Chương 15: Cô gái áo đỏ.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Sau khi trở về, tôi cùng bà ngoại chuẩn bị hoa quả tươi, giấy tiền vàng mã rồi đi ra mộ của mẹ. Mẹ tôi được chôn ở \*Lạc gia chi mộ, nghĩa địa lớn trong thôn.
\* Nơi an táng những người họ Lạc.
5h chiều ánh nắng ngả vàng, Mặt Trời cũng dần xuống núi. Triệu Tấn lúc này cũng đi cùng tôi và bà, anh lại mở chiếc dù đen kia ra. Ba người chúng tôi một già hai trẻ im lặng kéo nhau ra nghĩa địa.
Khỏi phải nói cũng biết nghĩa địa là nơi thế nào, âm u lạnh lẽo đến mức một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến người ta run sợ. Tôi cũng không ngoại lệ, chỉ vừa bước vào cổng, đã thấy lo lắng trong lòng.
Mộ phần của mẹ tôi được chôn ở giữa khu nghĩa địa, xung quanh còn rất nhiều ngôi mộ khác. Tất cả đều là người của Lạc gia thôn này. Đi vào sâu một chút chính là mộ phần của mẹ tôi, trên bia có khắc tên bà Lạc Nhã Tịnh. Nhìn tấm bia đó, trái tim tôi tan chảy. Dưới nấm mộ kia là mẹ tôi, người đã vì tôi hi sinh cả tuổi xuân của mình. Mẹ đã yên nghĩ nơi mộ sâu lạnh lẽo, mẹ ơi! Tôi thấy khóe mắt cay cay, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt theo cảm xúc chảy dài xuống hai gò má.
" Nhã Tịnh à, Hân nhi nó về thăm con rồi đây".
Bà ngoại lạc giọng nói. Bà cũng đang khóc. Tôi nhớ rất rõ năm đó khi mẹ tôi mất, bà khóc đến bất tỉnh. Nghĩ thôi cũng thấy chua xót. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mấy ai có thể hiểu được cảm giác đó.
Tôi cùng bà bày biện hoa quả giấy tiền ra, thắp hương cho mẹ. Tôi quỳ xuống, bàn tay run run sờ lên tấm bia lạnh lẽo, nghẹn ngào nói trong tiếng nấc.
" Mẹ! Hân nhi về rồi. Hân nhi nhớ mẹ lắm. Con gái bất hiếu, chưa trả được công ơn dưỡng dục của mẹ. Con xin lỗi! Mẹ! Mẹ cứ yên tâm, con sẽ thay mẹ hiếu thuận với bà".
Bà ngoại không kiềm được nước mắt ôm chầm lấy tôi khóc như đứa trẻ. Tôi vuốt lưng dỗ dành bà. Tôi cũng khóc, tôi khóc vì nhớ mẹ, bà khóc vì thương con. Ánh Mặt Trời đã khuất bóng sau núi, chỉ còn sót lại vài tia nắng muộn màng giữa hoàng hôn tĩnh lặng. Tôi và bà, một già một trẻ cứ thế ôm nhau khóc trước mộ phần của mẹ, Triệu Tấn đứng bên cạnh cũng im lặng không nói tiếng nào.
Bỗng từ đâu xuất hiện một con mèo đen nhảy xuống trước mặt chúng tôi, tôi và bà giật mình hét lên một tiếng. Con mèo có bộ lông đen nhánh với đôi mắt xanh lá, hung tợn nhìn về phía tôi, kêu meo một tiếng rồi quay người đi về phía cuối nghĩa địa. Tôi nhìn theo nó, phía xa xa kia nơi cuối cùng có một phần mộ, trên tấm bia có đề ba chữ " Mộ vô danh".
"Cũng tối rồi, chúng ta về thôi".
Triệu Tấn lên tiếng, anh gấp cây dù đen lại, sắc mặt có chút khó coi. Tôi dìu bà đứng lên, chúng tôi thu dọn rồi trở về nhà.
"Chết rồi, điện thoại của em".
Ra khỏi khu nghĩa địa tôi mới phát hiện điện thoại rớt ở đâu mất rồi. Tôi muốn quay lại tìm. Triệu Tấn bảo để anh vào tìm, tôi lại muốn tự đi nên để anh ở lại cùng bà ngoại đợi tôi trước cổng. Một mình tôi trở vào.
