Chương 74: Câu chuyện năm xưa 2.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Bước chân tôi dừng lại, trái tim cũng chết lặng. Người đã quên nàng, vậy thì nàng phải đau khổ đến thế nào đây?
Tuệ Nghi công chúa cứ chờ mãi, chờ mãi. Nàng tin rằng người ấy sẽ xuất hiện. Mỏi mòn bao tháng ngày, nước mắt nàng đã khô cạn từ lúc nào rồi cũng chẳng hay.
Hắn bị đày xuống nhân gian, làm con trai của một vị quan trong triều. Năm tháng trôi qua, hắn trở thành một thiếu niên làm rung động biết bao nhiêu nữ nhân. Thế nhưng, hắn lại không động lòng với bất kỳ cô gái nào.
"Có phải... Hắn vẫn còn nhớ Tuệ Nghi? "
"Không... Ta không biết. Chỉ biết là hắn gần như không gần nữ sắc. Suốt ngày đều chú tâm theo cha hắn học tập, cố gắng để trở thành một vị quan tốt".
Kì thi năm đó, hắn đậu tú tài rồi được triều đình trọng dụng, cho làm quan lớn. Hoàng đế đương triều rất ưu ái, chọn hắn làm phò mã để gã công chúa. Hơn một tháng sau, hôn lễ được cử hành long trọng.
Tuệ Nghi công chúa ở bên bờ sông Vong Xuyên, biết được mọi chuyện, nàng đau lòng đến muốn tán linh. Tên lính hầu cận nhìn thấy nàng đau khổ như thế, hắn chỉ hận không thể thay nàng gánh chịu nỗi đau này. Nhưng có ai biết được, trái tim hắn cũng vỡ tan tành.
"Tại sao hắn không nói rõ tình cảm với cô ấy? Biết đâu mọi chuyện sẽ khác? "
"Nếu như người cô yêu yêu người khác, cô có nói cho hắn biết là cô yêu hắn không?"
Tôi nhìn hắn, hắn lại trốn ánh mắt của tôi. Nếu là tôi...tôi chắc chắn... Sẽ im lặng.
Ngày đại hôn, tân lang với ánh mắt đượm buồn rước tân nương về nhà. Cứ tưởng đó là mối lương duyên đẹp, nào ngờ lại là nghiệt duyên.
Đêm đó, tân lang tự sát, tân nương đau lòng đến thổ huyết. Ngày đại hỷ trở thành đại tang. Đôi vợ chồng mới cưới lại cùng nhau chết trong đêm động phòng. Hỷ sự biến thành tang sự, đau thương cả hai họ.
Tang lễ diễn ra, hai người được hợp táng trong cùng một ngôi mộ. Đời đời ở bên nhau.
Sau khi chết, cả hai đi đến Hoàng Tuyền thì gặp Tuệ Nghi. Nhìn thấy hắn, nàng vui mừng khôn siết, nào ngờ đâu rằng, kí ức của tiên nhân năm đó đã bị phong ấn, hắn đã quên nàng.
Nàng cười mà như đang khóc, từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống trong những tiếng cười như điên như dại.
Nàng đau khổ nhìn người mình yêu uống chén canh Vong tình, đi qua cầu Nại Hà mà đau tận tâm can. Lúc hắn sắp bước lên cầu Nại Hà, nàng giữ tay hắn lại, nói trong tiếng nấc.
"Nếu chàng đã quên ta, ta sẽ theo chàng mãi mãi, cho đến khi nào chàng nhớ ra ta mới thôi".
Hắn nghe câu đó, không hiểu tại sao lain rơi nước mắt...
Sau đó, nàng mang theo kí ức, cùng hắn bước qua cầu đi đầu thai. Tên lính thân cận cũng vì nàng mà bất chấp tất cả, nguyện cùng nàng luân hồi đến nhân gian. Hắn lạc trong chấp niệm tình cảm với Tuệ Nghi công chúa, bảo vệ nàng đến quên cả luật lệ của Âm phủ.
Lại nói về tân nương xấu số, cô ấy chết mang theo chấp niệm, oán trách người sao phụ tình nàng. Sau đó, lại chứng kiến một màn này, nàng càng thêm oán hận. Cô bước qua cầu mang theo lời nguyền "đời đời kiếp kiếp, đều khiến chàng phải đau vì tình. Yêu nhau mà không thể đến với nhau. Để chàng hiểu ta đau khổ thế nào ".
Cứ thế, bốn người mang theo chấp niệm cùng nhau đi đầu thai.
"Sau đó thế nào? Bọn họ có gặp nhau không? "
"Cô thật sự muốn biết? "
"Ừm! Bọn họ có gặp nhau không? Họ có được bên nhau không? "
"Ta sẽ nói cho cô biết. Nhưng... Ta hỏi cô. Nếu có thể, cô có muốn biết...kiếp trước của mình không? "
Tôi nhìn hắn. Thật sự có cách để người khác nhớ lại kiếp trước của mình sao? Nếu thật có...tôi cũng muốn biết, kiếp trước mình là ai.
Tôi gật đầu, hắn mĩm cười.
"Hoa bỉ ngạn là thuốc giải của canh Vong tình ".
"Hân Hân! "
Tiếng Tư Mạc gọi tôi từ phía sau. Hắn mới đó mà đã tìm được tôi rồi sao?
