Chương 2: Đi về phía Châu Giang.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
7h sáng. Jellyfish Club.
Chiếc Audi Quattro Coupe đêm qua dừng ngay trước cửa. Giang Tuấn Kiệt bước xuống, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ tuổi chỉ hơn 30.
Bà ta có làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, lông mi cong vút. Đôi môi đỏ gợi cảm, mái tóc nâu được uốn xoăn càng tôn lên vẻ quý phái.
Bà ta diện một chiếc váy đen xẻ tà, mang đôi giày cao gót, khoát tay Giang Tuấn Kiệt đi vào.Nhìn hai người họ tôi đoán chắc là ... cha con.
Triệu Tấn đã sớm giúp tôi sắp xếp đồ dùng cần thiết và mang hành lí tiễn tôi ra tận cửa. Thú thật là từ khi bước vào Jellyfish Club này, anh luôn là người quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho tôi như cách một người anh trai yêu thương em gái mình.
Mỗi khi tôi phạm lỗi anh đều giúp tôi sửa sai hay những lần có khách làm khó, anh đều đứng ra thay tôi giải quyết. Trong lòng tôi đã sớm xem anh như anh trai của mình.
Hôm nay anh tiễn tôi đi, trong lòng tôi không khỏi xúc động. Triệu Tấn dặn dò tôi đủ thứ chuyện, nào là phải biết tự chăm sóc cho mình. Nào là nếu bị ức hiếp thì cứ về đây tìm "Tấn ca ca"... Nghe anh nói mà tôi nước mắt lưng tròng, muốn lập tức thay đổi ý kiến.
Giang Tuấn Kiệt cùng người phụ nữ kia đi đến trước mắt tôi và Triệu Tấn. Người phụ nữ quyền quý kia nhìn tôi, gật đầu cười.
"Con là Gia Hân?".
Con? Tôi gật đầu nhìn người trước mắt. Người này là ai, sao lại gọi tôi là con chứ? Bà ta đoán chừng chỉ đáng tuổi làm chị tôi thôi. Giang Tuấn Kiệt lên tiếng.
"Hân Hân, đây là Mộc Nghi, vợ ta cũng tức là mẹ chồng của con".
Tôi và Triệu Tấn "đơ" mất vài giây mới định thần lại. Người này lại là Giang phu nhân, nữ chủ nhân Giang gia, vợ Giang "lão gia" sao? Thật không thể tin được.
Mộc Nghi - Giang phu nhân bước tới, thân thiết nắm lấy tay tôi. Ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
"Con thật là xinh đẹp. Nào chúng ta đi thôi, trễ rồi".
Tôi gật đầu, quay sang ôm Triệu Tấn, nước mắt rơi lả chả. Anh lau nước mắt, xoa đầu rồi tạm biệt tôi. Tôi thấy khóe mắt anh đỏ hoe, tôi biết anh sắp khóc, tôi biết... anh thương tôi.
Tài xế lấy hành lý của tôi bỏ vào cốp xe, Giang lão gia ngồi ghế phụ lái, tôi và Giang phu nhân ngồi ở băng ghế sau. Chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi ngoái nhìn về sau, Triệu Tấn vẫn đứng vẫy tay chào "Tạm biệt anh".
Chiếc xe rời khỏi Jellyfish Club, chạy được một đoạn thì đột ngột rẽ hướng sang phải. Tôi hơi ngạc nhiên, muốn về dinh thự nhà họ Giang không phải là nên đi thẳng sao? Sao lại rẽ phải.
"Ông Giang, chúng ta đi đâu vậy?
"Đi về Châu Giang . Tuấn Minh đang chờ chúng ta ở đó".
Giang phu nhân nhẹ nhàng trả lời tôi kèm theo một nụ cười bí hiểm. Bất giác, tôi cảm thấy bồn chồn bất an. Hai người này chắc chắn có chuyện gì đó đang giấu tôi.
( Châu Giang là con sông lớn thứ ba tại Trung Quốc với chiều dài 2.200 km, sau Trường Giang và Hoàng Hà, và là sông lớn thứ hai tính theo lưu lượng (sau Trường Giang). Nằm ở miền nam Trung Quốc, nó chảy vào biển Đông tại đoạn giữa Hồng Kong và Ma Cao. Khu vực hạ lưu của nó tạo thành vùng châu thổ Châu Giang).
