Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi
Chương 87
Mẹ Bỉm
08/12/2022
Nhã Uyên trong lòng nóng như lửa đốt vì lo lắng cho anh Tuấn Khải nhưng cô
vẫn còn rất giận anh nên kiên quyết sẽ không ra ngoài với lại cô đang
mang thai phải nghĩ đến sự an toàn của hai con chứ anh đã lớn như vậy
rồi sẽ tự khắc biết tránh mưa thôi .
Trong làn mưa và ánh sáng nhập nhoè Nhã Uyên nhìn thấy anh Tuấn Khải đang gồng mình để chống đỡ những hạt mưa và xả những trận gió thổi mạnh ,môi anh cũng run rẩy chứng tỏ anh đang phải cố gắng hết sức của mình để tỏ thành ý muốn gặp cô .Nhã Uyên đứng nhìn anh một lúc thì đi vào lay lay người của Linh Đan rồi nói :
- Linh Đan này , chị có thể nhờ em một việc không ?
Linh Đan đang lướt điện thoại nói :
- Chị khó chịu ở đâu sao ? Chị cần gì nói em lấy cho .
- Ừm ....em có thể đưa dù ra cho ......
Linh Đan nghe thấy chị Nhã Uyên ấp úng nói thì liền hiểu ý trêu ghẹo nói :
- À có người đang xót chồng kìa .... nhưng nếu em đưa dù ra thì sẽ phải nói như thế nào với anh ấy ?
Chính bản thân Nhã Uyên cũng không hiểu tại sao mình lại yếu lòng khi nhìn thấy anh đứng trong mưa to gió lớn như vậy nên nói :
- Em cứ nói anh ta về đi có gì ngày mai đến chị sẽ nói chuyện trực tiếp để giải quyết chuyện ly hôn .
Khi Linh Đan mang đi ra đưa dù cho anh Tuấn Khải thì mưa vẫn còn to nhưng cô cố gắng truyền đạt ý của chị Nhã Uyên rồi nhanh chóng trở vào trong nhà , còn Tuấn Khải khi nghe cô gái này nói đến hai từ : " Ly hôn " thì sốt ruột vội bước lên trước cô gái đi vào trong nhà . Nhã Uyên đang đứng nép ở cửa để nhìn xem anh có chịu rời đi không thì thấy Tuấn Khải đi vào thì bối rối nhưng vẫn cố bình thản nói :
- Anh hãy về đi , đêm hôm chị em chúng tôi cần nghỉ ngơi ...
Tuấn Khải trưng bản mặt méo mó nước mưa chảy đầy ra chỗ anh đang đứng nhìn anh đúng dáng vẻ chật vật mà anh chưa bao giờ để bản thân phải rơi vào tình trạng như này nên bất đắc dĩ nói :
- Em có thể cho anh ở nhờ ở đây được không tại ...tại anh lái xe đi tìm em đến đây chưa kịp thuê khách sạn ấy mà em cũng nói là đêm muộn rồi nên ....
Bầu không khí im lặng đến nỗi Nhã Uyên có thể nghe thấy tiếng thở gấp của anh khi nói ra những lời này bị phá vỡ bởi Linh Đan :
- Chị Nhã Uyên ơi ! Mẹ em vừa gọi điện thoại nói em về bên nhà có chút việc ....em về nha.
Linh Đan nói xong vội cầm dù chạy tọt ra khỏi nhà còn nói vọng vào :
- Anh nhớ khoá cửa lại nha , mưa to quá .
Tuấn Khải được Linh Đan tạo cơ hội thì vui như nhặt được vàng vội nhanh chân đi vào khoá cửa lại nhưng khi anh quay lại thì Nhã Uyên mặt nhăn nhó nói :
- Tôi đã cho anh ở lại đâu mà anh lại vào hả ...anh đừng có ở đó mà tưởng bở nhá .
Nhã Uyên còn chưa nói xong thì Tuấn Khải hắt xì hơi liên tục bốn, năm cái nên cô cũng không nói gì thêm nữa mà nhìn anh ướt như chuột lột cũng mủi lòng đi vào phòng tắm lấy cái khăn bông đưa cho anh nói :
- Khăn này không sạch sẽ , thơm tho giống loại anh hay dùng nên thích thì lau không thì thôi .
