Chồng Ngốc Đáng Yêu

Chương 13: Điều kiện

Nguyễn Kiều An Nhiên

25/04/2023

Khôi dắt xe vào sân xong thì liền chạy đến đỡ Trúc, anh khoác tay cô qua cổ mình còn một tay anh đỡ eo cô, một tay còn lại thì cầm balo giúp cô.

Khi nãy ngã xuống thì Trúc không thấy đau lắm, còn đứng dậy dựng lại xe ngay cơ, người kia xin lỗi cô còn cười nói không sao. Mà người kia đi rồi thì "sao" nó mới xuất hiện, xe cô chết máy, đầu gối hơi nhức, mắt cá chân chân thì chảy máu luôn.

May mà hôm nay cô đi cùng Ngọc với Trâm Anh nên hai đứa nó thay phiên nhau đẩy cô về. Ban đầu là không đau rồi đến hơi nhưng nhức mà bây giờ là không gập được chân để bước đi luôn. Tự nhiên cảm thấy muốn bắt đền người đàn ông kia ghê ấy.

Khôi đỡ Trúc đi mới được mấy bước mà hai bên lông mày cô nhăn hết cả lên, bước được một bước là một lần suýt xoa kêu đau. Đến cửa nhà anh đỡ Trúc ngồi xuống rồi kéo ống quần lên một chút. Hôm nay cô mặc quần suông, chỉ kéo lên được khoảng 10cm, nhưng như vậy cũng đủ để anh thấy vết xước đang chảy máu ở mắt cá chân

Khôi nhớ lúc nhỏ bị ngã cũng bị xước tay, nó đau lắm, phải đến mấy hôm bôi thuốc mới hết. Mà bây giờ vết xước trên chân của Trúc còn to hơn, còn chảy nhiều máu nữa. Mắt anh rưng rưng nước mắt như chực chờ rơi xuống , giọng nói cũng có chút âm mũi:

" Vợ ơi, chân vợ..."

" Không sao đâu, mấy bữa nữa là hết thôi. Anh đừng khóc, em bị ngã còn chưa khóc mà."

" Nhưng chân vợ đang chảy máu kìa, nhìn là biết đau rồi "

" Hơi đau một tí thôi, anh đỡ em vào nhà đi, còn rửa để bôi thuốc nữa "

" Chân vợ đau thế này đi khó lắm, để anh bế vợ cho"

Nói xong Khôi liền đeo balo lên, lại gần Trúc một chút rồi đi cúi xuống bế cô lên. Trúc không kịp từ chối đã bị bế lên, hai tay cũng không tự chủ mà vòng qua cổ anh

" Anh thả em xuống đi, em tự đi được mà"

" Bế thế này đi cho nhanh, vợ cũng đỡ đau hơn"

" Nhưng..... ngại lắm"

Trúc thật sự là ngại nha, cái tư thế mà anh bế cô bây giờ chính là kiểu bế công chúa đó. Cô vừa vui mà vừa ngại, mẹ cô mà thấy kiểu gì cũng trêu chết cô mất.

Khôi bế cô đến sofa rồi đặt xuống, mình thì chạy đi gọi bà Tâm

" Bác Tâm ơi, mấy cái để băng bó ở đâu ạ? Trúc bị ngã đau lắm"

" Để bác đi tìm "



Một lát sau hai người quay lại với cái hộp màu trắng trên nắp có hình dấu cộng màu đỏ. Vừa thấy cô bà Tâm đã nói:

" Lại đi đứng không cẩn thận nên ngã chứ gì? Đã nói là đi đường phải chú ý rồi cơ mà. Đâu đưa xem nào "

" Lần này không phải do con, là người ta đâm con từ phía sau, quyền né con còn không có."

" Thôi thôi, để mẹ bôi thuốc cho đã nào "

Tuy miệng thì mắng thế nhưng bà Tâm thương cô lắm, khi rửa vết xước còn thật nhẹ để tránh bị đau. Nhìn mẹ lo lắng cho mình thì Trúc vui lắm, thì ra cô vẫn là con gái ruột của bà hehe

Trong lúc bà Tâm xát trùng rồi bôi thuốc thì Khôi đều đứng bên cạnh nhìn. Thấy cái vết xước kia thì anh liền thấy đau, định an ủi cô chút nhưng khi nhìn lại thấy cô đang cười

" Sao vợ lại cười, không đau nữa hả "

" Khôi cứ kệ nó, nó bị hâm ấy mà " vừa nói bà Tâm vừa mạnh tay hơn làm Trúc phải suýt xoa kêu đau. Đấy, bà vẫn là thương Khôi hơn, vị thế con ruột của cô hơi lung lay rồi....