Tôi và Triệu Tấn đã từng đến đó một lần để du lịch, nó cách Tứ Xuyên rất xa, đi xe cũng mất khoảng hơn 19 giờ đồng hồ. Nhưng... Giang Tuấn Kiệt này, ông ta đưa con trai mình tới đó làm gì?
"Hân Hân, con ngủ chút đi, từ đây tới đó xa lắm, mẹ sợ con không chịu nổi".
Tôi gật đầu, Mộc Nghi phu nhân mĩm cười, xoa đầu tôi. Tôi vờ nhắm mắt, lấy điện thoại nhắn tin cho Triệu Tấn " Tấn ca, em thấy có gì đó không ổn".
Tin nhắn gửi đi nhưng đợi mãi không thấy trả lời. Triệu Tấn chưa từng để tôi chờ đợi lâu như thế. Hay anh đang bận? Tôi càng nghĩ càng lo lắng, không biết bản thân mình rồi sẽ ra sao.
Tôi ngủ thiếp đi rất lâu, Mộc Nghi phu nhân mới gọi tôi dậy. Chúng tôi đã đến Châu Giang, lúc này là 4h sáng.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa dinh thự cổ, chí ít cũng đã hơn trăm năm. Nhìn cách bày trí cũng đã đủ để nói lên sự cao quý của người sở hữu nó.
"Lão Trương, mau lấy đồ của thiếu phu nhân lên phòng".
Lão Trương chính là người lái xe kia, ông cũng đã ngoài 40. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu, ông mĩm cười giúp tôi lấy hành lí.
Mộc Nghi đưa tôi lên phòng. Căn phòng của tôi nằm ở dãy lầu tầng hai. Nó được bố trí theo phong cách cổ xưa, một mảng tường gỗ, chiếc giường rộng rãi có cả màn che, nhìn giống như tôi đang sống ở thế kỷ xa xưa nào đó. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy con sông Châu Giang rộng mênh mông và cả một rừng cây xanh mướt.
"Con nghĩ ngơi đi. Ta về phòng trước".
Tôi gật đầu, tiễn Mộc Nghi ra ngoài. Đóng cửa lại, tôi nằm xuống chiếc giường kia. Thật thoải mái. Quên đi cả những lo lắng ban nãy, tôi từ từ chìm vào mộng đẹp.
Chiếc Audi Quattro Coupe đêm qua dừng ngay trước cửa. Giang Tuấn Kiệt bước xuống, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ tuổi chỉ hơn 30.
Bà ta có làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, lông mi cong vút. Đôi môi đỏ gợi cảm, mái tóc nâu được uốn xoăn càng tôn lên vẻ quý phái.
Bà ta diện một chiếc váy đen xẻ tà, mang đôi giày cao gót, khoát tay Giang Tuấn Kiệt đi vào.Nhìn hai người họ tôi đoán chắc là ... cha con.
Triệu Tấn đã sớm giúp tôi sắp xếp đồ dùng cần thiết và mang hành lí tiễn tôi ra tận cửa. Thú thật là từ khi bước vào Jellyfish Club này, anh luôn là người quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho tôi như cách một người anh trai yêu thương em gái mình.
Mỗi khi tôi phạm lỗi anh đều giúp tôi sửa sai hay những lần có khách làm khó, anh đều đứng ra thay tôi giải quyết. Trong lòng tôi đã sớm xem anh như anh trai của mình.
Hôm nay anh tiễn tôi đi, trong lòng tôi không khỏi xúc động. Triệu Tấn dặn dò tôi đủ thứ chuyện, nào là phải biết tự chăm sóc cho mình. Nào là nếu bị ức hiếp thì cứ về đây tìm "Tấn ca ca"... Nghe anh nói mà tôi nước mắt lưng tròng, muốn lập tức thay đổi ý kiến.
Giang Tuấn Kiệt cùng người phụ nữ kia đi đến trước mắt tôi và Triệu Tấn. Người phụ nữ quyền quý kia nhìn tôi, gật đầu cười.
"Con là Gia Hân?".
Con? Tôi gật đầu nhìn người trước mắt. Người này là ai, sao lại gọi tôi là con chứ? Bà ta đoán chừng chỉ đáng tuổi làm chị tôi thôi. Giang Tuấn Kiệt lên tiếng.
"Hân Hân, đây là Mộc Nghi, vợ ta cũng tức là mẹ chồng của con".