Tôi quay về phía sau, hắn đang nhanh như gió lao tới. Lại nhìn kẻ trước mắt... Biến mất rồi.
Tuệ Nghi công chúa cứ chờ mãi, chờ mãi. Nàng tin rằng người ấy sẽ xuất hiện. Mỏi mòn bao tháng ngày, nước mắt nàng đã khô cạn từ lúc nào rồi cũng chẳng hay.
Hắn bị đày xuống nhân gian, làm con trai của một vị quan trong triều. Năm tháng trôi qua, hắn trở thành một thiếu niên làm rung động biết bao nhiêu nữ nhân. Thế nhưng, hắn lại không động lòng với bất kỳ cô gái nào.
"Có phải... Hắn vẫn còn nhớ Tuệ Nghi? "
"Không... Ta không biết. Chỉ biết là hắn gần như không gần nữ sắc. Suốt ngày đều chú tâm theo cha hắn học tập, cố gắng để trở thành một vị quan tốt".
Kì thi năm đó, hắn đậu tú tài rồi được triều đình trọng dụng, cho làm quan lớn. Hoàng đế đương triều rất ưu ái, chọn hắn làm phò mã để gã công chúa. Hơn một tháng sau, hôn lễ được cử hành long trọng.
Tuệ Nghi công chúa ở bên bờ sông Vong Xuyên, biết được mọi chuyện, nàng đau lòng đến muốn tán linh. Tên lính hầu cận nhìn thấy nàng đau khổ như thế, hắn chỉ hận không thể thay nàng gánh chịu nỗi đau này. Nhưng có ai biết được, trái tim hắn cũng vỡ tan tành.
"Tại sao hắn không nói rõ tình cảm với cô ấy? Biết đâu mọi chuyện sẽ khác? "
"Nếu như người cô yêu yêu người khác, cô có nói cho hắn biết là cô yêu hắn không?"
Tôi nhìn hắn, hắn lại trốn ánh mắt của tôi. Nếu là tôi...tôi chắc chắn... Sẽ im lặng.
Ngày đại hôn, tân lang với ánh mắt đượm buồn rước tân nương về nhà. Cứ tưởng đó là mối lương duyên đẹp, nào ngờ lại là nghiệt duyên.
Đêm đó, tân lang tự sát, tân nương đau lòng đến thổ huyết. Ngày đại hỷ trở thành đại tang. Đôi vợ chồng mới cưới lại cùng nhau chết trong đêm động phòng. Hỷ sự biến thành tang sự, đau thương cả hai họ.
Tang lễ diễn ra, hai người được hợp táng trong cùng một ngôi mộ. Đời đời ở bên nhau.
Sau khi chết, cả hai đi đến Hoàng Tuyền thì gặp Tuệ Nghi. Nhìn thấy hắn, nàng vui mừng khôn siết, nào ngờ đâu rằng, kí ức của tiên nhân năm đó đã bị phong ấn, hắn đã quên nàng.
Nàng cười mà như đang khóc, từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống trong những tiếng cười như điên như dại.
Nàng đau khổ nhìn người mình yêu uống chén canh Vong tình, đi qua cầu Nại Hà mà đau tận tâm can. Lúc hắn sắp bước lên cầu Nại Hà, nàng giữ tay hắn lại, nói trong tiếng nấc.
"Nếu chàng đã quên ta, ta sẽ theo chàng mãi mãi, cho đến khi nào chàng nhớ ra ta mới thôi".
Hắn nghe câu đó, không hiểu tại sao lain rơi nước mắt...
Sau đó, nàng mang theo kí ức, cùng hắn bước qua cầu đi đầu thai. Tên lính thân cận cũng vì nàng mà bất chấp tất cả, nguyện cùng nàng luân hồi đến nhân gian. Hắn lạc trong chấp niệm tình cảm với Tuệ Nghi công chúa, bảo vệ nàng đến quên cả luật lệ của Âm phủ.
Lại nói về tân nương xấu số, cô ấy chết mang theo chấp niệm, oán trách người sao phụ tình nàng. Sau đó, lại chứng kiến một màn này, nàng càng thêm oán hận. Cô bước qua cầu mang theo lời nguyền "đời đời kiếp kiếp, đều khiến chàng phải đau vì tình. Yêu nhau mà không thể đến với nhau. Để chàng hiểu ta đau khổ thế nào ".
Cứ thế, bốn người mang theo chấp niệm cùng nhau đi đầu thai.
"Sau đó thế nào? Bọn họ có gặp nhau không? "
"Cô thật sự muốn biết? "
"Ừm! Bọn họ có gặp nhau không? Họ có được bên nhau không? "
"Ta sẽ nói cho cô biết. Nhưng... Ta hỏi cô. Nếu có thể, cô có muốn biết...kiếp trước của mình không? "
Tôi nhìn hắn. Thật sự có cách để người khác nhớ lại kiếp trước của mình sao? Nếu thật có...tôi cũng muốn biết, kiếp trước mình là ai.
Tôi gật đầu, hắn mĩm cười.
"Hoa bỉ ngạn là thuốc giải của canh Vong tình ".
"Hân Hân! "
Tiếng Tư Mạc gọi tôi từ phía sau. Hắn mới đó mà đã tìm được tôi rồi sao?
Tôi quay về phía sau, hắn đang nhanh như gió lao tới. Lại nhìn kẻ trước mắt... Biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.