Chương 70: Cô gái! Ta thích cô rồi.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Trong lòng tôi nửa mừng nửa lo, không biết mình sẽ như thế nào trong thế giới này của hắn.
Chiếc kiệu dừng lại, hắn dịu dàng đỡ tôi bước xuống. Trước mặt tôi là một phủ đệ trang nghiêm, giống hệt như phủ của những vị quan thời xưa.
"Đây là âm trạch của anh! Thời gian này chúng ta sẽ ở đây".
Tôi gật đầu, mĩm cười, tay trong tay cùng hắn bước vào âm trạch. Sau lưng tôi, một đôi mắt đỏ hoe đang nhìn theo trong sự đố kị và thù hận. Đôi mắt đó rất đẹp, là đôi mắt của một cô gái.
Tư Mạc sai người chuẩn bị phòng và một số món ăn của dương gian cho tôi. Hắn còn sai người giúp tôi chuẩn bị nước tắm và y phục.
"Em tắm rửa, ăn uống rồi nghỉ ngơi trước. Anh có việc phải giải quyết, sẽ quay lại nhanh thôi".
Nói rồi hắn hôn nhẹ lên trán tôi, sau đó cùng Dực Phong rời đi.
"Mị Nhi tỷ tỷ, nước tắm cho phu nhân đã chuẩn bị xong rồi".
"Được. Lui ra".
Cô gái trong trang phục đỏ, váy xẻ cao đến tận đùi, để lộ phần da thịt trắng như tuyết. Cô ta chính là một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta điên đảo. Đôi mắt to tròn hiện lên nét buồn khiến người khác không thể không động lòng. Đôi môi anh đào khẽ cười, đôi mày kiếm tinh xảo, sóng mũi đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh. Làn da trắng mịn màng, từng ngón tay thon dài, mái tóc đen óng ả...Đep! Thật sự quá đẹp rồi.
"Quỷ mẫu nương nương! Để Mị Nhi giúp người tẩy trần".
"À...ờ".
Tôi cứ mãi nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp kia đến ngẩn người. Đến lúc Mị Nhi gọi lại khiến tôi giật mình.
Cô ấy bảo tôi đi theo cô ấy, tôi im lặng ngoan ngoãn làm theo. Cái dáng đi này...trời ơi say chết người rồi. Tôi là nữ nhân mà còn mê mẩn. Nếu là nam nhân...tôi thề sẽ chết dưới chân cô ấy mất.
"Nương nương, người..."
"Mị Nhi! Cô cứ gọi tôi là Gia Hân được rồi".
"Cái này...được".
Mị Nhi cười, nụ cười mang theo tia lạnh lùng khiến tôi không thoải mái.
"Tới rồi. Gia Hân, vào đây theo tôi".
Mị Nhi đẩy cửa bước vào, tôi cũng theo vào sau lưng cô ấy. Sau đó, biểu cảm của tôi là...'Ôi cha mẹ ơi, đi tắm thôi mà sao lại như vậy'.
Cái phòng tắm gì mà còn rộng hơn cả phòng ngủ của tôi. Rồi treo nào rèm, nào màn, ôi thật là làm người ta bất ngờ tới ngạt thở.
"Gia Hân, cô tắm đi, tôi đi lấy y phục".
Tôi gật đầu, Mị Nhi đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa. Tôi cởi đồ ra, bước xuống nước. Một cảm giác ấm áp tràn vào bàn chân rồi lan dần lên khắp cơ thể khi tôi đã ngâm mình trong đó. Cảm giác này...thoải mái thật.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được có một ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Tôi tìm kiếm xung quanh nhưng lại không thấy. Rồi sau đó...
Một thân ảnh nam nhân trồi lên từ trong nước. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, theo bản năng đưa tay lên che ngực. Tiếp theo đó, phản xạ tự nhiên là... hét lên.
Tiếng hét chưa kịp thoát ra đã bị một bàn tay chặn lại. Hắn đưa một ngón tay lên đặt giữa môi, ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi lúc này đã hồn vía lên mây, hồn phách bay lên tận ngọn tóc, làm gì dám kháng cự, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Thấy tôi im lặng, hắn mới buông tay ra. Tôi lùi về sau mấy bước, lạnh giọng truy hỏi.
"Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Hắn không trả lời, đăm chiêu nhìn tôi một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
"Cô là người sống?"
Tôi ngớ người ra nhìn hắn. Cái tên này cũng anh tú vô cùng. Cũng là nét đẹp lạnh lùng, phong trần tao nhã. Cũng ánh mắt hút hồn như thể nhìn xuyên thấu tâm can. Mái tóc dài ướt đẫm ôm lấy một bên mặt, chiếc áo mỏng bị thấm nước ôm sát cơ thể, để lộ vòng ngực cùng cơ bắp săn chắc. Lúc này tôi thật muốn chửi thề một câu.
"Nam quỷ các người, ai cũng đẹp thế này sao?"
Tôi biết mình đã lỡ lời, vội cắn chặt môi. Không xong rồi, nếu lão công nhà tôi biết chuyện này thì...hắn có thể nào sẽ cắt lưỡi tôi không? Lần này tôi thảm rồi.
Cái tật mê trai đúng là chỉ có đầu thai mới hết. Cương thi không bỏ mà quỷ cũng không tha...đúng là hết thuốc chữa.
Cơ mà ông trời cũng thật tàn nhẫn quá rồi. Đã biết tôi mê trai tại sao lại cứ để bọn hắn xuất hiện trước mặt tôi thế này chứ? Đầu tiên là Tư Mạc, rồi đến Từ Dương, Đằng Nguyên, Liễu Trường Phong, giờ lại lòi đâu ra cái tên này vậy? Bọn hắn...đều là cực phẩm mĩ nam đó. Trời ơi...chắc tôi chết mất.
Một tên là bá chủ Quỷ giới. Người là đạo sĩ cao thâm. Kẻ là Xà Vương, tên còn lại là tộc trưởng hồ tộc. Dường như nam nhân xuất hiện bên cạnh tôi đều chẳng có ai bình thường. Không biết tên này lại là thứ gì đây.
"Cô gái! Cô khen ta đẹp trai sao? Thật là hiếm thấy. Ta...thích cô rồi".
Chiếc kiệu dừng lại, hắn dịu dàng đỡ tôi bước xuống. Trước mặt tôi là một phủ đệ trang nghiêm, giống hệt như phủ của những vị quan thời xưa.
"Đây là âm trạch của anh! Thời gian này chúng ta sẽ ở đây".
Tôi gật đầu, mĩm cười, tay trong tay cùng hắn bước vào âm trạch. Sau lưng tôi, một đôi mắt đỏ hoe đang nhìn theo trong sự đố kị và thù hận. Đôi mắt đó rất đẹp, là đôi mắt của một cô gái.
Tư Mạc sai người chuẩn bị phòng và một số món ăn của dương gian cho tôi. Hắn còn sai người giúp tôi chuẩn bị nước tắm và y phục.
"Em tắm rửa, ăn uống rồi nghỉ ngơi trước. Anh có việc phải giải quyết, sẽ quay lại nhanh thôi".
Nói rồi hắn hôn nhẹ lên trán tôi, sau đó cùng Dực Phong rời đi.
"Mị Nhi tỷ tỷ, nước tắm cho phu nhân đã chuẩn bị xong rồi".
"Được. Lui ra".
Cô gái trong trang phục đỏ, váy xẻ cao đến tận đùi, để lộ phần da thịt trắng như tuyết. Cô ta chính là một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta điên đảo. Đôi mắt to tròn hiện lên nét buồn khiến người khác không thể không động lòng. Đôi môi anh đào khẽ cười, đôi mày kiếm tinh xảo, sóng mũi đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh. Làn da trắng mịn màng, từng ngón tay thon dài, mái tóc đen óng ả...Đep! Thật sự quá đẹp rồi.
"Quỷ mẫu nương nương! Để Mị Nhi giúp người tẩy trần".
"À...ờ".
Tôi cứ mãi nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp kia đến ngẩn người. Đến lúc Mị Nhi gọi lại khiến tôi giật mình.
