Chương 14
Tàng Tĩnh Nhi
15/12/2014
“Anh cả, anh muốn nói gì với em ạ?” Anh còn có chuyện rất, rất quan trọng đó....
“Có phải Nhung Ngọc đưa ra một câu hỏi khó cho em không?” Mạnh Triết trực tiếp hỏi. Càng vòng vo nó càng khó hiểu, cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là được.
“Đúng thế.” Hai mắt anh sáng lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
“Sao anh biết ạ?” Anh nhớ rõ là chưa có nói với ai mà, sao anh cả lại biết được, anh cả thật quá giỏi mà.
“Nhung Ngọc nói cho anh.” Như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Mạnh Triết liền nở nụ cười.
“A...”
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Chắc là chưa rồi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Lúng túng gãi đầu, anh xấu hổ đáp: “Chưa ạ...”
“Em cảm thấy Nhung Ngọc đối với em như thế nào?” Bạch Dật Phong hỏi xen vào.
Vừa nhắc đến điều này, anh liền cười vô cùng vui vẻ, ra sức gật đầu: “Nhung Ngọc đối với em rất tốt.”
“Lúc bọn anh đi vắng, cô ấy có dịu dàng với em không?” Đỗ Vũ biết rõ còn cố hỏi, chỉ có điều bọn họ đang thức tỉnh anh nên đành phải hỏi cái về đề ngu ngốc này, như vậy sẽ hiểu rõ hơn.
Không chút do dự, đáp: “Đương nhiên, đương nhiên, lúc bọn em ở chung, cô ấy càng đối xử tốt với em hơn. Cô ấy còn để em hôn nhẹ nữa...” Nghĩ đến đây, mặt anh càng đỏ, đầu cũng cúi thấp hơn.
Nhậm Ngã Hành nhìn dáng vẻ này của em trai liền hiểu rõ nó đã hoàn toàn đắm chìm vào sức quyến rũ của Kiều Nhung Ngọc.
“Câu hỏi của cô ấy khó nghĩ đến thế sao?” Đỗ Vũ khó hiểu hỏi. Vấn đề đơn giản như thế vẫn còn phải suy nghĩ nữa à, chỉ cần là người thông minh cũng đều nhìn ra được.
“Gì ạ?” Anh ngẩng đầu vô tội hỏi, không hiểu vì sao anh lại nói như thế.
Bạch Dật Phong đánh anh một cái, tức giận nói: “Anh quên tình trạng của nó rồi à, đừng đem ý nghĩ của anh áp đặt cho nó.”
“Hả...” Đúng rồi, anh suýt nữa thì quên mất Vũ Vọng hơi khác người. Anh đã quen cách đối xử với Vũ Vọng như người bình thường nên hay quên đi chi tiết này, có đôi khi anh thật sự quên mất Vũ Vọng có vấn đề về trí lực.
“Trước kia đã có ai từng đối xử tốt với em như thế chưa?” Mạnh Triết gợi ý.
Lắc đầu rồi lại gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ, anh nhỏ giọng nói: “Cha và các anh đều đối xử với em rất tốt.”
Nhậm Ngã Hành vươn tay xoa đầu anh, không uổng công bọn họ yêu thương anh, anh vẫn biết bọn họ đối xử tốt với mình.
“Trừ bọn anh ra còn ai không?”
“Má Lỗ.” Má Lỗ rất tốt với anh, mặc dù có đôi lúc rất hung dữ nhưng bà vẫn rất yêu thương anh.
“Trời ạ.” Đỗ Vũ vỗ trán, tuy đã sống cùng nhau nhiều năm nhưng đối với cách suy nghĩ đơn thuần của đứa em trai này, anh vẫn chưa thể quen được.
“Trong nhà không tính, bên ngoài thì sao?” Bạch Dật Phong nói rõ ràng, để tránh cho đứa em ngốc này chỉ biết người trong nhà, càng nói càng xa khiến anh rối loạn.
Rốt cuộc, anh cũng lắc đầu. Ở bên ngoài không có ai đối xử tốt với anh như Nhung Nhung, đặc biệt là con gái, lúc đầu còn vây quanh anh nhưng khi anh vừa nói chuyện thì lại chán ghét quay đầu bỏ đi.
“Vậy em có cảm nhận được cô ấy thích em không?” Hẳn là biết đi.
Khó hiểu lắc đầu, chẳng hiểu vì sao lại quay về vấn đề này, song anh thật sự không biết.
“Em không biết.”
“Vậy em thấy thế nào mới gọi là thích em?” Nhậm Ngã Hành cảm thấy bọn họ phải hiểu rõ định nghĩa ‘thích’ của Vũ Vọng là như thế nào.