Tới trước mộ của mẹ, tôi lay hoay tìm nhưng chả thấy đâu. Phía trước hình như có người, nhìn dáng dấp chắc là phụ nữ, người đó đang đi về phía tôi. Thân ảnh kia càng lúc càng gần, trong bóng tối lờ mờ còn vương lại chút ánh sáng nhỏ nhoi của buổi chiều tà, tôi xác định đó là một cô gái.
Cô ta tới trước mặt tôi, trong tay cầm điện thoại của tôi. Cô ta có thể coi là một mỹ nhân bởi khuôn mặt của cô ta rất rất đẹp, đẹp một cách sắc sảo. Dáng người vô cùng chuẩn với ba vòng đâu ra đó rõ ràng. Làn da trắng nõn nà như da em bé, đôi môi tô một lớp son đỏ, trông như tiên giáng trần.
"Đây là đồ của cô".
Giọng nói trong trẻo, thùy mị của cô ta thật lây động lòng người. Cô ta đưa tay về phía tôi mĩm cười, nụ cười đẹp mê hồn. Tôi nhận lấy điện thoại, gật đầu cảm ơn.
"Cô tên gì? Hình như tôi chưa từng thấy qua cô".
"Tôi tên Lạc Gia Hân, là người ở đây. Tôi làm việc ở Tứ Xuyên hơn hai năm mới quay về đây".
"À! Tôi tên là Bội Sam".
Cái tên này tôi cũng chưa từng nghe qua. Bội Sam nói cha mẹ cô ấy cũng là người trong thôn nhưng họ đã chuyển đến Bắc Kinh trước khi sinh cô ra nên ít ai biết đến. Hôm nay cô ấy trở về vì người nhà của cô ấy xảy ra chút chuyện. Cô ấy đến viếng mộ cụ tổ của mình và vô tình nhặt được điện thoại.
Tôi hỏi nhà cô ấy ở đâu, Bội Sam trả lời ở cuối thôn. Cô ấy còn bảo hôm nào rảnh thì sang chơi. Tôi gật đầu. Bội Sam này cho người ta cảm giác gần gũi ngay lần đầu gặp gỡ.
"Hân Hân, em đâu rồi!"
Triệu Tấn đang gọi tôi, tôi quay đầu lại, vẫy tay về phía anh. Anh và bà đang đi về phía tôi. Anh hỏi làm gì lâu vậy, tìm được điện thoại chưa nếu chưa thì mua cái mới là được.
Tôi bảo tìm được rồi, là Bội Sam nhặt được, cô ấy vừa trả cho tôi.
"Bội Sam? Gia Hân em đang nói ai vậy?"
Triệu Tấn ngơ ngác nhìn tôi, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Tôi cười nói Bội Sam là người nhặt được điện thoại của tôi, tôi và cô ấy vừa nãy đang nói chuyện, cô ấy đang ở đây sau lưng tôi. Nhưng khi tôi quay lại lại thì ...
"Không thể nào! Bội Sam, Bội Sam cô đâu rồi? Mau trả lời tôi đi, cô đâu rồi? Bội Sam..."
Đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi trong không gian hiu vắng. Sao lại có chuyện kì lạ đến vậy? Một người vừa mới đứng đây sờ sờ mà chỉ trong cái quay đầu lại biến thành như thể hòa tan vào không khí. Không đâu, tôi không tin. Tôi tìm xung quanh, vừa tìm vừa gọi Bội Sam nhưng không thấy cô ấy đâu. Chẳng lẽ tôi lại gặp ... ma.
"Hân nhi, con nói linh tinh gì vậy? Đi về thôi".
Bà ngoại níu tay tôi kéo đi. Tôi sực nhớ ra mình đang ở trong nghĩa địa. Lúc này tôi thấy lòng mình run lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Phía trên cành cây cổ thụ, con \*hắc miu lúc nãy đang giương cặp mắt xanh của nó nhìn chằm chằm tôi. Tôi rùng mình, quay lại phía sau.
