Chương 22: Dục vọng chiếm hữu tuyệt đối.
Thẩm Du
08/10/2019
Lại quay đầu nhìn anh, Hứa Y Nhiên chợt có chút nghi ngờ lời đồn đại bên ngoài.
Dù sao mánh khóe người đàn ông này rất phi thường, cho dù bị người ta chụp được đang ở cùng với cô gái nào, đương nhiên anh cũng có cách để báo chí không dám đăng ảnh lên.
Người đàn ông này, đến tột cùng là núi băng khi ra cửa, về nhà là người chồng hoàn mỹ, hay gã đàn ông đào hoa trong ngoài không giống nhau đây?
Do dự trong chốc lát, Hứa Y Nhiên bèn buông tha vấn đề này.
Vì những chuyện này không liên quan gì đến cô, hiện tại anh ta là chồng trước của cô!
Lái xe một mạch về nhà, Hứa Y Nhiên phải đi coi mắt vào tối nay, nên vừa vào cửa đã đặt hành lý ngay phòng ngủ lầu hai, rồi nhét nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, sau đó vội vàng làm một bàn bổ não cho anh.
Thật không ngờ chồng trước không đến phòng khách hưởng thụ nước trái cây gì đó, mà lại thay đồ, trở vào nhà bếp.
“… Anh muốn làm gì?” Hứa Y Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Nghiêm Thiếu Hành vén tay áo rất có hình có dáng, nghe vậy bèn nhướng đôi mày xinh đẹp, “Đương nhiên là giúp đỡ.”
“Giúp?” Anh muốn đốt nhà bếp à?
Người có gốc gác quá tốt, nhất là đàn ông có gốc gác quá tốt, Hứa Y Nhiên luôn luôn xem họ như quả bom hẹn giờ trong nhà bếp.
Đang chuẩn bị đẩy “vật nguy hiểm” to tướng này ra ngoài, Nghiêm Thiếu Hành tiện tay lật một nhánh cải thìa.
Động tác thông thạo, đúng là sánh ngang với thợ lật rau trong nhà hàng!
Hứa Y Nhiên nhìn anh không thể tưởng tượng nổi, “Anh biết làm cơm?”
Anh giống cậu ấm như vậy, không phải ngay cả muối đường cũng không phân biệt được sao?
“Anh không thích người ngoài tiến vào chiếm nhà bếp của anh.” Nghiêm đại tổng tài trả lời như lẽ hiển nhiên.
“Vì vậy anh toàn tự mình xuống bếp?”
Cô còn tưởng anh sẽ kêu người chuẩn bị đồ ăn mang tới, dù sao công ty anh có liên kết với nhà hàng năm sao mà, vốn có một phòng như vậy, rất tiện lợi.
Còn nữa… nếu không thích người ngoài bước vào chiếm địa bàn của anh, vậy anh có thể đuổi cô vợ trước này ra ngoài không?
Huống hồ chúng ta không thân cho lắm, tôi thực sự là người ngoài đến không còn ngoài hơn nữa đấy!
Haizz!
Trong lòng Hứa Y Nhiên không ngừng thở dài, người đàn ông cách cô không đến một bước chân đột nhiên thả nguyên liệu xuống, nghiêng người sang, “Do đó anh muốn phục vụ vợ anh.”
Trong lúc đó Hứa Y Nhiên bị cánh tay anh vòng qua cùng với bồn rửa, khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, mà con ngươi anh đen láy sáng rực, nhìn cô chằm chằm.
Rõ ràng nói ‘phục vụ’, nhưng giọng điệu này không phải là nói với cô vợ nhỏ, bá đạo ngạo nghễ thế, rõ ràng là xem vợ mình như bảo bối, nên chuyện liên quan đến vợ anh đều phải tự tay làm, đó là dục vọng chiếm hữu và cưng chiều tuyệt đối.
Dù sao mánh khóe người đàn ông này rất phi thường, cho dù bị người ta chụp được đang ở cùng với cô gái nào, đương nhiên anh cũng có cách để báo chí không dám đăng ảnh lên.
Người đàn ông này, đến tột cùng là núi băng khi ra cửa, về nhà là người chồng hoàn mỹ, hay gã đàn ông đào hoa trong ngoài không giống nhau đây?
Do dự trong chốc lát, Hứa Y Nhiên bèn buông tha vấn đề này.
Vì những chuyện này không liên quan gì đến cô, hiện tại anh ta là chồng trước của cô!
Lái xe một mạch về nhà, Hứa Y Nhiên phải đi coi mắt vào tối nay, nên vừa vào cửa đã đặt hành lý ngay phòng ngủ lầu hai, rồi nhét nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, sau đó vội vàng làm một bàn bổ não cho anh.
Thật không ngờ chồng trước không đến phòng khách hưởng thụ nước trái cây gì đó, mà lại thay đồ, trở vào nhà bếp.
“… Anh muốn làm gì?” Hứa Y Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Nghiêm Thiếu Hành vén tay áo rất có hình có dáng, nghe vậy bèn nhướng đôi mày xinh đẹp, “Đương nhiên là giúp đỡ.”
“Giúp?” Anh muốn đốt nhà bếp à?
Người có gốc gác quá tốt, nhất là đàn ông có gốc gác quá tốt, Hứa Y Nhiên luôn luôn xem họ như quả bom hẹn giờ trong nhà bếp.
Đang chuẩn bị đẩy “vật nguy hiểm” to tướng này ra ngoài, Nghiêm Thiếu Hành tiện tay lật một nhánh cải thìa.
Động tác thông thạo, đúng là sánh ngang với thợ lật rau trong nhà hàng!
Hứa Y Nhiên nhìn anh không thể tưởng tượng nổi, “Anh biết làm cơm?”
Anh giống cậu ấm như vậy, không phải ngay cả muối đường cũng không phân biệt được sao?
“Anh không thích người ngoài tiến vào chiếm nhà bếp của anh.” Nghiêm đại tổng tài trả lời như lẽ hiển nhiên.
“Vì vậy anh toàn tự mình xuống bếp?”
Cô còn tưởng anh sẽ kêu người chuẩn bị đồ ăn mang tới, dù sao công ty anh có liên kết với nhà hàng năm sao mà, vốn có một phòng như vậy, rất tiện lợi.
Còn nữa… nếu không thích người ngoài bước vào chiếm địa bàn của anh, vậy anh có thể đuổi cô vợ trước này ra ngoài không?
Huống hồ chúng ta không thân cho lắm, tôi thực sự là người ngoài đến không còn ngoài hơn nữa đấy!
Haizz!
Trong lòng Hứa Y Nhiên không ngừng thở dài, người đàn ông cách cô không đến một bước chân đột nhiên thả nguyên liệu xuống, nghiêng người sang, “Do đó anh muốn phục vụ vợ anh.”
Trong lúc đó Hứa Y Nhiên bị cánh tay anh vòng qua cùng với bồn rửa, khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, mà con ngươi anh đen láy sáng rực, nhìn cô chằm chằm.
Rõ ràng nói ‘phục vụ’, nhưng giọng điệu này không phải là nói với cô vợ nhỏ, bá đạo ngạo nghễ thế, rõ ràng là xem vợ mình như bảo bối, nên chuyện liên quan đến vợ anh đều phải tự tay làm, đó là dục vọng chiếm hữu và cưng chiều tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.