Chương 8
Tàng Tĩnh Nhi
15/12/2014
“Cậu Phong?” Tiểu Lỵ gõ cửa, nhẹ giọng gọi.
Cô chủ bảo cô đưa khăn mặt cùng bàn chải đánh răng mới cho cậu ấy, xem dáng vẻ của cô chủ thì người này chắc sẽ thành cậu chủ rồi. Song theo cô thì bốn người kia vẫn đẹp trai hơn còn người này chỉ gọi là đáng yêu mà thôi.
“A?” Tiếng đập cửa bên ngoài truyền vào khiến Phong Vũ Vọng đang ngồi ngẩn ngơ trên giường giật mình, vội vàng đứng dậy.
Tiểu Lỵ cầm khăn mặt cùng bàn chải đi thẳng vào phòng vệ sinh sắp xếp cẩn thận mới đi ra cung kính nói: “Cậu Phong, cô chủ bảo cậu rửa mặt xong thì đi xuống lầu dùng bữa sáng.” Người này hình như hơi kỳ lạ, không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều không.
“Ừ.” Vừa nghe do Nhung Nhung dặn dò, anh lập tức chạy đi đánh răng rửa mặt.
Thấy anh đã đi, cô liền bắt đầu dọn dẹp, cô vừa sắp xếp xong thì anh cũng vừa bước ra.
Không nói một lời liền vui vẻ chạy ra ngoài, xem ra tám chín phần là không nhìn thấy người đang dọn dẹp trong phòng.
Cô tiếp tục công việc, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng kêu vui sướng khiến cô nổi hết da gà.
“Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?” Phong Vũ Vọng vừa kêu vừa chạy xuống lầu giống như con ruồi bay loạn quanh nhà mà vẫn chẳng tìm thấy phòng ăn.
Nghe thấy tiếng anh gọi, Kiều Nhung Ngọc vừa mở cửa phòng ăn đã thấy người đang chạy loạn bên ngoài liền cười đến cực kỳ vui vẻ.
“Vũ Vũ, bên này.” Hướng anh vẫy tay.
Vừa thấy cô, anh như phát hiện được vật báu, hai mắt sáng lên, vọt đến bên cạnh đem thân hình nhỏ xinh vây kín trong lòng.
Thân thể cao 185cm hoàn toàn khiến cô bị nhấc bổng lên, sợ đến mức vội giang tay ôm chặt cổ anh, song hai chân cứ lơ lửng như vậy thật khó chịu. Cô đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dùng sức nâng người, hai chân quấn chặt eo anh, đập một cái vào vai anh giận dỗi: “Làm em sợ đó, cao như vậy làm gì chứ.”
“Ha ha...Rất xin lỗi...” Ngốc nghếch sờ sờ gáy, cười khó hiểu.
Kiểu ôm như này khiến cả thân thể nhỏ nhắn của Kiều Nhung Ngọc kề sát ngực anh, hưởng thụ sự mềm mại của cô trong lòng anh đầy mãn nguyện.
“Đồ ngốc.” Ngọt ngào đụng vào trán anh, cùng anh cười ngây ngô.
“Ừ.” Anh phát hiện anh tuyệt đối không để ý cô gọi mình là đồ ngốc, thanh âm dịu dàng kia như đang làm nũng. Khác hẳn so với lúc người khác gọi mình là đứa ngốc, trong lời nói toàn lộ ra vẻ khinh thường.
“Ôm em vào trong.” Bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được.
“Ừ.” Cứ như vậy mà ôm cô bước vào phòng ăn.
Vừa bước vào đã thấy Kiều Nguyên Sinh hung dữ nhìn mình, anh sợ đến mức không dám đi tiếp.
Vỗ nhẹ lưng anh: “Đừng sợ, ôm em qua bên kia ngồi đi.” Chỉ chỗ cách Kiều Nguyên Sinh xa nhất.
“Ừ...” Hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi về phía cô chỉ.
Sau khi anh ngồi xuống, Kiều Nhung Ngọc liền xoay người ngồi trên đùi anh, rồi tức giận nhìn Kiều Nguyên Sinh: “Ba, ngài trợn mắt lớn như vậy làm gì? Ba ngại mình còn chưa đủ hung dữ à?”
Ba xấu này, cứ luôn dọa anh như thế, nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh cô cực kỳ đau lòng.
“Con ghét bỏ ba?” Nghe cô nói xong, hai tay ông đập lên bàn định đứng dậy.
