Chương 2
AnTiCo
05/04/2018
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
Bị nhốt bên trong cỗ kiệu, cảm giác hết sức quỷ dị, tim đập loạn nhịp, mồ hôi theo trán chảy xuống. Đang lúc cậu lo lắng, bỗng nghe bên ngoài như có chuyện gì xảy ra, cỗ kiệu bắt đầu không ổn định.
Trước mặt đội ngũ rước dâu xuất hiện một đội ngũ rước dâu khác, trang phục đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với trang phục trắng như tuyết của bọn họ. Hai đội ngũ gặp nhau, không ai nhường đường ai, sau đó chúng đụng nhau, trong nháy mắt hóa thành hư không.
Vốn Liên Thanh đang ngồi trong cỗ kiệu, lúc này lại đứng. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, căn bản không biết cậu đang ở chỗ nào, sớm đã không phải là con đường trở về nhà, bốn phía dưới chân đều là cỏ khô, cách đó không xa, Liên Thanh nhìn thấy một con sông, lạnh như băng.
Dưới ánh trăng, nước sông gợn sóng lăn tăn.
...
"Liên Thanh! Liên Thanh!" Một giọng nam vô cùng kích động gọi cậu.
Đang nhớ lại, Liên Thanh chợt giật mình, sắc mặt ảm đạm, trợn to mắt nhìn người đến. Hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Ninh Viễn thở hổn hển ngồi vào bên cạnh cậu, lòng nóng như lửa đốt: "Cậu không biết sao? Đàn em làm người mẫu cho cậu chết rồi!"
Tim Liên Thanh thắt lại, cậu đau đớn suýt nữa nghẹt thở. Lúc này Ninh Viễn mới phát hiện Liên Thanh không được bình thường, vội vàng vỗ lưng cậu, khẩn trương hỏi: "Cậu có sao không? Khó chịu chỗ nào?"
Liên Thanh mím môi, kinh ngạc hỏi: "Cậu nghe ai nói? Cậu ấy làm sao mà chết được? Mấy ngày trước chúng tôi còn gặp nhau."
Ninh Viễn vừa nghe thì vỗ đùi: "Chuyện này tôi sao có thể nói đùa cho được? Tôi mới từ trong lớp đến đây, nghe các giảng viên nói chuyện. Nhắc đến cũng lạ, thằng nhóc kia cơ thể rất khỏe mạnh, ngày thường cũng không thấy có thói quen xấu gì, làm sao bỗng nhiên nói chết thì liền chế được?"
Liên Thanh không nghe Ninh Viễn lẩm bẩm.Cậu cũng thấy chuyện này kỳ lạ, chưa từng nghe nói cậu nhóc kia có bệnh cấp tính gì. Mấy ngày trước cậu ta còn tiễn mình về nhà, giờ bỗng nghe tin cậu ta đã mất, cậu thấy quá ngỡ ngàng, trong lòng cảm thấy rất tiếc.
Ninh Viễn và Liên Thanh là bạn cùng nhau lớn lên, tính cách lạnh lùng như Liên Thanh, những người có thể chơi chung được với cậu thật sự rất ít, mà Ninh Viễn đối với Liên Thanh không hiểu sao lại rất kiên trì, cho dù bị không để ý bao nhiêu lần vẫn có thể vui vẻ.
"Cái gì thế?" Ninh Viễn tự nói chuyện hồi lâu mới nhìn thấy quyển sách kỳ lạ trên đùi Liên Thanh, cầm qua xem, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười hỏi: "Khi nào cậu lại có hứng thú với những thứ này?"
Mặt bìa là hình bát quái, trang sách đã ố vàng, ngón tay sờ qua trang giấy có cảm giác mềm mại. Ninh Viễn tò mò vò vò để chắc chắn không phải là ảo giác, phần lớn nội dung trong sách là dị thuật kỳ quái. Không giống như mấy chòm sao mà nữ sinh vẫn thường xem, cái này giống như xem bói, xem phong thủy.
"Không phải cậu cô đơn quá muốn xuất gia làm đạo sĩ chứ?" Ninh Viễn trêu chọc nhìn Liên Thanh.
Liên Thanh giật lại quyển sách, nhét vào cặp, trả lời: "Xem chơi." Cậu cũng không muốn để cho Ninh Viễn biết mình gặp những thứ kia, hơn nữa với tính cách của Ninh Viễn thì cho dù cậu có nói đối phương cũng không tin, chi bằng không nói thì tốt hơn.
Ninh Viễn cười ha ha, một tay khoác lên bả vai Liên Thanh, như anh em tốt ôm cổ cậu: "Tôi đã nói rồi mà, tiểu Thanh Thanh không cần lo lắng về sau sẽ ế, mặc dù từ nhỏ anh đã là người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhiều cô em xinh đẹp theo đuổi, nhưng anh sẽ chịu oan ức một chút, thu cậu."
Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Ninh Viễn, dáng vẻ phi thường tự luyến, Liên Thanh nhếch miệng, vẫn bất giác bị cậu ta chọc cười, gút mắt trong lòng cũng tan đi không ít. Cậu hít một hơi thật sâu, đấm một quyền vào ngực Ninh Viễn, cười nói: "Được! Như vậy thì tôi yên tâm rồi."
Đôi mắt Ninh Viễn sáng lấp lánh, vì hành động của Liên Thanh mà cảm thấy vui mừng, cười sáng lạn lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Liên Thanh ngồi dựa vào thân cây, tâm tình thoải mái.
Đang lúc hai người cười nói, một cơn gió rét thổi qua. Liên Thanh căng thẳng, cảm giác sợ hãi lại dâng lên, quay đầu nhìn xung quanh. Cũng ngay lúc này, một trái bóng rổ từ đằng xa bay thẳng tới, tốc độ kinh người, lực mạnh vô cùng.
Ninh Viễn không cảm nhận được nguy hiểm, còn đang mải mê suy nghĩ về đề tài vừa rồi, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Thanh Thanh tính cách tốt như vậy, lại biết nấu cơm, sau này gả cho tôi, tôi lời rồi phải không?"
Liên Thanh vốn không để ý cậu ta nói gì, lúc quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn, còn chưa kịp mở miệng, trái bóng rổ đã nện mạnh vào đầu Ninh Viễn, làm cho mắt Ninh viễn nổ đom đóm, ‘phịch’ một tiếng té xuống đất, bên trong ánh mắt là một vùng ẩm ướt.
Hai người đều yên tĩnh lại, nhất thời không ai nói gì, duy trì động tác đó không nhúc nhích. Liên Thanh sợ đến ngây người, hai phút sau mới giật mình, vội vàng đỡ Ninh Viễn dậy, để cậu ta) dựa vào đùi cậu, vỗ vỗ mặt cậu ta: "Sao rồi? Cậu không sao chứ?"
Ninh Viễn vẫn còn đang đi vào cõi tiên, trong tai đều nghe âm thanh ông ông, căn bản không nghe bên ngoài nói gì, chỉ nhìn thấy Liên Thanh lo lắng nói gì đó.
"Được rồi! Đến phòng y tế!" Liên Thanh không dám trì hoãn, càng không kịp nghĩ đến trái bóng rổ kia làm sao có thể có lực mạnh như vậy, vội vã cõng Ninh Viễn trên lưng chạy đến phòng y tế.
Sau khi bọn họ rời đi, trái bóng rổ lăn mấy vòng trên đất, mấy sinh viên nam đầu đầy mồ hôi chạy đến, nhặt bóng rổ lên mà mặt đầy khó hiểu: "Trái bóng này sao lại bay đến tận chỗ này?"
Mấy sinh viên khác sắc mặt quái dị, run lên: "Nói bậy gì đó, không phải là ném đến sao, được rồi, được rồi, nhanh chóng trở về luyện tiếp, tháng sau còn phải thi đấu."
Liên Thanh cõng Ninh Viễn đến phòng y tế, chính cậu cũng mệt đến đổ mồ hôi đầy người, quần áo mùa đông vốn đã dày, cõng một người lại chạy lên bốn tầng lầu, chiếc áo ba lỗ bên trong cũng dán chặt vào thân thể.
Bác sĩ là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt hiền hòa, làm cho người khác nhìn vào thoải mái vô cùng. Đặt Ninh Viễn lên giường, Liên Thanh đứng một bên thở dốc: "Cậu ấy có sao không cô?"
Bác sĩ lật mí mắt của Ninh Viễn lên: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Nói xong nhìn Liên Thanh: "Cơ thể cậu cũng không tệ, có thể cõng một người chạy xa như vậy, không tệ, không tệ!"
Nghe bác sĩ khen, Liên Thanh chỉ cười cười. Biết Ninh Viễn không sao thì thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên người lúc này dán vào da cực kỳ không thoải mái, Liên Thanh lau lau mặt, nói với bác sĩ: "Cô có phiền nếu cháu đi rửa mặt không?"
"Không thành vấn đề, cháu đi đi." Bác sĩ gật đầu, bà thích những thanh niên lễ phép như thế.
Liên Thanh mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh. Phòng y tế và phòng học của bọn họ không nằm chung một khu mà cùng nơi làm việc của các giảng viên, cho nên so với phòng vệ sinh trong khu lớp học của bọn họ ồn ào và dơ bẩn thì chỗ này lại vô cùng yên tĩnh và sạch sẽ.
Đẩy cửa vào phòng vệ sinh, Liên Thanh đứng trước gương. người trong gương, khuôn mặt không lớn lắm nhưng màu da tái đi, môi nhợt nhạt, đôi mắt trong sáng với hàng lông mi dài.
Liên Thanh cúi đầu, nhúng đầu vào trong nước, người trong kính cũng làm giống như vậy, nhưng đột nhiên có một bóng dáng mơ hồ xuất hiện sau lưng.....
