Chương 53
Dualeokhongngot
21/03/2021
Trần Hảo gấp rút đứng lên nói : " Nói bậy, mẫu thân con thực sự không có làm vậy"
Tiểu Mai nghe thấy Trần Hảo nói vậy, nghĩ nàng ta muốn đổ mọi tội lỗi cho mình. Mắt thấy mình sắp trở thành con dê thế mạng vội nói : " lão phu nhân nô tì chỉ là một người hầu quét dọn nào có thù oán gì mà ám hại nhị thiếu gia. Nếu không phải đại thiếu phu nhân gọi vào sai nô tì đem chè sang, thì việc bê thức ăn này đâu đến phiên nô tì được làm"
Trần Hảo chưa kịp phản biện, Tiểu Mai đã nói : " lão phu nhân khi đem chè sang đại thiếu phu nhân còn đặc biệt dặn dò nô tì phải đứng lại đó hỏi thiếu gia có thấy ngon không "
Tiểu Mai vừa nói vừa khóc, hoảng sợ vô cùng giờ nghĩ lại có khi lúc đó đại thiếu phu nhân đã tính toán cho mình đứng đó để nhân chứng vật chứng rõ ràng. Mình sẽ phải chịu tội thay nàng rồi, Tiểu Mai vì để tránh bản thân gặp họa liên tục nói do Trần Hảo sai nàng mang chè qua.
Trần Hảo bối rồi, lần này thực sự ả bị oan có miệng mà không thể nói. Trần Hảo quỳ xuống nói : " Mẫu thân con thực sự không có hại nhị đệ"
Diệp lão phu nhân tức thở phì phò được Lưu Tuệ đỡ ngồi xuống ghê. Lưu Tuệ nói : " mẫu thân người đừng giận ngồi xuống trước đã "
Diệp lão phu nhân uống hai tách trà lại được Vương bà tử xoa bóp cho một lát mới thấy đỡ, nói : " Chuyện này khó mà giải quyết được, đi gọi lão gia và Húc Nhi về đây đi"
Vương bà tử nhận lệnh lập tức ra ngoài, Lưu Tuệ hỏi han Diệp lão phu nhân nói : " Mẫu thân an tâm, con đã căn dặn không cho phép được tùy tiện vào đây rồi "
Diệp lão phu nhân thở ra nắm tay Lưu Tuệ nói : " May là có con "
Lưu Tuệ mỉm cười không nói gì, khi nhìn qua Trần Hảo ánh mắt tràn đầy tức giận. Người phụ nữ này, mình đã cho nàng ta cơ hội không biết bao nhiêu lần vậy mà nàng ta vẫn không biết điểm dừng. Không thể dung thứ cho nàng ta được nữa.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian Diệp Huân và Diệp Húc đã có mặt trong nhà. Diệp Huân đi lại chỗ thê tử nàng hỏi han nàng, Diệp Húc lúc vào nhà nhìn qua Lưu Tuệ đang đứng cạnh mẫu thân mình lại nhìn Trần Hảo đang quỳ trên đất, nắm chặt tay đi vào.
Trần Hảo thấy Diệp Húc về vốn muốn lại chỗ y biện minh cho mình nhưng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh giá. Ngồi bệt xuống đất, vốn biết là Diệp Húc chẳng có tình cảm gì với mình nhưng không ngờ lại bạc bẽo đến thế. Thậm chí không muốn nghe mình giải thích....
Trần Hảo là một người khá là khôn ngoan nhưng chút bản lĩnh của nàng cũng không phải là che mắt được tất cả mọi người. Sự việc làm ra còn có nhiều sơ hở, Diệp Huân cũng không nói gì nhiều mọi chuyện chưa rõ ràng. Ông không mở miệng đứng về phía ai cả, Diệp Húc không mất quá hai canh giờ đã tra được việc nha hoàn thân cận của Trần Hảo mua thuốc vào hôm kia.
Trần Hảo hốt hoảng nhìn nha hoàn của mình trong tình trạng thê thảm bị người làm ném mạnh ngã ngay bên cạnh mình. Lưu Tuệ cũng có chút rùng mình với thảm trạng của nha hoàn nọ. Tiểu Mai nhìn người mới bị ném vào chợt cảm thấy bản thân mình may mắn lắm mới bị đánh 5 trượng. Nhị thiếu phu nhân vẫn còn rất nhân từ a, nghĩ xong liền run run không dám ngẩng đầu vì sợ hãi.
