Chương 11
Thiên Ngư
03/05/2018
Hôm nay thật may vì là ngày kỉ niệm thành lập trường nên học sinh nếu
không tham dự thì có thể được nghỉ.Anh muốn đưa cô ra ngoài ăn nên tình
cờ đi ngang trường.Đương nhiên anh không thể nào lái xe chở cô.Vì dù gì
hiện giờ anh vẫn đang là học sinh cấp Ba.
-Em muốn vào không?-Anh hỏi khi thấy cô có vẻ có hứng với lễ hội đó.
-Cũng có, vì từ xưa tới giờ em chưa từng tham gia bất cứ lễ hội nào.Hình như với anh cũng chưa thì phải.
Cô nói,quả thật dù cho trí nhớ có hồi phục tốt tới mấy thì vẫn chẳng thể nhanh chóng nhớ rõ hết toàn bộ.Anh cũng không trách cô được, nhưng đúng là chưa từng có chuyện đó.
-Vậy em có muốn vào không?-Anh hỏi
-Nếu có anh thì em sẽ vào!-Anh nhìn cô nở nụ cười hạnh phúc.Cuối cùng quyết định của anh và cô là cùng nhau tham dự lễ hội trường.Bước vào cổng cô mới hối hận về quyết định vừa rồi.Lễ hội kỉ niệm kiểu gì mà chẳng giống kỉ niệm chút nào.Nó giống lễ hội ăn chơi của con nhà quý tộc thì hơn.Siêu xe,váy áo…..Toàn là thứ cực phẩm không dễ có được.
-Tử Khanh hay là chúng ta về đi, em thấy….-Câu nói chưa kịp nói xong thì đã có giọng nói khác chen vào.
-Tử Khanh không ngờ cậu cũng tới!-Thảo Ngọc không biết từ đâu đã đứng mặt anh.Trong mắt cô ta hoàn toàn không có Phương Nhi.
-Phải!-Anh trả lời một cách miễn cưỡng.
Nhìn Thảo Ngọc từ trên xuống dưới, anh biết ngay cô ta thuộc loại tiểu thư thích khoe tiền khoe của.Tử Khanh vốn không muốn đến đây vì biết thừa nó như thế nào.Nhưng vì cô nên anh mới vào,đến khi nhìn thấy biểu hiện của cô anh mới chắc chắn rằng quyết định ban đầu của mình là đúng.Càng muốn ra về hơn khi thấy kẻ hôm qua suýt nữa tông vào vợ mình đang ngang nhiên đứng trước mặt anh không chút hổ thẹn.
-Cậu vẫn khoẻ chứ Phương Nhi?-Thảo Ngọc nói,câu nói đầy ẩn ý.
-Tất nhiên mạng tôi rất lớn cô không cần lo.-Cô trả lời
-Vậy thì tốt.Mà hình như cậu đang muốn về thì phải.
-Đúng!Mình thấy Phương Nhi có vẻ không thích nên mình muốn đưa cậu ấy về.
Thảo Ngọc nghe xong liền ném cho cô cái nhìn khinh bỉ.Cô là gì mà Tử Khanh lại phải nghe lời chứ?Nhìn tay Tử Khanh đan chặt vào tay cô mà Thảo Ngọc lòng đầy ganh tị.
-Về sớm làm gì.Đến đây mình có cái này hay lắm muốn cho cậu xem.-Nói xong cô ta liền kéo Tử Khanh,bỏ mặc cô ở lại.Nhìn theo bóng anh cô phát hiện mình quả thật không nên đến đây.
-Không sao chứ?Nghe Tử Khanh nói em đã hồi phục.-Khánh Ngọc hỏi.
-Đúng!Dù sao cũng cảm ơn vì chị đã chăm sóc tôi trong thời gian qua.
-Không sao, chị phải đi rồi!-Khánh Ngọc nói rồi vội bỏ đi.