Tuấn Khải được Nhã Uyên đưa cho cái khăn miệng bất giác mỉm cười giống như chó con được chủ đưa cho khúc xương vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi nịnh bợ nói :
- Khăn của em là thơm nhất mà ...
- Tôi không có cái gì nhất đâu ,trời đỡ mưa rồi anh mau ra ngoài kiếm khách sạn nào mà tắm rửa thay đồ .
Tuấn Khải nghe thấy Nhã Uyên đuổi khéo chưa kịp lên tiếng thì bụng anh kêu :" Rộp ... rộp .... rộp ..." rất kịp lúc nên anh kể nể nói :
- Bây giờ cũng đã hơn mười giờ rồi chắc khách sạn cũng đã đóng hết cửa với lại khi biết được chỗ em ở anh mừng quá lái suốt ba , bốn tiếng đồng hồ không dám nghỉ ngơi gì để đến chỗ của em . Đến nơi thì em đi vắng mà anh lại lo không biết em về lúc nào nên chỉ đành để bụng đói đứng đợi em đến giờ này luôn ấy mà em cũng biết anh bị đau bao tử mà đúng không ? Cho nên bây giờ không có gì cho vào bụng thì .....
Nhã Uyên nhìn người đàn ông cao to cả người ướt nhẹp đứng kể nể thì cũng không đành lòng đuổi anh đi trong lúc đêm hôm mưa gió như thế này nên lạnh lùng nói :
- Chỗ tôi không có sơn hào hải vị gì chỉ có mì gói thôi đang trong bếp ấy anh tự pha mà ăn còn quần áo thì chỉ có của tôi nên không đưa cho anh thay tạm được .
Tuấn Khải nghe Nhã Uyên cho mình ở lại thì chỉ muốn nhảy cẫng lên nhưng anh phải kiềm chế lại nói :
- Anh ...anh có quần áo ở ngoài xe chỉ cần em không đuổi anh đi là được , em vào phòng nghỉ ngơi trước lát anh vào .
Nhã Uyên đưa mắt lên trừng anh nói :
- Anh bị hâm à , tôi chỉ cho anh ăn mì với thay đồ khô thôi còn ở lại thì ra ghế kia mà ngủ nhá .Tôi cấm anh không được đến gần tôi hừ ...bây giờ là anh đang phải nhờ vả tôi đấy đừng ở đó mà nói nhăng nói cuội .
Trong làn mưa và ánh sáng nhập nhoè Nhã Uyên nhìn thấy anh Tuấn Khải đang gồng mình để chống đỡ những hạt mưa và xả những trận gió thổi mạnh ,môi anh cũng run rẩy chứng tỏ anh đang phải cố gắng hết sức của mình để tỏ thành ý muốn gặp cô .Nhã Uyên đứng nhìn anh một lúc thì đi vào lay lay người của Linh Đan rồi nói :
- Linh Đan này , chị có thể nhờ em một việc không ?
Linh Đan đang lướt điện thoại nói :
- Chị khó chịu ở đâu sao ? Chị cần gì nói em lấy cho .
- Ừm ....em có thể đưa dù ra cho ......
Linh Đan nghe thấy chị Nhã Uyên ấp úng nói thì liền hiểu ý trêu ghẹo nói :
- À có người đang xót chồng kìa .... nhưng nếu em đưa dù ra thì sẽ phải nói như thế nào với anh ấy ?
Chính bản thân Nhã Uyên cũng không hiểu tại sao mình lại yếu lòng khi nhìn thấy anh đứng trong mưa to gió lớn như vậy nên nói :
- Em cứ nói anh ta về đi có gì ngày mai đến chị sẽ nói chuyện trực tiếp để giải quyết chuyện ly hôn .
Khi Linh Đan mang đi ra đưa dù cho anh Tuấn Khải thì mưa vẫn còn to nhưng cô cố gắng truyền đạt ý của chị Nhã Uyên rồi nhanh chóng trở vào trong nhà , còn Tuấn Khải khi nghe cô gái này nói đến hai từ : " Ly hôn " thì sốt ruột vội bước lên trước cô gái đi vào trong nhà . Nhã Uyên đang đứng nép ở cửa để nhìn xem anh có chịu rời đi không thì thấy Tuấn Khải đi vào thì bối rối nhưng vẫn cố bình thản nói :
- Anh hãy về đi , đêm hôm chị em chúng tôi cần nghỉ ngơi ...