Lâm Tuyết từ phía sau đi đến ấn chồng ngồi xuống: “Ông im lặng chuẩn bị dùng bữa sáng cho tôi, không cho phép bắt nạt bảo bối.”
Khó có thể tin bà xã lại bất công đến vậy, tay khẽ run chỉ vào mình: “Tôi? Tôi đâu có bắt nạt bảo bối đều là nó bắt nạt tôi đó.”
Càng nói càng kích động, sau đó vươn tay chỉ về phía hai người đang ngọt ngào ngồi cùng một chỗ.
“Rồi, rồi, rồi, ông yên lặng là được.” Mặc kệ ông, đáp qua loa rồi nhìn về phía con gái.
“Bảo bối, hai đứa muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn gì?”
“Anh à?” Hưởng thụ người đẹp ngồi trong lòng còn ngửi được mùi hương vương trên tóc cô, anh hoàn toàn say mê.
Vươn tay búng nhẹ mũi anh: “Không anh thì còn ai.”
Còn ngửi trộm nữa, tưởng cô không có cảm giác sao? Đầu mũi của anh cọ tới cọ lui trên cổ mình, cô không có cảm giác mới lạ đó.
Ngẩng đầu thấy Lâm Tuyết đứng bên cạnh đang dịu dàng nhìn mình, lập tức xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sữa, buổi sáng cháu đều uống sữa tươi ạ.”
“Được rồi, còn muốn ăn gì khác không?” Đứa bé ngoan, có rất ít người lớn như anh còn thích uống sữa tươi.
“Cái khác...”
Lần này phiền não rồi, anh chẳng biết muốn ăn gì nữa. Bình thường đều là sữa còn đầu bếp làm món gì thì anh ăn món nấy, lúng túng nhìn Kiều Nhung Ngọc: “Nhung Nhung...”
Vỗ nhẹ tay anh ý bảo đừng hoảng, thấy anh sau khi được mình trấn an rốt cuộc cũng bình tĩnh lại liền quay đầu nhìn Lâm Tuyết: “Mẹ, cứ làm hai phần như con vẫn ăn là được và chuẩn bị cho anh ấy thêm cốc sữa.”
“Ừ.” Mỉm cười, nhìn hai người thân thiết bà vô cùng vui vẻ, tin rằng, con gái sẽ hạnh phúc.
“Em trai à, mới sáng sớm cậu đã ồn ào gì thế?”
Thanh âm bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Đỗ Vũ một tay chống má tựa vào cạnh cửa, lười biếng hỏi. Rất khó mới ngủ thiếp đi vậy mà lại bị đánh thức, kiếp trước chắc chắn anh nợ cậu ta nên thượng đế mới phái tên ngốc này đến hành hạ anh.
“Rất xin lỗi, anh hai.” Xấu hổ cúi đầu nhận sai. Anh không tìm thấy Nhung Nhung, quá lo lắng nên hét to vài tiếng, không ngờ lại đánh thức anh hai rồi.
Áo ngoài tùy ý khoác lên vai, quần tây hơi nhăn, phóng khoáng đứng dựa cửa, vừa nhìn đã bị khí chất lười biếng của anh mê hoặc nhưng khi thấy đôi mắt của anh, Kiều Nhung Ngọc nhịn không được bật cười. Như một con chó hoang. (Chị so sánh làm mất hết cả hình tượng của anh!)
Anh đương nhiên biết cô cười gì, Ngã Hành chết tiệt, mắt anh chắc chắn là bầm tím rồi.
Trừng mắt nhìn Kiều Nhung Ngọc, không biết anh có thể tiến lên mắng cô vài câu hay không? Đáng ghét, không nhìn sắc mặt người khác à? Không thấy anh đang tức giận đến sắp phun lửa sao? Lại còn càng cười to nữa.
“Nhung Nhung?” Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìn Kiều Nhung Ngọc cười đến nghiêng ngả, không biết cô đang cười cái gì.
Một lúc lâu mới dần ngừng lại, sau đó vươn tay giữ chặt đầu Phong Vũ Vọng quay về phía cửa để anh xem kỳ cảnh, chỉ vào người bên cạnh cửa: “Anh có cảm thấy anh ta giống gì đó không?”
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến con mắt gấu trúc của anh lại không nhịn được bật cười.
“Giống cái gì?” Anh chẳng có cảm giác gì, anh thấy anh hai ngoại trừ một mắt thâm tím thì mọi thứ đều ổn mà, nhưng là....
“Anh hai, sao mắt anh lai tím bầm vậy?” Chỉ chỉ mắt mình, khó hiểu hỏi.(anh đáng yêu quá đó!)
