Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi
Chương 27
Mẹ Bỉm
16/05/2022
Nhã Uyên nghe mẹ chồng nói đến chuyện con cái thì bất giác hai bên má lại đỏ ửng lên vì xấu hổ, cô chợt nhớ ra tối qua hai người quan hệ không hề có biện pháp an toàn nào mà sáng nay cô cũng chưa nói chuyện riêng với anh Tuấn Khải nên không biết ý của anh như thế nào về chuyện này.
Mẹ chồng thấy con dâu lơ đễnh thì nói tiếp:
- Mẹ biết ở độ tuổi của con mà phải làm vợ và làm mẹ thì con cũng thiệt thòi lắm nhưng bệnh tình của mẹ nếu như có qua Mỹ làm phẫu thuật thì chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa nên mẹ nhờ con, con hãy giúp mẹ để cho tổ tiên dòng họ Trần chúng ta có cháu nối dõi tông đường có được không con dâu?
Nhã Uyên không biết phải trả lời mẹ chồng như thế nào vì chuyện con cái thì không thể một mình cô quyết định được,đã là một người phụ nữ thì ai chẳng mong mình có con để sớm tối chăm sóc, chơi đùa với con nhưng đến cái quyền làm vợ thì Nhã Uyên cũng có hạn hợp đồng thì chuyện con cái...... Nhưng lúc này Nhã Uyên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng mong chờ của mẹ chồng nhìn mình thì cô chỉ đành đồng ý cho qua chuyện rồi việc gì đến thì cũng sẽ đến, cô nói:
- Dạ mẹ cứ yên tâm đi chữa bệnh đi ạ....khi nào con có tin vui thì nhất định con sẽ gọi điện báo cho mẹ biết luôn.
Nhã Uyên vưà nói xong thì anh Tuấn Khải vì quên điện thoại nên quay về lấy, anh hùng hổ đi vào phòng làm cho hai mẹ con giật mình, mẹ chồng nghĩ nên để cho hai con có không gian riêng nên nói:
- Mẹ về phòng uống thuốc, hai con hãy nói chuyện với nhau nha.
Sau khi mẹ chồng rời đi Tuấn Khải chốt cửa phòng lại rồi đi đến bên giường với vẻ mặt tức giận nói:
- Tôi biết ngay mà, sau vẻ bề ngoài tỏ ra trong sáng, ngây thơ trước mặt ba mẹ của tôi thì cô có cả một bộ mặt giả tạo và tính toán. Chuyện tối qua chúng ta phát sinh quan hệ là do tôi say rượu nên tôi cũng chẳng nhớ mình đã làm gì nhưng cô là người tỉnh táo thì phải biết cách đừng để cho chuyện ấy xảy ra chứ? À! Mà khi nãy tôi nghe thấy cô đồng ý với mẹ về chuyện có con mà đúng không?
Cô có bị hồ đồ không hả? Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, cô hãy nhớ cho kĩ điều này là chỉ cần khi mẹ khỏi bệnh thì cô sẽ phải rời khỏi căn nhà này.
Nhã Uyên rất muốn phản bác lại những gì anh Tuấn Khải vừa buộc tội cô nhưng ở nơi cổ họng sự uất ức đã làm cho cô nghẹn lại không thể nói thành lời để tự thanh minh cho bản thân mình, nhưng cho dù cô có nói được thì liệu anh Tuấn Khải có tin lời của cô không đó là cô vẫn nhớ hai người có quan hệ hợp đồng với nhau và việc cô đồng ý chuyện con cái với mẹ cũng chỉ là nói dối để mẹ yên tâm đi chữa bệnh. Nên những giọt nước mắt yếu đuối cùng cam chịu đã lăn dài lên má của Nhã Uyên, có thể nói cô nhu nhược cũng được nhưng một người con gái hơn mười chín tuổi chỉ vì trả ơn nghĩa mà đồng ý làm vợ của anh rồi vì anh say rượu làm càn mà cô không thể chống cự lại được mà trao thân cho anh nên chính là cô tự rước lấy nỗi nhục này.