“Đối xử rất rất rất tốt với em....” Anh chỉ biết, nếu người khác đối xử rất rất rất tốt với mình thì chứng tỏ người đó thích mình.
“Vậy em cảm thấy cô ấy đối xử với em không tốt sao?”
Anh lắc đầu, cao giọng nói: “Nhung Nhung rất tốt với em.”
“Vậy em...” Lần này, bọn họ đều không hiểu nổi, nếu cô ấy đối xử tốt với nó thì vì sao nó lại không biết cô ấy có thích mình hay không.
“Nhung Nhung rất tốt với em nhưng em lại đối với cô ấy không tốt.” Anh bĩu môi, có chút mất hứng.
Bốn người sắp bị anh làm cho phát điên rồi, đây là chuyện gì vậy chứ.
“Em trai à....” Đỗ Vũ chỉ cảm thấy xử lý hàng ngàn văn kiện cũng chẳng vất vả đến thế.
“Vì sao em lại nghĩ mình đối với cô ấy không tốt?”
Anh giơ tay gõ gõ đầu mình một cái rồi thở phì phì, nói: “Em đã chọc cô ấy tức giận....”
“Thế cũng đâu có chứng tỏ em đối xử không tốt với cô ấy.” Ông trời ơi, anh sắp điên rồi. (em cũng sắp điên rồi!)
“Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bạch Dật Phong tiếp lời, anh phát hiện, Đỗ Vũ sắp nổi điên rồi.
“Vũ Vọng à, thích một người là vô cùng kỳ diệu, em luôn mong được ở cạnh cô ấy không bao giờ xa rời, điều này em có hiểu không?”
Gật đầu, điều này anh biết.
“Em nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Nhung Nhung."
“Vừa rồi, cô ấy có nói với bọn anh, nếu hai đứa kết hôn thì cô ấy sẽ không bao giờ ly hôn, em có biết nó có ý gì không?”
“Ly hôn là gì?” Kết hôn thì anh biết, là hai người ở cùng nhau mãi mãi, song ly hôn là gì chứ?
“Ly hôn là sau khi hai người kết hôn rồi lại chia xa.” Nhậm Ngã Hành dựa vào cách suy nghĩ của anh để giải thích.
“Ý anh ba là....” Khó tin hỏi lại.
“Nhung Nhung cũng muốn ở cùng một chỗ với em sao?” Ly hôn là hai người tách ra, vậy Nhung Nhung nói không ly hôn, có phải ý là sẽ không muốn cùng anh tách ra?
Bốn người đồng thời gật đầu, tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi.
“Vậy Nhung Nhung thích em sao?” Anh vui sướng kêu to.
Bốn người không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời phật, rốt cuộc thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“A!” Anh hét lên một tiếng rồi lao nhanh ra khỏi phòng.
“Nó chạy đi đâu thế?” Đỗ Vũ bị dọa đến choáng váng, phản ứng của nó cũng quá phô trương đó.
“Bên cạnh.” Mạnh Triết bật cười, nhìn Vũ Vọng vui vẻ như thế, bỗng nhiên anh hiểu được, Kiều Nhung Ngọc làm như thế là muốn giúp Vũ Vọng xóa đi bóng đen trong lòng.
Bốn người lại nhìn nhau cười khẽ.
*******************************
“Nhung Nhung, Nhung Nhung.” Anh cũng chẳng thèm gõ cửa liền mở ra, chạy vọt vào phòng.
Đúng lúc Kiều Nhung Ngọc vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp mặc quần áo chỉ cuốn một chiếc khăn quanh người, cô đang dùng khăn lau tóc. Lúc nhìn thấy anh xông vào cô cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng chẳng quan tâm cô đã mặc quần áo hay chưa, cứ như thế chạy vào ôm lấy cô.
Trong nháy mắt bị nhấc bổng lên, khăn mặt trên tay cũng rơi xuống, cô chỉ có thể dang tay ôm cổ anh, nhìn dáng vẻ vui sướng của anh.
Ôm cô xoay vài vòng, anh vừa xoay vừa hét to: “Nhung Nhung thích mình, Nhung Nhung thích mình...”
Xoay đến chóng mặt anh mới chịu dừng lại, hai chân đứng không vững liền ngã xuống thảm lông màu trắng. Tay ôm cô cũng không chịu buông ra khiến cô cứ vậy mà ngã vào lòng anh.
Tựa đầu lên lồng ngực vững chắc, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô khẽ hỏi: “Đã hiểu thật chưa?”
Ra sức gật đầu.
“Thật, thật, Nhung Nhung thích anh.” Anh vô cùng vui sướng, cảm giác thân thể như đang bay lên.