Bôi thuốc xong thì ông Vũ cũng về, tất cả cùng nhau ăn cơm. Ăn xong thì bà Tâm phải ra cửa hàng nên ông Vũ xin nghỉ làm để đưa cô đi khám, và đương nhiên là Khôi cũng đi. Bệnh viện hôm nay không đông lắm nên rất nhanh đã đến lượt. Bác sĩ nói đầu gối bị đập xuống nhưng không bị gãy xương để mấy ngày nữa là hết sưng, cũng nhắc nhở cô ít đi lại chút để nhanh khỏi hơn.

Lấy thuốc xong thì ba người ra về, Khôi cõng Trúc đi phía sau, ông Vũ đi phía trước. Tự nhiên ông nhớ lại lời bà Tâm nói trước kia, tuy có hơi ngốc nhưng đổi lại anh rất lễ phép, rất quan tâm đến cái Trúc, còn biết giúp đỡ làm việc nhà. Thế mà làm rể nhà ông cũng tốt, đỡ phải lo chuyện vợ chồng cãi nhau rồi li hôn này no, cũng không sợ con gái ông bị bắt nạt.

Nhưng ông biết, Khôi chỉ là tạm thời ở lại, không lâu nữa sẽ phải về. Không biết về rồi còn nhớ tới gia đình ông hay không, không biết có còn thích Trúc như bây giờ hay không. Tuy ông quý Khôi nhưng cũng không thể làm gì, tất cả đều do Trúc lựa chọn mà thôi...

Ông Vũ lái xe ngồi phía trước, Trúc và Khôi ngồi phía sau. Qua gương chiếu hậu ông thấy hai người vừa cười vừa nói chuyện cũng không lên tiếng làm phiền. Đến trước siêu thị thì ông đỗ xe lại:

" Hai đứa muốn ăn gì không? Vào siêu thị đi, mua chút đồ ăn vặt cũng được"

" Dạ đi, hiếm khi ba hào phóng như vậy mà"

" Để anh cõng vợ nhé, chân vợ đi không tiện"

Khôi vừa nói vừa chỉ cái chân trái bị băng bó mấy lớp băng gạc trắng.

" Thế thì ngại lắm, anh đỡ em là được rồi"

Ông Vũ chả thèm để ý đến hai người, nhìn làm gì chứ, thân già này của ông không muốn bị "ngược" đâu. Ông mở cửa xuống trước rồi đến mở cửa cho Trúc

" Xuống đi, anh anh em em phát sợ"



Trúc bắt đầu thấy ba cô giống mẹ cô rồi đấy, nhất là cái ánh mắt khi nhìn cô với Khôi nói chuyện với nhau. Trông như kiểu nhìn không vừa mắt ấy, mà cũng giống ánh nhìn bực tức khi bị đút cơm cho chó

Khôi thấy ông Vũ mở cửa cho Trúc thì cũng nhanh chóng mở cửa xe chạy sang cùng ông Vũ đỡ cô xuống. Lúc này cô đi lại thật khó khăn nha.

" Trúc này, hay con ở lại xe đi, muốn ăn gì ba mua cho, bác sĩ nói con nên ít đi lại mà "

" Ở xe chán lắm, ít ra vào còn được ngắm đồ"

" Tập tễnh thế này thì ngắm được cái gì?"

" Vợ lên anh cõng nè, không cần đi mà cũng được ngắm đồ "

" Hay ba cõng con đi " Trúc nhìn ông Vũ cười. Không phải cô không thích Khôi cõng, được anh cõng có cảm giác lạ lạ sao sao khó diễn tả được, nhưng mà cô ngại !!!!

" Không, ra Khôi cõng kìa"

" Hứ, con chả cần, Khôi cõng êm hơn cũng cao hơn ba"

Dứt lời cô liền kéo Khôi ra chắn trước mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn ông cười khoái trí

" Giỏi lắm, dám trêu cả ba mày. Lát cho tự thanh toán" ông Vũ cười rồi đi trước

" Khôi Khôi, cõng em đi, vô tiêu sạch quỹ đen của ba luôn "

Khôi không đáp mà chỉ cười rồi ngồi xuống đưa lưng về phía cô để cô leo lên. Lượn lờ tầm 15 phút trong siêu thị rồi mới ra thanh toán. Tuy khi nãy nói tiêu sạch quỹ đen của ba nhưng thật ra Trúc chỉ mua ba gói snack, một hộp khô gà với mấy túi kẹo nhỏ. Còn Khôi chỉ lấy một hộp kẹo Cavendish & Harvey.

Thanh toán xong thì ông Vũ xách đồ đi trước , Khôi vẫn cõng Trúc theo sau. Hình như hôm nay cũng không tồi lắm, tuy bị ngã nhưng được cõng nè, được mua đồ ăn vặt nè. Trúc tựa đầu lên vai Khôi, khẽ cười:

" Cảm ơn anh nha"

" Muốn cảm ơn anh hả? Vậy cho anh một điều kiện nha?"

" Không vấn đề, cho hai điều kiện luôn"

" Vậy điều kiện đầu tiên, em đổi tên danh bạ của anh thành "chồng" đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Ngốc Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook