Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 2

Tàng Tĩnh Nhi

15/12/2014

Phong cảnh thanh nhàn, Dương Minh Sơn vĩnh viễn là nơi người có tiền sống nhiều nhất Đài Loan, có thể bắt gặp rất nhiều biệt thự và xe thể thao nhập khẩu cao cấp ở đây. Thế nhưng, với những người từ bé đến lớn rất ít sống ở Đài Loan mà nói thì cũng chẳng mấy hiếm lạ.

Kiều Nhung Ngọc quanh năm đều học ở nước ngoài, trừ kỳ nghỉ thì rất hiếm khi về nhà. Mà lần này, cô dự định ở lại Đài Loan lâu dài.

Ba ngốc, ban đầu không nghe cô cứ cố chấp đem toàn bộ tiền đầu tư vào công ty đại lục, một trận phong ba, thua lỗ hết để lại một đống hỗn loạn hại cô không thể không từ Mỹ quay về. Giờ thì tốt rồi, vì không để ông phá sản cô đành phải tham gia buổi xem mặt trá hình này.

Dựa vào tin tức thu thập được trong mấy ngày qua, cô đối với Phong thị cũng biết được chút ít.

Phong thị, do tổng giám đốc tiền nhiệm Phong Long Sinh tay trắng dựng lên. Hiện nay đã tham gia vào giới tài chính, bất động sản, truyền thông, vận tải biển và nhiều ngành khác, mà mỗi sản nghiệp đều đứng đầu các ngành. Trong thời gian khủng hoảng tài chính, phần lớn công ty Đài Loan đều ít nhiều bị ảnh hưởng, chỉ có Phong thị tại thời điểm đó là thu vào không ít lợi nhuận, được xem như một kỳ tích trong giới thương nghiệp.

Mà kỳ quái nhất là, sau khi Phong Long Sinh về hưu vị trí tổng giám đốc liền giao cho con trai độc nhất của ông đảm nhận. Tuy vậy, nhưng Phong Long Sinh vẫn nhận bốn người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc xử lý mọi chuyện.

Về chuyện này, bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người nói Phong Long Sinh một đời cơ trí lại sinh ra một đứa bỏ đi; người lại nói bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từ chức nhường lại cho con trai để bọn họ dễ dàng khống chế; thậm chí còn nói, bốn người kia tuy là nhận nuôi thực ra chính là món nợ phong lưu thời trẻ, là con ruột của ông....Đủ loại tin đồn song Phong thị lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giải thích.

Mà bốn người kia chỉ có thể nói 'Trường Giang sóng sau xô sóng trước', đem lợi nhuận cùng quy mô của Phong thị tăng lên gấp đôi.

Mạnh Triết, 31 tuổi là con cả của Phong Long Sinh. Vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi cười, xử lý mọi chuyện tỉ mỉ cẩn thận, đối với mấy em trai khác họ hết mực yêu thương. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh thì bình thường đều là giám đốc tài chính của công ty.

Đỗ Vũ, 30 tuổi vẻ mặt suốt ngày cợt nhả điển hình cho kiểu ‘khẩu phật tâm xà’, thường tại lúc người khác buông lỏng cảnh giác cho một đao chí mạng. Đảm nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh hàng tháng.

Bạch Dật Phong, 30 tuổi, khôn khéo, nham hiểm, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với anh đều đánh giá anh so với hồ ly còn giảo hoạt hơn. Bình thường, với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất, kết quả anh lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác khiến mọi người bất ngờ.

Nhậm Ngã Hành, 29 tuổi, ngã hành ngã tố (tự làm theo ý mình), người cũng như tên, ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy tuyệt không sợ đắc tội người khác nhưng có thể nói là người dễ nói chuyện nhất trong bốn vị tổng giám đốc Phong thị. Bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng không.

Thật ra, cô không mấy để ý đến Phong thị ra sao cũng chẳng quan tâm rốt cuộc là mình phải gả cho ai, cô đều có biện pháp đối phó.

“Con gái yêu...”

Kiều Nguyên Sinh lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô. Nếu không phải vì gần 10 nghìn công nhân kia thì ông sẽ chẳng đồng ý hy sinh hôn nhân của con gái bảo bối để giữ lại công ty. Nhưng ông không thể ích kỷ như thế, để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất đi chỗ dựa lúc tuổi già.

Lâm Tuyết kéo tay chồng ý bảo đừng nói nữa. Con gái từ nhỏ đã rất có chủ kiến, mới sáu tuổi đã kiên trì muốn một mình sang Mỹ du học, đi suốt 13 năm, hiện tại cũng 20 rồi hẳn là biết bản thân muốn cái gì.

Trong lòng thở dài không nói thêm gì nữa. Lộ ra nét mặt già nua, trong mắt tràn đầy không nỡ.

******************************

Xe tiến vào một biệt thự sang trọng, Kiều Nhung Ngọc xuyên qua cửa xe cẩn thẩn đánh giá tất cả. Không hổ danh là Phong thị, ô tô đi từ cổng đến nhà chính phải mất hơn 5 phút, ở nơi tấc đất tấc vàng như Dương Minh Sơn có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi một mảnh đất lớn như vậy.