Biết anh đã thật sự hiểu rõ, cô liền kích động hôn lên môi anh. Sửng sốt vài giây, anh lập tức kịp phản ứng, biến bị động thành chủ động, tay từ trên lưng chuyển đến giữ chặt gáy cô, nhiệt tình đáp trả.
Một lúc lâu sau, hai cánh môi mới lưu luyến tách ra.
Hai má ửng hồng, cô thở phì phò hỏi: “Vậy anh còn lo lắng em sẽ rời khỏi tầm mắt của anh nữa không?”
Lắc đầu, anh thở dồn dập, đáp: “Nhung Nhung sẽ quay về, đúng không?”
Từ từ ngồi dậy khỏi người anh, hai tay giữ chặt mặt anh, cô quả quyết nói: “Đúng vậy, em sẽ quay về, quay về bên cạnh anh.”
“Vậy anh sẽ không lo lắng nữa.” Anh gật đầu. Vậy, khi nào cô rời đi một lúc thì anh sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về.
“Ngoan lắm.” Cúi người rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
************************
Trong vòng hai tuần, dựa vào tiền tài cùng quyền thế của cả hai nhà, các công đoạn chuẩn bị cho hôn lễ đã làm náo động cả thương giới. Nơi đặt tiệc cưới là khách sạn Quân Duyệt nổi tiếng nhất Đài Loan, cả khách sạn được bao trọn để tổ chức hôn lễ, đây là chuyện chưa từng có trong giới thượng lưu.
Váy cưới được đặt may ở Pháp, mặt trên được khảm những viên đá quý trị giá vài chục triệu. Album ảnh cưới được chụp tại Hawaii trong ba ngày, tuần trăng mật là ở châu Âu, thời gian do đôi trẻ quyết định.
Thiệp mời của hai người lập tức trở thành biểu tượng chứng minh cho thân phận cùng địa vị của mọi người trong giới thượng lưu. Có quan hệ thì dựa vào mối quan hệ, không có thì phải xây dựng quan hệ, tất cả mọi người đều muốn có được tấm thiệp mời này.
Hôm đó, trong giáo đường chật kín người, những ai không chen được vào trong thì đành đứng hết bên ngoài, chỉ vì muốn hưởng chút quý khí.
Nếu không phải do Phong Vũ Vọng muốn nhanh chóng cùng Kiều Nhung Ngọc sống cả đời thì sợ rằng đã sớm bị đám người kia dọa cho bỏ chạy rồi.
Lúc hai người trao nhẫn thì tất cả quan khách có mặt đều bị chiếc nhẫn kim cương hoàng gia mười gara do Cartier chế tạo làm cho hoa mắt.
Sau khi hôn nồng nhiệt hơn năm phút, hai người mới bước ra khỏi giáo đường trong vòng vây của đám đông.
Trong phòng nghỉ của khách sạn, Kiều Nhung Ngọc tháo đôi giày cao gót ra, vươn vai than thở: “Mệt quá đi.”
Xoay xoay cần cổ cứng ngắc, bật cười nhìn Phong Vũ Vọng giống như đống bùn nhão ngã xuống giường.
Cô bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, kéo anh ngồi dậy, xoa bóp giúp anh: “Mệt không?”
“Mệt mỏi quá.” Thật nhiều người, anh chưa từng bị nhiều người vây quanh như vậy, suýt thì dọa chết anh.
Giang tay ôm trọn eo thon, anh cọ đầu vào cổ cô, lẩm bẩm: “Nhung Nhung hôm nay thật xinh đẹp.”
“Muốn nghỉ ngơi chút không?” Cô cũng mệt quá rồi, thật chẳng hiểu sao chỉ là kết hôn thôi mà cũng có quá nhiều người dự như thế.
“Ừ.” Anh ôm cô ngã xuống giường.
“Vũ Vũ, đừng ngủ mà, lát nữa còn phải xuống tiếp rượu đó.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
“Ừ....”
“.....”
Vừa mới nằm xuống, anh đã ngủ thiếp đi. Kiều Nhung Ngọc chỉ có thể vô lực dựa vào lòng anh, lẩm bẩm trong lòng : cứ để anh ấy ngủ một chút, chốc nữa nhất định phải gọi anh dậy. Chỉ có điều, một lúc sau, chính cô cũng chìm vào trong giấc ngủ say.
Lúc Đỗ Vũ cùng Nhậm Ngã Hành đi lên gọi hai người xuống dưới kính rượu thì cả hai đã ngủ đến quên cả trời đất.
Thấy hai người mệt đến ngủ thiếp đi, bốn người kia đành phải thay nhau đi mới rượu quan khách.
Ngày hôm sau, trong giới thượng lưu truyền ra: cậu chủ ngốc Phong Vũ Vọng không thể chờ đợi đã cùng cô dâu động phòng rồi.