Trong khu nghĩa địa heo hút dưới bóng đêm tĩnh mịch, một cô gái mặc váy đỏ, làn da trắng nõn nổi bật đang vẫy tay mĩm cười với tôi.
\* Nơi an táng những người họ Lạc.
5h chiều ánh nắng ngả vàng, Mặt Trời cũng dần xuống núi. Triệu Tấn lúc này cũng đi cùng tôi và bà, anh lại mở chiếc dù đen kia ra. Ba người chúng tôi một già hai trẻ im lặng kéo nhau ra nghĩa địa.
Khỏi phải nói cũng biết nghĩa địa là nơi thế nào, âm u lạnh lẽo đến mức một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến người ta run sợ. Tôi cũng không ngoại lệ, chỉ vừa bước vào cổng, đã thấy lo lắng trong lòng.
Mộ phần của mẹ tôi được chôn ở giữa khu nghĩa địa, xung quanh còn rất nhiều ngôi mộ khác. Tất cả đều là người của Lạc gia thôn này. Đi vào sâu một chút chính là mộ phần của mẹ tôi, trên bia có khắc tên bà Lạc Nhã Tịnh. Nhìn tấm bia đó, trái tim tôi tan chảy. Dưới nấm mộ kia là mẹ tôi, người đã vì tôi hi sinh cả tuổi xuân của mình. Mẹ đã yên nghĩ nơi mộ sâu lạnh lẽo, mẹ ơi! Tôi thấy khóe mắt cay cay, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt theo cảm xúc chảy dài xuống hai gò má.
" Nhã Tịnh à, Hân nhi nó về thăm con rồi đây".
Bà ngoại lạc giọng nói. Bà cũng đang khóc. Tôi nhớ rất rõ năm đó khi mẹ tôi mất, bà khóc đến bất tỉnh. Nghĩ thôi cũng thấy chua xót. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mấy ai có thể hiểu được cảm giác đó.
Tôi cùng bà bày biện hoa quả giấy tiền ra, thắp hương cho mẹ. Tôi quỳ xuống, bàn tay run run sờ lên tấm bia lạnh lẽo, nghẹn ngào nói trong tiếng nấc.
" Mẹ! Hân nhi về rồi. Hân nhi nhớ mẹ lắm. Con gái bất hiếu, chưa trả được công ơn dưỡng dục của mẹ. Con xin lỗi! Mẹ! Mẹ cứ yên tâm, con sẽ thay mẹ hiếu thuận với bà".
Bà ngoại không kiềm được nước mắt ôm chầm lấy tôi khóc như đứa trẻ. Tôi vuốt lưng dỗ dành bà. Tôi cũng khóc, tôi khóc vì nhớ mẹ, bà khóc vì thương con. Ánh Mặt Trời đã khuất bóng sau núi, chỉ còn sót lại vài tia nắng muộn màng giữa hoàng hôn tĩnh lặng. Tôi và bà, một già một trẻ cứ thế ôm nhau khóc trước mộ phần của mẹ, Triệu Tấn đứng bên cạnh cũng im lặng không nói tiếng nào.
Bỗng từ đâu xuất hiện một con mèo đen nhảy xuống trước mặt chúng tôi, tôi và bà giật mình hét lên một tiếng. Con mèo có bộ lông đen nhánh với đôi mắt xanh lá, hung tợn nhìn về phía tôi, kêu meo một tiếng rồi quay người đi về phía cuối nghĩa địa. Tôi nhìn theo nó, phía xa xa kia nơi cuối cùng có một phần mộ, trên tấm bia có đề ba chữ " Mộ vô danh".
"Cũng tối rồi, chúng ta về thôi".
Triệu Tấn lên tiếng, anh gấp cây dù đen lại, sắc mặt có chút khó coi. Tôi dìu bà đứng lên, chúng tôi thu dọn rồi trở về nhà.
"Chết rồi, điện thoại của em".
Ra khỏi khu nghĩa địa tôi mới phát hiện điện thoại rớt ở đâu mất rồi. Tôi muốn quay lại tìm. Triệu Tấn bảo để anh vào tìm, tôi lại muốn tự đi nên để anh ở lại cùng bà ngoại đợi tôi trước cổng. Một mình tôi trở vào.