Cô ấy bảo tôi đi theo cô ấy, tôi im lặng ngoan ngoãn làm theo. Cái dáng đi này...trời ơi say chết người rồi. Tôi là nữ nhân mà còn mê mẩn. Nếu là nam nhân...tôi thề sẽ chết dưới chân cô ấy mất.
"Nương nương, người..."
"Mị Nhi! Cô cứ gọi tôi là Gia Hân được rồi".
"Cái này...được".
Mị Nhi cười, nụ cười mang theo tia lạnh lùng khiến tôi không thoải mái.
"Tới rồi. Gia Hân, vào đây theo tôi".
Mị Nhi đẩy cửa bước vào, tôi cũng theo vào sau lưng cô ấy. Sau đó, biểu cảm của tôi là...'Ôi cha mẹ ơi, đi tắm thôi mà sao lại như vậy'.
Cái phòng tắm gì mà còn rộng hơn cả phòng ngủ của tôi. Rồi treo nào rèm, nào màn, ôi thật là làm người ta bất ngờ tới ngạt thở.
"Gia Hân, cô tắm đi, tôi đi lấy y phục".
Tôi gật đầu, Mị Nhi đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa. Tôi cởi đồ ra, bước xuống nước. Một cảm giác ấm áp tràn vào bàn chân rồi lan dần lên khắp cơ thể khi tôi đã ngâm mình trong đó. Cảm giác này...thoải mái thật.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được có một ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Tôi tìm kiếm xung quanh nhưng lại không thấy. Rồi sau đó...
Một thân ảnh nam nhân trồi lên từ trong nước. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, theo bản năng đưa tay lên che ngực. Tiếp theo đó, phản xạ tự nhiên là... hét lên.
Tiếng hét chưa kịp thoát ra đã bị một bàn tay chặn lại. Hắn đưa một ngón tay lên đặt giữa môi, ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi lúc này đã hồn vía lên mây, hồn phách bay lên tận ngọn tóc, làm gì dám kháng cự, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Thấy tôi im lặng, hắn mới buông tay ra. Tôi lùi về sau mấy bước, lạnh giọng truy hỏi.
"Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Hắn không trả lời, đăm chiêu nhìn tôi một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
"Cô là người sống?"
Tôi ngớ người ra nhìn hắn. Cái tên này cũng anh tú vô cùng. Cũng là nét đẹp lạnh lùng, phong trần tao nhã. Cũng ánh mắt hút hồn như thể nhìn xuyên thấu tâm can. Mái tóc dài ướt đẫm ôm lấy một bên mặt, chiếc áo mỏng bị thấm nước ôm sát cơ thể, để lộ vòng ngực cùng cơ bắp săn chắc. Lúc này tôi thật muốn chửi thề một câu.
"Nam quỷ các người, ai cũng đẹp thế này sao?"
Tôi biết mình đã lỡ lời, vội cắn chặt môi. Không xong rồi, nếu lão công nhà tôi biết chuyện này thì...hắn có thể nào sẽ cắt lưỡi tôi không? Lần này tôi thảm rồi.
Cái tật mê trai đúng là chỉ có đầu thai mới hết. Cương thi không bỏ mà quỷ cũng không tha...đúng là hết thuốc chữa.
Cơ mà ông trời cũng thật tàn nhẫn quá rồi. Đã biết tôi mê trai tại sao lại cứ để bọn hắn xuất hiện trước mặt tôi thế này chứ? Đầu tiên là Tư Mạc, rồi đến Từ Dương, Đằng Nguyên, Liễu Trường Phong, giờ lại lòi đâu ra cái tên này vậy? Bọn hắn...đều là cực phẩm mĩ nam đó. Trời ơi...chắc tôi chết mất.
Một tên là bá chủ Quỷ giới. Người là đạo sĩ cao thâm. Kẻ là Xà Vương, tên còn lại là tộc trưởng hồ tộc. Dường như nam nhân xuất hiện bên cạnh tôi đều chẳng có ai bình thường. Không biết tên này lại là thứ gì đây.
"Cô gái! Cô khen ta đẹp trai sao? Thật là hiếm thấy. Ta...thích cô rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.