Cái này liền đụng trúng chỗ đau của anh, anh cũng không thể mặt dày nói là bị người khác đánh được.
“Anh giúp anh ấy tô điểm thêm chút thôi.” Nhậm Ngã Hành từ phía sau đi vào, thuận miệng trả lời.
“Ngã Hành, cậu....”
“Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Mạnh Triết đi ở phía sau, lúc nhìn thấy Đỗ Vũ quần áo xộc xệch liền nhíu mày, nghiêm nghị nói. Đây là trong nhà người ta, cái tên này, còn tưởng đang ở nhà mình sao?
“A...” Nghe được thanh âm nghiêm khắc của anh, ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.
“Đói quá.” Bạch Dật Phong cũng tiến vào.
Lâm Tuyết thấy bọn họ đã dậy liền tươi cười nói: “Tôi chuẩn bị cho các cậu cafe cùng bánh mì nướng nhé?”
Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nên bà chuẩn bị theo ý mình, đương nhiên là không thể thiếu cafe rồi.
“Cũng được, cám ơn cô.” Mạnh Triết lễ phép đáp.
“Tôi đói chết mất.” Bạch Dật Phong khuấy nhẹ cốc cafe hít hà mùi hương nồng đậm tản ra, oa, là cafe hảo hạng đó. Nhấp một ngụm nhỏ, hương cafe lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến anh càng thêm đói bụng.
“Cafe này quá tuyệt.” Anh cầm cốc cafe, vẻ mặt thỏa mãn khen ngợi.
“Mọi người dùng bữa đi.” Kiều Nguyên Sinh thấy vợ đã chuẩn bị xong, nghĩ mọi người đã ồn ào cả đêm cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu giờ chắc đều đói bụng rồi.
Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.
“Em cũng muốn uống cafe....” Ngửi được hương vị cafe, Phong Vũ Vọng nuốt nuốt nước bọt, nhìn cốc sữa trong tay mình đột nhiên muốn thử một chút cafe.
“Không được.” Ngồi bên cạnh hai người, Mạnh Triết không đợi Kiều Nhung Ngọc trả lời lập tức giành nói trước.
“Thế nhưng....” Nhìn tất cả đều uống cafe, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.
Kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Kiều Nhung Ngọc không uống.
“Không được khóc.” Xé miếng bánh mì đưa đến bên miệng anh, tuy anh đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng là một người đàn ông vì chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.
Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước mắt vào thật sự không dám khóc chỉ ấm ức nói: “Nhưng mà anh muốn uống cafe...”
Bốn người kia thấy anh nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi anh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìm chuyện để thu hút sự chú ý của anh thì anh mới bị hấp dẫn mà quên đi. Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Kiều Nhung Ngọc, thật sự quá thần kỳ.
“Em dị ứng với cafe đó.” Đỗ Vũ tức giận nói.
“Anh dị ứng với cafe sao?” Kiều Nhung Ngọc vừa đút anh ăn sáng vừa hỏi.
Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt anh mờ mịt, không hiểu anh hai nói dị ứng là ý gì.
“Anh từng uống qua chưa?”
Gật đầu, hình như đã uống một lần nhưng hương vị thế nào thì anh lại quên mất rồi.
“Sau khi uống xong có cảm giác gì?” Xem ra anh chẳng nhớ gì rồi.
Lắc đầu, lần đó làm sao uống được anh còn không nhớ rõ thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.
“Để tôi nói.” Đỗ Vũ thật sự không chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.
“Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm cafe quản gia pha cho cha nuôi kết quả là tim đập nhanh, chân tay co giật suýt chút nữa thì sốt cao, may mà quản gia đến phòng bếp mang cafe ra mới phát hiện được nó, nếu không thì nó đã chết từ lâu rồi.” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói không dọa người mới là lạ.
Sau khi nghe xong, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giành lấy cốc từ trong tay anh, đưa đến bên miệng: “Uống hết sữa đi.”
Anh cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn là anh hai nói lung tung rồi. Bĩu môi, không tình nguyện uống hết sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cốc cafe trong tay mọi người.
“Lát nữa các anh cứ đi làm đi, tôi sẽ bảo lái xe đưa chúng tôi về Phong gia.” Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa, Kiều Nhung Ngọc mới nói ra quyết định của mình.
Bốn người suy nghĩ một lúc liền gật đầu.
Ha ha, đợi lát nữa các anh đi hết, anh sẽ uống trộm một chút chắc sẽ không sao đâu. Giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.
