Chương 51: Có Bảo Bảo.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Không... Không được rồi. Tôi mệt lắm. Không mở mắt nổi nữa rồi. Tôi ... Tôi ngủ một chút.
Không gian tối sầm. Mọi thứ rơi vào trạng thái an tĩnh đến đáng sợ. Sau đó mọi chuyện thế nào tôi cũng không biết nữa.
...
Một vệt sáng chói mắt khiến tôi phải đưa tay lên che mặt lại. Tôi đang ở đâu thế này? Có phải tôi đã...đã chết rồi không?
Cái mùi này...sao khó chịu quá. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Tôi đang ở bệnh viện sao? Vậy là tôi chưa chết sao? Tôi phải xác minh mới được.
Từ từ mở mắt, không gian xung quanh là một màu trắng tinh khôi. Là bệnh viện. Tôi đúng là đang ở bệnh viện.
"Tỉnh rồi sao? "
Tư Mạc bước vào phòng cùng một vị bác sĩ trẻ tuổi. Hắn ta đeo cặp kính, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, lại mang một nét buồn trong đôi mắt sâu thẳm.
Tư Mạc bước tới, đỡ tôi ngồi dậy. Vết thương ở sau lưng vẫn đau vô cùng. Hắn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp lại có chút gì đó đau lòng cùng tia ôn nhu.
Đôi tay ngọc ngà khẽ vuốt lại mấy sợi tóc rối trên mặt tôi, hắn khẽ mĩm cười, giọng nói dịu dàng hỏi tôi còn cảm thấy chỗ nào không khỏe không?
"Không! Chỉ là vết thương hơi đau".
"Em phải cẩn thận một chút. Trong bụng em đã có Bảo Bảo của chúng ta rồi".
Tôi đứng hình. Bảo Bảo sao? Là con á? Tôi đã có thai sao? Là con của tôi và hắn sao? Tôi chỉ đang mơ thôi đúng không? Chắc chắn là mơ rồi.
"Sao vậy? Không vui sao?"
"Em...Em thật sự có thai sao?"
"Phải! Nương nương, người đã có thai một tháng rồi!"
What? Tôi và hắn minh hôn cũng đã gần hai tháng. Tôi vậy mà lại có thai được một tháng rồi sao? Hắn...không phải là khỏe thế chứ? Đứa nhỏ này thật là con hắn sao? Ngu ngốc! Tôi chỉ ngủ với mỗi mình hắn, không phải của hắn thì là của ai được.
Vừa lúc đó Đằng Nguyên đi vào, trên tay lỉnh kỉnh đồ. Nhìn thấy tôi liền hô lớn.
"Đây đây! Tất cả cho cô bồi bổ".
Tôi ngớ người nhìn hắn. Nhiều đồ ăn thế này chắc thành heo mất. Hắn không phải là muốn phá dáng của tôi đó chứ?
Tôi nhìn sang Tư Mạc, khuôn mặt anh tú kia đột nhiên trở nên hư ảo, không còn nhìn ra ngũ quan hài hòa, tinh xảo nữa. Tất cả chỉ còn lại một mảng mờ ảo, không rõ ràng gì cả.
Tôi biết đây không phải sự thật. Chẳng lẽ tôi lại đi vào giấc mơ nào đó nữa rồi sao? Hay...lại có kẻ muốn hại tôi rồi?
Tôi lại đang có thai, bản năng làm mẹ không cho phép tôi để đứa con của mình gặp chuyện. Tôi mau chóng bước xuống giường, cố gắng cách xa những kẻ trước mặt.
Một chất lỏng lành lạnh khiến tôi giật mình. Tôi hoang mang nhìn xuống, một dòng máu đỏ đang chảy ra từ giữa hai chân, nhuộm đỏ cả cái quần trắng tôi đang mặc. Tôi...sảy thai rồi sao? Không được, tôi không thể để con tôi xảy ra chuyện được.
"Tư Mạc! Anh đâu rồi? Mau cứu con chúng ta đi, em xin anh!".
Tôi gào lên, từ trong hốc mắt vậy mà lại rơi ra huyết lệ. Tôi...tôi chết rồi sao? Tại sao tôi lại rơi huyết lệ? Tôi là con người kia mà, sao có thể chứ? Không...không thể nào.
Tôi...lại đang gặp chuyện quỷ quái gì nữa rồi vậy? Là kẻ nào lại đùa ác độc như thế?
Bụng tôi đau lên từng cơn quặn thắt, máu vẫn không ngừng chảy ra. Tôi đau đớn ôm bụng, ngã quỵ xuống đất. Từng dòng huyết lệ đỏ thẫm cứ thế rơi ra từ khóe mắt. Trái tim tôi thắt lại, tôi dường như cảm nhận được giọng nói run rẩy của một đứa bé đang thốt lên trong bụng tôi.
Giọng nói đó đáng yêu đến lạ, nó đang sợ hãi kêu tôi ma ma. Nó còn nói thêm điều gì đó nhưng tôi lại không nghe thấy. Tâm tình hỗn loạn, tôi không còn chút sức lực nào để chạy nữa rồi. Tư Mạc.. Hắn bỏ mặc tôi rồi...
Phía trước, nghe xa xa như hàng ngàn tiếng bước chân đang vọng lại. Tôi cảm nhận được đó giống như tiếng bước chân hành quân đang tiến về phía tôi. Không gian mờ ảo trước mặt cũng đã không còn là bệnh viện nữa, nó đã trở thành một khu rừng âm u đến rợn người.
Tiếng bước chân hành quân mỗi lúc một gần, tôi thật sự rất muốn rời khỏi nơi này...nhưng sức đâu mà chạy?
"Đi!"
Một thanh âm quen thuộc cất lên. Bên cạnh tôi có một sức mạnh vô hình nào đó kéo tôi bay lên. Nó dường như đưa tôi bay xuyên qua cả không gian và thời gian, biến mất khỏi khu rừng kia không chút dấu vết.
"Tỉnh lại! Gia Hân, mau tỉnh lại".
Có người đang gọi tôi, người đó bảo tôi mau tỉnh lại. Là ai? Ai đang gọi tôi thế này?
Tôi cố gắng, dùng hết sức để mở mắt. Toàn thân truyền đến một cơn đau ê ẩm. Ánh sáng le lói, phản chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ của Đằng Nguyên. Nhìn thấy tôi mở mắt, hắn không khỏi vui mừng.
Tôi muốn hỏi, rất muốn hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không thể mở miệng được. Đôi mắt bất lực nhìn hắn, tôi đã trở về rồi.
"Mau lên! Mau cứu Tư Mạc! Hắn sắp không xong rồi".
Trái tim tôi đập lạc mất nửa nhịp....
Không gian tối sầm. Mọi thứ rơi vào trạng thái an tĩnh đến đáng sợ. Sau đó mọi chuyện thế nào tôi cũng không biết nữa.
...
Một vệt sáng chói mắt khiến tôi phải đưa tay lên che mặt lại. Tôi đang ở đâu thế này? Có phải tôi đã...đã chết rồi không?
Cái mùi này...sao khó chịu quá. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Tôi đang ở bệnh viện sao? Vậy là tôi chưa chết sao? Tôi phải xác minh mới được.
Từ từ mở mắt, không gian xung quanh là một màu trắng tinh khôi. Là bệnh viện. Tôi đúng là đang ở bệnh viện.
"Tỉnh rồi sao? "
Tư Mạc bước vào phòng cùng một vị bác sĩ trẻ tuổi. Hắn ta đeo cặp kính, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, lại mang một nét buồn trong đôi mắt sâu thẳm.
Tư Mạc bước tới, đỡ tôi ngồi dậy. Vết thương ở sau lưng vẫn đau vô cùng. Hắn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp lại có chút gì đó đau lòng cùng tia ôn nhu.
Đôi tay ngọc ngà khẽ vuốt lại mấy sợi tóc rối trên mặt tôi, hắn khẽ mĩm cười, giọng nói dịu dàng hỏi tôi còn cảm thấy chỗ nào không khỏe không?
"Không! Chỉ là vết thương hơi đau".
"Em phải cẩn thận một chút. Trong bụng em đã có Bảo Bảo của chúng ta rồi".
Tôi đứng hình. Bảo Bảo sao? Là con á? Tôi đã có thai sao? Là con của tôi và hắn sao? Tôi chỉ đang mơ thôi đúng không? Chắc chắn là mơ rồi.
"Sao vậy? Không vui sao?"
"Em...Em thật sự có thai sao?"
"Phải! Nương nương, người đã có thai một tháng rồi!"
What? Tôi và hắn minh hôn cũng đã gần hai tháng. Tôi vậy mà lại có thai được một tháng rồi sao? Hắn...không phải là khỏe thế chứ? Đứa nhỏ này thật là con hắn sao? Ngu ngốc! Tôi chỉ ngủ với mỗi mình hắn, không phải của hắn thì là của ai được.
