Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi
Chương 4
Mẹ Bỉm
16/05/2022
Nhã Uyên đứng nghe anh nói mà lòng cô rối bời, tại sao cô mới chỉ mười chín tuổi thôi đang ở cái tuổi không phải lo nghĩ gì và cuộc đời đầy những màu hồng dành cho các cô thiếu nữ khác ngoài trừ cô. Cô vẫn biết bản thân mình là con nhà nghèo nên biết thân biết phận không dám đua đòi cùng chúng bạn mà chỉ có đi làm thêm tất cả công việc có người thuê . Vì vậy khi những đồng lương ít ỏi cô cầm trên tay đều rất trân trọng đưa hết cho ba mẹ để phụ giúp ba mẹ lo cho các em ăn học.
Vậy mà giờ đây chỉ vì món nợ ân tình khi mẹ chồng đưa tay cứu giúp gia đình cô lúc khó khăn mà cô đã phải hi sinh cả một đời con gái và Nhã Uyên không có bất kì quyền lựa chọn nào trong cuộc hôn nhân này. Làm sao cô có thể trở thành người con bất hiếu không thay cha mẹ trả nợ được kia chứ, thôi thì ông chồng trên danh nghĩa này cũng là một người đàn ông thẳng thắn khi nói ra yêu cầu hai người sẽ đóng kịch trước mặt mọi người còn về phòng thì thân ai lấy lo, nước sông không phạm nước giếng thì cô sẽ làm theo lời anh ta nói.
Nhã Uyên chỉ còn thắc mắc là tại sao anh ta lại quý tất cả mọi thứ trong phòng ngủ không muốn cô động chạm vào bất cứ thứ gì? Cũng may một cô dâu nghèo như cô về nhà chồng cũng chỉ có vỏn vẹn vài ba bộ quần áo mà thôi nên cô sẽ vẫn để chúng trong cái vali khỏi lấy ra mà để vậy cho tiện và sẽ không làm ảnh hưởng đến không gian riêng tư này của anh ấy.
Tuấn Khải thấy cô vợ hờ này cứ đứng yên không trả lời trả vốn gì nên anh nghĩ có lẽ cô ta chê số tiền anh nói sau khi li hôn anh đưa còn ít nên nói thêm:
- Thôi được rồi, dù gì thì cô và gia đình cô cũng sẵn nghèo hèn rồi mà tôi nói đưa cô ba trăm triệu có vẻ cô không vui nên tôi tăng lên sẽ đưa cho cô năm trăm triệu bằng với số tiền mà mẹ tôi đã đưa cho ba mẹ cô . Cứ như vậy đi, tôi sẽ không làm hợp đồng bắt cô kí vì vài ba cái giấy tờ ấy chỉ là hình thức thôi nhưng cô cũng phải biết điều hãy nhớ giữ chữ tín chỉ cần mẹ tôi khỏi bệnh thì hai chúng ta lập tức li hôn để tôi được tự do.
Chồng cô nói xong một lèo thì đi vào phòng tắm để lại cô dâu nhỏ đứng trong màn đêm ôm cái đầu đau nhức, Nhã Uyên càng nghĩ càng thấy số phận mình thật hẩm hiu vì chẳng có một cô dâu nào trong đêm tân hôn lại bị chính chồng mình hất ngã lăn xuống đất tận hai lần. Đã vậy chồng cô còn nói rõ ràng cuộc hôn nhân này giữa anh và cô chỉ là một cuộc giao dịch bằng tiền mà thôi nhưng cô vẫn còn may vì anh ta nói rõ hai người sẽ không vượt quá giới hạn giống như các cặp vợ chồng khác.