Gõ đầu anh một cái: “Không cho phép uống trộm.” Vừa thấy dáng vẻ của anh liền biết đang suy nghĩ gì rồi.
Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn Kiều Nhung Ngọc vẫn ngồi trên đùi mình, chẳng hiểu tại sao cô lại biết anh đang nghĩ gì.(pó tay với anh!)
Bốn người kia cùng vợ chồng Kiều thị cũng hết cách với sự ngốc ngếch của anh, nhìn vẻ mặt kia chẳng những Kiều Nhung Ngọc mà đến cả bọn họ cũng biết anh nghĩ cái gì.
“Ông không thấy cậu ấy rất đáng yêu sao?” Lâm Tuyết chỉ vào anh, nhỏ giọng hỏi Kiều Nguyên Sinh.
Bất mãn ăn bữa sáng, sau khi nhét đầy thức ăn vào mồm mới gật gật đầu. Ông thừa nhận anh đáng yêu nhưng không có nghĩa là ông sẽ để anh cướp mất con gái yêu.
“Anh dám uống trộm thì em sẽ không để ý đến anh nữa.” Tức giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.
“A!”
Vừa nghe cô nói không để ý đến mình, anh liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, anh không uống trộm nữa, đừng giận anh mà, Nhung Nhung....”
Nhìn hai người đã chạy đi xa, mọi người đều bật cười.
“Xem ra, em trai sẽ bị vợ quản nghiêm đây.” Đỗ Vũ cười to, sau này sẽ có người quản lý giúp bọn họ, không để anh lén lút làm loạn nữa.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó rồi.”
Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy Phong Vũ Vọng ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thường xuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách với anh.
“Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân thì anh yên tâm rồi.” Mạnh Triết nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.
Chuyện kỳ quái nó làm nhiều không kể xiết. Có lúc đột nhiên trèo lên cây, nói là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả bọn họ phải xin lỗi thậm chí còn bồi thường ít tiền mới khiến người ta không gọi điện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế, nhiều lắm. Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó.(tưởng tượng anh cầm súng nước ra bắn người đi đường là cười đến vỡ bụng luôn!)
“Về sau đổi người nhức đầu rồi.”
Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng nay đã uống hết ba cốc cafe, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cô à, cafe cô pha thật sự là quá tuyệt vời.”
Cả bốn người bọn anh đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy cốc, nếu biết quán nào ngon thì bọn anh tuyệt đối sẽ đi ủng hộ Nhưng anh chưa từng uống qua cafe thuần hương như vậy, ông trời, sau khi uống thử thì anh không dám tưởng tượng cái loại khác sẽ có hương vị gì nữa.
“Đúng thế, đúng thế. Cafe này tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Chỉ cho chúng cháu với.” Đỗ Vũ cũng gật đầu khen ngợi.
Thật chẳng dám tưởng tượng những thứ cafe trước kia anh làm cách nào mới có thể uống hết, so sánh với loại này thì những thứ trước kia không khác gì nước rửa bát. (Hóa ra trước kia anh toàn uống nước rửa bát thôi à!!!!!!!!)
Mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng mới chậm rãi trả lời: “Cafe này không phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó.”
Đối với kỹ thuật pha cafe của con gái bà cảm thấy không thể sánh bằng. Thật khó tin, một người chưa từng uống cafe lại có thể pha được cốc cafe tuyệt đỉnh đến vậy.
“Cô Kiều?” Bạch Dật Phong kinh hãi lại nhìn cốc cafe trên tay, cô Kiều này cuối cùng còn bao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa phát hiện ra?
Ba người khác cũng có chút giật mình, vừa nãy lúc dùng bữa không hề thấy cô động vào chút cafe cho nên không nghĩ đến là do cô pha.
“Hình như cô ấy không có uống cafe?” Đỗ Vũ nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy, chưa từng uống.” Hiện tại, mỗi ngày Kiều Nguyên Sinh đều phải uống một cốc cafe do con gái pha mới có tinh thần làm việc. Nhớ lại những ngày con gái còn ở Mỹ hoàn toàn là cuộc sống địa ngục. Bây giờ cô còn muốn chuyển đến Phong gia, cuộc sống sau này của ông sẽ như thế nào đây.
“Thật quá kỳ diệu.” Nhậm Ngã Hành lắc nhẹ cốc cafe ngửi thấy hương vị thuần chất kia liền cảm thấy thoải mái.
“Quả thật là vô cùng kỳ diệu.” Mạnh Triết gật đầu tán thưởng.
