Chương 10
Luxuki
24/07/2023
Hiện tại tâm trạng Tần Lam rất tốt. Đến độ nàng có thể nhìn mọi cảnh vật xung quanh mình đều là màu hồng, màu của sức sống. Con tim bao năm đã chết của nàng nay lại được tham lam đập dồn dập đòi hỏi. Vì sao nàng như vậy ư? Vì Nhiếp Viễn đã gọi và hẹn gặp nàng.
- Mặc gì cho phù hợp nhỉ? - Nàng đứng cắn môi, hai tay chống nạnh suy nghĩ.
- Sữa của em. - Cẩn Ngôn cầm li sữa đi vào thấy nàng ngây ngốc thì mỉm cười đi lại.
- Đứng đấy giúp tôi một việc. - Nàng thấy cô liền nói.
Dựa người vào cửa tủ, Cẩn Ngôn thích thú nhìn vẻ mặt chăm chú lựa đồ của nàng. Một lúc sau nàng tìm được một chiếc váy trắng dài tới đầu gối thì cầm vào tolet. Cô có chút khó hiểu khi nàng kêu mình đứng đây nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi.
- Thấy sao?
Cẩn Ngôn mất khỏang năm giây để cố định thần lại trước vẻ đẹp của nàng.
- Ừm... Rất hợp với em...
- Thế thì tuyệt quá! Tôi tin vào con mắt thẩm mĩ của cô là anh Nhiếp Viễn sẽ thích nó.
Nghe xong cô dường như cảm thấy tim mình nghẹn đau lại. Hóa ra là nàng chỉ muốn nhờ cô thôi sao? Vậy mà cô lại cứ mơ mộng...
- Ohm... Có lẽ anh ấy sẽ thích, tôi nghĩ em nên mặc nó. -Cẩn Ngôn gượng cười để gương mặt dễ coi nhất có thể.
- Còn phải hỏi, thôi tôi đi đây.
Nàng vừa đi ra cũng là lúc Cẩn Ngôn trượt người từ cửa tủ ngồi bệt xuống đất. Cô ôm hai đầu gối gục mặt xuống, đôi vai run rẩy không ngừng, cô đã hiểu được đây chỉ là tạm thời, rất nhiều lần bản thân phải cố tập mạnh mẽ mà đến giờ này khi nghe nàng vui vẻ thỏai mái nhắc đến tên người đàn ông khác thì tim cô như bị ai đó bóp nghẹn.
_______________
Bước vào quán ăn sang trọng, không gian lãng mạn im ắng với tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của mọi người và tiếng va chạm chén đũa. Tần Lam đưa mắt kiếm lấy bóng hình mà nàng đã yêu thầm từ bấy lâu nay. Nhưng vẫn chưa thấy, cảm xúc trong lòng nàng nhen nhói một chút hụt hẫng nhưng nhanh chóng nàng kiếm chỗ ngồi để đợi.
Có thể là do nàng đẹp, hoặc so ra với ngày thường thì hôm nay trông nàng như một công chúa bước vào quán, vẻ đẹp lan toả khiến ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Nàng cố tình tạo hình tượng đẹp cũng chỉ cho người mà nàng thương là Nhiếp Viễn mà thôi.
- Xin lỗi do kẹt xe quá anh đến trễ. - Một giọng nam trầm ấm mang theo một chút ý vị thứ lỗi, mùi thơm đàn ông trên người lan tỏa làm nàng cảm thấy dễ chịu.
- Không sao, em đợi được. Anh ngồi đi. - Nàng nhìn anh cười tươi.
Nhiếp Viễn kéo ghế ngồi bên phía đối diện nàng, hôm nay anh mặc áo vest trắng nhã nhặn toát lên khi chất người đàn ông ấm áp vui tươi, điều này làm nàng rất thích ở anh.
- Đã lâu không gặp em xinh ra trông thấy, có điều mắt em hơi buồn. -Anh ngồi một lúc sau khi quan sát nàng rồi nói.
- Chắc là công việc em quá nhiều, còn anh vẫn tốt chứ? - Nàng cười e thẹn khi thấy anh cứ nhìn mình, tay theo bản năng đưa lên vén tóc ra phía sau.
