của Liễu Yến dọa sợ. Mặt mũi trắng bệch, nắm tay của Lưu Tuệ kiên cường vào bên trong.
Liễu Yến thấy hai người, nhãn tình có thần hơn một chút thều thào gọi hai người lại gần. Lưu Tuệ và Diệp Minh đến bên giường, Liễu Yến nói : " Đưa đưa bé cho họ... "
Diệp lão phu nhân gạt nước mắt đưa cho Lưu Tuệ bế đứa bé. Lưu Tuệ lóng ngóng đỡ lấy đứa bé, cảm thấy đứa trẻ nhỏ xíu sợ làm rơi đứa bé. Cứng đờ ôm đứa nhỏ, đại khái vì Lưu Tuệ cứng nhắc đứa nhỏ khó chịu cựa quậy. Sau đó ti hí mở mắt ra cho Lưu Tuệ một nụ cười không răng.
Lưu Tuệ cảm thấy tâm mềm nhũn, Diệp Minh đứng bên cạnh ngó vào tã nhìn đứa bé. Cảm thấy nó nhăn nheo khó coi, nhưng khi thấy nó nhoẻn miệng cười lại không nhịn được lấy tay chọc nó. Đứa nhỏ vô thức nắm tay lấy ngón tay đang sờ mình rồi ngủ, Diệp Minh há miệng ngây ngốc nói : " Nó nắm tay ta này"
Liễu Yến nằm trên giường thấy cảnh ba người hỗ động liền rớt nước mắt. Diệp Minh và Lưu Tuệ đều rất thương thằng bé, Lưu Tuệ bế đứa bé lại chỗ Liễu Yến nói : " Tẩu xem nó thật giống đại ca, cái mũi đôi mắt đều rất giống miệng nhỏ lại có chút giống tẩu"
Liễu Yến cười, khó khăn nói : " Chăm sóc nó...nhị đệ...đệ tức...ta.. "
Lưu Tuệ nói : " Đệ và tướng công sẽ chăm sóc tốt nó, tẩu bây giờ cần nghỉ ngơi đừng cố sức quá"
Liễu Yến chỉ cười không nói gì, nàng biết nàng không chống đỡ được bao lâu nữa. Bởi vậy nàng nói : " Có thể...đặt tên cho nó không? "
Lưu Tuệ nhìn Diệp lão phu nhân thấy bà gật đầu, mới nói : " Vậy nhũ danh gọi Tiểu Đậu đi...đại danh thì...cái này nên để"
Lưu Tuệ chưa nói xong nhìn qua Diệp Huân và Diệp Húc đứng ở cửa ra vào, Diệp Huân nói : " Diệp Mạnh thế nào? "
Ánh mắt của mọi người trong phòng hơi đổi, đại danh của đứa bé cứ quyết định như thế. Đặt như vậy cũng tốt khỏe mạnh mà lớn lên... Diệp Minh thì chỉ thấy tên đó vần với tên mình vui vẻ gọi Diệp Mạnh liên tục
Liễu Yến sờ mặt con trai khóc nói : " Diệp Mạnh... Tiểu Đậu... "
Phải sống tốt con nhé, câu gọi tên con trai là câu cuối cùng trong đời Liễu Yến. Sau khi thều thào gọi tên đứa nhỏ nàng cũng chống đỡ không nổi tay buông thõng xuống. Lo cho con trai xong xuôi Liễu Yến an tâm chút hơi thở cuối cùng.
Diệp lão phu nhân khóc thương cho Liễu Yến, Lưu Tuệ hốc mắt cũng đỏ lên, Diệp Minh không hiểu gì nhưng cũng thấy buồn. Đứa nhỏ trong lòng Lưu Tuệ đang ngủ ngon cũng đột nhiên khóc lớn giống như đau lòng cho mẫu thân của mình vậy.
( Diệp Minh ẻm ngốc thặc nha không phài giả heo ăn thịt hổ ʕ•ﻌ•ʔ )
Diệp lão phu nhân nghe mà nước mắt lưng tròng, bà hiểu Liễu Yến nói như vậy là muốn bà lưu tử bỏ mẫu. Nếu có chuyện gì thì cứ cứu đứa bé, mặc kệ nàng. Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy thế mà trước giờ bà không hề hay biết, nắm lấy tay Liễu Yến bà nói : " Con đừng nói lung tung không sao đâu, cố lên mọi chuyện sẽ ổn cả thôi"
Liễu Yến bây giờ nhìn mọi thứ không rõ ràng nữa, mệt mỏi đến khí lực động ngón tay cũng không có. Nàng cố gắng chống đỡ vì biết bây giờ mà nàng ngất đi thì con nàng sẽ nguy hiểm. Vô tình làm hại hai đứa con chưa chào đời khiến cho thái độ của Liễu Yến với đứa bé này rất là cố chấp.
Diệp lão phu nhân và bà đỡ hô to gọi nhỏ kêu Liễu Yến cố gắng tỉnh táo chống đỡ. Nhưng nàng không nghe được gì, chỉ cảm thấy đầu óc ù ù choáng váng. Dồn hết sức lực Liễu Yến gồng mình rặn một lần nữa, đứa bé được đẩy ra thêm một chút.
Cố gắng vài lần, cuối cùng cũng ra được hết đôi chân nho nhỏ, bà đỡ gọi nàng cố lên. Liễu Yến lại gồng sức, Diệp lão phu nhân nắm lấy tay nàng, bà đõ thì nhanh chóng nhân lúc Liễu Yến dồn sức trợ giúp kéo đứa bé ra.