Mà phong cảnh dọc theo đường đi thì khỏi phải nói. Một hàng tùng xanh dọc hai bên đường khiến cho người ta cảm thấy vừa trang nghiêm lại không mất đi vẻ thân thiết.

Tuy không thấy rõ cảnh sắc phía sau hàng cây nhưng cô vẫn có thể nhìn ra chúng được bố trí rất tỉ mỉ. Có cơ hội, cô hy vọng có thể từ từ thưởng thức.

Xuống xe đi vào nhà chính, cô đối với vẻ ngoài khí phách âm thầm tán thưởng. Toàn bộ tòa nhà chính là phong cách châu Âu thời trung cổ, tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn hiện đại.

Ai, bề ngoài như vậy, tin rằng bên trong sẽ càng xa hoa.

Quả nhiên, vừa bước vào đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người ta âm thầm tán thưởng. Trang trí bên trong cũng giống như bên ngoài thật khiến người ta kinh ngạc. Quý khí mười phần song vẫn không cảm thấy phô trương.

Nhà họ Kiều cũng xem như là công ty nổi tiếng Đài Loan song so với Phong thị hoàn toàn không đáng nhắc đến. Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh bị tiền tài và quyền thế của Phong thị làm cho khiếp sợ.



Vừa bước vào phòng khách, đã thấy có người ngồi chờ. Kiều Nhung Ngọc nhìn lướt qua rồi thầm đánh giá địa vị của từng người.

Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng lập Phong thị - Phong Long Sinh, còn bốn người trẻ tuổi kia chắc là bốn người con nuôi trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm của Phong thị đâu.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt quan sát của năm người kia đều hướng về phía cô. Cô không mấy quan tâm, tự nhiên ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá, ngược lại ba mẹ cô đều bị ánh mắt sắc bén dọa đến run sợ.

Phong Long Sinh mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô gái này, có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế.

A, ấn tượng đầu tiên của người khác về cô là đáng yêu nhưng nhìn cô đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặt không đổi sắc, xem ra cô không giống như bên ngoài, khiến người ta có cảm giác không thể khinh thường.

Ra hiệu cho quản gia đứng phía sau cúi xuống: “Cậu chủ đâu?”

Chẳng phải đã bảo nó hôm nay ngoan ngoãn đừng chạy loạn sao? Giờ vẫn chưa thấy người đâu nữa.

“Hình như đang chơi ở trong vườn hoa.” Quản gia nhỏ tiếng nói.

“Tôi đi gọi cậu ấy vào.”

Xua xua tay: “Đi đi.”

“Tổng giám đốc Phong...” Kiều Nguyên Sinh cực kỳ khẩn trương, sợ hãi mở lời.

“A, anh Kiều, anh không cần lo lắng, hiện tại tôi đâu còn là tổng giám đốc Phong thị.” Phong Long Sinh cười nói.

“Tuổi tác hai chúng ta không chênh lệch lắm, anh cứ gọi tôi một tiếng anh là được rồi.”

“Phong, phong, phong...Anh...” Ông càng thêm lo sợ.

“Con gái tôi...”

Sao bảo đừng lo lắng ông ta ngược lại càng lo lắng hơn vậy. Cười mở miệng cắt ngang lời ông, để tránh ông lắp bắp quá lại cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Để tôi nói, cô Kiều...”

“Bác Phong gọi cháu Nhung Ngọc được rồi, gọi cô Kiều, cháu không dám nhận.” Hợp lý nói.

“Được.” Hết sức hài lòng với thái độ của cô.

Bốn người kia đối với phản ứng của cô cũng thầm tán thưởng song nhà họ có việc nhờ Phong thị thì vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu cô là người khẩu phật tâm xà thì bọn họ chắc chắn sẽ không để cô đến gần Vũ Vọng.

Kiều Nhung Ngọc sao có thể không nhìn ra ý đề phòng trong mắt bọn họ. Xem ra, lời đồn về chuyện tranh đoạt gia sản chắc là sai rồi. Không chút để tâm, song nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ khiến cô càng thêm hiếu kỳ với vị tổng giám đốc thần bí kia. Có lẽ là một người không tồi.

“Chú Kiều, tuy bốn đứa này chỉ là con nuôi của tôi nhưng tôi coi chúng như con ruột, luôn đối xử công bằng. Ý tôi là, nếu Nhung Ngọc vừa ý bất kỳ đứa nào thì tôi vẫn bằng lòng giúp chú.” Tuy muốn tìm vợ cho con nhưng cũng không thể ép buộc được, nếu con gái người ta thích người khác, ông sẽ không ngăn cản.

“Cha!”

Bốn người nghe xong liền đồng thanh rống to. Nếu Vũ Vọng chưa tìm được hạnh phúc thì bọn họ cũng sẽ không kết hôn, đây là nguyện vọng chung của mọi người. Cô Kiều này, nếu Vũ Vọng không thích thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không cưới cô.

“Đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi.” Con trai ngu ngốc, ông không thể vì người khác gặp khó khăn mà lợi dụng khiến con gái người ta mất đi hạnh phúc.