Trong nháy mắt xung quanh lạnh xuống, tay Liên Thanh nắm chặt thành bồn rửa mặt bằng đá, trong nước hiện lên một chuỗi bọt nước li ti, mái tóc ngắn đen nhánh thấm ướt, đột nhiên vùng vẫy, Liên Thanh ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, những vệt nước lưu lại trên gương từ từ chảy xuống.
Liên Thanh nhìn cảnh tượng trong gương, hít sâu một hơi, mím môi xoay người, nhưng không hề thấy gì cả, lúc xoay người lại, cảnh trong gương chỉ còn lại một mình cậu, nhưng giọt nước vốn trong suốt lại thay đổi hoàn toàn, biến thành thành màu đỏ tươi như máu.
Liên Thanh hoảng sợ lui về phía sau một bước, tiếp đó hung hăng đấm vào gương. Bàn tay chạm vào gương phát ra tiếng vang. Cậu nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước chân vội vã, không quan tâm đến những ánh mắt kỳ dị lúc cậu đi ngang qua.
Cậu sợ, cậu trốn tránh thứ kia, cảm giác bất lực khiến cậu cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể làm gì, giống như từ nhỏ cậu đã có thể nhìn thấy những thứ đó vậy!
Vội vã đi xuống lầu, nhưng lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy một người đang ngồi trên góc thang tầng trên. Liên Thanh chau mày lại, trực giác nói cho cậu biết phải lập tức rời đi! Cậu cảm thấy được sự nguy hiểm, trên người người kia không mặc gì, cả người co rụt lại một chỗ, không nhìn thấy mặt, làm cho người ta có cảm giác người đó không thuộc về nơi này.
Liên Thanh chỉ nhìn, sau đó mắt nhìn thẳng mà đi đến, lúc cậu đi xa được hai mét, sau lưng truyền đến tiếng kêu thê thảm: "Anh, cứu em với...."
Âm thanh khàn khàn như muốn chọc thủng lỗ tai. Trong nháy mắt, sắc mặt Liên Thanh rất khó xem, ánh mắt cậu chuyển động, ngón tay khẽ cong lên. Giọng nói này thật sự rất quen thuộc, nếu như là người khác cậu có thể làm như không quan tâm, nhưng mà người này.... Thân thể cứng ngắc không tự chủ mà ngừng lại.
Không gian vặn vẹo, ánh mặt trời chói mắt bị ngăn cách, không khí xung quanh bị đè ép xuống, sau lưng truyền đến tiếng va chạm xào xạc.
"Anh.... Cứu em..." Đột nhiên giọng nói nổ vang bên tai.
Liên Thanh chỉ cảm thấy lông măng toàn thân đều dựng thẳng lên, không nhịn được đi về phía trước mấy bước, muốn rời khỏi âm thanh đó. Nhưng cậu bất giác nắm chặt tay xoay người lại, chỉ thấy một chàng trai vóc dáng cường tráng bò dưới đất, cả người trần trụi, mái tóc ngắn che đi gương mặt, làn da tản ra mùi xác chết, đang dùng tư thế vặn vẹo quỷ dị bò về phía cậu, hành động đặc biệt nhanh.
Người này không phải là người xa lạ, chính là cậu nhóc khóa dưới mà cậu vừa nghe tin là đã chết sao?! Tim Liên Thanh như muốn nhảy khỏi cổ họng, đầu óc như muốn nổ tung. Việc này không bình thường. Nếu cậu trả lời…? Đáy lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy hiểm! Cậu không do dự nữa, chân lùi ra sau, xoay người nhanh chóng chạy xuống lầu.
Song mọi việc vẫn chưa kết thúc! Chàng trai kia cũng bò theo cậu, tốc độ rất nhanh, tứ chi như con gián không ngừng vận động.
Liên Thanh không dám dừng lại, nhưng lập tức phát hiện cầu thang đi xuống tầng hai không đúng, nếu là bình thường, cậu đã sớm đi đến cửa ra, cũng sớm ra khỏi tầng này!
Nhưng hiện tại, cậu vẫn như cũ ở bên trong tầng lầu! Cậu thở hổn hển, mắt mở lớn, chỉ thấy trong góc tường một chàng trai trần trụi ngồi đó, làn da bầm tím, hai tay ôm chân, cả người người co ro một chỗ, từ từ ngẩng đầu lên.
Liên Thanh hoảng sợ lui về phía sau, xuất hiện gương mặt sưng tấy trương lên, con ngươi như cá chết, môi hơi nhếch, vừa lên tiếng, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống: "Anh... Cứu em....!"
Liên Thanh không kiên trì nổi nữa, vội xoay người chạy đi. Lại là những lời này, lại là những lời này! Hơi thở cậu nặng nề, bên tai gần như không còn nghe được gì, toàn thân giống như rơi vào hầm băng lạnh giá, tay chân lạnh đến nỗi sắp đông lại, chỉ có tim là vẫn còn đập. Những phương pháp trong quyển sách kia cậu không sao nhớ nổi dù chỉ một, cậu chỉ biết lần này mình chết chắc rồi.....
Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy đôi mắt đau nhức, giống như bị đốt, Liên Thanh không nhịn được kêu thảm một tiếng: "A!" Hai tay che mắt ngã xuống đất. Cũng chính lúc này, chàng trai trong góc tường bò về phía Liên Thanh, máu tươi trong miệng nhỏ giọt rơi đầy mặt đất, tạo thành từng vệt dài.
"Ha ha.... Ha ha.... Anh...." Nó ngoẹo đầu bò lên người Liên Thanh, nhưng khi đụng phải cậu bàn tay trong phút chốc tỏa ra khói đen nồng đậm, mùi hôi gay mũi tỏa ra. Nó hoảng sợ rụt tay về, tứ chi bò về phía trước, trong miệng không ngừng kêu thảm: "A a a! Cứu em với!!!! A a a....."
Hình người vặn vẹo sau đó biết mất vào trong tường, ánh mặt trời chiếu vào người Liên Thanh, một luồng khí đen mờ ảo từ người cậu tản ra.
"Trời ạ! Các anh xem trên tầng thượng có phải là người không? Người đó muốn làm gì thế kia?" Hai sinh viên nữ đi ngang qua ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người, một sinh viên nữ khác cũng nhìn thấy, vô cùng hoảng sợ, sách trong tay cũng rớt xuống đất: "Phải! Phải! Thật sự là người! Có người muốn nhảy lầu!!"
Khi nghe hai nữ sinh la to, rất nhiều người đã tụ tập lại, từ dưới đất nhìn lên tầng thượng, vừa rối rít lại khẩn trương. Có người gọi điện thoại cho nhà trường, có người xong lên cứu người.
Đôi mắt Liên Thanh vô cùng đau nhức, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nóng đến đau đớn, từ cổ họng cậu phát ra âm thanh khàn khàn. Lúc này, một đôi tay lạnh như băng xoa lên mắt cậu, giống như một cơn gió thổi vào trong mắt, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái, chân mày cậu cũng giãn ra.
Không khí ấm áp bên cạnh làm cậu ngủ mất. Một phần cũng do quá mệt mỏi, cậu thật sự vui vẻ, vì đây là giấc ngủ không có ác mộng, rất thanh nhàn và không có gánh nặng.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, bên cạnh cậu cả trong lẫn ngoài vây quanh ba tầng người, có bạn học có giảng viên, tất cả mọi người đều trợn to mắt chờ cậu tình lại, Liên Thanh nhíu nhíu mày, không rõ việc gì đang xảy ra.
“Liên Thanh cậu sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?" Ninh Viễn lo lắng hỏi Liên Thanh, xoay trái xoay phải xem. Khi cậu ta thấy Liên Thanh thiếu chút nữa từ trên trời rơi xuống, sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, may mắn là Liên Thanh không sao.....
Giảng viên nhìn thấy Liên Thanh không sao thì giải tán những sinh viên vây xung quanh, bảo bọn họ về lớp học. Chờ mọi người đi hết, vị giảng viên nói với Liên Thanh: "Cậu không sao là tốt rồi, tuy nhiên hôm nay xảy ra chuyện này, tôi cần cậu giải thích cho tôi biết mọi việc!"
Liên Thanh nhìn giảng viên nói lời xin lỗi, gật đầu: "Dạ thưa thầy, em sẽ tìm thầy nói rõ mọi việc, làm phiền thầy rồi!"
Giảng viên sau khi nghe xong mới hài lòng, dặn dò bác sĩ, sau đó rời đi. Dù sao thành tích của Liên Thanh vẫn luôn tốt, lại là đứa trẻ làm cho người ta thích, ông cũng thích. Nhưng sự kiện lần này ảnh hưởng không tốt, ông là một giảng viên, nhất định phải hỏi rõ ràng thì mới ăn nói với cấp trên được.
Ninh Viễn thấy bọn họ đi hết mới khẩn trương hỏi cậu: "Rốt cuộc là thế nào? Tại sao cậu lại chạy lên sân thượng? Có phải cãi nhau với người khác không? Hay là có người muốn hại cậu?"
Liên Thanh sờ trán, vẫn thấy hơi đau đau, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng đàn em học khóa dưới, cả người trần trụi đứng ở góc tường, cầu cứu cậu!
Đầu đau như muốn nổ tung, cũng để cậu nhìn rõ được tất cả mọi chuyện, đàn em.... Đàn em muốn hại cậu! Sự thật này làm cậu thoáng buồn. Nhìn lại gương mặt tò mò muốn biết sự thật của Ninh Viễn, lời đến khóe miệng làm sao cũng không nói ra được. Người đơn thuần giống như Ninh Viễn mà lại vui, không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này. Cậu mím môi, lắc đầu: "Không sao! Tôi đi gặp thầy trước, trở về sẽ nói với cậu." Dứt lời liền đi xuống giường.
Ninh Viễn nhìn Liên Thanh đi nhanh như gió, buồn bực trợn to hai mắt hít một hơi, không biết cậu ta làm sao, dạo này cứ thấy là lạ.