Vừa lúc đó Đằng Nguyên đi vào, trên tay lỉnh kỉnh đồ. Nhìn thấy tôi liền hô lớn.
"Đây đây! Tất cả cho cô bồi bổ".
Tôi ngớ người nhìn hắn. Nhiều đồ ăn thế này chắc thành heo mất. Hắn không phải là muốn phá dáng của tôi đó chứ?
Tôi nhìn sang Tư Mạc, khuôn mặt anh tú kia đột nhiên trở nên hư ảo, không còn nhìn ra ngũ quan hài hòa, tinh xảo nữa. Tất cả chỉ còn lại một mảng mờ ảo, không rõ ràng gì cả.
Tôi biết đây không phải sự thật. Chẳng lẽ tôi lại đi vào giấc mơ nào đó nữa rồi sao? Hay...lại có kẻ muốn hại tôi rồi?
Tôi lại đang có thai, bản năng làm mẹ không cho phép tôi để đứa con của mình gặp chuyện. Tôi mau chóng bước xuống giường, cố gắng cách xa những kẻ trước mặt.
Một chất lỏng lành lạnh khiến tôi giật mình. Tôi hoang mang nhìn xuống, một dòng máu đỏ đang chảy ra từ giữa hai chân, nhuộm đỏ cả cái quần trắng tôi đang mặc. Tôi...sảy thai rồi sao? Không được, tôi không thể để con tôi xảy ra chuyện được.
"Tư Mạc! Anh đâu rồi? Mau cứu con chúng ta đi, em xin anh!".
Tôi gào lên, từ trong hốc mắt vậy mà lại rơi ra huyết lệ. Tôi...tôi chết rồi sao? Tại sao tôi lại rơi huyết lệ? Tôi là con người kia mà, sao có thể chứ? Không...không thể nào.
Tôi...lại đang gặp chuyện quỷ quái gì nữa rồi vậy? Là kẻ nào lại đùa ác độc như thế?
Bụng tôi đau lên từng cơn quặn thắt, máu vẫn không ngừng chảy ra. Tôi đau đớn ôm bụng, ngã quỵ xuống đất. Từng dòng huyết lệ đỏ thẫm cứ thế rơi ra từ khóe mắt. Trái tim tôi thắt lại, tôi dường như cảm nhận được giọng nói run rẩy của một đứa bé đang thốt lên trong bụng tôi.
Giọng nói đó đáng yêu đến lạ, nó đang sợ hãi kêu tôi ma ma. Nó còn nói thêm điều gì đó nhưng tôi lại không nghe thấy. Tâm tình hỗn loạn, tôi không còn chút sức lực nào để chạy nữa rồi. Tư Mạc.. Hắn bỏ mặc tôi rồi...
Phía trước, nghe xa xa như hàng ngàn tiếng bước chân đang vọng lại. Tôi cảm nhận được đó giống như tiếng bước chân hành quân đang tiến về phía tôi. Không gian mờ ảo trước mặt cũng đã không còn là bệnh viện nữa, nó đã trở thành một khu rừng âm u đến rợn người.
Tiếng bước chân hành quân mỗi lúc một gần, tôi thật sự rất muốn rời khỏi nơi này...nhưng sức đâu mà chạy?
"Đi!"
Một thanh âm quen thuộc cất lên. Bên cạnh tôi có một sức mạnh vô hình nào đó kéo tôi bay lên. Nó dường như đưa tôi bay xuyên qua cả không gian và thời gian, biến mất khỏi khu rừng kia không chút dấu vết.
"Tỉnh lại! Gia Hân, mau tỉnh lại".
Có người đang gọi tôi, người đó bảo tôi mau tỉnh lại. Là ai? Ai đang gọi tôi thế này?
Tôi cố gắng, dùng hết sức để mở mắt. Toàn thân truyền đến một cơn đau ê ẩm. Ánh sáng le lói, phản chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ của Đằng Nguyên. Nhìn thấy tôi mở mắt, hắn không khỏi vui mừng.
Tôi muốn hỏi, rất muốn hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không thể mở miệng được. Đôi mắt bất lực nhìn hắn, tôi đã trở về rồi.
"Mau lên! Mau cứu Tư Mạc! Hắn sắp không xong rồi".
Trái tim tôi đập lạc mất nửa nhịp....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.