“Bác Phong, hay là cứ đợi cậu Phong đến rồi nói tiếp.”



Kiều Nhung Ngọc nhàn nhạt nói. Thật sự, một chút hứng thú với bọn họ cũng không có ngược lại cô đối với Phong thiếu ngu dại trong lời đồn còn hiếu kỳ hơn. Cô vẫn thích người đơn thuần, đáng yêu, mấy người này, liếc một cái, vẫn là quên đi.

“Được.” Gật đầu rồi im lặng.

“Con gái à...” Kiều Nguyên Sinh kéo tay áo cô, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Ông cứ tưởng rằng cô chỉ có thể gả cho đứa ngốc kia nhưng giờ nếu có lựa chọn khác tốt hơn thì ông hy vọng cô sẽ chọn một trong bốn người này. Người như thế mới xứng với cô, hơn nữa bọn họ cũng có quyền thế trong Phong thị ông mới yên tâm.

Quay đầu lườm ông rồi không hề để ý đến ông nữa. Sao cô không biết trong lòng ông đang nghĩ gì nhưng, đối với người đàn ông của mình , cô đều có tính toán riêng.

“Cha, bác quản gia nói cha tìm con.” Một giọng nói dễ thương chợt vang lên rồi một tượng đất nhỏ từ bên ngoài chạy vào. Quần áo dính bùn đất còn chưa nói ngay cả trên mặt cũng nhem nhuốc hết.

Mấy người Kiều Nhung Ngọc nhìn về phía người đến, phản ứng khác hẳn nhau.

Phong Long Sinh nhíu mày nhìn con trai rồi liếc sang quản gia đứng bên cạnh, tạm thời không biết nên nói gì.

Mạnh Triết thì tức giận nhìn anh: “Em vừa nghịch bùn đất ở vườn hoa hả?”

Ngây ngốc gãi đầu, cười đến vô cùng rạng rỡ: “Em đang xới đất để trồng hoa.”

Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu, thật hết cách với sự ngốc nghếch của anh.

Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh chỉ nhìn lướt qua, tin chắc lời đồn Phong thiếu là đứa ngốc là sự thật, sau đó lại nhìn về phía Kiều Nhung Ngọc, chờ cô quyết định.

Kiều Nhung Ngọc nhìn thấy cả người anh toàn bùn đất lại chẳng hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn thấy anh rất hồn nhiên, dễ thương. Mỉm cười dịu dàng, hướng anh vẫy vẫy tay.

Phong Vũ Vọng chỉ vào mình, khó hiểu nhìn cô gái trẻ tuối đang cười vô cùng dịu dàng kia. Cô thật xinh đẹp, quần áo màu trắng, tóc dài nhẹ bay, trong đôi mắt to toát ra vẻ ân cần, môi khẽ nhếch, gương mặt búp bê càng nhìn càng thích.

Sau khi thấy cô gật đầu, mới sợ hãi bước đến gần. Chưa từng có cô gái nào sau khi nhìn thấy anh còn cười dịu dàng như thế, cho dù nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có mục đích riêng. Đứng cách cô khoảng một bước, nhìn nụ cười của cô lại xấu hổ không dám tiến thêm nữa.

Ngồi trên sofa, Kiều Nhung Ngọc ra hiệu bảo anh ngồi xổm xuống.

Quay đầu nhìn cha và các anh một chút, sau khi thấy cha khẽ gật đầu mới chậm chạp ngồi xuống trước mặt cô.

Chỉ thấy cô lấy khăn tay từ trong túi xách ra, một tay nâng mặt anh, tay kia từ từ lau sạch bùn đất trên mặt anh.

Động tác của cô hù dọa anh, ngoại trừ cha và các anh thì chưa từng có ai đối xử dịu dàng với anh như thế, anh không nhịn được liền đắm chìm trong nụ cười của cô. Bỗng nhiên, anh hy vọng có thể giữ cô bên mình mãi mãi, nhưng vừa nghĩ đến tình trạng của mình lại thất vọng cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nhìn hành động của cô, vợ chồng Kiều Nguyên Sinh lập tức biết cô đã chọn được đối tượng cho mình rồi. Tuy hơi ngốc nghếch song nhìn kỹ lại cảm thấy anh vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy lệ quang lóe lên trong mắt anh, cô liền cất khăn tay vào túi, hai tay nâng mặt anh lên, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại khóc?”

Nghe thấy cô hỏi, còn quan tâm đến lý do mình khóc anh liền ngẩn người nhìn cô, vô thức nói ra: “Em sẽ không thích tôi bởi vì tôi là kẻ ngốc.”

Sau khi dùng trán chạm nhẹ trán anh một cái liền kéo anh đứng lên, chỉ vào ghế sofa: “Anh ngồi đây đợi một chút, em có lời muốn nói với cha anh.”

Nói xong, quay đầu nhìn về phía Phong Long Sinh, đúng mực yêu cầu: “Bác Phong, cháu có thể nói chuyện riêng với bác được không?”

Nếu đã chọn được đối tượng vừa ý thì cô phải ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào nhà họ Phong, không thể để cho người ta bàn tán được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Ngốc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook