Chương 4: Bày tỏ tình cảm nồng nàn
Thẩm Du
03/10/2019
Chẳng qua anh chỉ ôm cô, con ngươi thâm thúy lặng lẽ rơi trên mặt cô, cũng không biết anh đang nhìn gì.
Hít sâu một hơi, Hứa Y Nhiên lần nữa đẩy anh ra, nhưng vẫn giống như trước, không có cách nào thành công.
Xoay đầu, muốn tìm bóng dáng của Nghiêm Húc, nhưng phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có hai người họ, Nghiêm Húc sớm đã không thấy đâu.
Nghiêm Húc không ở đó, cô đành phải tự lực cánh sinh, “Nghiêm… thiếu.”
Nhất thời không biết nên gọi chồng trước của mình như thế nào, Hứa Y Nhiên buộc lòng phải gọi theo cách trước khi chưa lấy anh, dùng xưng hô cũ.
Mà câu 'Nghiêm thiếu', thực ra cô cũng chỉ gọi có một ngày.
Không sai, hai người họ quen biết nhau chỉ một ngày liền kết hôn, đến bây giờ cô nhớ tới nguyên nhân hai người kết hôn, mà vẫn thấy cực kỳ khó tin.
Ngừng!
Cự tuyệt bản thân mình nhớ lại, Hứa Y Nhiên hoàn hồn nhìn người đàn ông trước mắt, lại bị ánh mắt của anh làm hoảng sợ.
"Nghiêm thiếu?"
Nghiêm Thiếu Hành nhếch miệng, khóe môi xóa sạch ý cười, nhưng ánh mắt lại xuất hiện tia nguy hiểm, “Vợ, em gọi anh là gì?”
“… Nghiêm thiếu, chúng ta ly hôn rồi, tôi có thể lấy giấy ly hôn cho anh xem.”
Nếu anh có thể thả cô ra để cô lấy giấy ly hôn, vậy cô phải cảm ơn trời đất.
Nhưng cơ thể cô vừa nhúc nhích, Nghiêm Thiếu Hành liền kéo người về, ôm cô cười, “Được được được, anh tin em.”
Hoàn toàn hết cách, giọng điệu vừa dung túng vừa cưng chiều.
“Nhưng chúng ta thực sự…”
“Suỵt…” Ngón tay thon dài đặt lên môi cô, còn không yên phận vuốt ve cánh môi, anh chống cằm trên trán cô, giọng nói khàn khàn âm trầm, “Nhiên Nhiên, nói đùa nữa, anh sẽ nổi giận đấy.”
Ai đùa với anh chứ!
Còn chưa phản bác, chợt nghe Nghiêm Thiếu Hành nói tiếp, “Anh yêu em lâu vậy, vất vả lắm mới cưới em về nhà, sao có thể cam lòng ly hôn với em?”
Đúng đó, vậy xin hỏi sau khi kết hôn mỗi ngày đều không thấy bóng dáng đâu, nghe cô nói muốn ly hôn, người này không hề chớp mắt đã ký tên là bị ma ám à?
Hứa Y Nhiên nghe xong im thinh thích, anh đâu phải chỉ lẫn lộn ký ức, cô thấy người đàn ông này thực sự… bị hỏng não rồi!
Đối phó với người có đầu óc lú lẫn, cứng rắn làm tới đương nhiên không thể, Hứa Y Nhiên bèn nở nụ cười cực kỳ thân thiết, vẻ mặt rất là dịu dàng nói với anh, “Anh đứng lên trước được không? Tôi có việc muốn nói với trợ lý Nghiêm.”
Thái độ mềm mỏng thế, cô suýt nói thêm câu 'Bạn nhỏ' trước những lời này.
Con ngươi đen láy thoáng qua ý cười, Nghiêm Thiếu Hành hôn trộm má cô, cuối cùng mới có lòng tốt buông cô ra.
Hít sâu một hơi, Hứa Y Nhiên lần nữa đẩy anh ra, nhưng vẫn giống như trước, không có cách nào thành công.
Xoay đầu, muốn tìm bóng dáng của Nghiêm Húc, nhưng phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có hai người họ, Nghiêm Húc sớm đã không thấy đâu.
Nghiêm Húc không ở đó, cô đành phải tự lực cánh sinh, “Nghiêm… thiếu.”
Nhất thời không biết nên gọi chồng trước của mình như thế nào, Hứa Y Nhiên buộc lòng phải gọi theo cách trước khi chưa lấy anh, dùng xưng hô cũ.
Mà câu 'Nghiêm thiếu', thực ra cô cũng chỉ gọi có một ngày.
Không sai, hai người họ quen biết nhau chỉ một ngày liền kết hôn, đến bây giờ cô nhớ tới nguyên nhân hai người kết hôn, mà vẫn thấy cực kỳ khó tin.
Ngừng!
Cự tuyệt bản thân mình nhớ lại, Hứa Y Nhiên hoàn hồn nhìn người đàn ông trước mắt, lại bị ánh mắt của anh làm hoảng sợ.
"Nghiêm thiếu?"
Nghiêm Thiếu Hành nhếch miệng, khóe môi xóa sạch ý cười, nhưng ánh mắt lại xuất hiện tia nguy hiểm, “Vợ, em gọi anh là gì?”
“… Nghiêm thiếu, chúng ta ly hôn rồi, tôi có thể lấy giấy ly hôn cho anh xem.”
Nếu anh có thể thả cô ra để cô lấy giấy ly hôn, vậy cô phải cảm ơn trời đất.
Nhưng cơ thể cô vừa nhúc nhích, Nghiêm Thiếu Hành liền kéo người về, ôm cô cười, “Được được được, anh tin em.”
Hoàn toàn hết cách, giọng điệu vừa dung túng vừa cưng chiều.
“Nhưng chúng ta thực sự…”
“Suỵt…” Ngón tay thon dài đặt lên môi cô, còn không yên phận vuốt ve cánh môi, anh chống cằm trên trán cô, giọng nói khàn khàn âm trầm, “Nhiên Nhiên, nói đùa nữa, anh sẽ nổi giận đấy.”
Ai đùa với anh chứ!
Còn chưa phản bác, chợt nghe Nghiêm Thiếu Hành nói tiếp, “Anh yêu em lâu vậy, vất vả lắm mới cưới em về nhà, sao có thể cam lòng ly hôn với em?”
Đúng đó, vậy xin hỏi sau khi kết hôn mỗi ngày đều không thấy bóng dáng đâu, nghe cô nói muốn ly hôn, người này không hề chớp mắt đã ký tên là bị ma ám à?
Hứa Y Nhiên nghe xong im thinh thích, anh đâu phải chỉ lẫn lộn ký ức, cô thấy người đàn ông này thực sự… bị hỏng não rồi!
Đối phó với người có đầu óc lú lẫn, cứng rắn làm tới đương nhiên không thể, Hứa Y Nhiên bèn nở nụ cười cực kỳ thân thiết, vẻ mặt rất là dịu dàng nói với anh, “Anh đứng lên trước được không? Tôi có việc muốn nói với trợ lý Nghiêm.”
Thái độ mềm mỏng thế, cô suýt nói thêm câu 'Bạn nhỏ' trước những lời này.
Con ngươi đen láy thoáng qua ý cười, Nghiêm Thiếu Hành hôn trộm má cô, cuối cùng mới có lòng tốt buông cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.