- Haha em có thể đoán được đấy. - Anh cười cong đôi mắt rồi tinh nghịch hỏi.
Nàng cũng theo anh mà giả vờ tỏ vẻ bí hiểm, đôi mắt nheo lại, hai tay chống lên bàn đặt cằm lên.
- Uhm... Khó nói lắm, em không phải chuyên gia đâu mà... Thôi anh nói đi
- Haha cô bé này cứ trẻ con mãi không chịu lớn. - Anh cười tươi, tiện tay xoa đầu nàng rồi sau đó nói - Công việc của anh rất ổn, anh đang chuẩn bị cho một vài dự án sắp tới nên thời gian hơi bận một chút.
- Thế em có đang làm phiền thời gian của anh không? - Nàng hỏi, đôi mắt theo đó mà cụp xuống.
Nhiếp Viễn lắc đầu, đôi môi hồng tự nhiên của anh khẽ mím lại.
- Không phiền hà gì cả, là anh hẹn em mà. Nào ngồi nói chuyện lâu rồi, em ăn gì gọi món đi. - Anh đẩy menu qua cho nàng.
- Em nghĩ là trời này nóng nên ăn gì đó mát mát nhỉ? - Nhận được cái gật đầu hài hước của anh, nàng hài lòng gọi món.
Cả hai lâu ngày gặp nhau nên nói đủ thứ chuyện từ trên trời dưới đất, nàng cứ cười mãi thôi.Anh quả thực là chàng trai hài hước, nàng vui rất vui, cuộc hẹn ngày hôm nay cứ như tiếp thêm cho nàng sức sống vậy.
Khi đã ăn xong, Tần Lam thấy anh cứ im lặng và muốn hỏi nàng điều gì đấy mà ngần ngại chưa dám mở lời, điều đó làm nàng cũng ngại theo chờ đợi anh.
- Ừm... Tần Lam này - Một lúc sau anh mới lên tiếng.
- Dạ? - Nàng nhìn anh trông chờ.
- Như em đã biết chuyện của anh và Gia Nghê... Anh thực sự lo cho cô ấy em à... Đã một tuần nay cô ấy không về nhà, anh gọi rất nhiều cuộc vẫn không bắt máy... Em xem em là bạn thân của cô ấy... Có thể liên lạc được hay không?
Lời anh nói ra giống như đạp đổ nàng từ trên cao xuống, cho nàng niềm tin Hy vọng rồi anh tự tay đẩy đi không thương tiếc, vẻ mặt của nàng vừa lấy lại sức sống liền trùng xuông lạ thường. Sau cùng vẫn phải tỏ ra như không có gì để tiếp tục nói chuyện với anh.
- Đã lâu rồi em và Gia Nghê ít liên lạc, sợ rằng em gọi cậu ấy sẽ không nghe... Nhưng anh yên tâm... Em cùng anh tìm cậu ấy về nhé?
- Cảm ơn em nhiều lắm... Cô ấy mà có chuyện gì chắc anh sống không nổi. -Anh cười vui sướng nắm lấy tay Tần Lam.
Nàng mỉm cười nhìn theo đôi bàn tay anh nắm chặt tay mình, đã bao giờ anh sợ mất em dù chỉ một lần chưa? Đã bao giờ anh chịu nhìn lại phía sau và thấy em đang đợi anh chưa?
__________________
Ở nhà có một con người đang nằm dưới đất, tay đặt lên trán suy nghĩ. Cẩn Ngôn cố nhắm mắt để ngủ mà không được, hình ảnh nàng cùng anh ăn uống vui vẻ với nhau cứ làm cô đau nhói. Nước mắt cũng không thèm rơi... Thật khó chịu có phải không?
Cạch
Cánh cửa mở ra, căn phòng tối om nhưng men theo ánh sáng hành lang bên ngoài cô có thể thấy người con gái mà cô yêu đang loạng choạng bước vào. Cô vội vã đứng dây đỡ nàng vào phòng. Thả nhẹ nàng nằm lên giường rồi thì cô đi nhúng khăn.