Bị nhốt bên trong cỗ kiệu, cảm giác hết sức quỷ dị, tim đập loạn nhịp, mồ hôi theo trán chảy xuống. Đang lúc cậu lo lắng, bỗng nghe bên ngoài như có chuyện gì xảy ra, cỗ kiệu bắt đầu không ổn định.
Trước mặt đội ngũ rước dâu xuất hiện một đội ngũ rước dâu khác, trang phục đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với trang phục trắng như tuyết của bọn họ. Hai đội ngũ gặp nhau, không ai nhường đường ai, sau đó chúng đụng nhau, trong nháy mắt hóa thành hư không.
Vốn Liên Thanh đang ngồi trong cỗ kiệu, lúc này lại đứng. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, căn bản không biết cậu đang ở chỗ nào, sớm đã không phải là con đường trở về nhà, bốn phía dưới chân đều là cỏ khô, cách đó không xa, Liên Thanh nhìn thấy một con sông, lạnh như băng.
Dưới ánh trăng, nước sông gợn sóng lăn tăn.
...
"Liên Thanh! Liên Thanh!" Một giọng nam vô cùng kích động gọi cậu.
Đang nhớ lại, Liên Thanh chợt giật mình, sắc mặt ảm đạm, trợn to mắt nhìn người đến. Hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Ninh Viễn thở hổn hển ngồi vào bên cạnh cậu, lòng nóng như lửa đốt: "Cậu không biết sao? Đàn em làm người mẫu cho cậu chết rồi!"
Tim Liên Thanh thắt lại, cậu đau đớn suýt nữa nghẹt thở. Lúc này Ninh Viễn mới phát hiện Liên Thanh không được bình thường, vội vàng vỗ lưng cậu, khẩn trương hỏi: "Cậu có sao không? Khó chịu chỗ nào?"
Liên Thanh mím môi, kinh ngạc hỏi: "Cậu nghe ai nói? Cậu ấy làm sao mà chết được? Mấy ngày trước chúng tôi còn gặp nhau."
Ninh Viễn vừa nghe thì vỗ đùi: "Chuyện này tôi sao có thể nói đùa cho được? Tôi mới từ trong lớp đến đây, nghe các giảng viên nói chuyện. Nhắc đến cũng lạ, thằng nhóc kia cơ thể rất khỏe mạnh, ngày thường cũng không thấy có thói quen xấu gì, làm sao bỗng nhiên nói chết thì liền chế được?"
Liên Thanh không nghe Ninh Viễn lẩm bẩm.Cậu cũng thấy chuyện này kỳ lạ, chưa từng nghe nói cậu nhóc kia có bệnh cấp tính gì. Mấy ngày trước cậu ta còn tiễn mình về nhà, giờ bỗng nghe tin cậu ta đã mất, cậu thấy quá ngỡ ngàng, trong lòng cảm thấy rất tiếc.
Ninh Viễn và Liên Thanh là bạn cùng nhau lớn lên, tính cách lạnh lùng như Liên Thanh, những người có thể chơi chung được với cậu thật sự rất ít, mà Ninh Viễn đối với Liên Thanh không hiểu sao lại rất kiên trì, cho dù bị không để ý bao nhiêu lần vẫn có thể vui vẻ.
"Cái gì thế?" Ninh Viễn tự nói chuyện hồi lâu mới nhìn thấy quyển sách kỳ lạ trên đùi Liên Thanh, cầm qua xem, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười hỏi: "Khi nào cậu lại có hứng thú với những thứ này?"
Mặt bìa là hình bát quái, trang sách đã ố vàng, ngón tay sờ qua trang giấy có cảm giác mềm mại. Ninh Viễn tò mò vò vò để chắc chắn không phải là ảo giác, phần lớn nội dung trong sách là dị thuật kỳ quái. Không giống như mấy chòm sao mà nữ sinh vẫn thường xem, cái này giống như xem bói, xem phong thủy.
"Không phải cậu cô đơn quá muốn xuất gia làm đạo sĩ chứ?" Ninh Viễn trêu chọc nhìn Liên Thanh.
Liên Thanh giật lại quyển sách, nhét vào cặp, trả lời: "Xem chơi." Cậu cũng không muốn để cho Ninh Viễn biết mình gặp những thứ kia, hơn nữa với tính cách của Ninh Viễn thì cho dù cậu có nói đối phương cũng không tin, chi bằng không nói thì tốt hơn.
Ninh Viễn cười ha ha, một tay khoác lên bả vai Liên Thanh, như anh em tốt ôm cổ cậu: "Tôi đã nói rồi mà, tiểu Thanh Thanh không cần lo lắng về sau sẽ ế, mặc dù từ nhỏ anh đã là người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhiều cô em xinh đẹp theo đuổi, nhưng anh sẽ chịu oan ức một chút, thu cậu."
Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Ninh Viễn, dáng vẻ phi thường tự luyến, Liên Thanh nhếch miệng, vẫn bất giác bị cậu ta chọc cười, gút mắt trong lòng cũng tan đi không ít. Cậu hít một hơi thật sâu, đấm một quyền vào ngực Ninh Viễn, cười nói: "Được! Như vậy thì tôi yên tâm rồi."
Đôi mắt Ninh Viễn sáng lấp lánh, vì hành động của Liên Thanh mà cảm thấy vui mừng, cười sáng lạn lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Liên Thanh ngồi dựa vào thân cây, tâm tình thoải mái.
Đang lúc hai người cười nói, một cơn gió rét thổi qua. Liên Thanh căng thẳng, cảm giác sợ hãi lại dâng lên, quay đầu nhìn xung quanh. Cũng ngay lúc này, một trái bóng rổ từ đằng xa bay thẳng tới, tốc độ kinh người, lực mạnh vô cùng.
Ninh Viễn không cảm nhận được nguy hiểm, còn đang mải mê suy nghĩ về đề tài vừa rồi, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Thanh Thanh tính cách tốt như vậy, lại biết nấu cơm, sau này gả cho tôi, tôi lời rồi phải không?"
Liên Thanh vốn không để ý cậu ta nói gì, lúc quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn, còn chưa kịp mở miệng, trái bóng rổ đã nện mạnh vào đầu Ninh Viễn, làm cho mắt Ninh viễn nổ đom đóm, ‘phịch’ một tiếng té xuống đất, bên trong ánh mắt là một vùng ẩm ướt.
Hai người đều yên tĩnh lại, nhất thời không ai nói gì, duy trì động tác đó không nhúc nhích. Liên Thanh sợ đến ngây người, hai phút sau mới giật mình, vội vàng đỡ Ninh Viễn dậy, để cậu ta) dựa vào đùi cậu, vỗ vỗ mặt cậu ta: "Sao rồi? Cậu không sao chứ?"
Ninh Viễn vẫn còn đang đi vào cõi tiên, trong tai đều nghe âm thanh ông ông, căn bản không nghe bên ngoài nói gì, chỉ nhìn thấy Liên Thanh lo lắng nói gì đó.
"Được rồi! Đến phòng y tế!" Liên Thanh không dám trì hoãn, càng không kịp nghĩ đến trái bóng rổ kia làm sao có thể có lực mạnh như vậy, vội vã cõng Ninh Viễn trên lưng chạy đến phòng y tế.
Sau khi bọn họ rời đi, trái bóng rổ lăn mấy vòng trên đất, mấy sinh viên nam đầu đầy mồ hôi chạy đến, nhặt bóng rổ lên mà mặt đầy khó hiểu: "Trái bóng này sao lại bay đến tận chỗ này?"
Mấy sinh viên khác sắc mặt quái dị, run lên: "Nói bậy gì đó, không phải là ném đến sao, được rồi, được rồi, nhanh chóng trở về luyện tiếp, tháng sau còn phải thi đấu."
Liên Thanh cõng Ninh Viễn đến phòng y tế, chính cậu cũng mệt đến đổ mồ hôi đầy người, quần áo mùa đông vốn đã dày, cõng một người lại chạy lên bốn tầng lầu, chiếc áo ba lỗ bên trong cũng dán chặt vào thân thể.
Bác sĩ là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt hiền hòa, làm cho người khác nhìn vào thoải mái vô cùng. Đặt Ninh Viễn lên giường, Liên Thanh đứng một bên thở dốc: "Cậu ấy có sao không cô?"
Bác sĩ lật mí mắt của Ninh Viễn lên: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Nói xong nhìn Liên Thanh: "Cơ thể cậu cũng không tệ, có thể cõng một người chạy xa như vậy, không tệ, không tệ!"
Nghe bác sĩ khen, Liên Thanh chỉ cười cười. Biết Ninh Viễn không sao thì thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên người lúc này dán vào da cực kỳ không thoải mái, Liên Thanh lau lau mặt, nói với bác sĩ: "Cô có phiền nếu cháu đi rửa mặt không?"
"Không thành vấn đề, cháu đi đi." Bác sĩ gật đầu, bà thích những thanh niên lễ phép như thế.
Liên Thanh mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh. Phòng y tế và phòng học của bọn họ không nằm chung một khu mà cùng nơi làm việc của các giảng viên, cho nên so với phòng vệ sinh trong khu lớp học của bọn họ ồn ào và dơ bẩn thì chỗ này lại vô cùng yên tĩnh và sạch sẽ.
Đẩy cửa vào phòng vệ sinh, Liên Thanh đứng trước gương. người trong gương, khuôn mặt không lớn lắm nhưng màu da tái đi, môi nhợt nhạt, đôi mắt trong sáng với hàng lông mi dài.
Liên Thanh cúi đầu, nhúng đầu vào trong nước, người trong kính cũng làm giống như vậy, nhưng đột nhiên có một bóng dáng mơ hồ xuất hiện sau lưng.....