Tôi và Triệu Tấn "đơ" mất vài giây mới định thần lại. Người này lại là Giang phu nhân, nữ chủ nhân Giang gia, vợ Giang "lão gia" sao? Thật không thể tin được.
Mộc Nghi - Giang phu nhân bước tới, thân thiết nắm lấy tay tôi. Ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
"Con thật là xinh đẹp. Nào chúng ta đi thôi, trễ rồi".
Tôi gật đầu, quay sang ôm Triệu Tấn, nước mắt rơi lả chả. Anh lau nước mắt, xoa đầu rồi tạm biệt tôi. Tôi thấy khóe mắt anh đỏ hoe, tôi biết anh sắp khóc, tôi biết... anh thương tôi.
Tài xế lấy hành lý của tôi bỏ vào cốp xe, Giang lão gia ngồi ghế phụ lái, tôi và Giang phu nhân ngồi ở băng ghế sau. Chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi ngoái nhìn về sau, Triệu Tấn vẫn đứng vẫy tay chào "Tạm biệt anh".
Chiếc xe rời khỏi Jellyfish Club, chạy được một đoạn thì đột ngột rẽ hướng sang phải. Tôi hơi ngạc nhiên, muốn về dinh thự nhà họ Giang không phải là nên đi thẳng sao? Sao lại rẽ phải.
"Ông Giang, chúng ta đi đâu vậy?
"Đi về Châu Giang . Tuấn Minh đang chờ chúng ta ở đó".
Giang phu nhân nhẹ nhàng trả lời tôi kèm theo một nụ cười bí hiểm. Bất giác, tôi cảm thấy bồn chồn bất an. Hai người này chắc chắn có chuyện gì đó đang giấu tôi.
( Châu Giang là con sông lớn thứ ba tại Trung Quốc với chiều dài 2.200 km, sau Trường Giang và Hoàng Hà, và là sông lớn thứ hai tính theo lưu lượng (sau Trường Giang). Nằm ở miền nam Trung Quốc, nó chảy vào biển Đông tại đoạn giữa Hồng Kong và Ma Cao. Khu vực hạ lưu của nó tạo thành vùng châu thổ Châu Giang).
Tôi và Triệu Tấn đã từng đến đó một lần để du lịch, nó cách Tứ Xuyên rất xa, đi xe cũng mất khoảng hơn 19 giờ đồng hồ. Nhưng... Giang Tuấn Kiệt này, ông ta đưa con trai mình tới đó làm gì?
"Hân Hân, con ngủ chút đi, từ đây tới đó xa lắm, mẹ sợ con không chịu nổi".
Tôi gật đầu, Mộc Nghi phu nhân mĩm cười, xoa đầu tôi. Tôi vờ nhắm mắt, lấy điện thoại nhắn tin cho Triệu Tấn " Tấn ca, em thấy có gì đó không ổn".
Tin nhắn gửi đi nhưng đợi mãi không thấy trả lời. Triệu Tấn chưa từng để tôi chờ đợi lâu như thế. Hay anh đang bận? Tôi càng nghĩ càng lo lắng, không biết bản thân mình rồi sẽ ra sao.
Tôi ngủ thiếp đi rất lâu, Mộc Nghi phu nhân mới gọi tôi dậy. Chúng tôi đã đến Châu Giang, lúc này là 4h sáng.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa dinh thự cổ, chí ít cũng đã hơn trăm năm. Nhìn cách bày trí cũng đã đủ để nói lên sự cao quý của người sở hữu nó.
"Lão Trương, mau lấy đồ của thiếu phu nhân lên phòng".
Lão Trương chính là người lái xe kia, ông cũng đã ngoài 40. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu, ông mĩm cười giúp tôi lấy hành lí.
Mộc Nghi đưa tôi lên phòng. Căn phòng của tôi nằm ở dãy lầu tầng hai. Nó được bố trí theo phong cách cổ xưa, một mảng tường gỗ, chiếc giường rộng rãi có cả màn che, nhìn giống như tôi đang sống ở thế kỷ xa xưa nào đó. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy con sông Châu Giang rộng mênh mông và cả một rừng cây xanh mướt.
"Con nghĩ ngơi đi. Ta về phòng trước".
Tôi gật đầu, tiễn Mộc Nghi ra ngoài. Đóng cửa lại, tôi nằm xuống chiếc giường kia. Thật thoải mái. Quên đi cả những lo lắng ban nãy, tôi từ từ chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.