Lúc này bụng của Nhã Uyên kêu: " rộp... rộp.... rộp..." đánh vỡ sự im lặng trong màn đêm như để thông báo cho chủ nhân biết là đã một ngày và gần một đêm cô chưa ăn gì đâu? Nhưng cô nào dám lúc hai, ba giờ đêm xuống phòng bếp kiếm gì ăn. Với lại bây giờ cô chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một lát mà chồng mới cưới của cô không cho cô nằm trên giường cũng chẳng phải trên sô pha nên cô quyết định sẽ nằm tạm góc phòng để cơ thể mệt mỏi này được nghỉ ngơi.
Vì khi nãy chồng cô đã ra lệnh không được chạm vào bất cứ đồ vật gì nên cô không thể lấy chăn gây gối gì để nằm cũng may khi gấp đồ về nhà chồng mẹ có đưa cho cô một cái áo len do chính tay mẹ đan nên cô lấy áo len đắp lên người mệt mỏi cùng tủi nhục nhắn mắt vào nghỉ ngơi.
Khi còn ở nhà Nhã Uyên vẫn thường hay dậy sớm để nấu cơm cho ba mẹ ăn để còn đi làm nên khi trời còn tờ mờ sáng thì cô đã tỉnh ngủ, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi xuống dưới nhà thì cô thấy trong phòng bếp có ánh điện nên tò mò đi vào nhìn thấy có một bác trung niên đang nấu ăn nên cô nói:
- Dạ bác ơi! Bác để cháu làm phụ được không ạ.
Lúc này bác gái liền nói:
- Ấy! Cô chủ sao không ngủ thêm trời còn tối mà. Mấy việc nấu nướng này đã có người làm như bác lo rồi. Thôi cháu cứ về phòng mình đi cô dâu mới mà.
Nhã Uyên nghe ba chữ cô dâu mới mà thở dài một tiếng chán nản nhưng bác giúp việc nhất định không cho cô động tay vào bất cứ việc gì trong bếp nên cô mang bộ ấm trà trong phòng khách xuống rửa rồi cẩn thận pha một ấm trà thơm. Sau đó cô còn lau chùi nhà cửa sạch sẽ thì cũng đến gần bảy giờ cô trở lại phòng bếp phụ bác giúp việc đưa bữa sáng sắp lên bàn ăn chờ mọi người.
Đúng là nhà chồng cô giàu có có khác nguyên bát đũa mà bác giúp việc nói cô bày ra bàn cũng là những tác phẩm nghệ thuật cần Nhã Uyên phải đặt nhẹ nhàng, khéo léo.
Vậy mà giờ đây chỉ vì món nợ ân tình khi mẹ chồng đưa tay cứu giúp gia đình cô lúc khó khăn mà cô đã phải hi sinh cả một đời con gái và Nhã Uyên không có bất kì quyền lựa chọn nào trong cuộc hôn nhân này. Làm sao cô có thể trở thành người con bất hiếu không thay cha mẹ trả nợ được kia chứ, thôi thì ông chồng trên danh nghĩa này cũng là một người đàn ông thẳng thắn khi nói ra yêu cầu hai người sẽ đóng kịch trước mặt mọi người còn về phòng thì thân ai lấy lo, nước sông không phạm nước giếng thì cô sẽ làm theo lời anh ta nói.
Nhã Uyên chỉ còn thắc mắc là tại sao anh ta lại quý tất cả mọi thứ trong phòng ngủ không muốn cô động chạm vào bất cứ thứ gì? Cũng may một cô dâu nghèo như cô về nhà chồng cũng chỉ có vỏn vẹn vài ba bộ quần áo mà thôi nên cô sẽ vẫn để chúng trong cái vali khỏi lấy ra mà để vậy cho tiện và sẽ không làm ảnh hưởng đến không gian riêng tư này của anh ấy.