Diệp Húc đi lại trước mặt Trần Hảo nói : " Ngươi nói ngươi không hại nhị đệ? Vậy ngươi mua cái gì? Lại bỏ cái gì vào chè sen? "
Trần Hảo biết chẳng thể chối, vội bám lấy chân Diệp Húc nói : " Tướng công thuốc đúng là ta mua nhưng ta thực sự không bỏ thuốc độc hại nhị đệ...ta ta thực sự không có làm "
Diệp Húc ngồi xuống bóp mạnh má nàng ta, buộc nàng ta ngẩng mặt lên nói : " Không có ý hãm hại...hay cho câu không có ý hãm hại vậy ngươi bỏ đồ vào đồ ăn của đệ đệ ta là có ý gì? "
Nói xong buông tay ra rồi lấy khăn lau bàn tay vừa chạm vào Trần Hảo, như thể mới chạm vào cái gì dơ bẩn. Trần Hảo bò lên, khóc nấc không nói nổi ra lời muốn nói thuốc đó không phải là thuốc đọc, muốn vì mình giải thích. Nhưng Diệp Húc không nghe, phất tay liền kêu người vả miệng ả không cho ả nói.
Tiếng tát tai vang lên trong căn phòng yên lặng, Diệp lão phu nhân cũng có chút sốt ruột gọi : " Húc...Húc Nhi... "
Tát đến cái thứ tư thì hai má Trần Hảo đã in rõ dấu tay, khóe miệng rớm máu. Diệp Húc lúc này mới kêu người dừng tay nói : " Phận làm dâu không thể lo toan cho nhà chồng của mình. Đầu tiên là bòn rút tiền của tiếp theo là muốn hãm hại đệ phu, người phụ nữ không có đức hạnh như ngươi. Đáng lí ra phải bị giải đến nha môn chịu trừng phạt, niệm tình ngươi bao năm qua cũng có công lao... Đem nàng trả về cho nhà họ Trần"
Trần Hảo tuyệt vọng nhưng không thể nói được câu nào, hai má đau rát khiến ả không thể mở miệng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Húc sai người kéo nàng ra khỏi Diệp gia. Trần Hảo bị kéo đi trước sự ngỡ ngàng của người trong nhà. Diệp lão phu nhân bị hành động của con trai làm cho có chút hoảng hốt.
Tuy tội với của Trần Hảo thì xử lí như thế cũng là đáng tội, nhưng trong mắt bà Diệp Húc luôn là người ôn hòa lễ độ. Hôm nay lại thấy mặt này của con trai khiến bà cảm thấy mình không hiểu được đứa con này.
Tiểu Mai nghe thấy Trần Hảo nói vậy, nghĩ nàng ta muốn đổ mọi tội lỗi cho mình. Mắt thấy mình sắp trở thành con dê thế mạng vội nói : " lão phu nhân nô tì chỉ là một người hầu quét dọn nào có thù oán gì mà ám hại nhị thiếu gia. Nếu không phải đại thiếu phu nhân gọi vào sai nô tì đem chè sang, thì việc bê thức ăn này đâu đến phiên nô tì được làm"
Trần Hảo chưa kịp phản biện, Tiểu Mai đã nói : " lão phu nhân khi đem chè sang đại thiếu phu nhân còn đặc biệt dặn dò nô tì phải đứng lại đó hỏi thiếu gia có thấy ngon không "
Tiểu Mai vừa nói vừa khóc, hoảng sợ vô cùng giờ nghĩ lại có khi lúc đó đại thiếu phu nhân đã tính toán cho mình đứng đó để nhân chứng vật chứng rõ ràng. Mình sẽ phải chịu tội thay nàng rồi, Tiểu Mai vì để tránh bản thân gặp họa liên tục nói do Trần Hảo sai nàng mang chè qua.
Trần Hảo bối rồi, lần này thực sự ả bị oan có miệng mà không thể nói. Trần Hảo quỳ xuống nói : " Mẫu thân con thực sự không có hại nhị đệ"
Diệp lão phu nhân tức thở phì phò được Lưu Tuệ đỡ ngồi xuống ghê. Lưu Tuệ nói : " mẫu thân người đừng giận ngồi xuống trước đã "
Diệp lão phu nhân uống hai tách trà lại được Vương bà tử xoa bóp cho một lát mới thấy đỡ, nói : " Chuyện này khó mà giải quyết được, đi gọi lão gia và Húc Nhi về đây đi"
Vương bà tử nhận lệnh lập tức ra ngoài, Lưu Tuệ hỏi han Diệp lão phu nhân nói : " Mẫu thân an tâm, con đã căn dặn không cho phép được tùy tiện vào đây rồi "
Diệp lão phu nhân thở ra nắm tay Lưu Tuệ nói : " May là có con "
Lưu Tuệ mỉm cười không nói gì, khi nhìn qua Trần Hảo ánh mắt tràn đầy tức giận. Người phụ nữ này, mình đã cho nàng ta cơ hội không biết bao nhiêu lần vậy mà nàng ta vẫn không biết điểm dừng. Không thể dung thứ cho nàng ta được nữa.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian Diệp Huân và Diệp Húc đã có mặt trong nhà. Diệp Huân đi lại chỗ thê tử nàng hỏi han nàng, Diệp Húc lúc vào nhà nhìn qua Lưu Tuệ đang đứng cạnh mẫu thân mình lại nhìn Trần Hảo đang quỳ trên đất, nắm chặt tay đi vào.