Tuấn Khải lấy trong túi ra hộp thuốc tránh thai khẩn cấp mà khi nãy trên đường trở về anh ghé tiệm thuốc tây mua, anh ném xuống giường nói:
- Thuốc tránh thai này cô mau uống đi,tôi không muốn cô mang thai con của tôi.
Nhã Uyên lấy tay lau đi nước mắt rồi cầm viên thuốc bỏ vào miệng không cần nước lọc mà vẫn cố nuốt xuống trước mặt anh Tuấn Khải rồi nói:
- Tôi đã uống rồi, anh yên tâm tôi vẫn nhớ vị trí của mình ở đâu và từ nay tôi sẽ cố gắng cách xa anh để không xảy ra chuyện như đêm qua nữa đâu. Bây giờ tôi xin phép ra ngoài được chưa?
Nhã Uyên nói xong cố gắng đứng dậy khi mà tay chân của cô đã lạnh toát để rời phòng, cô vẫn biết anh chẳng để cô vào mắt nhưng kể từ khi về làm dâu ở nhà này cô luôn biết thân biết phận nên cho dù có giúp việc cô vẫn xắn tay xu dọn bởi cô luôn nhớ lời ba mẹ dặn đó là phải làm thì mới có ăn.
Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng đang run lên của Nhã Uyên thì anh biết cô đang khóc nhưng anh rất ghét sự giả dối, anh có thể vì mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng anh không chấp nhận được việc hai người xảy ra quan hệ và việc cô ta đồng ý với mẹ chuyện con cái là đã vượt qua giới hạn của anh rồi.
Sau hôm ấy Nhã Uyên ngoài trừ những lúc ở trước mặt ba nẹ chồng thì cô và anh sẽ vẫn vui vẻ thì cô không hề xuất hiện trước mặt anh Tuấn Khải,ban ngày thì anh đi làm còn đến đêm cô sẽ tranh thủ lúc anh ở phòng khách với ba mẹ mà đi ngủ trước và cũng từ hôm ấy cô đã dọn chăn gối của mình về góc phòng như trước đây để ngủ. Cô không muốn chỉ vì một chút chăn ấm nệm êm mà anh lại có cơ hội để nói này nói kia cô nữa, Nhã Uyên thật sự sợ anh rồi.
Mẹ chồng thấy con dâu lơ đễnh thì nói tiếp:
- Mẹ biết ở độ tuổi của con mà phải làm vợ và làm mẹ thì con cũng thiệt thòi lắm nhưng bệnh tình của mẹ nếu như có qua Mỹ làm phẫu thuật thì chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa nên mẹ nhờ con, con hãy giúp mẹ để cho tổ tiên dòng họ Trần chúng ta có cháu nối dõi tông đường có được không con dâu?
Nhã Uyên không biết phải trả lời mẹ chồng như thế nào vì chuyện con cái thì không thể một mình cô quyết định được,đã là một người phụ nữ thì ai chẳng mong mình có con để sớm tối chăm sóc, chơi đùa với con nhưng đến cái quyền làm vợ thì Nhã Uyên cũng có hạn hợp đồng thì chuyện con cái...... Nhưng lúc này Nhã Uyên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng mong chờ của mẹ chồng nhìn mình thì cô chỉ đành đồng ý cho qua chuyện rồi việc gì đến thì cũng sẽ đến, cô nói:
- Dạ mẹ cứ yên tâm đi chữa bệnh đi ạ....khi nào con có tin vui thì nhất định con sẽ gọi điện báo cho mẹ biết luôn.
Nhã Uyên vưà nói xong thì anh Tuấn Khải vì quên điện thoại nên quay về lấy, anh hùng hổ đi vào phòng làm cho hai mẹ con giật mình, mẹ chồng nghĩ nên để cho hai con có không gian riêng nên nói:
- Mẹ về phòng uống thuốc, hai con hãy nói chuyện với nhau nha.