Tới trước mộ của mẹ, tôi lay hoay tìm nhưng chả thấy đâu. Phía trước hình như có người, nhìn dáng dấp chắc là phụ nữ, người đó đang đi về phía tôi. Thân ảnh kia càng lúc càng gần, trong bóng tối lờ mờ còn vương lại chút ánh sáng nhỏ nhoi của buổi chiều tà, tôi xác định đó là một cô gái.
Cô ta tới trước mặt tôi, trong tay cầm điện thoại của tôi. Cô ta có thể coi là một mỹ nhân bởi khuôn mặt của cô ta rất rất đẹp, đẹp một cách sắc sảo. Dáng người vô cùng chuẩn với ba vòng đâu ra đó rõ ràng. Làn da trắng nõn nà như da em bé, đôi môi tô một lớp son đỏ, trông như tiên giáng trần.
"Đây là đồ của cô".
Giọng nói trong trẻo, thùy mị của cô ta thật lây động lòng người. Cô ta đưa tay về phía tôi mĩm cười, nụ cười đẹp mê hồn. Tôi nhận lấy điện thoại, gật đầu cảm ơn.
"Cô tên gì? Hình như tôi chưa từng thấy qua cô".
"Tôi tên Lạc Gia Hân, là người ở đây. Tôi làm việc ở Tứ Xuyên hơn hai năm mới quay về đây".
"À! Tôi tên là Bội Sam".
Cái tên này tôi cũng chưa từng nghe qua. Bội Sam nói cha mẹ cô ấy cũng là người trong thôn nhưng họ đã chuyển đến Bắc Kinh trước khi sinh cô ra nên ít ai biết đến. Hôm nay cô ấy trở về vì người nhà của cô ấy xảy ra chút chuyện. Cô ấy đến viếng mộ cụ tổ của mình và vô tình nhặt được điện thoại.
Tôi hỏi nhà cô ấy ở đâu, Bội Sam trả lời ở cuối thôn. Cô ấy còn bảo hôm nào rảnh thì sang chơi. Tôi gật đầu. Bội Sam này cho người ta cảm giác gần gũi ngay lần đầu gặp gỡ.
"Hân Hân, em đâu rồi!"
Triệu Tấn đang gọi tôi, tôi quay đầu lại, vẫy tay về phía anh. Anh và bà đang đi về phía tôi. Anh hỏi làm gì lâu vậy, tìm được điện thoại chưa nếu chưa thì mua cái mới là được.
Tôi bảo tìm được rồi, là Bội Sam nhặt được, cô ấy vừa trả cho tôi.
"Bội Sam? Gia Hân em đang nói ai vậy?"
Triệu Tấn ngơ ngác nhìn tôi, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Tôi cười nói Bội Sam là người nhặt được điện thoại của tôi, tôi và cô ấy vừa nãy đang nói chuyện, cô ấy đang ở đây sau lưng tôi. Nhưng khi tôi quay lại lại thì ...
"Không thể nào! Bội Sam, Bội Sam cô đâu rồi? Mau trả lời tôi đi, cô đâu rồi? Bội Sam..."
Đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi trong không gian hiu vắng. Sao lại có chuyện kì lạ đến vậy? Một người vừa mới đứng đây sờ sờ mà chỉ trong cái quay đầu lại biến thành như thể hòa tan vào không khí. Không đâu, tôi không tin. Tôi tìm xung quanh, vừa tìm vừa gọi Bội Sam nhưng không thấy cô ấy đâu. Chẳng lẽ tôi lại gặp ... ma.
"Hân nhi, con nói linh tinh gì vậy? Đi về thôi".
Bà ngoại níu tay tôi kéo đi. Tôi sực nhớ ra mình đang ở trong nghĩa địa. Lúc này tôi thấy lòng mình run lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Phía trên cành cây cổ thụ, con \*hắc miu lúc nãy đang giương cặp mắt xanh của nó nhìn chằm chằm tôi. Tôi rùng mình, quay lại phía sau.
Trong khu nghĩa địa heo hút dưới bóng đêm tĩnh mịch, một cô gái mặc váy đỏ, làn da trắng nõn nổi bật đang vẫy tay mĩm cười với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.