Trần Hảo thấy Diệp Húc về vốn muốn lại chỗ y biện minh cho mình nhưng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh giá. Ngồi bệt xuống đất, vốn biết là Diệp Húc chẳng có tình cảm gì với mình nhưng không ngờ lại bạc bẽo đến thế. Thậm chí không muốn nghe mình giải thích....
Trần Hảo là một người khá là khôn ngoan nhưng chút bản lĩnh của nàng cũng không phải là che mắt được tất cả mọi người. Sự việc làm ra còn có nhiều sơ hở, Diệp Huân cũng không nói gì nhiều mọi chuyện chưa rõ ràng. Ông không mở miệng đứng về phía ai cả, Diệp Húc không mất quá hai canh giờ đã tra được việc nha hoàn thân cận của Trần Hảo mua thuốc vào hôm kia.
Trần Hảo hốt hoảng nhìn nha hoàn của mình trong tình trạng thê thảm bị người làm ném mạnh ngã ngay bên cạnh mình. Lưu Tuệ cũng có chút rùng mình với thảm trạng của nha hoàn nọ. Tiểu Mai nhìn người mới bị ném vào chợt cảm thấy bản thân mình may mắn lắm mới bị đánh 5 trượng. Nhị thiếu phu nhân vẫn còn rất nhân từ a, nghĩ xong liền run run không dám ngẩng đầu vì sợ hãi.
Diệp Húc đi lại trước mặt Trần Hảo nói : " Ngươi nói ngươi không hại nhị đệ? Vậy ngươi mua cái gì? Lại bỏ cái gì vào chè sen? "
Trần Hảo biết chẳng thể chối, vội bám lấy chân Diệp Húc nói : " Tướng công thuốc đúng là ta mua nhưng ta thực sự không bỏ thuốc độc hại nhị đệ...ta ta thực sự không có làm "
Diệp Húc ngồi xuống bóp mạnh má nàng ta, buộc nàng ta ngẩng mặt lên nói : " Không có ý hãm hại...hay cho câu không có ý hãm hại vậy ngươi bỏ đồ vào đồ ăn của đệ đệ ta là có ý gì? "
Nói xong buông tay ra rồi lấy khăn lau bàn tay vừa chạm vào Trần Hảo, như thể mới chạm vào cái gì dơ bẩn. Trần Hảo bò lên, khóc nấc không nói nổi ra lời muốn nói thuốc đó không phải là thuốc đọc, muốn vì mình giải thích. Nhưng Diệp Húc không nghe, phất tay liền kêu người vả miệng ả không cho ả nói.
Tiếng tát tai vang lên trong căn phòng yên lặng, Diệp lão phu nhân cũng có chút sốt ruột gọi : " Húc...Húc Nhi... "
Tát đến cái thứ tư thì hai má Trần Hảo đã in rõ dấu tay, khóe miệng rớm máu. Diệp Húc lúc này mới kêu người dừng tay nói : " Phận làm dâu không thể lo toan cho nhà chồng của mình. Đầu tiên là bòn rút tiền của tiếp theo là muốn hãm hại đệ phu, người phụ nữ không có đức hạnh như ngươi. Đáng lí ra phải bị giải đến nha môn chịu trừng phạt, niệm tình ngươi bao năm qua cũng có công lao... Đem nàng trả về cho nhà họ Trần"
Trần Hảo tuyệt vọng nhưng không thể nói được câu nào, hai má đau rát khiến ả không thể mở miệng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Húc sai người kéo nàng ra khỏi Diệp gia. Trần Hảo bị kéo đi trước sự ngỡ ngàng của người trong nhà. Diệp lão phu nhân bị hành động của con trai làm cho có chút hoảng hốt.
Tuy tội với của Trần Hảo thì xử lí như thế cũng là đáng tội, nhưng trong mắt bà Diệp Húc luôn là người ôn hòa lễ độ. Hôm nay lại thấy mặt này của con trai khiến bà cảm thấy mình không hiểu được đứa con này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.