Chương 31: Dạo chơi ở Hàn Long thành.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Không gian xung quanh lại bắt đầu có sự thay đổi. Trước mắt tôi hiện ra một khung cảnh vô cùng nhộn nhịp của một phiên chợ quê. Người người tấp nập qua lại, kẻ buôn người bán.
Mấy cụ già râu tóc bạc phơ ngồi trong quán trà nói chuyện ngày xưa cũ. Mấy bác trung niên tay cầm ly rượu nói chuyện vụ mùa. Mấy cô gái xinh đẹp cười nói e thẹn, mặt đỏ ngượng ngùng khi nhắc đến người trong mộng. Khung hình này, bình yên quá.
Tôi say mình trước khung cảnh giản dị kia, lòng tự hỏi nơi này là đâu? Sao lại bình yên đến thế.
Bỗng từ xa xuất hiện người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khí thế thoát tục, dáng người thanh tao tiến về phía tôi. Bà ấy tầm 44 tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ và xinh đẹp.
"Gia Hân đúng không? Đúng là xinh đẹp, tiểu tử nhà ta thật không nhìn lầm người ".
Tôi ngẩn ra nhìn người trước mặt. Bà ta nở nụ cười thân thiện với tôi. Người này là ai? Bà ấy biết tôi sao? Còn đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Nhìn sắc mặt bối rối của tôi, bà ấy ân cần nói.
"Đây là Hàn Long thành. Ta là Thanh Vân, con cứ gọi ta là dì Vân hay ...gọi mẹ cũng được".
Tôi bị câu nói đó làm cho ngạc nhiên. Người phụ nữ này, sao lại nói vậy chứ? Tôi nào có quen biết gì với bà ta đâu.
Dì Vân kéo tay tôi, bảo tôi cùng dì ấy đi mua ít đồ về để chuẩn bị tiệc chiêu đãi gì đó. Không hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, một câu cũng không thể cải.
Nói ra rất lạ. Lúc nãy vừa mơ thấy Lưu Nguyệt Hy tôi liền có cảm giác bất an, lo lắng, lúc nào cũng đề phòng sợ rằng cô ta sẽ hại mình. Nhưng với dì Thu Vân thì khác, dì ấy cho tôi một cảm giác gần gũi thân quen, khiến tôi nguyện ý tin tưởng mà không chút lo sợ nào.
Mua xong thức ăn, dì kéo tay tôi đi đến một sạp đồ trang sức. Ngắm qua ngắm lại một lúc, dì chọn một cây trâm ngọc bích cài lên tóc tôi. Ánh mắt dì lộ ra ý cười, còn có sự ấm áp và yêu thương. Bất giác tôi nhớ lại, mẹ của tôi khi còn sống cũng nhìn tôi âu yếm như thế. Đó là ánh mắt chất chứa tình yêu thương của người mẹ dành cho con của mình.
Một bàn tay mềm mại chạm vào khuôn mặt tôi, lau đi những giọt nước ấm nóng đang rơi xuống. Giọng nói của dì dịu dàng vô cùng.
"Sao lại khóc rồi? Con bé này, khóc như vậy thật là xấu lắm. Con xem, con cài cây trâm này lên thật xinh đẹp biết mấy".
Tôi mĩm cười, nhìn gương mặt phúc hậu trước mặt mình. Phải chi mẹ tôi còn sống chắc bà ấy cũng sẽ nói như vậy.
Dì Vân trả tiền cho người bán hàng rồi nắm tay tôi rời khỏi. Dì đưa tôi trở về nhà của mình.
Mặc dù nhìn cách ăn mặc của dì tôi cũng đoán được rằng dì chắc hẳn là giàu có. Nhưng khi đứng trước nơi ở của dì, tôi thật sự không thể tin được, nó còn nguy nga, tráng lệ gấp mấy lần so với trong trí tưởng tượng của tôi.
