Chương 28: Em ấy đúng gout tao
Nguyễn Kiều An Nhiên
27/05/2023
Thiên nhìn bát cơm mà ngớ người, thì ra con em của anh nó vẫn "tốt" như
ngày nào. Cũng đúng, anh trêu chọc nó cả một ngày, giờ mà nấu ra một bàn đồ ngon thì mới lạ. Thôi thì giờ có gì ăn nấy vậy, dù gì thì người mất
tiền cũng không phải anh.
Người mất tiền - Minh thì đã ngồi xuống bàn ăn tự bao giờ mà nhìn ngắm bát cơm chả có gì lạ kia. Minh hết xoay cái bát qua rồi lại xoay lại, nhìn đến thế là vui vẻ. Vừa nhìn bát cơm vừa hết lời khen ngợi Trúc
" Oa, em nấu giỏi thật đó, anh lớn thế này mà chưa thấy ai làm cơm rang siêu như em đâu. Quả nhiên là người giỏi toàn diện." đến cuối còn giơ ngón cái lên với Trúc
Trúc chỉ cười rồi tiếp tục cắt cái gì đó
Minh thấy Trúc làm hai phần cơm của anh và của Thiên nhưng không có của cô. Anh thầm nghĩ chắc là vội làm cho bọn anh trước nên không kịp làm cho mình đây mà. Sự cảm động dần dâng lên trong lòng Minh, anh không tiếc lời khen ngợi
" Em quả là một người vĩ đại, đói mà vẫn lo cho bọn anh. Anh thấy vô cùng ghen tị với thằng Thiên luôn. Anh sẽ trở nên thật tốt để có thể rước em về.... ai ui..."
Minh chưa kịp nói hết thì đã bị Thiên tát đầu một phát, oan ức mà ôm đầu mình lườm anh
" Mày đánh tao hơi nhiều đấy nhé. Tao trêu mày thì mày đánh là đúng nhưng giờ tao đang khen Trúc thì đánh tao làm gì?"
" Đánh cho mày tỉnh ra đấy. "
" Tao đã ngủ đâu mà tỉnh?"
" Chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi. "
" Không phải kêu đói hả? Ăn đi chứ" Trúc dừng tay nhìn hai người
" Mày không ăn hả?" Thiên ngồi xuống kéo bát cơm chiên lại gần cầm thìa chuẩn bị ăn
Có thể thấy được đây là một câu hỏi mang tính lịch sự chứ chả có tí quan tâm nào.
" Còn chưa có chuẩn bị xong "
" Thấy em vất vả vậy mà anh chẳng giúp được gì, thật hổ thẹn. Em có việc gì cần anh giúp không?"
" Anh ăn cơm là đang giúp em rồi."
Ăn cơm thì không nói chuyện được, im lặng là cô đã cảm ơn lắm rồi. Không có ý gì nhưng Minh nói lắm quá, bớt lời đi 3/4 là ổn đấy.
Nghe cô nói vậy Minh vẫn nghĩ Trúc đang quan tâm mình, nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ cùng hạnh phúc. Chưa bao giờ anh ăn cơm chiên mà thấy hạnh phúc thế này!
Thiên nhìn thằng bạn thân mà chỉ biết lắc đầu. Thằng này thật sự ngu tới mức anh muốn gõ cho vài phát để nó nhận ra rằng suy nghĩ của nó sai hoàn toàn. Em gái anh mà ngoan ngoãn thế thì anh thề là đã đội nó lên làm công chúa từ lâu rồi. Nhưng ý trời đã định, trong từ điển của nó không có hai từ ngoan ngoãn nên nó không xứng với hai chữ công chúa.
Làm gì có công chúa nào cho thuốc ngủ vào đồ ăn của chó rồi dẫn nó đến thú y biến nó thành thái giám đâu cơ chứ!
Thiên với Minh ăn được mấy miếng thì Trúc mới ngừng cắt. Cô lấy một cái bát to múc cơm vào, cho một lát phô mai lên rồi cho chút rong biển lên trên. Trúc mang đồ đặt lên bàn ăn phía mình ngồi rồi kéo ghế ngồi xuống.
Khi đồ được đặt xuống Thiên với Minh nhìn nó mà quên cả ăn. Một bát cơm hao hao giống của hai người, một đĩa hoa quả đã cắt thêm một cốc trà có đá. Bốn con mắt dần nheo lại nhìn kĩ bát cơm của Trúc.
Bát thì to bằng đấy nhưng chất lượng đồ ăn thì khác hoàn toàn. Trừ bỏ cơm là giống nhau thì bát của cô có phô mai, có rong biển, nhìn kĩ chút là thấy trong cơm còn có thêm xúc xích, cà rốt, đỗ... Cùng là cơm chiên sao khác nhau đến thế?