Lần này đứa bé cuối cùng cũng ra ngoài là một đứa trẻ bụ bẫm, hơi nhăn nheo một chút. Nhưng mọi người chưa kịp vui mừng thì lập tức bị hoảng sợ thay thế. Đứa bé không khóc!
Liễu Yến cố sức mở mắt nhìn bà đỡ đang gấp rút đánh mông con mình, vài tiếng ba ba vang lên. Đứa trẻ vẫn không có động tĩnh , bà đỡ vẫn kiên trì đánh vào mông đứa bé. Ba một tiếng ,cuối cùng tiếng khóc cũng vang lên, là một tiểu tử bụ bẫm.
Diệp lão phu nhân vui mưng đỡ cháu trai, bế nó lại cạnh giường Liễu Yến rơi nước mắt mỉm cười nhìn con trai. Thều thào nói : " Nhị đệ...,đệ tức"
Diệp lão phu nhân nghe vậy liền biết Liễu Yến muốn gặp Diệp Minh và Lưu Tuệ. Thường thì lúc này đàn ông vẫn không nên vào phòng sinh, nhưng Liễu Yến trông quá yếu ớt Diệp lão phu nhân đành cắn răng, gọi Lưu Tuệ và Diệp Minh đang đợi bên ngoài vào.
Lưu Tuệ và Diệp Minh đi vào, Diệp Minh bị ban nãy đứng bên ngoài đã bị mấy chậu máu và tiếng la của Liễu Yến dọa sợ. Mặt mũi trắng bệch, nắm tay của Lưu Tuệ kiên cường vào bên trong.
Liễu Yến thấy hai người, nhãn tình có thần hơn một chút thều thào gọi hai người lại gần. Lưu Tuệ và Diệp Minh đến bên giường, Liễu Yến nói : " Đưa đưa bé cho họ... "
Diệp lão phu nhân gạt nước mắt đưa cho Lưu Tuệ bế đứa bé. Lưu Tuệ lóng ngóng đỡ lấy đứa bé, cảm thấy đứa trẻ nhỏ xíu sợ làm rơi đứa bé. Cứng đờ ôm đứa nhỏ, đại khái vì Lưu Tuệ cứng nhắc đứa nhỏ khó chịu cựa quậy. Sau đó ti hí mở mắt ra cho Lưu Tuệ một nụ cười không răng.
Lưu Tuệ cảm thấy tâm mềm nhũn, Diệp Minh đứng bên cạnh ngó vào tã nhìn đứa bé. Cảm thấy nó nhăn nheo khó coi, nhưng khi thấy nó nhoẻn miệng cười lại không nhịn được lấy tay chọc nó. Đứa nhỏ vô thức nắm tay lấy ngón tay đang sờ mình rồi ngủ, Diệp Minh há miệng ngây ngốc nói : " Nó nắm tay ta này"
Liễu Yến nằm trên giường thấy cảnh ba người hỗ động liền rớt nước mắt. Diệp Minh và Lưu Tuệ đều rất thương thằng bé, Lưu Tuệ bế đứa bé lại chỗ Liễu Yến nói : " Tẩu xem nó thật giống đại ca, cái mũi đôi mắt đều rất giống miệng nhỏ lại có chút giống tẩu"
Liễu Yến cười, khó khăn nói : " Chăm sóc nó...nhị đệ...đệ tức...ta.. "
Lưu Tuệ nói : " Đệ và tướng công sẽ chăm sóc tốt nó, tẩu bây giờ cần nghỉ ngơi đừng cố sức quá"
Liễu Yến chỉ cười không nói gì, nàng biết nàng không chống đỡ được bao lâu nữa. Bởi vậy nàng nói : " Có thể...đặt tên cho nó không? "
Lưu Tuệ nhìn Diệp lão phu nhân thấy bà gật đầu, mới nói : " Vậy nhũ danh gọi Tiểu Đậu đi...đại danh thì...cái này nên để"
Lưu Tuệ chưa nói xong nhìn qua Diệp Huân và Diệp Húc đứng ở cửa ra vào, Diệp Huân nói : " Diệp Mạnh thế nào? "
Ánh mắt của mọi người trong phòng hơi đổi, đại danh của đứa bé cứ quyết định như thế. Đặt như vậy cũng tốt khỏe mạnh mà lớn lên... Diệp Minh thì chỉ thấy tên đó vần với tên mình vui vẻ gọi Diệp Mạnh liên tục
Liễu Yến sờ mặt con trai khóc nói : " Diệp Mạnh... Tiểu Đậu... "
Phải sống tốt con nhé, câu gọi tên con trai là câu cuối cùng trong đời Liễu Yến. Sau khi thều thào gọi tên đứa nhỏ nàng cũng chống đỡ không nổi tay buông thõng xuống. Lo cho con trai xong xuôi Liễu Yến an tâm chút hơi thở cuối cùng.
Diệp lão phu nhân khóc thương cho Liễu Yến, Lưu Tuệ hốc mắt cũng đỏ lên, Diệp Minh không hiểu gì nhưng cũng thấy buồn. Đứa nhỏ trong lòng Lưu Tuệ đang ngủ ngon cũng đột nhiên khóc lớn giống như đau lòng cho mẫu thân của mình vậy.
( Diệp Minh ẻm ngốc thặc nha không phài giả heo ăn thịt hổ ʕ•ﻌ•ʔ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.