Lâm Tuyết nhìn mấy người vẻ mặt say mê uống cafe liền mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ quay vào thu dọn sau.
Cô chủ bảo cô đưa khăn mặt cùng bàn chải đánh răng mới cho cậu ấy, xem dáng vẻ của cô chủ thì người này chắc sẽ thành cậu chủ rồi. Song theo cô thì bốn người kia vẫn đẹp trai hơn còn người này chỉ gọi là đáng yêu mà thôi.
“A?” Tiếng đập cửa bên ngoài truyền vào khiến Phong Vũ Vọng đang ngồi ngẩn ngơ trên giường giật mình, vội vàng đứng dậy.
Tiểu Lỵ cầm khăn mặt cùng bàn chải đi thẳng vào phòng vệ sinh sắp xếp cẩn thận mới đi ra cung kính nói: “Cậu Phong, cô chủ bảo cậu rửa mặt xong thì đi xuống lầu dùng bữa sáng.” Người này hình như hơi kỳ lạ, không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều không.
“Ừ.” Vừa nghe do Nhung Nhung dặn dò, anh lập tức chạy đi đánh răng rửa mặt.
Thấy anh đã đi, cô liền bắt đầu dọn dẹp, cô vừa sắp xếp xong thì anh cũng vừa bước ra.
Không nói một lời liền vui vẻ chạy ra ngoài, xem ra tám chín phần là không nhìn thấy người đang dọn dẹp trong phòng.
Cô tiếp tục công việc, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng kêu vui sướng khiến cô nổi hết da gà.
“Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?” Phong Vũ Vọng vừa kêu vừa chạy xuống lầu giống như con ruồi bay loạn quanh nhà mà vẫn chẳng tìm thấy phòng ăn.
Nghe thấy tiếng anh gọi, Kiều Nhung Ngọc vừa mở cửa phòng ăn đã thấy người đang chạy loạn bên ngoài liền cười đến cực kỳ vui vẻ.
“Vũ Vũ, bên này.” Hướng anh vẫy tay.
Vừa thấy cô, anh như phát hiện được vật báu, hai mắt sáng lên, vọt đến bên cạnh đem thân hình nhỏ xinh vây kín trong lòng.
Thân thể cao 185cm hoàn toàn khiến cô bị nhấc bổng lên, sợ đến mức vội giang tay ôm chặt cổ anh, song hai chân cứ lơ lửng như vậy thật khó chịu. Cô đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dùng sức nâng người, hai chân quấn chặt eo anh, đập một cái vào vai anh giận dỗi: “Làm em sợ đó, cao như vậy làm gì chứ.”
“Ha ha...Rất xin lỗi...” Ngốc nghếch sờ sờ gáy, cười khó hiểu.
Kiểu ôm như này khiến cả thân thể nhỏ nhắn của Kiều Nhung Ngọc kề sát ngực anh, hưởng thụ sự mềm mại của cô trong lòng anh đầy mãn nguyện.
“Đồ ngốc.” Ngọt ngào đụng vào trán anh, cùng anh cười ngây ngô.
“Ừ.” Anh phát hiện anh tuyệt đối không để ý cô gọi mình là đồ ngốc, thanh âm dịu dàng kia như đang làm nũng. Khác hẳn so với lúc người khác gọi mình là đứa ngốc, trong lời nói toàn lộ ra vẻ khinh thường.
“Ôm em vào trong.” Bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được.
“Ừ.” Cứ như vậy mà ôm cô bước vào phòng ăn.
Vừa bước vào đã thấy Kiều Nguyên Sinh hung dữ nhìn mình, anh sợ đến mức không dám đi tiếp.
Vỗ nhẹ lưng anh: “Đừng sợ, ôm em qua bên kia ngồi đi.” Chỉ chỗ cách Kiều Nguyên Sinh xa nhất.
“Ừ...” Hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi về phía cô chỉ.
Sau khi anh ngồi xuống, Kiều Nhung Ngọc liền xoay người ngồi trên đùi anh, rồi tức giận nhìn Kiều Nguyên Sinh: “Ba, ngài trợn mắt lớn như vậy làm gì? Ba ngại mình còn chưa đủ hung dữ à?”
Ba xấu này, cứ luôn dọa anh như thế, nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh cô cực kỳ đau lòng.
“Con ghét bỏ ba?” Nghe cô nói xong, hai tay ông đập lên bàn định đứng dậy.
Lâm Tuyết từ phía sau đi đến ấn chồng ngồi xuống: “Ông im lặng chuẩn bị dùng bữa sáng cho tôi, không cho phép bắt nạt bảo bối.”