" Này, bát của mày...." Thiên nhìn Trúc
" Giống của anh mà, đều là cơm chiên." Trúc cười múc một thìa cơm đầy ắp topping đưa lên miệng. Sau khi nuốt xuống mới nói tiếp "Nhưng của anh là cơm chiên trứng, còn của em là cơm chiên thập cẩm."
Đấy đấy, anh nói đâu có sai. Có bao giờ Trúc để mình chịu thiệt đâu, thương nó chi bằng thương mình còn hơn. Thiên nhướng mày nhìn Minh rồi đánh mắt về phía Trúc và bát cơm, ý nói mày nhìn cho kỹ vào. Nhưng Minh không hiểu, vừa nuốt cơm xong liền hỏi anh:
" Nhìn gì em ấy?"
" Nhìn cách nó đối xử với tụi mình xem mày còn cảm động được nữa không?"
" Em ấy vất vả nấu cơm cho bọn mình ăn ngon hơn chút thì có sao đâu? Chúng ta không nên ganh tị, ganh tị sẽ đánh mất lí trí, sẽ không còn xứng với tiếng anh của em ấy có biết không." nói rồi nhìn về phía Trúc nuốt nước bọt cái ực
Mạnh miệng đó nhưng thèm thì không chịu được
Trúc giơ ngón cái về phía Minh khen ngợi, Minh cười tươi rồi vui vẻ ăn cơm tiếp không thèm quan tâm thằng bạn đang lườm mình ở bên cạnh.
Ăn xong thì Trúc lên tầng chơi để lại bát đũa cho Thiên rửa. Rửa xong Minh lại rủ anh chơi game, chơi được một lúc thì bà Tâm về. Nghĩ tới cái bụng còn chưa no của mình, Thiên bảo với bà là muốn ra ngoài chút rồi về. Được bà đáp ứng thì liền chạy lên gọi Trúc
" Trúc ơi đi gà rán đê."
Lúc này Trúc đang ngồi móc len thấy tiếng gọi vẫn tiếp tục móc nốt. Tuy móc chưa xong nhưng có thể dễ dàng nhìn ra là cô đang móc một bông hoa hướng dương.
" Đợi xíu làm nốt đã."
" Cho mày 5 phút để làm xong cái đó rồi thay đồ xuống nhà, sau 5 phút thì ở nhà."
Nói xong liền xuống nhà luôn. Vì muốn kịp thời gian nên Trúc tăng tốc độ tay nhanh chóng hoàn thiện rồi đi thay đồ. Buộc tóc xong liền cầm điện thoại chạy xuống nhà, may là vẫn chưa đi.
" Nhanh ghê ha, đi. Mày biết chỗ nào ngon, dẫn đường."
Thế là Trúc đi xe của mình còn hai người kia thì chở nhau bằng xe của bà Tâm. Đến quán thì để hai người kia ngồi xuống trước còn Trúc đi gọi đồ. Trúc chọn chỗ này là có lí do cả đó, đây là quán nhà Trâm Anh. Ăn ở đây vừa ngon vừa rẻ mà còn được tặng thêm đồ, perfect.
Gọi xong liền chạy lại chỗ hai người kia ngồi, chờ người đẹp bê đồ ra. Chờ một lát là đồ đã xong, thấy Trâm Anh cô liền vẫy tay
" Ở đây em ơi."
Trâm Anh liếc cô một cái rồi bê đồ qua. Vừa đặt đồ xuống bàn vừa nói
" Hôm nay rảnh rỗi ha. "
" Không rảnh cũng phải rảnh, hiếm lắm mới được anh trai bao ăn đó, anh nhỉ." cô nhìn Thiên.
Thiên liếc xéo Trúc rồi quay qua gật đầu chào Trâm Anh. Từ nhỏ Trúc đã chơi cùng Trâm Anh nên anh cũng khá quen với cô. Trâm Anh cũng gật đầu lại rồi cầm khay đồ định đi. Thấy thế Trúc liền kéo tay cô lại
" Đừng đi."
Trúc chỉ kéo tay thôi chứ không có nói gì, vậy ai nói đừng đi? Là Minh. Cả đám nhìn Minh nhưng Minh chỉ nhìn mỗi Trâm Anh
" Em ở lại ăn cùng bọn anh cho vui."
" Đúng đó, ăn cùng đi." Trúc phụ họa
" Tao đi cất đồ rồi quay lại." nói xong liền quầy vào cất đồ.