Phương Nhi nhìn theo bóng Khanh Ngọc đang khuất dần.Cuối cùng thì chỉ còn mỗi mình cô ở lại,đành đi một vòng tham quan trường vậy..Đang đi tham quan cô bỗng gặp một người.Phải một người mà bản thân cô không bao giờ muốn gặp lại nữa.
-Em muốn vào không?-Anh hỏi khi thấy cô có vẻ có hứng với lễ hội đó.
-Cũng có, vì từ xưa tới giờ em chưa từng tham gia bất cứ lễ hội nào.Hình như với anh cũng chưa thì phải.
Cô nói,quả thật dù cho trí nhớ có hồi phục tốt tới mấy thì vẫn chẳng thể nhanh chóng nhớ rõ hết toàn bộ.Anh cũng không trách cô được, nhưng đúng là chưa từng có chuyện đó.
-Vậy em có muốn vào không?-Anh hỏi
-Nếu có anh thì em sẽ vào!-Anh nhìn cô nở nụ cười hạnh phúc.Cuối cùng quyết định của anh và cô là cùng nhau tham dự lễ hội trường.Bước vào cổng cô mới hối hận về quyết định vừa rồi.Lễ hội kỉ niệm kiểu gì mà chẳng giống kỉ niệm chút nào.Nó giống lễ hội ăn chơi của con nhà quý tộc thì hơn.Siêu xe,váy áo…..Toàn là thứ cực phẩm không dễ có được.
-Tử Khanh hay là chúng ta về đi, em thấy….-Câu nói chưa kịp nói xong thì đã có giọng nói khác chen vào.
-Tử Khanh không ngờ cậu cũng tới!-Thảo Ngọc không biết từ đâu đã đứng mặt anh.Trong mắt cô ta hoàn toàn không có Phương Nhi.
-Phải!-Anh trả lời một cách miễn cưỡng.
Nhìn Thảo Ngọc từ trên xuống dưới, anh biết ngay cô ta thuộc loại tiểu thư thích khoe tiền khoe của.Tử Khanh vốn không muốn đến đây vì biết thừa nó như thế nào.Nhưng vì cô nên anh mới vào,đến khi nhìn thấy biểu hiện của cô anh mới chắc chắn rằng quyết định ban đầu của mình là đúng.Càng muốn ra về hơn khi thấy kẻ hôm qua suýt nữa tông vào vợ mình đang ngang nhiên đứng trước mặt anh không chút hổ thẹn.
-Cậu vẫn khoẻ chứ Phương Nhi?-Thảo Ngọc nói,câu nói đầy ẩn ý.
-Tất nhiên mạng tôi rất lớn cô không cần lo.-Cô trả lời
-Vậy thì tốt.Mà hình như cậu đang muốn về thì phải.
-Đúng!Mình thấy Phương Nhi có vẻ không thích nên mình muốn đưa cậu ấy về.
Thảo Ngọc nghe xong liền ném cho cô cái nhìn khinh bỉ.Cô là gì mà Tử Khanh lại phải nghe lời chứ?Nhìn tay Tử Khanh đan chặt vào tay cô mà Thảo Ngọc lòng đầy ganh tị.
-Về sớm làm gì.Đến đây mình có cái này hay lắm muốn cho cậu xem.-Nói xong cô ta liền kéo Tử Khanh,bỏ mặc cô ở lại.Nhìn theo bóng anh cô phát hiện mình quả thật không nên đến đây.
-Không sao chứ?Nghe Tử Khanh nói em đã hồi phục.-Khánh Ngọc hỏi.
-Đúng!Dù sao cũng cảm ơn vì chị đã chăm sóc tôi trong thời gian qua.
-Không sao, chị phải đi rồi!-Khánh Ngọc nói rồi vội bỏ đi.
Phương Nhi nhìn theo bóng Khanh Ngọc đang khuất dần.Cuối cùng thì chỉ còn mỗi mình cô ở lại,đành đi một vòng tham quan trường vậy..Đang đi tham quan cô bỗng gặp một người.Phải một người mà bản thân cô không bao giờ muốn gặp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.