Nhưng sự thật lại khiến cho Phong Long Sinh, Mạnh Triết, Đỗ Vũ, Bạch Dật Phong, Nhậm Ngã Hành, Kiều Nguyên Sinh cùng Lâm Tuyết kinh ngạc. Bởi vì Phong Vũ Vọng vốn không biết động phòng là như thế nào.
********************************
“Con trai à...” Trong phòng ăn, Phong Long Sinh kinh ngạc nhìn Phong Vũ Vọng.
“Em trai à....” Sắc mặt của bốn người kia trắng bệch, khó tin những gì mình nghe được.
“Con rể à....” Tuy Kiều Nguyên Sinh và Lâm Tuyết đều cảm thấy tình huống hiện tại rất buồn cười nhưng vẫn thấy rất lo lắng.
Dường như bọn họ đã quên mất chuyện này rồi, thế nhưng kết quả là chuyện bất thường như thế vẫn xảy ra, sao mà mọi người không bị đả kích chứ?
“Sao vậy ạ?” Phong Vũ Vọng thật sự không hiểu vì sao mà vẻ mặt của mọi người lại kỳ quái như thế. Sáng hôm nay, sau khi thức dậy anh đều rất ngoan, không có quậy phá mà.
May mà Kiều Nhung Ngọc còn đang ngủ nên bọn họ mới có cơ hội hỏi anh, chứ không thì ở trước mặt cô sao bọn họ dám hỏi chuyện như thế.
“Hôm qua em thật sự chưa cùng vợ mình trải qua đêm tân hôn sao?” Đỗ Vũ cảm thấy quá khó tin, tuy trí lực nó không tốt nhưng cơ thể hoàn toàn bình thường, dậy thì cũng rất bình thường, sao có thể không biết chuyện đó chứ.
“Đêm tân hôn? Là cái gì ạ?” Khó hiểu nhìn anh, hoàn toàn mù mịt.
“Chính là con ngủ cùng Nhung Ngọc đấy.” Phong Long Sinh hơi sốt ruột, nếu con trai thật sự không biết chuyện sinh hoạt vợ chồng thì chẳng phải ông sẽ không có cơ hội ôm cháu nội sao?
“Ngủ mà.” Gật đầu, anh còn nhớ rõ hôm qua mệt đến mức anh vừa về phòng liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
... ....
Một trận gió lạnh thổi qua, anh thật sự không biết gì hết. Mọi người chớp mắt nhìn nhau, tạm thời á khẩu.
“Hai đứa có cởi hết quần áo không?” Đỗ Vũ hỏi thẳng, như vậy sẽ tốt hơn.
“Hôm qua quá mệt mỏi nên quên cởi rồi.” Anh còn trả lời rất nghiêm túc.
“Xong rồi, ông thông gia, làm sao bây giờ, con trai ngốc của tôi thật không hiểu gì cả.” Phong Long Sinh nôn nóng nhìn Kiều Nguyên Sinh, dùng sức nắm tóc, thật chẳng biết phải làm gì tiếp nữa.
“Tôi cũng chẳng biết phải làm sao....” Kiều Nguyên Sinh vô lực đáp, bản thân cảm thấy chuyện này thật quá khó để giải quyết.
“Cho nó xem các loại tạp chí playboy được không?” Nhậm Ngã Hành lên tiếng.
“Vậy còn không bằng cho nó xem phim điện ảnh đi.” Đỗ Vũ thuận miệng nói, nhưng lại khiến hai mắt mọi người sáng lên giống như nhìn thấy ánh bình minh.
“Cách này được đấy....” Bạch Dật Phong cảm thấy cách này so với chuyện bọn họ ngồi giảng giải cho Vũ Vọng còn hiệu quả hơn.
“Vậy em chịu trách nhiệm tìm phim đi.” Mạnh Triết phân công.
“Không cần tìm đâu, chỗ em có cả một kho.”
Đỗ Vũ vừa dứt lời thì tất cả ánh mắt đều dồn hết về phía anh. Nhất thời, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, trong phòng người đàn ông nào mà chẳng có mấy loại đĩa này, chỉ có mấy người kia là khác thường thôi.
“Vậy con còn không mau mang nó đến phòng con để nó xem đi.” Phong Long Sinh vội vàng nói.
“Hả...” Sốt ruột đến vậy sao?
“Em trai, mau đi theo anh.” Anh lập tức kéo Phong Vũ Vọng đang ngồi nghịch trên bàn cơm đứng lên rồi lôi về phòng mình.
“Đi đâu ạ?” Miệng hỏi nhưng vẫn không hề giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn đi theo Đỗ Vũ.
“Cho em xem trò hay.” Nhìn anh, cười xấu xa.
