Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi
Chương 59
Mẹ Bỉm
16/05/2022
Những ngày nghỉ tết ở quê nhanh chóng qua đi và hôm nay Nhã Uyên cùng Tuấn Khải chào tạm biệt ba mẹ cùng các em để trở về nhà! , cuộc vui nào rồi cũng phải tan huống chi một người con gái đã đi lấy chồng xa như cô thì sao có thể không trở về nhà chồng. Sau khi chào ba mẹ và dặn dò các em ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ thì Nhã Uyên không dám đứng lâu hơn mà lên xe ngồi để mọi người không nhìn thấy những giọt nước mắt không muốn rời xa.
Tuấn Khải cũng đã nhận ra cô vợ nhỏ của mình từ lúc lên xe không hoạt bát nói chuyện như mọi khi nên nhìn qua thì thấy cả người Nhã Uyên chán nản ngồi ườn ra ghế, anh dỗ dành nói:
- Em đừng buồn để đến đợt nghỉ lễ ba mươi tháng tư mùng một tháng năm anh sẽ đưa em về thăm ba mẹ và các em.
Nhã Uyên nghe ra trong lời nói của anh có ý quan tâm mình nên cảm động gật gật đầu giọng hơi nghẹn nói:
- Cám ơn anh.....à mà tối qua mẹ có khen anh là một con rể tuyệt vời đấy nhưng em lại nói đấy là mẹ chưa nhìn thấy những lúc anh ấy biến thái đâu.
Tuấn Khải rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của Nhã Uyên rồi đưa lên miệng mình hôn thật mạnh rồi nói:
- Anh chỉ biến thái với một mình em thôi với lại em cũng thích còn gì?.
Nhã Uyên liếc mắt nhìn anh nhưng tay cô không rút lại mà để cho anh nắm rồi nói:
- Em không thích mà là bị anh dụ đấy chứ với lại anh không thấy dạo này em xuống kí hay sao? Tại anh cả đấy đêm hôm không để cho em ngủ mà cứ hành em thôi, anh nhìn mắt em bị thâm quầng vì thiếu ngủ đấy.
Tuấn Khải lại đưa tay cô lên hôn thêm một lần nữa rồi nói tiếp:
- Ai bảo vợ của anh vừa ngọt ngào vừa đáng yêu như vậy thì sao anh lại không mê cho được nên em cứ chuẩn bị tinh thần đi lát về tới nhà là phải trả bài cho anh luôn đấy.
- Thôi anh lo lái xe đi, ai mà nghĩ một tổng giám đốc cao ngạo như anh mà lúc nào cũng có suy nghĩ đen tối như vậy kia chứ? Em thấy hơi mệt nên chợp mắt một lúc khi nào về đến nhà thì anh gọi em dậy nha.
Tuấn Khải cưng chiều nói:
- Ừ! Em cứ ngủ đi.
Trên suốt đoạn đường dài lái xe đúng ra chỉ hơn năm giờ đồng hồ nhưng vì anh lái cẩn thận để cho Nhã Uyên ngủ nên phải đến chiều muộn cả hai mới về tới nhà nhưng cô vẫn chưa tỉnh nên Tuấn Khải bế cô vào nhà. Thật ra khi anh bế Nhã Uyên thì cô đã tỉnh rồi nhưng cô lại tham lam vòng tay rắn chắc cùng hơi ấm cơ thể của anh nên giả vờ mình vẫn ngủ.
Khi anh đặt cô nhẹ nhàng lên giường và đang muốn rời đi thì Nhã Uyên nắm lấy tay của anh giọng nũng nịu nói:
- Anh đừng đi.....
Tuấn Khải biết khi nãy cô đã tỉnh nhưng để yên xem cô sẽ làm gì nên nói:
- Em không ngủ nữa sao con sâu lười?
Nhã Uyên cười hì hì nói:
- Con sâu lười này muốn được anh ôm cơ.
- Được....để anh ôm em.