Trong nháy mắt xung quanh lạnh xuống, tay Liên Thanh nắm chặt thành bồn rửa mặt bằng đá, trong nước hiện lên một chuỗi bọt nước li ti, mái tóc ngắn đen nhánh thấm ướt, đột nhiên vùng vẫy, Liên Thanh ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, những vệt nước lưu lại trên gương từ từ chảy xuống.
Liên Thanh nhìn cảnh tượng trong gương, hít sâu một hơi, mím môi xoay người, nhưng không hề thấy gì cả, lúc xoay người lại, cảnh trong gương chỉ còn lại một mình cậu, nhưng giọt nước vốn trong suốt lại thay đổi hoàn toàn, biến thành thành màu đỏ tươi như máu.
Liên Thanh hoảng sợ lui về phía sau một bước, tiếp đó hung hăng đấm vào gương. Bàn tay chạm vào gương phát ra tiếng vang. Cậu nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước chân vội vã, không quan tâm đến những ánh mắt kỳ dị lúc cậu đi ngang qua.
Cậu sợ, cậu trốn tránh thứ kia, cảm giác bất lực khiến cậu cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể làm gì, giống như từ nhỏ cậu đã có thể nhìn thấy những thứ đó vậy!
Vội vã đi xuống lầu, nhưng lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy một người đang ngồi trên góc thang tầng trên. Liên Thanh chau mày lại, trực giác nói cho cậu biết phải lập tức rời đi! Cậu cảm thấy được sự nguy hiểm, trên người người kia không mặc gì, cả người co rụt lại một chỗ, không nhìn thấy mặt, làm cho người ta có cảm giác người đó không thuộc về nơi này.
Liên Thanh chỉ nhìn, sau đó mắt nhìn thẳng mà đi đến, lúc cậu đi xa được hai mét, sau lưng truyền đến tiếng kêu thê thảm: "Anh, cứu em với...."
Âm thanh khàn khàn như muốn chọc thủng lỗ tai. Trong nháy mắt, sắc mặt Liên Thanh rất khó xem, ánh mắt cậu chuyển động, ngón tay khẽ cong lên. Giọng nói này thật sự rất quen thuộc, nếu như là người khác cậu có thể làm như không quan tâm, nhưng mà người này.... Thân thể cứng ngắc không tự chủ mà ngừng lại.
Không gian vặn vẹo, ánh mặt trời chói mắt bị ngăn cách, không khí xung quanh bị đè ép xuống, sau lưng truyền đến tiếng va chạm xào xạc.
"Anh.... Cứu em..." Đột nhiên giọng nói nổ vang bên tai.
Liên Thanh chỉ cảm thấy lông măng toàn thân đều dựng thẳng lên, không nhịn được đi về phía trước mấy bước, muốn rời khỏi âm thanh đó. Nhưng cậu bất giác nắm chặt tay xoay người lại, chỉ thấy một chàng trai vóc dáng cường tráng bò dưới đất, cả người trần trụi, mái tóc ngắn che đi gương mặt, làn da tản ra mùi xác chết, đang dùng tư thế vặn vẹo quỷ dị bò về phía cậu, hành động đặc biệt nhanh.
Người này không phải là người xa lạ, chính là cậu nhóc khóa dưới mà cậu vừa nghe tin là đã chết sao?! Tim Liên Thanh như muốn nhảy khỏi cổ họng, đầu óc như muốn nổ tung. Việc này không bình thường. Nếu cậu trả lời…? Đáy lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy hiểm! Cậu không do dự nữa, chân lùi ra sau, xoay người nhanh chóng chạy xuống lầu.
Song mọi việc vẫn chưa kết thúc! Chàng trai kia cũng bò theo cậu, tốc độ rất nhanh, tứ chi như con gián không ngừng vận động.
Liên Thanh không dám dừng lại, nhưng lập tức phát hiện cầu thang đi xuống tầng hai không đúng, nếu là bình thường, cậu đã sớm đi đến cửa ra, cũng sớm ra khỏi tầng này!
Nhưng hiện tại, cậu vẫn như cũ ở bên trong tầng lầu! Cậu thở hổn hển, mắt mở lớn, chỉ thấy trong góc tường một chàng trai trần trụi ngồi đó, làn da bầm tím, hai tay ôm chân, cả người người co ro một chỗ, từ từ ngẩng đầu lên.
Liên Thanh hoảng sợ lui về phía sau, xuất hiện gương mặt sưng tấy trương lên, con ngươi như cá chết, môi hơi nhếch, vừa lên tiếng, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống: "Anh... Cứu em....!"
Liên Thanh không kiên trì nổi nữa, vội xoay người chạy đi. Lại là những lời này, lại là những lời này! Hơi thở cậu nặng nề, bên tai gần như không còn nghe được gì, toàn thân giống như rơi vào hầm băng lạnh giá, tay chân lạnh đến nỗi sắp đông lại, chỉ có tim là vẫn còn đập. Những phương pháp trong quyển sách kia cậu không sao nhớ nổi dù chỉ một, cậu chỉ biết lần này mình chết chắc rồi.....
Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy đôi mắt đau nhức, giống như bị đốt, Liên Thanh không nhịn được kêu thảm một tiếng: "A!" Hai tay che mắt ngã xuống đất. Cũng chính lúc này, chàng trai trong góc tường bò về phía Liên Thanh, máu tươi trong miệng nhỏ giọt rơi đầy mặt đất, tạo thành từng vệt dài.
"Ha ha.... Ha ha.... Anh...." Nó ngoẹo đầu bò lên người Liên Thanh, nhưng khi đụng phải cậu bàn tay trong phút chốc tỏa ra khói đen nồng đậm, mùi hôi gay mũi tỏa ra. Nó hoảng sợ rụt tay về, tứ chi bò về phía trước, trong miệng không ngừng kêu thảm: "A a a! Cứu em với!!!! A a a....."
Hình người vặn vẹo sau đó biết mất vào trong tường, ánh mặt trời chiếu vào người Liên Thanh, một luồng khí đen mờ ảo từ người cậu tản ra.
"Trời ạ! Các anh xem trên tầng thượng có phải là người không? Người đó muốn làm gì thế kia?" Hai sinh viên nữ đi ngang qua ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người, một sinh viên nữ khác cũng nhìn thấy, vô cùng hoảng sợ, sách trong tay cũng rớt xuống đất: "Phải! Phải! Thật sự là người! Có người muốn nhảy lầu!!"
Khi nghe hai nữ sinh la to, rất nhiều người đã tụ tập lại, từ dưới đất nhìn lên tầng thượng, vừa rối rít lại khẩn trương. Có người gọi điện thoại cho nhà trường, có người xong lên cứu người.
Đôi mắt Liên Thanh vô cùng đau nhức, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nóng đến đau đớn, từ cổ họng cậu phát ra âm thanh khàn khàn. Lúc này, một đôi tay lạnh như băng xoa lên mắt cậu, giống như một cơn gió thổi vào trong mắt, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái, chân mày cậu cũng giãn ra.
Không khí ấm áp bên cạnh làm cậu ngủ mất. Một phần cũng do quá mệt mỏi, cậu thật sự vui vẻ, vì đây là giấc ngủ không có ác mộng, rất thanh nhàn và không có gánh nặng.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, bên cạnh cậu cả trong lẫn ngoài vây quanh ba tầng người, có bạn học có giảng viên, tất cả mọi người đều trợn to mắt chờ cậu tình lại, Liên Thanh nhíu nhíu mày, không rõ việc gì đang xảy ra.
“Liên Thanh cậu sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?" Ninh Viễn lo lắng hỏi Liên Thanh, xoay trái xoay phải xem. Khi cậu ta thấy Liên Thanh thiếu chút nữa từ trên trời rơi xuống, sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, may mắn là Liên Thanh không sao.....
Giảng viên nhìn thấy Liên Thanh không sao thì giải tán những sinh viên vây xung quanh, bảo bọn họ về lớp học. Chờ mọi người đi hết, vị giảng viên nói với Liên Thanh: "Cậu không sao là tốt rồi, tuy nhiên hôm nay xảy ra chuyện này, tôi cần cậu giải thích cho tôi biết mọi việc!"
Liên Thanh nhìn giảng viên nói lời xin lỗi, gật đầu: "Dạ thưa thầy, em sẽ tìm thầy nói rõ mọi việc, làm phiền thầy rồi!"
Giảng viên sau khi nghe xong mới hài lòng, dặn dò bác sĩ, sau đó rời đi. Dù sao thành tích của Liên Thanh vẫn luôn tốt, lại là đứa trẻ làm cho người ta thích, ông cũng thích. Nhưng sự kiện lần này ảnh hưởng không tốt, ông là một giảng viên, nhất định phải hỏi rõ ràng thì mới ăn nói với cấp trên được.
Ninh Viễn thấy bọn họ đi hết mới khẩn trương hỏi cậu: "Rốt cuộc là thế nào? Tại sao cậu lại chạy lên sân thượng? Có phải cãi nhau với người khác không? Hay là có người muốn hại cậu?"
Liên Thanh sờ trán, vẫn thấy hơi đau đau, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng đàn em học khóa dưới, cả người trần trụi đứng ở góc tường, cầu cứu cậu!
Đầu đau như muốn nổ tung, cũng để cậu nhìn rõ được tất cả mọi chuyện, đàn em.... Đàn em muốn hại cậu! Sự thật này làm cậu thoáng buồn. Nhìn lại gương mặt tò mò muốn biết sự thật của Ninh Viễn, lời đến khóe miệng làm sao cũng không nói ra được. Người đơn thuần giống như Ninh Viễn mà lại vui, không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này. Cậu mím môi, lắc đầu: "Không sao! Tôi đi gặp thầy trước, trở về sẽ nói với cậu." Dứt lời liền đi xuống giường.
Ninh Viễn nhìn Liên Thanh đi nhanh như gió, buồn bực trợn to hai mắt hít một hơi, không biết cậu ta làm sao, dạo này cứ thấy là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.