Tuấn Khải thấy cô vợ hờ này cứ đứng yên không trả lời trả vốn gì nên anh nghĩ có lẽ cô ta chê số tiền anh nói sau khi li hôn anh đưa còn ít nên nói thêm:
- Thôi được rồi, dù gì thì cô và gia đình cô cũng sẵn nghèo hèn rồi mà tôi nói đưa cô ba trăm triệu có vẻ cô không vui nên tôi tăng lên sẽ đưa cho cô năm trăm triệu bằng với số tiền mà mẹ tôi đã đưa cho ba mẹ cô . Cứ như vậy đi, tôi sẽ không làm hợp đồng bắt cô kí vì vài ba cái giấy tờ ấy chỉ là hình thức thôi nhưng cô cũng phải biết điều hãy nhớ giữ chữ tín chỉ cần mẹ tôi khỏi bệnh thì hai chúng ta lập tức li hôn để tôi được tự do.
Chồng cô nói xong một lèo thì đi vào phòng tắm để lại cô dâu nhỏ đứng trong màn đêm ôm cái đầu đau nhức, Nhã Uyên càng nghĩ càng thấy số phận mình thật hẩm hiu vì chẳng có một cô dâu nào trong đêm tân hôn lại bị chính chồng mình hất ngã lăn xuống đất tận hai lần. Đã vậy chồng cô còn nói rõ ràng cuộc hôn nhân này giữa anh và cô chỉ là một cuộc giao dịch bằng tiền mà thôi nhưng cô vẫn còn may vì anh ta nói rõ hai người sẽ không vượt quá giới hạn giống như các cặp vợ chồng khác.
Lúc này bụng của Nhã Uyên kêu: " rộp... rộp.... rộp..." đánh vỡ sự im lặng trong màn đêm như để thông báo cho chủ nhân biết là đã một ngày và gần một đêm cô chưa ăn gì đâu? Nhưng cô nào dám lúc hai, ba giờ đêm xuống phòng bếp kiếm gì ăn. Với lại bây giờ cô chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một lát mà chồng mới cưới của cô không cho cô nằm trên giường cũng chẳng phải trên sô pha nên cô quyết định sẽ nằm tạm góc phòng để cơ thể mệt mỏi này được nghỉ ngơi.
Vì khi nãy chồng cô đã ra lệnh không được chạm vào bất cứ đồ vật gì nên cô không thể lấy chăn gây gối gì để nằm cũng may khi gấp đồ về nhà chồng mẹ có đưa cho cô một cái áo len do chính tay mẹ đan nên cô lấy áo len đắp lên người mệt mỏi cùng tủi nhục nhắn mắt vào nghỉ ngơi.
Khi còn ở nhà Nhã Uyên vẫn thường hay dậy sớm để nấu cơm cho ba mẹ ăn để còn đi làm nên khi trời còn tờ mờ sáng thì cô đã tỉnh ngủ, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi xuống dưới nhà thì cô thấy trong phòng bếp có ánh điện nên tò mò đi vào nhìn thấy có một bác trung niên đang nấu ăn nên cô nói:
- Dạ bác ơi! Bác để cháu làm phụ được không ạ.
Lúc này bác gái liền nói:
- Ấy! Cô chủ sao không ngủ thêm trời còn tối mà. Mấy việc nấu nướng này đã có người làm như bác lo rồi. Thôi cháu cứ về phòng mình đi cô dâu mới mà.
Nhã Uyên nghe ba chữ cô dâu mới mà thở dài một tiếng chán nản nhưng bác giúp việc nhất định không cho cô động tay vào bất cứ việc gì trong bếp nên cô mang bộ ấm trà trong phòng khách xuống rửa rồi cẩn thận pha một ấm trà thơm. Sau đó cô còn lau chùi nhà cửa sạch sẽ thì cũng đến gần bảy giờ cô trở lại phòng bếp phụ bác giúp việc đưa bữa sáng sắp lên bàn ăn chờ mọi người.
Đúng là nhà chồng cô giàu có có khác nguyên bát đũa mà bác giúp việc nói cô bày ra bàn cũng là những tác phẩm nghệ thuật cần Nhã Uyên phải đặt nhẹ nhàng, khéo léo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.