Chương 25
Luxuki
24/07/2023
Bà thấy nàng ngồi ở phòng khách thì đi gân lại. Bà nhận thấy được sự biến đổi của con gái mình gần đây, ít đi chơi hơn làm chuyện gì cũng phân tâm.
- Con gái, có chuyện gì cần tâm sự với mẹ không?
Nàng giật mình, ngồi suy nghĩ mà quên mất là bà ngồi kế bên từ lúc nào. Từ chỗ nhà hàng về nhà, nàng chưa lên phòng mà chỉ ngồi thừ người ra ở đó.
- Con không tài nào có thể hiểu được chính mình muốn gì nữa mẹ à, nó lênh đênh không vững vàng khiến con lo sợ.
- Hay con và Nhiếp Viễn cùng thằng bé gây nhau?
- Mẹ à... Mẹ nói cho con biết đi, con điên lên mất...
Nhìn con gái mình khổ sở nói, phận làm mẹ nhắc nhở bà đây là chuyện nghiêm trọng không hề nhỏ.
- Con nói mẹ nghe xem nào.
- Rõ ràng ngay từ đầu, con khẳng định là con yêu anh ấy, nhưng tại sao hiện tại cảm xúc mỗi khi gần anh ấy con lại không còn.
- Con gái à, con đang ngộ nhận tình cảm của bản thân mình, muốn chối bỏ mọi thứ đang diễn ra xung quanh con thôi.
- Ý mẹ là con chưa hề yêu Nhiếp Viễn, không thể nào đâu.. Nếu con không yêu anh ấy thì lúc trước mỗi khi thấy anh ấy nhắc tới Gia Nghê thì con lại đau khổ? Con rất rối rắm.
Ôm nàng vào lòng, bà vuốt nhẹ lưng áo nàng rồi nói.
- Ngộ nhận ở đây là tại thời điểm này con đã không còn tình cảm với Nhiếp Viễn. Thời trung học đúng đó là tình cảm của con. Nhưng quan niệm của con đã sai, tình yêu đó không còn từ lâu, chỉ là khi con gặp lại thì cảm xúc cũ nó ùa về, nó khiến cho con nghĩ rằng mình còn yêu Nhiếp Viễn.. Mẹ nói vậy hiểu chưa con gái?
Tần Lam thoát khỏi cái ôm. Đúng rồi, cảm giác nàng vẫn nhớ như in, nó chỉ là cảm xúc nhất thời, tại sao nàng lại có thể nhầm lẫn đến vậy?
- Ngày xưa ba mẹ yêu nhau cũng thế ạ?
- Không đâu con, tình cảm của ba mẹ thuần khiết nhưng cũng có rất nhiều khó khăn. Sức mạnh của tình yêu đã khiến ba mẹ vượt qua tất cả. - Bà kể lại, khỏanh khắc đó chưa bao giờ bà dám quên.
- Đẹp thật... Con thấy mình thật tệ, dạo này trong đầu con luôn xuất hiện hình ảnh của một người mà con cho là rất ghét.
Bà nghe xong liền biết đó là ai, môi khẽ cong, con gái bà bắt đầu có chuyển biến tốt. Đã vậy thì bà sẽ kích thêm vài câu cho con bà sáng mắt ra.
- Đó gọi là yêu con à.
- Yêu? Mẹ lầm không? Chắc không phải.
Nàng hoảng loạn nói, nàng có tình cảm với cô, khó tin quá, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có tình cảm với con người đáng ghét đó... Nhưng tại sao hình ảnh Cô luôn trong tâm trí nàng.
- Thế con thử giải thích xem tại sao hình bóng người đó luôn trong đầu con?
Bị câu hỏi đá khó của bà đá xoáy vào trọng tâm khiến nàng cứng họng.
- Con...
- Còn cả việc Nhiếp Viễn. Con có bao giờ suy nghĩ rằng khi thằng bé thân với một cô gái nào khác mà con nhìn thấy là con ghen không?
- Con chưa...
- Ghen là khi con thấy trong ngực mình tức lên, nếu chưa là người yêu thì sẽ không rõ về cảm giác đó, nhưng ví dụ như chỉ trong giai đoạn chưa có gì thì đó gọi là ghen ngầm mà chính bản thân không hề hay biết.
Nhờ có bà nhắc thì Tần Lam mới nhớ tới khỏanh khắc Gia Nghê và Cẩn Ngôn nói chuyện với nhau cười đùa vui vẻ. Còn lúc nãy khi chưa biết người Nhiếp Viễn nói là mình nhưng nàng cũng chẳng có tí gì gọi là đau lòng như là cách nàng thấy Cẩn Ngôn thân với Gia Nghê vậy.