Tuấn Khải lên giường nằm nghĩ ngợi một lúc rồi ôm Nhã Uyên chặt hơn cất giọng dò hỏi nói:
- Nhã Uyên này, nếu như sau này hai chúng ta kết thúc hợp đồng thì em sẽ tính đi đâu?.
Nhã Uyên nằm im nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Em sẽ về nhà với ba mẹ và các em thôi chứ ở đây em có quen biết ai ngoài ba mẹ và anh đâu. Nhưng về nhà em cũng lo lắm vì thế nào hàng xóm cũng dị nghị nói ra nói vào vì con gái đã đi lấy chồng mà bị trả về nơi sản xuất thì chắc phải có tội gì mới ra nông nỗi ấy.
Tuấn Khải thở hắt ra mà trong lòng anh cũng đã rối như tơ vò vì chính anh cũng không biết bản thân mình muốn gì? Rõ ràng là anh rất yêu thích cơ thể này của cô nhưng anh về mặt tình yêu nam nữ thì anh lại không dám giao trái tim của mình ra cho bất kì người con gái nào nữa, anh suy tư một lúc rồi nói:
- Em có yêu anh không?
Trái tim của Nhã Uyên đập rộn ràng rất muốn nói cô đã yêu anh rồi nhưng nếu như bây giờ cô nói ra thì cô biết chẳng thể nào có được tình yêu của anh mà quan hệ của anh với cô hiện tại cũng khá ổn, hai người ban ngày ai có công việc của người ấy và đêm xuống thì lại lao vào những cuộc giao hoan không ngừng nghỉ. Thôi thì cô sẽ làm con rùa rụt đầu mag tự dối lòng mình nói:
- Chẳng phải trong hợp đồng anh có ra điều kiện là em không được yêu anh còn gì nên em cũng phải tuân theo hợp đồng chứ anh, vậy còn anh thì sao? Anh có yêu thích em không?
Nhã Uyên không dám hỏi anh có yêu cô không mà phải thêm một chữ:" Thích " để lái đi và cô đã thành công đá quả bóng về chân anh Tuấn Khải để hỏi ngược lại anh khiến anh hơi bối rối không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào để cô không bị tự ái. Vì giữa anh và cô bây giờ đã hình thành một thứ tình cảm gì đó mà chính bản thân anh cũng đang mơ hồ không dám thừa nhận.
Tuấn Khải cũng đã nhận ra cô vợ nhỏ của mình từ lúc lên xe không hoạt bát nói chuyện như mọi khi nên nhìn qua thì thấy cả người Nhã Uyên chán nản ngồi ườn ra ghế, anh dỗ dành nói:
- Em đừng buồn để đến đợt nghỉ lễ ba mươi tháng tư mùng một tháng năm anh sẽ đưa em về thăm ba mẹ và các em.
Nhã Uyên nghe ra trong lời nói của anh có ý quan tâm mình nên cảm động gật gật đầu giọng hơi nghẹn nói:
- Cám ơn anh.....à mà tối qua mẹ có khen anh là một con rể tuyệt vời đấy nhưng em lại nói đấy là mẹ chưa nhìn thấy những lúc anh ấy biến thái đâu.
Tuấn Khải rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của Nhã Uyên rồi đưa lên miệng mình hôn thật mạnh rồi nói:
- Anh chỉ biến thái với một mình em thôi với lại em cũng thích còn gì?.
Nhã Uyên liếc mắt nhìn anh nhưng tay cô không rút lại mà để cho anh nắm rồi nói:
- Em không thích mà là bị anh dụ đấy chứ với lại anh không thấy dạo này em xuống kí hay sao? Tại anh cả đấy đêm hôm không để cho em ngủ mà cứ hành em thôi, anh nhìn mắt em bị thâm quầng vì thiếu ngủ đấy.
Tuấn Khải lại đưa tay cô lên hôn thêm một lần nữa rồi nói tiếp:
- Ai bảo vợ của anh vừa ngọt ngào vừa đáng yêu như vậy thì sao anh lại không mê cho được nên em cứ chuẩn bị tinh thần đi lát về tới nhà là phải trả bài cho anh luôn đấy.