Trong bóng tối có thể thấy gương mặt của nàng đẫm nước mắt, cô nheo mày. Không phải hôm nay nàng đã rât vui sao?
- Anh ác lắm... Hức... Anh chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em...Nhiếp Viễn à... Anh ác lắm...
Nói xong rồi nàng bật khóc, cô dâu lòng ngồi sát vào ôm chặt nàng, nàng như tìm được hơi ấm liền òa vào khóc nức nở.
- Nín nín anh sai là anh sai.. - Cô khẽ thủ thỉ vào tai nàng.
- Anh có biết là ngày hôm nay anh làm em đau lòng lắm hay không? Tại sao lúc nào anh cũng Gia Nghê... Cậu ấy có bao giờ yêu anh thật lòng đâu... Lợi dụng anh mà thôi.. Hức hức... Sao anh không nhìn lại phía... Sau để thấy em đã đứng đó chờ anh.. Hức.. - Nàng đánh thùm thụp vào lưng Cẩn Ngôn.
Cô cúi đầu mím môi, bàn tay càng níu chặt nàng trong lòng hơn mặt cho tim đang rỉ máu. Hóa ra nàng yêu đến vây, còn cô Gia Nghê gì đó... Là thế nào, nhất định cô phải điều tra cho ra mới được.
Đợi nàng ngủ say rồi cô mới nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, cô lủi thủi giúp nàng thay quần áo. Trong quá trình thay đồ Cẩn Ngôn không còn bất kì ý tứ đen tối nào, chỉ mong cho thật nhanh để nàng ngủ thật ngon.
Xong xuôi Cẩn Ngôn nhìn nàng ngủ thêm một chút, cô đưa tay vén mấy lọn tóc trên trán nàng sang một bên, từ từ cúi nhẹ đầu hôn lên trán nàng.
- Ngủ ngon nhé. Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.
Cẩn Ngôn can đảm có, sợ hãi có, nhút nhát có, nhưng tất cả những thứ đó chỉ xuất hiện khi ở bên nàng. Cô không hiểu mình đang cố tỏ ra thông minh hay là đang cố che đi cái ngu của mình nhưng chung quy cũng là mục đích vì nàng... Vì người cô yêu..
Thế nhưng vì cái gì mà em vẫn không nghỏanh lại nhìn về phía sau vẫn có một con người yêu em hết lòng đang chờ đợi em?
_________
- Mặc gì cho phù hợp nhỉ? - Nàng đứng cắn môi, hai tay chống nạnh suy nghĩ.
- Sữa của em. - Cẩn Ngôn cầm li sữa đi vào thấy nàng ngây ngốc thì mỉm cười đi lại.
- Đứng đấy giúp tôi một việc. - Nàng thấy cô liền nói.
Dựa người vào cửa tủ, Cẩn Ngôn thích thú nhìn vẻ mặt chăm chú lựa đồ của nàng. Một lúc sau nàng tìm được một chiếc váy trắng dài tới đầu gối thì cầm vào tolet. Cô có chút khó hiểu khi nàng kêu mình đứng đây nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi.
- Thấy sao?
Cẩn Ngôn mất khỏang năm giây để cố định thần lại trước vẻ đẹp của nàng.
- Ừm... Rất hợp với em...
- Thế thì tuyệt quá! Tôi tin vào con mắt thẩm mĩ của cô là anh Nhiếp Viễn sẽ thích nó.
Nghe xong cô dường như cảm thấy tim mình nghẹn đau lại. Hóa ra là nàng chỉ muốn nhờ cô thôi sao? Vậy mà cô lại cứ mơ mộng...
- Ohm... Có lẽ anh ấy sẽ thích, tôi nghĩ em nên mặc nó. -Cẩn Ngôn gượng cười để gương mặt dễ coi nhất có thể.
- Còn phải hỏi, thôi tôi đi đây.
Nàng vừa đi ra cũng là lúc Cẩn Ngôn trượt người từ cửa tủ ngồi bệt xuống đất. Cô ôm hai đầu gối gục mặt xuống, đôi vai run rẩy không ngừng, cô đã hiểu được đây chỉ là tạm thời, rất nhiều lần bản thân phải cố tập mạnh mẽ mà đến giờ này khi nghe nàng vui vẻ thỏai mái nhắc đến tên người đàn ông khác thì tim cô như bị ai đó bóp nghẹn.