- Có phải mẹ nói đúng rồi chứ? Con gái à, con mau sớm hiểu rõ loại cảm xúc ẩn dấu trong mình, đừng để sau này phải hối hận.
- Con biết rồi ạ, con sẽ cố.
Tình cảm mấy năm qua của nàng hóa ra là ngộ nhận trong chốc lát thôi sao? Tần Lam ra ban công đứng, hít khí trời vào buổi đêm và bắt đầu trầm tư. Nàng còn nhớ ngày đó lần đầu tiên bước vào quán Bar đó là sinh Nhật mình. Mẹ nàng không muốn nàng đãi ở nơi đô thị nên mới kêu nàng đến nơi đó, nhưng quả thật nó không tệ như nàng nghĩ.
Mà cũng từ lúc đó nàng không ngờ cuộc đời mình lại có lúc dính dáng với tên phục vụ kia. Lại còn là con gái nữa. Đột nhiên nàng nhớ lại lần đó, khi nàng sốt cô cư nhiên cuống cuồng lên, tay chân vụng về nhưng không làm nàng cảm thấy khó chịu. Phải chăng là nàng tự làm khó chèn ép bản thân mình? Giống như là đang phủ nhận thứ gì đó len lõi trong trái tim mình.
Cẩn Ngôn.. Ngôn...!! Nếu đúng như lời mẹ nàng, thì không phải người mà nàng yêu bao lâu là cô sao? Thật sự? Ngay cả nàng không nhận ra.
Không lẽ lời mẹ nàng nói là đúng? Nàng đã yêu tên kia sao?
Nếu vậy thì...
Đúng rồi!!!, nàng hiểu rồi!!! Đến suốt đời vẫn chỉ có tên ngốc đó là quan tâm chăm sóc cho nàng vô điều kiện mà thôi, chỉ có tên ngốc đợi nàng cả tiếng đồng hồ mà không than vãn, chỉ có tên ngốc âm thầm giúp nàng mọi thứ.. Tất cả!! Tất cả là tên ngốc họ Ngô đó mà thôi!!!
Từ lâu nàng chối bỏ đi chính cảm xúc đang hiện hữu trong mình, rồi những lời nói, sự trách móc vô điều kiện mà nàng gây ra cho cô. Có phải đã quá muộn cho nàng nhận ra rồi không? Hóa ra cảm giác khó chịu của nàng khi nhìn Cẩn Ngôn và Gia Nghê thân thiết lúc đó là ghen, hèn gì trong nàng luôn cảm thấy mất mát.
Nàng có thể đưa cô trở lại đươc không? Nàng nhớ cô.. Nhớ nhiều lắm.. Nàng thừa nhận rồi, nàng yêu cô rồi... Sao cô vẫn chưa về với nàng... Nàng đau lắm..
Tần Lam ngồi hẳn xuống nền đất, hai tay ôm đầu gối mà khóc râm rứt, tiếng khóc trong đêm tĩnh lặng nghe sao mà nhói lòng.
___________
Không biết nàng thiếp đi từ lúc nào, nhưng bây giờ trời đã sáng. Tần Lam quyết định, dù có chuyện gì nhưng vẫn phải hoàn thành công việc. Nàng ngỡ rằng, Cẩn Ngôn giống như tảng đá cản đường nàng đi nhưng khi Cẩn Ngôn đi rồi nàng mới thấy mình cần tảng đá đó biết bao nhiêu, muốn nằm trong vòng tay đó mỗi khi đêm về... Nếu cô trở lại thì nàng hứa, nàng sẽ yêu cô hết lòng, trao cho cô tất cả, nàng không cần sĩ diện nữa chỉ cần cô... Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong nàng, còn đơn li hôn đang chờ đựoc ra tòa, nếu đợi đến đó chắc chắn cô sẽ xuất hiện..
Đừng hỏi tại sao! Tần Lam đã gọi cho Cẩn Ngôn làm đủ mọi cách nhưng vẫn không có tín hiệu, nàng biết là cô tránh mặt nàng nên đơn li hôn là cách duy nhất để ép cô xuất hiện. Trong lòng nàng thầm toan tính như vậy.
- Chờ xem, em đã hiểu ra rồi. Một lần là đã quá đủ, em không muốn là một con người hèn nhát khi xưa nữa, đã đến lúc em đem Ngôn trở lại rồi.