Trong lúc đó Thiên với Trúc nhìn Minh với ánh mắt dò xét, hai người đều muốn hỏi vừa rồi là chuyện gì đó.
Minh nhìn hai người rồi ngại ngùng gãi đầu
" Em ấy đúng gout tao."
Người mất tiền - Minh thì đã ngồi xuống bàn ăn tự bao giờ mà nhìn ngắm bát cơm chả có gì lạ kia. Minh hết xoay cái bát qua rồi lại xoay lại, nhìn đến thế là vui vẻ. Vừa nhìn bát cơm vừa hết lời khen ngợi Trúc
" Oa, em nấu giỏi thật đó, anh lớn thế này mà chưa thấy ai làm cơm rang siêu như em đâu. Quả nhiên là người giỏi toàn diện." đến cuối còn giơ ngón cái lên với Trúc
Trúc chỉ cười rồi tiếp tục cắt cái gì đó
Minh thấy Trúc làm hai phần cơm của anh và của Thiên nhưng không có của cô. Anh thầm nghĩ chắc là vội làm cho bọn anh trước nên không kịp làm cho mình đây mà. Sự cảm động dần dâng lên trong lòng Minh, anh không tiếc lời khen ngợi
" Em quả là một người vĩ đại, đói mà vẫn lo cho bọn anh. Anh thấy vô cùng ghen tị với thằng Thiên luôn. Anh sẽ trở nên thật tốt để có thể rước em về.... ai ui..."
Minh chưa kịp nói hết thì đã bị Thiên tát đầu một phát, oan ức mà ôm đầu mình lườm anh
" Mày đánh tao hơi nhiều đấy nhé. Tao trêu mày thì mày đánh là đúng nhưng giờ tao đang khen Trúc thì đánh tao làm gì?"
" Đánh cho mày tỉnh ra đấy. "
" Tao đã ngủ đâu mà tỉnh?"
" Chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi. "
" Không phải kêu đói hả? Ăn đi chứ" Trúc dừng tay nhìn hai người
" Mày không ăn hả?" Thiên ngồi xuống kéo bát cơm chiên lại gần cầm thìa chuẩn bị ăn
Có thể thấy được đây là một câu hỏi mang tính lịch sự chứ chả có tí quan tâm nào.
" Còn chưa có chuẩn bị xong "
" Thấy em vất vả vậy mà anh chẳng giúp được gì, thật hổ thẹn. Em có việc gì cần anh giúp không?"
" Anh ăn cơm là đang giúp em rồi."
Ăn cơm thì không nói chuyện được, im lặng là cô đã cảm ơn lắm rồi. Không có ý gì nhưng Minh nói lắm quá, bớt lời đi 3/4 là ổn đấy.
Nghe cô nói vậy Minh vẫn nghĩ Trúc đang quan tâm mình, nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ cùng hạnh phúc. Chưa bao giờ anh ăn cơm chiên mà thấy hạnh phúc thế này!
Thiên nhìn thằng bạn thân mà chỉ biết lắc đầu. Thằng này thật sự ngu tới mức anh muốn gõ cho vài phát để nó nhận ra rằng suy nghĩ của nó sai hoàn toàn. Em gái anh mà ngoan ngoãn thế thì anh thề là đã đội nó lên làm công chúa từ lâu rồi. Nhưng ý trời đã định, trong từ điển của nó không có hai từ ngoan ngoãn nên nó không xứng với hai chữ công chúa.
Làm gì có công chúa nào cho thuốc ngủ vào đồ ăn của chó rồi dẫn nó đến thú y biến nó thành thái giám đâu cơ chứ!
Thiên với Minh ăn được mấy miếng thì Trúc mới ngừng cắt. Cô lấy một cái bát to múc cơm vào, cho một lát phô mai lên rồi cho chút rong biển lên trên. Trúc mang đồ đặt lên bàn ăn phía mình ngồi rồi kéo ghế ngồi xuống.
Khi đồ được đặt xuống Thiên với Minh nhìn nó mà quên cả ăn. Một bát cơm hao hao giống của hai người, một đĩa hoa quả đã cắt thêm một cốc trà có đá. Bốn con mắt dần nheo lại nhìn kĩ bát cơm của Trúc.
Bát thì to bằng đấy nhưng chất lượng đồ ăn thì khác hoàn toàn. Trừ bỏ cơm là giống nhau thì bát của cô có phô mai, có rong biển, nhìn kĩ chút là thấy trong cơm còn có thêm xúc xích, cà rốt, đỗ... Cùng là cơm chiên sao khác nhau đến thế?