Ha ha, lần này chính là quang minh chính đại dạy hư em trai.
“Có phải Nhung Ngọc đưa ra một câu hỏi khó cho em không?” Mạnh Triết trực tiếp hỏi. Càng vòng vo nó càng khó hiểu, cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là được.
“Đúng thế.” Hai mắt anh sáng lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
“Sao anh biết ạ?” Anh nhớ rõ là chưa có nói với ai mà, sao anh cả lại biết được, anh cả thật quá giỏi mà.
“Nhung Ngọc nói cho anh.” Như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Mạnh Triết liền nở nụ cười.
“A...”
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Chắc là chưa rồi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Lúng túng gãi đầu, anh xấu hổ đáp: “Chưa ạ...”
“Em cảm thấy Nhung Ngọc đối với em như thế nào?” Bạch Dật Phong hỏi xen vào.
Vừa nhắc đến điều này, anh liền cười vô cùng vui vẻ, ra sức gật đầu: “Nhung Ngọc đối với em rất tốt.”
“Lúc bọn anh đi vắng, cô ấy có dịu dàng với em không?” Đỗ Vũ biết rõ còn cố hỏi, chỉ có điều bọn họ đang thức tỉnh anh nên đành phải hỏi cái về đề ngu ngốc này, như vậy sẽ hiểu rõ hơn.
Không chút do dự, đáp: “Đương nhiên, đương nhiên, lúc bọn em ở chung, cô ấy càng đối xử tốt với em hơn. Cô ấy còn để em hôn nhẹ nữa...” Nghĩ đến đây, mặt anh càng đỏ, đầu cũng cúi thấp hơn.
Nhậm Ngã Hành nhìn dáng vẻ này của em trai liền hiểu rõ nó đã hoàn toàn đắm chìm vào sức quyến rũ của Kiều Nhung Ngọc.
“Câu hỏi của cô ấy khó nghĩ đến thế sao?” Đỗ Vũ khó hiểu hỏi. Vấn đề đơn giản như thế vẫn còn phải suy nghĩ nữa à, chỉ cần là người thông minh cũng đều nhìn ra được.
“Gì ạ?” Anh ngẩng đầu vô tội hỏi, không hiểu vì sao anh lại nói như thế.
Bạch Dật Phong đánh anh một cái, tức giận nói: “Anh quên tình trạng của nó rồi à, đừng đem ý nghĩ của anh áp đặt cho nó.”
“Hả...” Đúng rồi, anh suýt nữa thì quên mất Vũ Vọng hơi khác người. Anh đã quen cách đối xử với Vũ Vọng như người bình thường nên hay quên đi chi tiết này, có đôi khi anh thật sự quên mất Vũ Vọng có vấn đề về trí lực.
“Trước kia đã có ai từng đối xử tốt với em như thế chưa?” Mạnh Triết gợi ý.
Lắc đầu rồi lại gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ, anh nhỏ giọng nói: “Cha và các anh đều đối xử với em rất tốt.”
Nhậm Ngã Hành vươn tay xoa đầu anh, không uổng công bọn họ yêu thương anh, anh vẫn biết bọn họ đối xử tốt với mình.
“Trừ bọn anh ra còn ai không?”
“Má Lỗ.” Má Lỗ rất tốt với anh, mặc dù có đôi lúc rất hung dữ nhưng bà vẫn rất yêu thương anh.
“Trời ạ.” Đỗ Vũ vỗ trán, tuy đã sống cùng nhau nhiều năm nhưng đối với cách suy nghĩ đơn thuần của đứa em trai này, anh vẫn chưa thể quen được.
“Trong nhà không tính, bên ngoài thì sao?” Bạch Dật Phong nói rõ ràng, để tránh cho đứa em ngốc này chỉ biết người trong nhà, càng nói càng xa khiến anh rối loạn.
Rốt cuộc, anh cũng lắc đầu. Ở bên ngoài không có ai đối xử tốt với anh như Nhung Nhung, đặc biệt là con gái, lúc đầu còn vây quanh anh nhưng khi anh vừa nói chuyện thì lại chán ghét quay đầu bỏ đi.
“Vậy em có cảm nhận được cô ấy thích em không?” Hẳn là biết đi.
Khó hiểu lắc đầu, chẳng hiểu vì sao lại quay về vấn đề này, song anh thật sự không biết.
“Em không biết.”
“Vậy em thấy thế nào mới gọi là thích em?” Nhậm Ngã Hành cảm thấy bọn họ phải hiểu rõ định nghĩa ‘thích’ của Vũ Vọng là như thế nào.
“Đối xử rất rất rất tốt với em....” Anh chỉ biết, nếu người khác đối xử rất rất rất tốt với mình thì chứng tỏ người đó thích mình.