___________
Cố lên sắp ngược chị Tần rồi!!
- Con gái, có chuyện gì cần tâm sự với mẹ không?
Nàng giật mình, ngồi suy nghĩ mà quên mất là bà ngồi kế bên từ lúc nào. Từ chỗ nhà hàng về nhà, nàng chưa lên phòng mà chỉ ngồi thừ người ra ở đó.
- Con không tài nào có thể hiểu được chính mình muốn gì nữa mẹ à, nó lênh đênh không vững vàng khiến con lo sợ.
- Hay con và Nhiếp Viễn cùng thằng bé gây nhau?
- Mẹ à... Mẹ nói cho con biết đi, con điên lên mất...
Nhìn con gái mình khổ sở nói, phận làm mẹ nhắc nhở bà đây là chuyện nghiêm trọng không hề nhỏ.
- Con nói mẹ nghe xem nào.
- Rõ ràng ngay từ đầu, con khẳng định là con yêu anh ấy, nhưng tại sao hiện tại cảm xúc mỗi khi gần anh ấy con lại không còn.
- Con gái à, con đang ngộ nhận tình cảm của bản thân mình, muốn chối bỏ mọi thứ đang diễn ra xung quanh con thôi.
- Ý mẹ là con chưa hề yêu Nhiếp Viễn, không thể nào đâu.. Nếu con không yêu anh ấy thì lúc trước mỗi khi thấy anh ấy nhắc tới Gia Nghê thì con lại đau khổ? Con rất rối rắm.
Ôm nàng vào lòng, bà vuốt nhẹ lưng áo nàng rồi nói.
- Ngộ nhận ở đây là tại thời điểm này con đã không còn tình cảm với Nhiếp Viễn. Thời trung học đúng đó là tình cảm của con. Nhưng quan niệm của con đã sai, tình yêu đó không còn từ lâu, chỉ là khi con gặp lại thì cảm xúc cũ nó ùa về, nó khiến cho con nghĩ rằng mình còn yêu Nhiếp Viễn.. Mẹ nói vậy hiểu chưa con gái?
Tần Lam thoát khỏi cái ôm. Đúng rồi, cảm giác nàng vẫn nhớ như in, nó chỉ là cảm xúc nhất thời, tại sao nàng lại có thể nhầm lẫn đến vậy?
- Ngày xưa ba mẹ yêu nhau cũng thế ạ?
- Không đâu con, tình cảm của ba mẹ thuần khiết nhưng cũng có rất nhiều khó khăn. Sức mạnh của tình yêu đã khiến ba mẹ vượt qua tất cả. - Bà kể lại, khỏanh khắc đó chưa bao giờ bà dám quên.
- Đẹp thật... Con thấy mình thật tệ, dạo này trong đầu con luôn xuất hiện hình ảnh của một người mà con cho là rất ghét.
Bà nghe xong liền biết đó là ai, môi khẽ cong, con gái bà bắt đầu có chuyển biến tốt. Đã vậy thì bà sẽ kích thêm vài câu cho con bà sáng mắt ra.
- Đó gọi là yêu con à.
- Yêu? Mẹ lầm không? Chắc không phải.
Nàng hoảng loạn nói, nàng có tình cảm với cô, khó tin quá, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có tình cảm với con người đáng ghét đó... Nhưng tại sao hình ảnh Cô luôn trong tâm trí nàng.
- Thế con thử giải thích xem tại sao hình bóng người đó luôn trong đầu con?
Bị câu hỏi đá khó của bà đá xoáy vào trọng tâm khiến nàng cứng họng.
- Con...
- Còn cả việc Nhiếp Viễn. Con có bao giờ suy nghĩ rằng khi thằng bé thân với một cô gái nào khác mà con nhìn thấy là con ghen không?
- Con chưa...
- Ghen là khi con thấy trong ngực mình tức lên, nếu chưa là người yêu thì sẽ không rõ về cảm giác đó, nhưng ví dụ như chỉ trong giai đoạn chưa có gì thì đó gọi là ghen ngầm mà chính bản thân không hề hay biết.
Nhờ có bà nhắc thì Tần Lam mới nhớ tới khỏanh khắc Gia Nghê và Cẩn Ngôn nói chuyện với nhau cười đùa vui vẻ. Còn lúc nãy khi chưa biết người Nhiếp Viễn nói là mình nhưng nàng cũng chẳng có tí gì gọi là đau lòng như là cách nàng thấy Cẩn Ngôn thân với Gia Nghê vậy.