Sau khi mẹ chồng rời đi Tuấn Khải chốt cửa phòng lại rồi đi đến bên giường với vẻ mặt tức giận nói:
- Tôi biết ngay mà, sau vẻ bề ngoài tỏ ra trong sáng, ngây thơ trước mặt ba mẹ của tôi thì cô có cả một bộ mặt giả tạo và tính toán. Chuyện tối qua chúng ta phát sinh quan hệ là do tôi say rượu nên tôi cũng chẳng nhớ mình đã làm gì nhưng cô là người tỉnh táo thì phải biết cách đừng để cho chuyện ấy xảy ra chứ? À! Mà khi nãy tôi nghe thấy cô đồng ý với mẹ về chuyện có con mà đúng không?
Cô có bị hồ đồ không hả? Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, cô hãy nhớ cho kĩ điều này là chỉ cần khi mẹ khỏi bệnh thì cô sẽ phải rời khỏi căn nhà này.
Nhã Uyên rất muốn phản bác lại những gì anh Tuấn Khải vừa buộc tội cô nhưng ở nơi cổ họng sự uất ức đã làm cho cô nghẹn lại không thể nói thành lời để tự thanh minh cho bản thân mình, nhưng cho dù cô có nói được thì liệu anh Tuấn Khải có tin lời của cô không đó là cô vẫn nhớ hai người có quan hệ hợp đồng với nhau và việc cô đồng ý chuyện con cái với mẹ cũng chỉ là nói dối để mẹ yên tâm đi chữa bệnh. Nên những giọt nước mắt yếu đuối cùng cam chịu đã lăn dài lên má của Nhã Uyên, có thể nói cô nhu nhược cũng được nhưng một người con gái hơn mười chín tuổi chỉ vì trả ơn nghĩa mà đồng ý làm vợ của anh rồi vì anh say rượu làm càn mà cô không thể chống cự lại được mà trao thân cho anh nên chính là cô tự rước lấy nỗi nhục này.
Tuấn Khải lấy trong túi ra hộp thuốc tránh thai khẩn cấp mà khi nãy trên đường trở về anh ghé tiệm thuốc tây mua, anh ném xuống giường nói:
- Thuốc tránh thai này cô mau uống đi,tôi không muốn cô mang thai con của tôi.
Nhã Uyên lấy tay lau đi nước mắt rồi cầm viên thuốc bỏ vào miệng không cần nước lọc mà vẫn cố nuốt xuống trước mặt anh Tuấn Khải rồi nói:
- Tôi đã uống rồi, anh yên tâm tôi vẫn nhớ vị trí của mình ở đâu và từ nay tôi sẽ cố gắng cách xa anh để không xảy ra chuyện như đêm qua nữa đâu. Bây giờ tôi xin phép ra ngoài được chưa?
Nhã Uyên nói xong cố gắng đứng dậy khi mà tay chân của cô đã lạnh toát để rời phòng, cô vẫn biết anh chẳng để cô vào mắt nhưng kể từ khi về làm dâu ở nhà này cô luôn biết thân biết phận nên cho dù có giúp việc cô vẫn xắn tay xu dọn bởi cô luôn nhớ lời ba mẹ dặn đó là phải làm thì mới có ăn.
Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng đang run lên của Nhã Uyên thì anh biết cô đang khóc nhưng anh rất ghét sự giả dối, anh có thể vì mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng anh không chấp nhận được việc hai người xảy ra quan hệ và việc cô ta đồng ý với mẹ chuyện con cái là đã vượt qua giới hạn của anh rồi.
Sau hôm ấy Nhã Uyên ngoài trừ những lúc ở trước mặt ba nẹ chồng thì cô và anh sẽ vẫn vui vẻ thì cô không hề xuất hiện trước mặt anh Tuấn Khải,ban ngày thì anh đi làm còn đến đêm cô sẽ tranh thủ lúc anh ở phòng khách với ba mẹ mà đi ngủ trước và cũng từ hôm ấy cô đã dọn chăn gối của mình về góc phòng như trước đây để ngủ. Cô không muốn chỉ vì một chút chăn ấm nệm êm mà anh lại có cơ hội để nói này nói kia cô nữa, Nhã Uyên thật sự sợ anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.