Tôi đoán dì chắc chắn sống trong một căn biệt thự rất lớn nhưng khi đến đây thì ...quá sức tưởng tượng rồi, nằm ngoài dự đoán của tôi.
Đó là một dinh thự, à không là một tòa thành uy nghi, tráng lệ. Nó giống như là cung điện dành cho hoàng đế thời cổ đại vậy. Thật sự là quá hùng vĩ.
Người canh cổng là hai thanh niên mặc bộ Hán phục trắng, tay cầm thanh kiếm, đeo chiếc mặt nạ che kín nửa khuôn mặt. Nhìn thấy dì Vân và tôi đến, hai người họ liền quỳ xuống hành lễ. Cả hai đồng thanh nói.
"Thuộc hạ xin thỉnh an Nương nương".
"Được rồi, đứng lên hết đi".
Hai người họ đứng dậy, mở cánh cổng to lớn ra. Dì Vân từ tốn kéo tôi bước vào. Tôi lúc này kinh ngạc thật sự. Dì Vân trước mặt tôi thật ra có thân phận thế nào? Tại sao hai người kia lại gọi dì là nương nương? Thật ra tôi đang ở chỗ nào của thế giới này vậy? Còn dì Vân kia lại là ai?
"Nương nương, người về rồi".
Một cô gái xuất hiện, cúi đầu cung kính. Nhìn cách ăn mặc của cô ta thật rất giống với những nha hoàng thời xa xưa lắm. Dì Vân lấy túi thức ăn trên tay tôi đưa cho cô gái kia, lạnh nhạt nói.
"Tiểu Liên ngươi mau sai người chuẩn bị bồn tắm và y phục cho Hoàng Phi. Sau đó nói đầu bếp hãy nấu những món ngon nhất ở nhân gian".
Cô gái tên Tiểu Liên cúi đầu, đáp dạ một tiếng rồi nhẹ nhàng rời khỏi. Dì Vân đưa tôi vào trong đại sảnh (hay chúng ta còn gọi là phòng khách), bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi rồi sai người dâng trà.
Tôi im lặng quan sát xung quanh, nơi này quá xa hoa lộng lẫy. Nó chính xác là cung điện của Hoàng tộc cao quý. Đại sảnh này có sáu cây cột trụ lớn màu vàng óng, trên thân có khắc hình rồng rất tinh xảo và sống động. Tất cả đồ vật đều có màu vàng óng như thế. Duy chỉ có những vật trang trí là hơi khác thường.
Tấm rèm che cửa màu trắng, khăn bàn trắng, hoa phù dung trắng, nến trắng ...đồ trang trí đều toàn màu trắng. Cảm giác này có chút dị thường. Chiếc ghế tôi đang ngồi rất lạnh, tách trà cũng lạnh lẽo. Cái này thật là ...
"Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong rồi!"
"Tốt! Ngươi mau đưa Hoàng Phi vào tắm rửa thay y phục".
Dì Vân nói với cô gái trước mặt, ngữ khí uy nghiêm như đang ra lệnh. Cái phong thái kia rõ ràng là phong thái cao quý của Hoàng gia không sai.
"Gia Hân! Con đi tắm rửa rồi thay y phục. Lát nữa ta đưa con đi tham quan nơi này".
Dì nói với tôi, thái độ nhẹ nhàng vô cùng khiến tôi có chút sửng sốt.
"Hoàng Phi nương nương, mời người theo nô tì".
Cô gái kia cúi đầu, cung kính nói với tôi. Tôi có chút bối rối, thật sự không quen với việc này. Dì Vân nhìn tôi mĩm cười, gật đầu, ý bảo tôi đi theo cô gái kia. Tôi cười gượng, xoay người đi.
"Nương nương, Thái tử điện hạ tới tìm người".
"Ây da, cái tên tiểu tử này sao lại tới đây chứ? Mau theo ta ra ngoài, tuyệt đối không được để nó nhìn thấy ..."