- Có phải mẹ nói đúng rồi chứ? Con gái à, con mau sớm hiểu rõ loại cảm xúc ẩn dấu trong mình, đừng để sau này phải hối hận.
- Con biết rồi ạ, con sẽ cố.
Tình cảm mấy năm qua của nàng hóa ra là ngộ nhận trong chốc lát thôi sao? Tần Lam ra ban công đứng, hít khí trời vào buổi đêm và bắt đầu trầm tư. Nàng còn nhớ ngày đó lần đầu tiên bước vào quán Bar đó là sinh Nhật mình. Mẹ nàng không muốn nàng đãi ở nơi đô thị nên mới kêu nàng đến nơi đó, nhưng quả thật nó không tệ như nàng nghĩ.
Mà cũng từ lúc đó nàng không ngờ cuộc đời mình lại có lúc dính dáng với tên phục vụ kia. Lại còn là con gái nữa. Đột nhiên nàng nhớ lại lần đó, khi nàng sốt cô cư nhiên cuống cuồng lên, tay chân vụng về nhưng không làm nàng cảm thấy khó chịu. Phải chăng là nàng tự làm khó chèn ép bản thân mình? Giống như là đang phủ nhận thứ gì đó len lõi trong trái tim mình.
Cẩn Ngôn.. Ngôn...!! Nếu đúng như lời mẹ nàng, thì không phải người mà nàng yêu bao lâu là cô sao? Thật sự? Ngay cả nàng không nhận ra.
Không lẽ lời mẹ nàng nói là đúng? Nàng đã yêu tên kia sao?
Nếu vậy thì...
Đúng rồi!!!, nàng hiểu rồi!!! Đến suốt đời vẫn chỉ có tên ngốc đó là quan tâm chăm sóc cho nàng vô điều kiện mà thôi, chỉ có tên ngốc đợi nàng cả tiếng đồng hồ mà không than vãn, chỉ có tên ngốc âm thầm giúp nàng mọi thứ.. Tất cả!! Tất cả là tên ngốc họ Ngô đó mà thôi!!!
Từ lâu nàng chối bỏ đi chính cảm xúc đang hiện hữu trong mình, rồi những lời nói, sự trách móc vô điều kiện mà nàng gây ra cho cô. Có phải đã quá muộn cho nàng nhận ra rồi không? Hóa ra cảm giác khó chịu của nàng khi nhìn Cẩn Ngôn và Gia Nghê thân thiết lúc đó là ghen, hèn gì trong nàng luôn cảm thấy mất mát.
Nàng có thể đưa cô trở lại đươc không? Nàng nhớ cô.. Nhớ nhiều lắm.. Nàng thừa nhận rồi, nàng yêu cô rồi... Sao cô vẫn chưa về với nàng... Nàng đau lắm..
Tần Lam ngồi hẳn xuống nền đất, hai tay ôm đầu gối mà khóc râm rứt, tiếng khóc trong đêm tĩnh lặng nghe sao mà nhói lòng.
___________
Không biết nàng thiếp đi từ lúc nào, nhưng bây giờ trời đã sáng. Tần Lam quyết định, dù có chuyện gì nhưng vẫn phải hoàn thành công việc. Nàng ngỡ rằng, Cẩn Ngôn giống như tảng đá cản đường nàng đi nhưng khi Cẩn Ngôn đi rồi nàng mới thấy mình cần tảng đá đó biết bao nhiêu, muốn nằm trong vòng tay đó mỗi khi đêm về... Nếu cô trở lại thì nàng hứa, nàng sẽ yêu cô hết lòng, trao cho cô tất cả, nàng không cần sĩ diện nữa chỉ cần cô... Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong nàng, còn đơn li hôn đang chờ đựoc ra tòa, nếu đợi đến đó chắc chắn cô sẽ xuất hiện..
Đừng hỏi tại sao! Tần Lam đã gọi cho Cẩn Ngôn làm đủ mọi cách nhưng vẫn không có tín hiệu, nàng biết là cô tránh mặt nàng nên đơn li hôn là cách duy nhất để ép cô xuất hiện. Trong lòng nàng thầm toan tính như vậy.
- Chờ xem, em đã hiểu ra rồi. Một lần là đã quá đủ, em không muốn là một con người hèn nhát khi xưa nữa, đã đến lúc em đem Ngôn trở lại rồi.
___________
Cố lên sắp ngược chị Tần rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.