" Này, bát của mày...." Thiên nhìn Trúc
" Giống của anh mà, đều là cơm chiên." Trúc cười múc một thìa cơm đầy ắp topping đưa lên miệng. Sau khi nuốt xuống mới nói tiếp "Nhưng của anh là cơm chiên trứng, còn của em là cơm chiên thập cẩm."
Đấy đấy, anh nói đâu có sai. Có bao giờ Trúc để mình chịu thiệt đâu, thương nó chi bằng thương mình còn hơn. Thiên nhướng mày nhìn Minh rồi đánh mắt về phía Trúc và bát cơm, ý nói mày nhìn cho kỹ vào. Nhưng Minh không hiểu, vừa nuốt cơm xong liền hỏi anh:
" Nhìn gì em ấy?"
" Nhìn cách nó đối xử với tụi mình xem mày còn cảm động được nữa không?"
" Em ấy vất vả nấu cơm cho bọn mình ăn ngon hơn chút thì có sao đâu? Chúng ta không nên ganh tị, ganh tị sẽ đánh mất lí trí, sẽ không còn xứng với tiếng anh của em ấy có biết không." nói rồi nhìn về phía Trúc nuốt nước bọt cái ực
Mạnh miệng đó nhưng thèm thì không chịu được
Trúc giơ ngón cái về phía Minh khen ngợi, Minh cười tươi rồi vui vẻ ăn cơm tiếp không thèm quan tâm thằng bạn đang lườm mình ở bên cạnh.
Ăn xong thì Trúc lên tầng chơi để lại bát đũa cho Thiên rửa. Rửa xong Minh lại rủ anh chơi game, chơi được một lúc thì bà Tâm về. Nghĩ tới cái bụng còn chưa no của mình, Thiên bảo với bà là muốn ra ngoài chút rồi về. Được bà đáp ứng thì liền chạy lên gọi Trúc
" Trúc ơi đi gà rán đê."
Lúc này Trúc đang ngồi móc len thấy tiếng gọi vẫn tiếp tục móc nốt. Tuy móc chưa xong nhưng có thể dễ dàng nhìn ra là cô đang móc một bông hoa hướng dương.
" Đợi xíu làm nốt đã."
" Cho mày 5 phút để làm xong cái đó rồi thay đồ xuống nhà, sau 5 phút thì ở nhà."
Nói xong liền xuống nhà luôn. Vì muốn kịp thời gian nên Trúc tăng tốc độ tay nhanh chóng hoàn thiện rồi đi thay đồ. Buộc tóc xong liền cầm điện thoại chạy xuống nhà, may là vẫn chưa đi.
" Nhanh ghê ha, đi. Mày biết chỗ nào ngon, dẫn đường."
Thế là Trúc đi xe của mình còn hai người kia thì chở nhau bằng xe của bà Tâm. Đến quán thì để hai người kia ngồi xuống trước còn Trúc đi gọi đồ. Trúc chọn chỗ này là có lí do cả đó, đây là quán nhà Trâm Anh. Ăn ở đây vừa ngon vừa rẻ mà còn được tặng thêm đồ, perfect.
Gọi xong liền chạy lại chỗ hai người kia ngồi, chờ người đẹp bê đồ ra. Chờ một lát là đồ đã xong, thấy Trâm Anh cô liền vẫy tay
" Ở đây em ơi."
Trâm Anh liếc cô một cái rồi bê đồ qua. Vừa đặt đồ xuống bàn vừa nói
" Hôm nay rảnh rỗi ha. "
" Không rảnh cũng phải rảnh, hiếm lắm mới được anh trai bao ăn đó, anh nhỉ." cô nhìn Thiên.
Thiên liếc xéo Trúc rồi quay qua gật đầu chào Trâm Anh. Từ nhỏ Trúc đã chơi cùng Trâm Anh nên anh cũng khá quen với cô. Trâm Anh cũng gật đầu lại rồi cầm khay đồ định đi. Thấy thế Trúc liền kéo tay cô lại
" Đừng đi."
Trúc chỉ kéo tay thôi chứ không có nói gì, vậy ai nói đừng đi? Là Minh. Cả đám nhìn Minh nhưng Minh chỉ nhìn mỗi Trâm Anh
" Em ở lại ăn cùng bọn anh cho vui."
" Đúng đó, ăn cùng đi." Trúc phụ họa
" Tao đi cất đồ rồi quay lại." nói xong liền quầy vào cất đồ.
Trong lúc đó Thiên với Trúc nhìn Minh với ánh mắt dò xét, hai người đều muốn hỏi vừa rồi là chuyện gì đó.
Minh nhìn hai người rồi ngại ngùng gãi đầu
" Em ấy đúng gout tao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.