Khó có thể tin bà xã lại bất công đến vậy, tay khẽ run chỉ vào mình: “Tôi? Tôi đâu có bắt nạt bảo bối đều là nó bắt nạt tôi đó.”
Càng nói càng kích động, sau đó vươn tay chỉ về phía hai người đang ngọt ngào ngồi cùng một chỗ.
“Rồi, rồi, rồi, ông yên lặng là được.” Mặc kệ ông, đáp qua loa rồi nhìn về phía con gái.
“Bảo bối, hai đứa muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn gì?”
“Anh à?” Hưởng thụ người đẹp ngồi trong lòng còn ngửi được mùi hương vương trên tóc cô, anh hoàn toàn say mê.
Vươn tay búng nhẹ mũi anh: “Không anh thì còn ai.”
Còn ngửi trộm nữa, tưởng cô không có cảm giác sao? Đầu mũi của anh cọ tới cọ lui trên cổ mình, cô không có cảm giác mới lạ đó.
Ngẩng đầu thấy Lâm Tuyết đứng bên cạnh đang dịu dàng nhìn mình, lập tức xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sữa, buổi sáng cháu đều uống sữa tươi ạ.”
“Được rồi, còn muốn ăn gì khác không?” Đứa bé ngoan, có rất ít người lớn như anh còn thích uống sữa tươi.
“Cái khác...”
Lần này phiền não rồi, anh chẳng biết muốn ăn gì nữa. Bình thường đều là sữa còn đầu bếp làm món gì thì anh ăn món nấy, lúng túng nhìn Kiều Nhung Ngọc: “Nhung Nhung...”
Vỗ nhẹ tay anh ý bảo đừng hoảng, thấy anh sau khi được mình trấn an rốt cuộc cũng bình tĩnh lại liền quay đầu nhìn Lâm Tuyết: “Mẹ, cứ làm hai phần như con vẫn ăn là được và chuẩn bị cho anh ấy thêm cốc sữa.”
“Ừ.” Mỉm cười, nhìn hai người thân thiết bà vô cùng vui vẻ, tin rằng, con gái sẽ hạnh phúc.
“Em trai à, mới sáng sớm cậu đã ồn ào gì thế?”
Thanh âm bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Đỗ Vũ một tay chống má tựa vào cạnh cửa, lười biếng hỏi. Rất khó mới ngủ thiếp đi vậy mà lại bị đánh thức, kiếp trước chắc chắn anh nợ cậu ta nên thượng đế mới phái tên ngốc này đến hành hạ anh.
“Rất xin lỗi, anh hai.” Xấu hổ cúi đầu nhận sai. Anh không tìm thấy Nhung Nhung, quá lo lắng nên hét to vài tiếng, không ngờ lại đánh thức anh hai rồi.
Áo ngoài tùy ý khoác lên vai, quần tây hơi nhăn, phóng khoáng đứng dựa cửa, vừa nhìn đã bị khí chất lười biếng của anh mê hoặc nhưng khi thấy đôi mắt của anh, Kiều Nhung Ngọc nhịn không được bật cười. Như một con chó hoang. (Chị so sánh làm mất hết cả hình tượng của anh!)
Anh đương nhiên biết cô cười gì, Ngã Hành chết tiệt, mắt anh chắc chắn là bầm tím rồi.
Trừng mắt nhìn Kiều Nhung Ngọc, không biết anh có thể tiến lên mắng cô vài câu hay không? Đáng ghét, không nhìn sắc mặt người khác à? Không thấy anh đang tức giận đến sắp phun lửa sao? Lại còn càng cười to nữa.
“Nhung Nhung?” Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìn Kiều Nhung Ngọc cười đến nghiêng ngả, không biết cô đang cười cái gì.
Một lúc lâu mới dần ngừng lại, sau đó vươn tay giữ chặt đầu Phong Vũ Vọng quay về phía cửa để anh xem kỳ cảnh, chỉ vào người bên cạnh cửa: “Anh có cảm thấy anh ta giống gì đó không?”
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến con mắt gấu trúc của anh lại không nhịn được bật cười.
“Giống cái gì?” Anh chẳng có cảm giác gì, anh thấy anh hai ngoại trừ một mắt thâm tím thì mọi thứ đều ổn mà, nhưng là....
“Anh hai, sao mắt anh lai tím bầm vậy?” Chỉ chỉ mắt mình, khó hiểu hỏi.(anh đáng yêu quá đó!)