Đó là tất cả những gì tôi nghe được trước khi có tiếng bước chân đi ra ngoài. Tôi bất giác lại tò mò muốn biết....cái tên Thái tử kia là ai .
Mấy cụ già râu tóc bạc phơ ngồi trong quán trà nói chuyện ngày xưa cũ. Mấy bác trung niên tay cầm ly rượu nói chuyện vụ mùa. Mấy cô gái xinh đẹp cười nói e thẹn, mặt đỏ ngượng ngùng khi nhắc đến người trong mộng. Khung hình này, bình yên quá.
Tôi say mình trước khung cảnh giản dị kia, lòng tự hỏi nơi này là đâu? Sao lại bình yên đến thế.
Bỗng từ xa xuất hiện người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khí thế thoát tục, dáng người thanh tao tiến về phía tôi. Bà ấy tầm 44 tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ và xinh đẹp.
"Gia Hân đúng không? Đúng là xinh đẹp, tiểu tử nhà ta thật không nhìn lầm người ".
Tôi ngẩn ra nhìn người trước mặt. Bà ta nở nụ cười thân thiện với tôi. Người này là ai? Bà ấy biết tôi sao? Còn đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Nhìn sắc mặt bối rối của tôi, bà ấy ân cần nói.
"Đây là Hàn Long thành. Ta là Thanh Vân, con cứ gọi ta là dì Vân hay ...gọi mẹ cũng được".
Tôi bị câu nói đó làm cho ngạc nhiên. Người phụ nữ này, sao lại nói vậy chứ? Tôi nào có quen biết gì với bà ta đâu.
Dì Vân kéo tay tôi, bảo tôi cùng dì ấy đi mua ít đồ về để chuẩn bị tiệc chiêu đãi gì đó. Không hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, một câu cũng không thể cải.
Nói ra rất lạ. Lúc nãy vừa mơ thấy Lưu Nguyệt Hy tôi liền có cảm giác bất an, lo lắng, lúc nào cũng đề phòng sợ rằng cô ta sẽ hại mình. Nhưng với dì Thu Vân thì khác, dì ấy cho tôi một cảm giác gần gũi thân quen, khiến tôi nguyện ý tin tưởng mà không chút lo sợ nào.
Mua xong thức ăn, dì kéo tay tôi đi đến một sạp đồ trang sức. Ngắm qua ngắm lại một lúc, dì chọn một cây trâm ngọc bích cài lên tóc tôi. Ánh mắt dì lộ ra ý cười, còn có sự ấm áp và yêu thương. Bất giác tôi nhớ lại, mẹ của tôi khi còn sống cũng nhìn tôi âu yếm như thế. Đó là ánh mắt chất chứa tình yêu thương của người mẹ dành cho con của mình.
Một bàn tay mềm mại chạm vào khuôn mặt tôi, lau đi những giọt nước ấm nóng đang rơi xuống. Giọng nói của dì dịu dàng vô cùng.
"Sao lại khóc rồi? Con bé này, khóc như vậy thật là xấu lắm. Con xem, con cài cây trâm này lên thật xinh đẹp biết mấy".
Tôi mĩm cười, nhìn gương mặt phúc hậu trước mặt mình. Phải chi mẹ tôi còn sống chắc bà ấy cũng sẽ nói như vậy.
Dì Vân trả tiền cho người bán hàng rồi nắm tay tôi rời khỏi. Dì đưa tôi trở về nhà của mình.
Mặc dù nhìn cách ăn mặc của dì tôi cũng đoán được rằng dì chắc hẳn là giàu có. Nhưng khi đứng trước nơi ở của dì, tôi thật sự không thể tin được, nó còn nguy nga, tráng lệ gấp mấy lần so với trong trí tưởng tượng của tôi.
Tôi đoán dì chắc chắn sống trong một căn biệt thự rất lớn nhưng khi đến đây thì ...quá sức tưởng tượng rồi, nằm ngoài dự đoán của tôi.
