Chương 41: Hoà thuận
NG Nguyen 1119
12/02/2023
Phó Kiều theo Quân Duệ trở về nhà. Nhưng vừa đến cổng lớn của ngôi biệt thự bà liền khựng lại. Nếu nhìn thấy bà làm con dâu sợ hãi thì sao? Nếu vì mình mà hạnh phúc của con trai đỗ vỡ bà càng không muốn. Rất nhiều suy nghĩ trong đầu bà lúc này.
"Tiểu Duệ! Hay là để mẹ..."
"Ông xã!" Lạc Linh Đan cười hí hửng chạy ra.
Lời Phó Kiều muốn nói đều không thể nói được. Bà lùi lại một chút để Lạc Linh Đan không chú ý đến mình.
"Bà xã!" Quân Duệ khẽ cười dang tay ra.
Vẫn là Lạc Linh Đan xà vào lòng ngực anh.
Chợt nhìn thấy người phụ nữ phía sau... Là người mà cô đã nói với Quân Duệ.
Như nhận được lời khẳng định của anh. Cô rời khỏi vòng tay anh, nở nụ cười.
"Mừng mẹ trở về nhà."
Phó Kiều hơi khựng lại. Bà có quan sát cô gái này một thời gian cảm thấy cô rất thật lòng với con trai mình nên càng yên tâm. Nhưng điều bà không ngờ đến nhất là cô không hề sợ hãi với mình.
"Con..."
Lạc Linh Đan nắm lấy bàn tay chằn chịt vết sẹo của bà.
"Mẹ của con đã mất từ lâu. Nếu mẹ không ghét bỏ con hãy để con cùng Duệ chăm sóc mẹ."
Phó Kiều không kiềm được nước mắt.
"Con dâu ngoan! Con dâu ngoan!" Bà ôm lấy Lạc Linh Đan.
Quân Duệ câu môi cười. Còn gì hạnh phúc bằng khi cả gia đình đoàn tụ và hoà thuận.
***
Quân gia.
Phùng Mỹ Chi đang nghe điện thoại sắc mặt có chút trắng bệch ngồi xuống ghế.
Cuộc gọi kết thúc, tay bà ta rung lên. Miệng lẩm bẩm.
"Sao lại như vậy được. Rõ ràng năm đó... Cái tên Lương Chính Nam đó đúng là vô dụng. Có bao nhiêu việc cũng làm không xong chết cũng đáng."
"Bà lẩm bẩm gì vậy?" Quân Tiêu vừa bước vào hỏi.
"Hả? Hôm nay, anh về sớm." Phùng Mỹ Chi lấy lại tinh thần.
"Hừ! Thật làm tôi tức chết. Quân Duệ nó không xem người ba này ra gì mà. Chẳng khác nào nó đang nói với mọi người năng lực của tôi không đủ." Quân Tiêu càng nói càng tức giận.
"Cũng tại ba. Cái gì cũng ưu ái cho Tiểu Duệ. Chỉ đáng tiếc..."
"Vợ chồng hai người là nói ông già này lú lẫn. Cái gì cũng không phân được đúng sai." Ông nội Quân từ ngoài bước vào lạnh giọng.
"Ba! Con không có ý đó." Phùng Mỹ Chi vội đứng lên.
Ông nội Quân ngồi xuống ghế đối diện nhìn hai người.
Quân Tiêu muốn nói rồi lại thôi. Mọi quyền đều thuộc vào quyết định của Quân Duệ. Giờ có nói với ba mình thì chẳng khác nào lấy đá đập chân mình.
"Phó Kiều đã trở về."
Vừa nghe cái tên này Quân Tiêu liền ngơ ra. Phó Kiều không phải bà ấy đã chết rồi sao. Đã nhiều năm như vậy làm sao có thể...
Ông nội Quân quan sát khẽ nhíu mày. So với phản ứng của hai người Phùng Mỹ Chi lại điềm tĩnh hơn. Đúng như Tiểu Duệ đã nói. Quả thật lòng tham con người quá lớn.
Càng nghĩ ông càng thấy có lỗi với cháu trai mình. Vì ông đã không cho Quân Duệ có được một người ba tốt.
Nhưng ông lại có chút an ủi vì Quân Duệ đã tìm được người thật lòng yêu thương mình và giờ là Phó Kiều. Nhìn cả gia đình đoàn tụ ăn bữa cơm cùng nhau mà ông có chút chạnh lòng. Ngày hôm đó, ông cũng có mặt. Tuy Phó Kiều đã thay đổi rất nhiều không còn giống như xưa. Nhưng đổi lại bà lại có được sự hòa thuận yêu thương không hề tính toán thiệt hơn.
Quay lại phía Quân Duệ.
Bệnh viện quốc tế W.
Phó Kiều đã được bác sĩ đưa vào kiểm tra tình hình sức khỏe và khả năng hồi phục. Vì thời gian đã quá lâu cũng không mấy khả quan.
Hai người bên ngoài chờ đợi kết quả.
Lạc Linh Đan nắm lấy tay anh.
"Mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Quân Duệ đưa tay cô lên hôn một cái.