_______________
Bước vào quán ăn sang trọng, không gian lãng mạn im ắng với tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của mọi người và tiếng va chạm chén đũa. Tần Lam đưa mắt kiếm lấy bóng hình mà nàng đã yêu thầm từ bấy lâu nay. Nhưng vẫn chưa thấy, cảm xúc trong lòng nàng nhen nhói một chút hụt hẫng nhưng nhanh chóng nàng kiếm chỗ ngồi để đợi.
Có thể là do nàng đẹp, hoặc so ra với ngày thường thì hôm nay trông nàng như một công chúa bước vào quán, vẻ đẹp lan toả khiến ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Nàng cố tình tạo hình tượng đẹp cũng chỉ cho người mà nàng thương là Nhiếp Viễn mà thôi.
- Xin lỗi do kẹt xe quá anh đến trễ. - Một giọng nam trầm ấm mang theo một chút ý vị thứ lỗi, mùi thơm đàn ông trên người lan tỏa làm nàng cảm thấy dễ chịu.
- Không sao, em đợi được. Anh ngồi đi. - Nàng nhìn anh cười tươi.
Nhiếp Viễn kéo ghế ngồi bên phía đối diện nàng, hôm nay anh mặc áo vest trắng nhã nhặn toát lên khi chất người đàn ông ấm áp vui tươi, điều này làm nàng rất thích ở anh.
- Đã lâu không gặp em xinh ra trông thấy, có điều mắt em hơi buồn. -Anh ngồi một lúc sau khi quan sát nàng rồi nói.
- Chắc là công việc em quá nhiều, còn anh vẫn tốt chứ? - Nàng cười e thẹn khi thấy anh cứ nhìn mình, tay theo bản năng đưa lên vén tóc ra phía sau.
- Haha em có thể đoán được đấy. - Anh cười cong đôi mắt rồi tinh nghịch hỏi.
Nàng cũng theo anh mà giả vờ tỏ vẻ bí hiểm, đôi mắt nheo lại, hai tay chống lên bàn đặt cằm lên.
- Uhm... Khó nói lắm, em không phải chuyên gia đâu mà... Thôi anh nói đi
- Haha cô bé này cứ trẻ con mãi không chịu lớn. - Anh cười tươi, tiện tay xoa đầu nàng rồi sau đó nói - Công việc của anh rất ổn, anh đang chuẩn bị cho một vài dự án sắp tới nên thời gian hơi bận một chút.
- Thế em có đang làm phiền thời gian của anh không? - Nàng hỏi, đôi mắt theo đó mà cụp xuống.
Nhiếp Viễn lắc đầu, đôi môi hồng tự nhiên của anh khẽ mím lại.
- Không phiền hà gì cả, là anh hẹn em mà. Nào ngồi nói chuyện lâu rồi, em ăn gì gọi món đi. - Anh đẩy menu qua cho nàng.
- Em nghĩ là trời này nóng nên ăn gì đó mát mát nhỉ? - Nhận được cái gật đầu hài hước của anh, nàng hài lòng gọi món.
Cả hai lâu ngày gặp nhau nên nói đủ thứ chuyện từ trên trời dưới đất, nàng cứ cười mãi thôi.Anh quả thực là chàng trai hài hước, nàng vui rất vui, cuộc hẹn ngày hôm nay cứ như tiếp thêm cho nàng sức sống vậy.
Khi đã ăn xong, Tần Lam thấy anh cứ im lặng và muốn hỏi nàng điều gì đấy mà ngần ngại chưa dám mở lời, điều đó làm nàng cũng ngại theo chờ đợi anh.
- Ừm... Tần Lam này - Một lúc sau anh mới lên tiếng.
- Dạ? - Nàng nhìn anh trông chờ.
- Như em đã biết chuyện của anh và Gia Nghê... Anh thực sự lo cho cô ấy em à... Đã một tuần nay cô ấy không về nhà, anh gọi rất nhiều cuộc vẫn không bắt máy... Em xem em là bạn thân của cô ấy... Có thể liên lạc được hay không?