Tuấn Khải trưng bản mặt méo mó nước mưa chảy đầy ra chỗ anh đang đứng nhìn anh đúng dáng vẻ chật vật mà anh chưa bao giờ để bản thân phải rơi vào tình trạng như này nên bất đắc dĩ nói :
- Em có thể cho anh ở nhờ ở đây được không tại ...tại anh lái xe đi tìm em đến đây chưa kịp thuê khách sạn ấy mà em cũng nói là đêm muộn rồi nên ....
Bầu không khí im lặng đến nỗi Nhã Uyên có thể nghe thấy tiếng thở gấp của anh khi nói ra những lời này bị phá vỡ bởi Linh Đan :
- Chị Nhã Uyên ơi ! Mẹ em vừa gọi điện thoại nói em về bên nhà có chút việc ....em về nha.
Linh Đan nói xong vội cầm dù chạy tọt ra khỏi nhà còn nói vọng vào :
- Anh nhớ khoá cửa lại nha , mưa to quá .
Tuấn Khải được Linh Đan tạo cơ hội thì vui như nhặt được vàng vội nhanh chân đi vào khoá cửa lại nhưng khi anh quay lại thì Nhã Uyên mặt nhăn nhó nói :
- Tôi đã cho anh ở lại đâu mà anh lại vào hả ...anh đừng có ở đó mà tưởng bở nhá .
Nhã Uyên còn chưa nói xong thì Tuấn Khải hắt xì hơi liên tục bốn, năm cái nên cô cũng không nói gì thêm nữa mà nhìn anh ướt như chuột lột cũng mủi lòng đi vào phòng tắm lấy cái khăn bông đưa cho anh nói :
- Khăn này không sạch sẽ , thơm tho giống loại anh hay dùng nên thích thì lau không thì thôi .
Tuấn Khải được Nhã Uyên đưa cho cái khăn miệng bất giác mỉm cười giống như chó con được chủ đưa cho khúc xương vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi nịnh bợ nói :
- Khăn của em là thơm nhất mà ...
- Tôi không có cái gì nhất đâu ,trời đỡ mưa rồi anh mau ra ngoài kiếm khách sạn nào mà tắm rửa thay đồ .
Tuấn Khải nghe thấy Nhã Uyên đuổi khéo chưa kịp lên tiếng thì bụng anh kêu :" Rộp ... rộp .... rộp ..." rất kịp lúc nên anh kể nể nói :
- Bây giờ cũng đã hơn mười giờ rồi chắc khách sạn cũng đã đóng hết cửa với lại khi biết được chỗ em ở anh mừng quá lái suốt ba , bốn tiếng đồng hồ không dám nghỉ ngơi gì để đến chỗ của em . Đến nơi thì em đi vắng mà anh lại lo không biết em về lúc nào nên chỉ đành để bụng đói đứng đợi em đến giờ này luôn ấy mà em cũng biết anh bị đau bao tử mà đúng không ? Cho nên bây giờ không có gì cho vào bụng thì .....
Nhã Uyên nhìn người đàn ông cao to cả người ướt nhẹp đứng kể nể thì cũng không đành lòng đuổi anh đi trong lúc đêm hôm mưa gió như thế này nên lạnh lùng nói :
- Chỗ tôi không có sơn hào hải vị gì chỉ có mì gói thôi đang trong bếp ấy anh tự pha mà ăn còn quần áo thì chỉ có của tôi nên không đưa cho anh thay tạm được .
Tuấn Khải nghe Nhã Uyên cho mình ở lại thì chỉ muốn nhảy cẫng lên nhưng anh phải kiềm chế lại nói :
- Anh ...anh có quần áo ở ngoài xe chỉ cần em không đuổi anh đi là được , em vào phòng nghỉ ngơi trước lát anh vào .
Nhã Uyên đưa mắt lên trừng anh nói :
- Anh bị hâm à , tôi chỉ cho anh ăn mì với thay đồ khô thôi còn ở lại thì ra ghế kia mà ngủ nhá .Tôi cấm anh không được đến gần tôi hừ ...bây giờ là anh đang phải nhờ vả tôi đấy đừng ở đó mà nói nhăng nói cuội .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.