“Vậy em cảm thấy cô ấy đối xử với em không tốt sao?”
Anh lắc đầu, cao giọng nói: “Nhung Nhung rất tốt với em.”
“Vậy em...” Lần này, bọn họ đều không hiểu nổi, nếu cô ấy đối xử tốt với nó thì vì sao nó lại không biết cô ấy có thích mình hay không.
“Nhung Nhung rất tốt với em nhưng em lại đối với cô ấy không tốt.” Anh bĩu môi, có chút mất hứng.
Bốn người sắp bị anh làm cho phát điên rồi, đây là chuyện gì vậy chứ.
“Em trai à....” Đỗ Vũ chỉ cảm thấy xử lý hàng ngàn văn kiện cũng chẳng vất vả đến thế.
“Vì sao em lại nghĩ mình đối với cô ấy không tốt?”
Anh giơ tay gõ gõ đầu mình một cái rồi thở phì phì, nói: “Em đã chọc cô ấy tức giận....”
“Thế cũng đâu có chứng tỏ em đối xử không tốt với cô ấy.” Ông trời ơi, anh sắp điên rồi. (em cũng sắp điên rồi!)
“Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bạch Dật Phong tiếp lời, anh phát hiện, Đỗ Vũ sắp nổi điên rồi.
“Vũ Vọng à, thích một người là vô cùng kỳ diệu, em luôn mong được ở cạnh cô ấy không bao giờ xa rời, điều này em có hiểu không?”
Gật đầu, điều này anh biết.
“Em nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Nhung Nhung."
“Vừa rồi, cô ấy có nói với bọn anh, nếu hai đứa kết hôn thì cô ấy sẽ không bao giờ ly hôn, em có biết nó có ý gì không?”
“Ly hôn là gì?” Kết hôn thì anh biết, là hai người ở cùng nhau mãi mãi, song ly hôn là gì chứ?
“Ly hôn là sau khi hai người kết hôn rồi lại chia xa.” Nhậm Ngã Hành dựa vào cách suy nghĩ của anh để giải thích.
“Ý anh ba là....” Khó tin hỏi lại.
“Nhung Nhung cũng muốn ở cùng một chỗ với em sao?” Ly hôn là hai người tách ra, vậy Nhung Nhung nói không ly hôn, có phải ý là sẽ không muốn cùng anh tách ra?
Bốn người đồng thời gật đầu, tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi.
“Vậy Nhung Nhung thích em sao?” Anh vui sướng kêu to.
Bốn người không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời phật, rốt cuộc thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“A!” Anh hét lên một tiếng rồi lao nhanh ra khỏi phòng.
“Nó chạy đi đâu thế?” Đỗ Vũ bị dọa đến choáng váng, phản ứng của nó cũng quá phô trương đó.
“Bên cạnh.” Mạnh Triết bật cười, nhìn Vũ Vọng vui vẻ như thế, bỗng nhiên anh hiểu được, Kiều Nhung Ngọc làm như thế là muốn giúp Vũ Vọng xóa đi bóng đen trong lòng.
Bốn người lại nhìn nhau cười khẽ.
*******************************
“Nhung Nhung, Nhung Nhung.” Anh cũng chẳng thèm gõ cửa liền mở ra, chạy vọt vào phòng.
Đúng lúc Kiều Nhung Ngọc vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp mặc quần áo chỉ cuốn một chiếc khăn quanh người, cô đang dùng khăn lau tóc. Lúc nhìn thấy anh xông vào cô cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng chẳng quan tâm cô đã mặc quần áo hay chưa, cứ như thế chạy vào ôm lấy cô.
Trong nháy mắt bị nhấc bổng lên, khăn mặt trên tay cũng rơi xuống, cô chỉ có thể dang tay ôm cổ anh, nhìn dáng vẻ vui sướng của anh.
Ôm cô xoay vài vòng, anh vừa xoay vừa hét to: “Nhung Nhung thích mình, Nhung Nhung thích mình...”
Xoay đến chóng mặt anh mới chịu dừng lại, hai chân đứng không vững liền ngã xuống thảm lông màu trắng. Tay ôm cô cũng không chịu buông ra khiến cô cứ vậy mà ngã vào lòng anh.
Tựa đầu lên lồng ngực vững chắc, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô khẽ hỏi: “Đã hiểu thật chưa?”
Ra sức gật đầu.
“Thật, thật, Nhung Nhung thích anh.” Anh vô cùng vui sướng, cảm giác thân thể như đang bay lên.
Biết anh đã thật sự hiểu rõ, cô liền kích động hôn lên môi anh. Sửng sốt vài giây, anh lập tức kịp phản ứng, biến bị động thành chủ động, tay từ trên lưng chuyển đến giữ chặt gáy cô, nhiệt tình đáp trả.