Lời anh nói ra giống như đạp đổ nàng từ trên cao xuống, cho nàng niềm tin Hy vọng rồi anh tự tay đẩy đi không thương tiếc, vẻ mặt của nàng vừa lấy lại sức sống liền trùng xuông lạ thường. Sau cùng vẫn phải tỏ ra như không có gì để tiếp tục nói chuyện với anh.
- Đã lâu rồi em và Gia Nghê ít liên lạc, sợ rằng em gọi cậu ấy sẽ không nghe... Nhưng anh yên tâm... Em cùng anh tìm cậu ấy về nhé?
- Cảm ơn em nhiều lắm... Cô ấy mà có chuyện gì chắc anh sống không nổi. -Anh cười vui sướng nắm lấy tay Tần Lam.
Nàng mỉm cười nhìn theo đôi bàn tay anh nắm chặt tay mình, đã bao giờ anh sợ mất em dù chỉ một lần chưa? Đã bao giờ anh chịu nhìn lại phía sau và thấy em đang đợi anh chưa?
__________________
Ở nhà có một con người đang nằm dưới đất, tay đặt lên trán suy nghĩ. Cẩn Ngôn cố nhắm mắt để ngủ mà không được, hình ảnh nàng cùng anh ăn uống vui vẻ với nhau cứ làm cô đau nhói. Nước mắt cũng không thèm rơi... Thật khó chịu có phải không?
Cạch
Cánh cửa mở ra, căn phòng tối om nhưng men theo ánh sáng hành lang bên ngoài cô có thể thấy người con gái mà cô yêu đang loạng choạng bước vào. Cô vội vã đứng dây đỡ nàng vào phòng. Thả nhẹ nàng nằm lên giường rồi thì cô đi nhúng khăn.
Trong bóng tối có thể thấy gương mặt của nàng đẫm nước mắt, cô nheo mày. Không phải hôm nay nàng đã rât vui sao?
- Anh ác lắm... Hức... Anh chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em...Nhiếp Viễn à... Anh ác lắm...
Nói xong rồi nàng bật khóc, cô dâu lòng ngồi sát vào ôm chặt nàng, nàng như tìm được hơi ấm liền òa vào khóc nức nở.
- Nín nín anh sai là anh sai.. - Cô khẽ thủ thỉ vào tai nàng.
- Anh có biết là ngày hôm nay anh làm em đau lòng lắm hay không? Tại sao lúc nào anh cũng Gia Nghê... Cậu ấy có bao giờ yêu anh thật lòng đâu... Lợi dụng anh mà thôi.. Hức hức... Sao anh không nhìn lại phía... Sau để thấy em đã đứng đó chờ anh.. Hức.. - Nàng đánh thùm thụp vào lưng Cẩn Ngôn.
Cô cúi đầu mím môi, bàn tay càng níu chặt nàng trong lòng hơn mặt cho tim đang rỉ máu. Hóa ra nàng yêu đến vây, còn cô Gia Nghê gì đó... Là thế nào, nhất định cô phải điều tra cho ra mới được.
Đợi nàng ngủ say rồi cô mới nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, cô lủi thủi giúp nàng thay quần áo. Trong quá trình thay đồ Cẩn Ngôn không còn bất kì ý tứ đen tối nào, chỉ mong cho thật nhanh để nàng ngủ thật ngon.
Xong xuôi Cẩn Ngôn nhìn nàng ngủ thêm một chút, cô đưa tay vén mấy lọn tóc trên trán nàng sang một bên, từ từ cúi nhẹ đầu hôn lên trán nàng.
- Ngủ ngon nhé. Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.
Cẩn Ngôn can đảm có, sợ hãi có, nhút nhát có, nhưng tất cả những thứ đó chỉ xuất hiện khi ở bên nàng. Cô không hiểu mình đang cố tỏ ra thông minh hay là đang cố che đi cái ngu của mình nhưng chung quy cũng là mục đích vì nàng... Vì người cô yêu..
Thế nhưng vì cái gì mà em vẫn không nghỏanh lại nhìn về phía sau vẫn có một con người yêu em hết lòng đang chờ đợi em?
_________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.