"Ừm! Anh cũng nghĩ vậy."
Dù bà có ra sao cũng được chỉ cần bình bình an an ở bên cạnh anh là được. Anh chỉ muốn mẹ mình không còn e ngại khi tiếp xúc với mọi người.
Cửa phòng khám mở ra.
Hai người mới bước vào.
Phó Kiều mấp máy môi vẫn là không dám nhìn lên. Vì bà không muốn làm con trai mình khó xử.
Quân Duệ gật đầu.
Lạc Linh Đan liền hiểu ý.
"Mẹ chúng ta ra ngoài đợi nhé."
"Được!"
Lạc Linh Đan đỡ bà ra ngoài.
Vị bác sĩ lúc này mới lên tiếng.
"Quân tổng! Việc cấy ghét da có thể thực hiện sớm. Còn chân bà ấy chắc sẽ không mấy khả quan vì đã quá lâu. Nếu có thể chỉ là bình phục bảy mươi phần trăm."
"Tôi hiểu. Mọi việc đều nhờ ngài."
Quân Duệ cũng hiểu rõ. Khoa học dù có tiên tiến bao nhiêu cũng có mặt hạn chế của nó. Bình phục bảy mươi phần trăm cũng là quá tốt rồi.
"Quân tổng! Bà ấy thật sự là..." Vị bác sĩ muốn hỏi lại thôi.
"Mẹ tôi."
Ông ta từng gặp qua Phó Kiều. Người phụ nữ xinh đẹp, quý phái. Tiểu thư con nhà hào môn. Sau vụ tai nạn trên thuyền ai cũng nói bà đã mất. Trên đời này không có gì là không thể... Giờ thì Phó Kiều vẫn sống. Tuy diện mạo thay đổi.
"Tôi sẽ sắp xếp thời gian sớm nhất cho bà ấy."
"Cám ơn!"
Quân Duệ vừa bước ra, nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu nói chuyện vô cùng vui vẻ.
"Đang nói xấu anh đúng không?"
"Em mới không có. Mẹ đang nói về anh lúc nhỏ." Lạc Linh Đan cười tủm tỉm.
"Đúng vậy! Phải kể cho Đan Đan biết. Nếu không lại bị con lừa gạt." Phó Kiều cũng cười cười hùa theo.
"Em thật lợi hại mới đây đã có đồng minh rồi. Mẹ còn thương em hơn cả anh."
"Thôi mà! E với mẹ đều thương anh nhất." Lạc Linh Đan xoa xoa mặt anh.
Phó Kiều nhìn thôi cũng không nhịn được cười rộ lên.
Cảnh tượng gia đình hoà thuận của Quân Duệ khi lọt vào mắt một người lại càng ghét cay ghét đắng.
"Tôi xem gia đình ba người hạnh phúc được bao lâu."
"Tiểu Duệ! Hay là để mẹ..."
"Ông xã!" Lạc Linh Đan cười hí hửng chạy ra.
Lời Phó Kiều muốn nói đều không thể nói được. Bà lùi lại một chút để Lạc Linh Đan không chú ý đến mình.
"Bà xã!" Quân Duệ khẽ cười dang tay ra.
Vẫn là Lạc Linh Đan xà vào lòng ngực anh.
Chợt nhìn thấy người phụ nữ phía sau... Là người mà cô đã nói với Quân Duệ.
Như nhận được lời khẳng định của anh. Cô rời khỏi vòng tay anh, nở nụ cười.
"Mừng mẹ trở về nhà."
Phó Kiều hơi khựng lại. Bà có quan sát cô gái này một thời gian cảm thấy cô rất thật lòng với con trai mình nên càng yên tâm. Nhưng điều bà không ngờ đến nhất là cô không hề sợ hãi với mình.
"Con..."
Lạc Linh Đan nắm lấy bàn tay chằn chịt vết sẹo của bà.
"Mẹ của con đã mất từ lâu. Nếu mẹ không ghét bỏ con hãy để con cùng Duệ chăm sóc mẹ."
Phó Kiều không kiềm được nước mắt.
"Con dâu ngoan! Con dâu ngoan!" Bà ôm lấy Lạc Linh Đan.
Quân Duệ câu môi cười. Còn gì hạnh phúc bằng khi cả gia đình đoàn tụ và hoà thuận.
***
Quân gia.
Phùng Mỹ Chi đang nghe điện thoại sắc mặt có chút trắng bệch ngồi xuống ghế.
Cuộc gọi kết thúc, tay bà ta rung lên. Miệng lẩm bẩm.
"Sao lại như vậy được. Rõ ràng năm đó... Cái tên Lương Chính Nam đó đúng là vô dụng. Có bao nhiêu việc cũng làm không xong chết cũng đáng."
"Bà lẩm bẩm gì vậy?" Quân Tiêu vừa bước vào hỏi.
"Hả? Hôm nay, anh về sớm." Phùng Mỹ Chi lấy lại tinh thần.
"Hừ! Thật làm tôi tức chết. Quân Duệ nó không xem người ba này ra gì mà. Chẳng khác nào nó đang nói với mọi người năng lực của tôi không đủ." Quân Tiêu càng nói càng tức giận.