- Thôi anh lo lái xe đi, ai mà nghĩ một tổng giám đốc cao ngạo như anh mà lúc nào cũng có suy nghĩ đen tối như vậy kia chứ? Em thấy hơi mệt nên chợp mắt một lúc khi nào về đến nhà thì anh gọi em dậy nha.
Tuấn Khải cưng chiều nói:
- Ừ! Em cứ ngủ đi.
Trên suốt đoạn đường dài lái xe đúng ra chỉ hơn năm giờ đồng hồ nhưng vì anh lái cẩn thận để cho Nhã Uyên ngủ nên phải đến chiều muộn cả hai mới về tới nhà nhưng cô vẫn chưa tỉnh nên Tuấn Khải bế cô vào nhà. Thật ra khi anh bế Nhã Uyên thì cô đã tỉnh rồi nhưng cô lại tham lam vòng tay rắn chắc cùng hơi ấm cơ thể của anh nên giả vờ mình vẫn ngủ.
Khi anh đặt cô nhẹ nhàng lên giường và đang muốn rời đi thì Nhã Uyên nắm lấy tay của anh giọng nũng nịu nói:
- Anh đừng đi.....
Tuấn Khải biết khi nãy cô đã tỉnh nhưng để yên xem cô sẽ làm gì nên nói:
- Em không ngủ nữa sao con sâu lười?
Nhã Uyên cười hì hì nói:
- Con sâu lười này muốn được anh ôm cơ.
- Được....để anh ôm em.
Tuấn Khải lên giường nằm nghĩ ngợi một lúc rồi ôm Nhã Uyên chặt hơn cất giọng dò hỏi nói:
- Nhã Uyên này, nếu như sau này hai chúng ta kết thúc hợp đồng thì em sẽ tính đi đâu?.
Nhã Uyên nằm im nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Em sẽ về nhà với ba mẹ và các em thôi chứ ở đây em có quen biết ai ngoài ba mẹ và anh đâu. Nhưng về nhà em cũng lo lắm vì thế nào hàng xóm cũng dị nghị nói ra nói vào vì con gái đã đi lấy chồng mà bị trả về nơi sản xuất thì chắc phải có tội gì mới ra nông nỗi ấy.
Tuấn Khải thở hắt ra mà trong lòng anh cũng đã rối như tơ vò vì chính anh cũng không biết bản thân mình muốn gì? Rõ ràng là anh rất yêu thích cơ thể này của cô nhưng anh về mặt tình yêu nam nữ thì anh lại không dám giao trái tim của mình ra cho bất kì người con gái nào nữa, anh suy tư một lúc rồi nói:
- Em có yêu anh không?
Trái tim của Nhã Uyên đập rộn ràng rất muốn nói cô đã yêu anh rồi nhưng nếu như bây giờ cô nói ra thì cô biết chẳng thể nào có được tình yêu của anh mà quan hệ của anh với cô hiện tại cũng khá ổn, hai người ban ngày ai có công việc của người ấy và đêm xuống thì lại lao vào những cuộc giao hoan không ngừng nghỉ. Thôi thì cô sẽ làm con rùa rụt đầu mag tự dối lòng mình nói:
- Chẳng phải trong hợp đồng anh có ra điều kiện là em không được yêu anh còn gì nên em cũng phải tuân theo hợp đồng chứ anh, vậy còn anh thì sao? Anh có yêu thích em không?
Nhã Uyên không dám hỏi anh có yêu cô không mà phải thêm một chữ:" Thích " để lái đi và cô đã thành công đá quả bóng về chân anh Tuấn Khải để hỏi ngược lại anh khiến anh hơi bối rối không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào để cô không bị tự ái. Vì giữa anh và cô bây giờ đã hình thành một thứ tình cảm gì đó mà chính bản thân anh cũng đang mơ hồ không dám thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.