Một lúc lâu sau, hai cánh môi mới lưu luyến tách ra.
Hai má ửng hồng, cô thở phì phò hỏi: “Vậy anh còn lo lắng em sẽ rời khỏi tầm mắt của anh nữa không?”
Lắc đầu, anh thở dồn dập, đáp: “Nhung Nhung sẽ quay về, đúng không?”
Từ từ ngồi dậy khỏi người anh, hai tay giữ chặt mặt anh, cô quả quyết nói: “Đúng vậy, em sẽ quay về, quay về bên cạnh anh.”
“Vậy anh sẽ không lo lắng nữa.” Anh gật đầu. Vậy, khi nào cô rời đi một lúc thì anh sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về.
“Ngoan lắm.” Cúi người rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
************************
Trong vòng hai tuần, dựa vào tiền tài cùng quyền thế của cả hai nhà, các công đoạn chuẩn bị cho hôn lễ đã làm náo động cả thương giới. Nơi đặt tiệc cưới là khách sạn Quân Duyệt nổi tiếng nhất Đài Loan, cả khách sạn được bao trọn để tổ chức hôn lễ, đây là chuyện chưa từng có trong giới thượng lưu.
Váy cưới được đặt may ở Pháp, mặt trên được khảm những viên đá quý trị giá vài chục triệu. Album ảnh cưới được chụp tại Hawaii trong ba ngày, tuần trăng mật là ở châu Âu, thời gian do đôi trẻ quyết định.
Thiệp mời của hai người lập tức trở thành biểu tượng chứng minh cho thân phận cùng địa vị của mọi người trong giới thượng lưu. Có quan hệ thì dựa vào mối quan hệ, không có thì phải xây dựng quan hệ, tất cả mọi người đều muốn có được tấm thiệp mời này.
Hôm đó, trong giáo đường chật kín người, những ai không chen được vào trong thì đành đứng hết bên ngoài, chỉ vì muốn hưởng chút quý khí.
Nếu không phải do Phong Vũ Vọng muốn nhanh chóng cùng Kiều Nhung Ngọc sống cả đời thì sợ rằng đã sớm bị đám người kia dọa cho bỏ chạy rồi.
Lúc hai người trao nhẫn thì tất cả quan khách có mặt đều bị chiếc nhẫn kim cương hoàng gia mười gara do Cartier chế tạo làm cho hoa mắt.
Sau khi hôn nồng nhiệt hơn năm phút, hai người mới bước ra khỏi giáo đường trong vòng vây của đám đông.
Trong phòng nghỉ của khách sạn, Kiều Nhung Ngọc tháo đôi giày cao gót ra, vươn vai than thở: “Mệt quá đi.”
Xoay xoay cần cổ cứng ngắc, bật cười nhìn Phong Vũ Vọng giống như đống bùn nhão ngã xuống giường.
Cô bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, kéo anh ngồi dậy, xoa bóp giúp anh: “Mệt không?”
“Mệt mỏi quá.” Thật nhiều người, anh chưa từng bị nhiều người vây quanh như vậy, suýt thì dọa chết anh.
Giang tay ôm trọn eo thon, anh cọ đầu vào cổ cô, lẩm bẩm: “Nhung Nhung hôm nay thật xinh đẹp.”
“Muốn nghỉ ngơi chút không?” Cô cũng mệt quá rồi, thật chẳng hiểu sao chỉ là kết hôn thôi mà cũng có quá nhiều người dự như thế.
“Ừ.” Anh ôm cô ngã xuống giường.
“Vũ Vũ, đừng ngủ mà, lát nữa còn phải xuống tiếp rượu đó.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
“Ừ....”
“.....”
Vừa mới nằm xuống, anh đã ngủ thiếp đi. Kiều Nhung Ngọc chỉ có thể vô lực dựa vào lòng anh, lẩm bẩm trong lòng : cứ để anh ấy ngủ một chút, chốc nữa nhất định phải gọi anh dậy. Chỉ có điều, một lúc sau, chính cô cũng chìm vào trong giấc ngủ say.
Lúc Đỗ Vũ cùng Nhậm Ngã Hành đi lên gọi hai người xuống dưới kính rượu thì cả hai đã ngủ đến quên cả trời đất.
Thấy hai người mệt đến ngủ thiếp đi, bốn người kia đành phải thay nhau đi mới rượu quan khách.
Ngày hôm sau, trong giới thượng lưu truyền ra: cậu chủ ngốc Phong Vũ Vọng không thể chờ đợi đã cùng cô dâu động phòng rồi.