Đó là một dinh thự, à không là một tòa thành uy nghi, tráng lệ. Nó giống như là cung điện dành cho hoàng đế thời cổ đại vậy. Thật sự là quá hùng vĩ.
Người canh cổng là hai thanh niên mặc bộ Hán phục trắng, tay cầm thanh kiếm, đeo chiếc mặt nạ che kín nửa khuôn mặt. Nhìn thấy dì Vân và tôi đến, hai người họ liền quỳ xuống hành lễ. Cả hai đồng thanh nói.
"Thuộc hạ xin thỉnh an Nương nương".
"Được rồi, đứng lên hết đi".
Hai người họ đứng dậy, mở cánh cổng to lớn ra. Dì Vân từ tốn kéo tôi bước vào. Tôi lúc này kinh ngạc thật sự. Dì Vân trước mặt tôi thật ra có thân phận thế nào? Tại sao hai người kia lại gọi dì là nương nương? Thật ra tôi đang ở chỗ nào của thế giới này vậy? Còn dì Vân kia lại là ai?
"Nương nương, người về rồi".
Một cô gái xuất hiện, cúi đầu cung kính. Nhìn cách ăn mặc của cô ta thật rất giống với những nha hoàng thời xa xưa lắm. Dì Vân lấy túi thức ăn trên tay tôi đưa cho cô gái kia, lạnh nhạt nói.
"Tiểu Liên ngươi mau sai người chuẩn bị bồn tắm và y phục cho Hoàng Phi. Sau đó nói đầu bếp hãy nấu những món ngon nhất ở nhân gian".
Cô gái tên Tiểu Liên cúi đầu, đáp dạ một tiếng rồi nhẹ nhàng rời khỏi. Dì Vân đưa tôi vào trong đại sảnh (hay chúng ta còn gọi là phòng khách), bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi rồi sai người dâng trà.
Tôi im lặng quan sát xung quanh, nơi này quá xa hoa lộng lẫy. Nó chính xác là cung điện của Hoàng tộc cao quý. Đại sảnh này có sáu cây cột trụ lớn màu vàng óng, trên thân có khắc hình rồng rất tinh xảo và sống động. Tất cả đồ vật đều có màu vàng óng như thế. Duy chỉ có những vật trang trí là hơi khác thường.
Tấm rèm che cửa màu trắng, khăn bàn trắng, hoa phù dung trắng, nến trắng ...đồ trang trí đều toàn màu trắng. Cảm giác này có chút dị thường. Chiếc ghế tôi đang ngồi rất lạnh, tách trà cũng lạnh lẽo. Cái này thật là ...
"Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong rồi!"
"Tốt! Ngươi mau đưa Hoàng Phi vào tắm rửa thay y phục".
Dì Vân nói với cô gái trước mặt, ngữ khí uy nghiêm như đang ra lệnh. Cái phong thái kia rõ ràng là phong thái cao quý của Hoàng gia không sai.
"Gia Hân! Con đi tắm rửa rồi thay y phục. Lát nữa ta đưa con đi tham quan nơi này".
Dì nói với tôi, thái độ nhẹ nhàng vô cùng khiến tôi có chút sửng sốt.
"Hoàng Phi nương nương, mời người theo nô tì".
Cô gái kia cúi đầu, cung kính nói với tôi. Tôi có chút bối rối, thật sự không quen với việc này. Dì Vân nhìn tôi mĩm cười, gật đầu, ý bảo tôi đi theo cô gái kia. Tôi cười gượng, xoay người đi.
"Nương nương, Thái tử điện hạ tới tìm người".
"Ây da, cái tên tiểu tử này sao lại tới đây chứ? Mau theo ta ra ngoài, tuyệt đối không được để nó nhìn thấy ..."
Đó là tất cả những gì tôi nghe được trước khi có tiếng bước chân đi ra ngoài. Tôi bất giác lại tò mò muốn biết....cái tên Thái tử kia là ai .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.