Cái này liền đụng trúng chỗ đau của anh, anh cũng không thể mặt dày nói là bị người khác đánh được.
“Anh giúp anh ấy tô điểm thêm chút thôi.” Nhậm Ngã Hành từ phía sau đi vào, thuận miệng trả lời.
“Ngã Hành, cậu....”
“Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Mạnh Triết đi ở phía sau, lúc nhìn thấy Đỗ Vũ quần áo xộc xệch liền nhíu mày, nghiêm nghị nói. Đây là trong nhà người ta, cái tên này, còn tưởng đang ở nhà mình sao?
“A...” Nghe được thanh âm nghiêm khắc của anh, ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.
“Đói quá.” Bạch Dật Phong cũng tiến vào.
Lâm Tuyết thấy bọn họ đã dậy liền tươi cười nói: “Tôi chuẩn bị cho các cậu cafe cùng bánh mì nướng nhé?”
Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nên bà chuẩn bị theo ý mình, đương nhiên là không thể thiếu cafe rồi.
“Cũng được, cám ơn cô.” Mạnh Triết lễ phép đáp.
“Tôi đói chết mất.” Bạch Dật Phong khuấy nhẹ cốc cafe hít hà mùi hương nồng đậm tản ra, oa, là cafe hảo hạng đó. Nhấp một ngụm nhỏ, hương cafe lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến anh càng thêm đói bụng.
“Cafe này quá tuyệt.” Anh cầm cốc cafe, vẻ mặt thỏa mãn khen ngợi.
“Mọi người dùng bữa đi.” Kiều Nguyên Sinh thấy vợ đã chuẩn bị xong, nghĩ mọi người đã ồn ào cả đêm cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu giờ chắc đều đói bụng rồi.
Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.
“Em cũng muốn uống cafe....” Ngửi được hương vị cafe, Phong Vũ Vọng nuốt nuốt nước bọt, nhìn cốc sữa trong tay mình đột nhiên muốn thử một chút cafe.
“Không được.” Ngồi bên cạnh hai người, Mạnh Triết không đợi Kiều Nhung Ngọc trả lời lập tức giành nói trước.
“Thế nhưng....” Nhìn tất cả đều uống cafe, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.
Kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Kiều Nhung Ngọc không uống.
“Không được khóc.” Xé miếng bánh mì đưa đến bên miệng anh, tuy anh đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng là một người đàn ông vì chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.
Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước mắt vào thật sự không dám khóc chỉ ấm ức nói: “Nhưng mà anh muốn uống cafe...”
Bốn người kia thấy anh nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi anh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìm chuyện để thu hút sự chú ý của anh thì anh mới bị hấp dẫn mà quên đi. Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Kiều Nhung Ngọc, thật sự quá thần kỳ.
“Em dị ứng với cafe đó.” Đỗ Vũ tức giận nói.
“Anh dị ứng với cafe sao?” Kiều Nhung Ngọc vừa đút anh ăn sáng vừa hỏi.
Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt anh mờ mịt, không hiểu anh hai nói dị ứng là ý gì.
“Anh từng uống qua chưa?”
Gật đầu, hình như đã uống một lần nhưng hương vị thế nào thì anh lại quên mất rồi.
“Sau khi uống xong có cảm giác gì?” Xem ra anh chẳng nhớ gì rồi.
Lắc đầu, lần đó làm sao uống được anh còn không nhớ rõ thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.
“Để tôi nói.” Đỗ Vũ thật sự không chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.
“Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm cafe quản gia pha cho cha nuôi kết quả là tim đập nhanh, chân tay co giật suýt chút nữa thì sốt cao, may mà quản gia đến phòng bếp mang cafe ra mới phát hiện được nó, nếu không thì nó đã chết từ lâu rồi.” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói không dọa người mới là lạ.
Sau khi nghe xong, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giành lấy cốc từ trong tay anh, đưa đến bên miệng: “Uống hết sữa đi.”
Anh cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn là anh hai nói lung tung rồi. Bĩu môi, không tình nguyện uống hết sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cốc cafe trong tay mọi người.
“Lát nữa các anh cứ đi làm đi, tôi sẽ bảo lái xe đưa chúng tôi về Phong gia.” Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa, Kiều Nhung Ngọc mới nói ra quyết định của mình.
Bốn người suy nghĩ một lúc liền gật đầu.
Ha ha, đợi lát nữa các anh đi hết, anh sẽ uống trộm một chút chắc sẽ không sao đâu. Giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.
Gõ đầu anh một cái: “Không cho phép uống trộm.” Vừa thấy dáng vẻ của anh liền biết đang suy nghĩ gì rồi.
Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn Kiều Nhung Ngọc vẫn ngồi trên đùi mình, chẳng hiểu tại sao cô lại biết anh đang nghĩ gì.(pó tay với anh!)
Bốn người kia cùng vợ chồng Kiều thị cũng hết cách với sự ngốc ngếch của anh, nhìn vẻ mặt kia chẳng những Kiều Nhung Ngọc mà đến cả bọn họ cũng biết anh nghĩ cái gì.
“Ông không thấy cậu ấy rất đáng yêu sao?” Lâm Tuyết chỉ vào anh, nhỏ giọng hỏi Kiều Nguyên Sinh.
Bất mãn ăn bữa sáng, sau khi nhét đầy thức ăn vào mồm mới gật gật đầu. Ông thừa nhận anh đáng yêu nhưng không có nghĩa là ông sẽ để anh cướp mất con gái yêu.
“Anh dám uống trộm thì em sẽ không để ý đến anh nữa.” Tức giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.
“A!”
Vừa nghe cô nói không để ý đến mình, anh liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, anh không uống trộm nữa, đừng giận anh mà, Nhung Nhung....”
Nhìn hai người đã chạy đi xa, mọi người đều bật cười.
“Xem ra, em trai sẽ bị vợ quản nghiêm đây.” Đỗ Vũ cười to, sau này sẽ có người quản lý giúp bọn họ, không để anh lén lút làm loạn nữa.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó rồi.”
Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy Phong Vũ Vọng ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thường xuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách với anh.
“Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân thì anh yên tâm rồi.” Mạnh Triết nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.
Chuyện kỳ quái nó làm nhiều không kể xiết. Có lúc đột nhiên trèo lên cây, nói là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả bọn họ phải xin lỗi thậm chí còn bồi thường ít tiền mới khiến người ta không gọi điện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế, nhiều lắm. Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó.(tưởng tượng anh cầm súng nước ra bắn người đi đường là cười đến vỡ bụng luôn!)
“Về sau đổi người nhức đầu rồi.”
Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng nay đã uống hết ba cốc cafe, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cô à, cafe cô pha thật sự là quá tuyệt vời.”
Cả bốn người bọn anh đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy cốc, nếu biết quán nào ngon thì bọn anh tuyệt đối sẽ đi ủng hộ Nhưng anh chưa từng uống qua cafe thuần hương như vậy, ông trời, sau khi uống thử thì anh không dám tưởng tượng cái loại khác sẽ có hương vị gì nữa.
“Đúng thế, đúng thế. Cafe này tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Chỉ cho chúng cháu với.” Đỗ Vũ cũng gật đầu khen ngợi.
Thật chẳng dám tưởng tượng những thứ cafe trước kia anh làm cách nào mới có thể uống hết, so sánh với loại này thì những thứ trước kia không khác gì nước rửa bát. (Hóa ra trước kia anh toàn uống nước rửa bát thôi à!!!!!!!!)
Mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng mới chậm rãi trả lời: “Cafe này không phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó.”
Đối với kỹ thuật pha cafe của con gái bà cảm thấy không thể sánh bằng. Thật khó tin, một người chưa từng uống cafe lại có thể pha được cốc cafe tuyệt đỉnh đến vậy.
“Cô Kiều?” Bạch Dật Phong kinh hãi lại nhìn cốc cafe trên tay, cô Kiều này cuối cùng còn bao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa phát hiện ra?
Ba người khác cũng có chút giật mình, vừa nãy lúc dùng bữa không hề thấy cô động vào chút cafe cho nên không nghĩ đến là do cô pha.
“Hình như cô ấy không có uống cafe?” Đỗ Vũ nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy, chưa từng uống.” Hiện tại, mỗi ngày Kiều Nguyên Sinh đều phải uống một cốc cafe do con gái pha mới có tinh thần làm việc. Nhớ lại những ngày con gái còn ở Mỹ hoàn toàn là cuộc sống địa ngục. Bây giờ cô còn muốn chuyển đến Phong gia, cuộc sống sau này của ông sẽ như thế nào đây.
“Thật quá kỳ diệu.” Nhậm Ngã Hành lắc nhẹ cốc cafe ngửi thấy hương vị thuần chất kia liền cảm thấy thoải mái.
“Quả thật là vô cùng kỳ diệu.” Mạnh Triết gật đầu tán thưởng.
Lâm Tuyết nhìn mấy người vẻ mặt say mê uống cafe liền mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ quay vào thu dọn sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.