"Cũng tại ba. Cái gì cũng ưu ái cho Tiểu Duệ. Chỉ đáng tiếc..."
"Vợ chồng hai người là nói ông già này lú lẫn. Cái gì cũng không phân được đúng sai." Ông nội Quân từ ngoài bước vào lạnh giọng.
"Ba! Con không có ý đó." Phùng Mỹ Chi vội đứng lên.
Ông nội Quân ngồi xuống ghế đối diện nhìn hai người.
Quân Tiêu muốn nói rồi lại thôi. Mọi quyền đều thuộc vào quyết định của Quân Duệ. Giờ có nói với ba mình thì chẳng khác nào lấy đá đập chân mình.
"Phó Kiều đã trở về."
Vừa nghe cái tên này Quân Tiêu liền ngơ ra. Phó Kiều không phải bà ấy đã chết rồi sao. Đã nhiều năm như vậy làm sao có thể...
Ông nội Quân quan sát khẽ nhíu mày. So với phản ứng của hai người Phùng Mỹ Chi lại điềm tĩnh hơn. Đúng như Tiểu Duệ đã nói. Quả thật lòng tham con người quá lớn.
Càng nghĩ ông càng thấy có lỗi với cháu trai mình. Vì ông đã không cho Quân Duệ có được một người ba tốt.
Nhưng ông lại có chút an ủi vì Quân Duệ đã tìm được người thật lòng yêu thương mình và giờ là Phó Kiều. Nhìn cả gia đình đoàn tụ ăn bữa cơm cùng nhau mà ông có chút chạnh lòng. Ngày hôm đó, ông cũng có mặt. Tuy Phó Kiều đã thay đổi rất nhiều không còn giống như xưa. Nhưng đổi lại bà lại có được sự hòa thuận yêu thương không hề tính toán thiệt hơn.
Quay lại phía Quân Duệ.
Bệnh viện quốc tế W.
Phó Kiều đã được bác sĩ đưa vào kiểm tra tình hình sức khỏe và khả năng hồi phục. Vì thời gian đã quá lâu cũng không mấy khả quan.
Hai người bên ngoài chờ đợi kết quả.
Lạc Linh Đan nắm lấy tay anh.
"Mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Quân Duệ đưa tay cô lên hôn một cái.
"Ừm! Anh cũng nghĩ vậy."
Dù bà có ra sao cũng được chỉ cần bình bình an an ở bên cạnh anh là được. Anh chỉ muốn mẹ mình không còn e ngại khi tiếp xúc với mọi người.
Cửa phòng khám mở ra.
Hai người mới bước vào.
Phó Kiều mấp máy môi vẫn là không dám nhìn lên. Vì bà không muốn làm con trai mình khó xử.
Quân Duệ gật đầu.
Lạc Linh Đan liền hiểu ý.
"Mẹ chúng ta ra ngoài đợi nhé."
"Được!"
Lạc Linh Đan đỡ bà ra ngoài.
Vị bác sĩ lúc này mới lên tiếng.
"Quân tổng! Việc cấy ghét da có thể thực hiện sớm. Còn chân bà ấy chắc sẽ không mấy khả quan vì đã quá lâu. Nếu có thể chỉ là bình phục bảy mươi phần trăm."
"Tôi hiểu. Mọi việc đều nhờ ngài."
Quân Duệ cũng hiểu rõ. Khoa học dù có tiên tiến bao nhiêu cũng có mặt hạn chế của nó. Bình phục bảy mươi phần trăm cũng là quá tốt rồi.
"Quân tổng! Bà ấy thật sự là..." Vị bác sĩ muốn hỏi lại thôi.
"Mẹ tôi."
Ông ta từng gặp qua Phó Kiều. Người phụ nữ xinh đẹp, quý phái. Tiểu thư con nhà hào môn. Sau vụ tai nạn trên thuyền ai cũng nói bà đã mất. Trên đời này không có gì là không thể... Giờ thì Phó Kiều vẫn sống. Tuy diện mạo thay đổi.
"Tôi sẽ sắp xếp thời gian sớm nhất cho bà ấy."
"Cám ơn!"
Quân Duệ vừa bước ra, nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu nói chuyện vô cùng vui vẻ.
"Đang nói xấu anh đúng không?"
"Em mới không có. Mẹ đang nói về anh lúc nhỏ." Lạc Linh Đan cười tủm tỉm.
"Đúng vậy! Phải kể cho Đan Đan biết. Nếu không lại bị con lừa gạt." Phó Kiều cũng cười cười hùa theo.
"Em thật lợi hại mới đây đã có đồng minh rồi. Mẹ còn thương em hơn cả anh."
"Thôi mà! E với mẹ đều thương anh nhất." Lạc Linh Đan xoa xoa mặt anh.
Phó Kiều nhìn thôi cũng không nhịn được cười rộ lên.
Cảnh tượng gia đình hoà thuận của Quân Duệ khi lọt vào mắt một người lại càng ghét cay ghét đắng.
"Tôi xem gia đình ba người hạnh phúc được bao lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.