Nhưng sự thật lại khiến cho Phong Long Sinh, Mạnh Triết, Đỗ Vũ, Bạch Dật Phong, Nhậm Ngã Hành, Kiều Nguyên Sinh cùng Lâm Tuyết kinh ngạc. Bởi vì Phong Vũ Vọng vốn không biết động phòng là như thế nào.
********************************
“Con trai à...” Trong phòng ăn, Phong Long Sinh kinh ngạc nhìn Phong Vũ Vọng.
“Em trai à....” Sắc mặt của bốn người kia trắng bệch, khó tin những gì mình nghe được.
“Con rể à....” Tuy Kiều Nguyên Sinh và Lâm Tuyết đều cảm thấy tình huống hiện tại rất buồn cười nhưng vẫn thấy rất lo lắng.
Dường như bọn họ đã quên mất chuyện này rồi, thế nhưng kết quả là chuyện bất thường như thế vẫn xảy ra, sao mà mọi người không bị đả kích chứ?
“Sao vậy ạ?” Phong Vũ Vọng thật sự không hiểu vì sao mà vẻ mặt của mọi người lại kỳ quái như thế. Sáng hôm nay, sau khi thức dậy anh đều rất ngoan, không có quậy phá mà.
May mà Kiều Nhung Ngọc còn đang ngủ nên bọn họ mới có cơ hội hỏi anh, chứ không thì ở trước mặt cô sao bọn họ dám hỏi chuyện như thế.
“Hôm qua em thật sự chưa cùng vợ mình trải qua đêm tân hôn sao?” Đỗ Vũ cảm thấy quá khó tin, tuy trí lực nó không tốt nhưng cơ thể hoàn toàn bình thường, dậy thì cũng rất bình thường, sao có thể không biết chuyện đó chứ.
“Đêm tân hôn? Là cái gì ạ?” Khó hiểu nhìn anh, hoàn toàn mù mịt.
“Chính là con ngủ cùng Nhung Ngọc đấy.” Phong Long Sinh hơi sốt ruột, nếu con trai thật sự không biết chuyện sinh hoạt vợ chồng thì chẳng phải ông sẽ không có cơ hội ôm cháu nội sao?
“Ngủ mà.” Gật đầu, anh còn nhớ rõ hôm qua mệt đến mức anh vừa về phòng liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
... ....
Một trận gió lạnh thổi qua, anh thật sự không biết gì hết. Mọi người chớp mắt nhìn nhau, tạm thời á khẩu.
“Hai đứa có cởi hết quần áo không?” Đỗ Vũ hỏi thẳng, như vậy sẽ tốt hơn.
“Hôm qua quá mệt mỏi nên quên cởi rồi.” Anh còn trả lời rất nghiêm túc.
“Xong rồi, ông thông gia, làm sao bây giờ, con trai ngốc của tôi thật không hiểu gì cả.” Phong Long Sinh nôn nóng nhìn Kiều Nguyên Sinh, dùng sức nắm tóc, thật chẳng biết phải làm gì tiếp nữa.
“Tôi cũng chẳng biết phải làm sao....” Kiều Nguyên Sinh vô lực đáp, bản thân cảm thấy chuyện này thật quá khó để giải quyết.
“Cho nó xem các loại tạp chí playboy được không?” Nhậm Ngã Hành lên tiếng.
“Vậy còn không bằng cho nó xem phim điện ảnh đi.” Đỗ Vũ thuận miệng nói, nhưng lại khiến hai mắt mọi người sáng lên giống như nhìn thấy ánh bình minh.
“Cách này được đấy....” Bạch Dật Phong cảm thấy cách này so với chuyện bọn họ ngồi giảng giải cho Vũ Vọng còn hiệu quả hơn.
“Vậy em chịu trách nhiệm tìm phim đi.” Mạnh Triết phân công.
“Không cần tìm đâu, chỗ em có cả một kho.”
Đỗ Vũ vừa dứt lời thì tất cả ánh mắt đều dồn hết về phía anh. Nhất thời, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, trong phòng người đàn ông nào mà chẳng có mấy loại đĩa này, chỉ có mấy người kia là khác thường thôi.
“Vậy con còn không mau mang nó đến phòng con để nó xem đi.” Phong Long Sinh vội vàng nói.
“Hả...” Sốt ruột đến vậy sao?
“Em trai, mau đi theo anh.” Anh lập tức kéo Phong Vũ Vọng đang ngồi nghịch trên bàn cơm đứng lên rồi lôi về phòng mình.
“Đi đâu ạ?” Miệng hỏi nhưng vẫn không hề giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn đi theo Đỗ Vũ.
“Cho em xem trò hay.” Nhìn anh, cười xấu xa.
Ha ha, lần này chính là quang minh chính đại dạy hư em trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.