Chương 53: Kí ức.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
"Đi thôi! Chúng ta ra ngoài".
"Tại sao phải ra ngoài?"
"Ngươi muốn xem bọn họ song tu sao?"
Tịnh Kỳ vừa nói, vừa nhéo tai Đằng Nguyên lôi ra ngoài. Quỷ hậu nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm trọng. Bà ấy nói tôi phải cẩn thận, nếu có xảy ra sơ xuất, cả tôi và Tư Mạc đều sẽ có chuyện. Sau đó bà cũng ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, cả gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại tôi và Tư Mạc. Tôi nhìn hắn, đau lòng vô cùng. Người trước mặt tôi là bá chủ Quỷ giới, tôi có gì đặc biệt mà khiến hắn có thể từ bỏ cả mạng sống của mình chứ? Tên quỷ chết tiệt, thật là ngu ngốc.
Tôi đến cạnh hắn, đưa tay lên vuốt lấy gò má trắng nõn kia. Khoảnh khắc chạm vào cơ thể hắn, tôi đã phải rụt tay lại. Quỷ khí trong người hắn vô cùng hỗn loạn, cơ thể hắn vừa nóng vừa lạnh, từng lớp mồ hôi không ngừng chảy xuống. Tôi biết, chuyện này nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
Hắn vì tôi mà thành ra thế này, tôi nhất định phải giúp hắn. Dù có phải chết tôi cũng sẽ chết cùng hắn.
Tôi giúp hắn cởi áo, từng lớp, từng lớp trang phục trên người chúng tôi đều được cởi bỏ. Tôi ôm lấy hắn, cơ thể tôi và hắn như hòa làm một. Chúng tôi lại song tu.
Tôi cố gắng tìm kiếm, xâm nhập vào ý thức của hắn. Nhưng hắn dường như đang chống lại tôi. Hắn không muốn tôi cứu hắn...hay hắn sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm. Dù lí do gì cũng được, tôi nhất định không bỏ cuộc...bởi lẽ...hắn đã trở thành người ngự trị trong tim tôi.
Mất rất lâu, tôi dần cảm nhận được hai luồn khí, một nóng một lạnh đang xâm nhập vào cơ thể. Một cảnh sắc quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi. Cuối cùng, tôi cũng tìm được hắn. Nơi mà chúng tôi song tu.
Một thanh niên anh tú với đôi mắt đỏ rực, tựa hồ như có thể thiêu đốt hết mọi thứ đang nơi đó. Cơ thể tuyệt mĩ ẩn hiện sau lớp áo trắng, lộ rõ cơ bắp săn chắc đẹp mê hồn. Mái tóc đen xõa dài, tung bay trong làn gió mát rượi. Hắn là Tư Mạc.
Tôi bước tới ôm lấy hắn từ phía sau. Cơ thể hắn vậy mà lạnh hơn cả băng ở Bắc Cực, còn đôi mắt hắn lại nóng hơn cả dung nham ở núi lửa. Hắn cuối cùng là bị gì chứ. Tôi phải giúp hắn thế nào đây?
Cơ thể tôi và hắn cứ thế dán chặt vào nhau, không tách ra được. Tôi cũng bắt đầu cảm nhận được hai luồn khí đang đối nghịch mãnh liệt trong tôi. Cứ như thế này tôi sợ rằng cả tôi và hắn sẽ không xong mất.
Đầu óc tôi nóng lên, nóng đến mức sắp nổ tung đến nơi rồi. Cơ thể như bị tách đôi, nửa thân trên bừng bừng nóng rực, nửa thân dưới lại như muốn đóng băng. Cảm giác này còn khó chịu hơn là cái chết.
...
Một thân ảnh mờ ảo, tiếng đánh nhau dữ dội, ...đây là đâu?
Thân ảnh nam tử tuấn tú, khôi ngô, một thân Hán phục trắng đẹp hơn cả một kiệt tác xuất sắc. Hắn đang tranh đấu cùng vô số âm binh ma quỷ. Lẩn trong đó còn có cả hồ yêu. Trong khu rừng âm u quỷ dị, mùi máu tanh, tiếng la hét inh ỏi chói tai. Nam tử kia một mình tranh đấu cùng vô số yêu ma, toàn thân đều là thương tích.
Tiếp sau đó, hắn ôm lấy một thân hình nữ nhân, cùng cô ta biến mất vào màn đen tĩnh mịch. Hắn bị thương, vết thương rỉ máu, nhuộm đỏ cả y phục, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, vẫn nhất nhất ôm chặt cô gái, đưa cô ra khỏi nơi đáng sợ kia.
...
"Em cũng to gan lắm! Lại dám xem trộm kí ức của ta".
Tôi giật mình, mở mắt, bắt gặp ánh mắt mị hoặc đẹp đẽ của hắn đang nhìn mình. Trong ánh mắt đó mang theo một tình yêu cùng với sự dịu dàng tuyệt đối. Tôi ôm lấy hắn, gục đầu vào khuôn ngực rắn chắc , băng lãnh kia mà khóc. Hắn... Tại sao lại phải vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy? Có đáng hay không chứ? Hết lần này đến lần khác, hắn đều vì tôi mà âm thầm hi sinh, lại chưa từng có một câu than vãn. Hắn... Thật quá tốt với tôi rồi.
"Ngoan! Không khóc nữa ".
Đôi môi băng lãnh nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Cánh tay săn chắc ôm siết tôi thật chặt.
"Tại sao... Tại sao anh lại phải làm vậy? Vì người như em có đáng không? "
Hắn mĩm cười, đưa tay vuốt tóc tôi.
"Không có đáng hay không đáng. Chỉ có muốn hay không thôi. Trên đời này, em là người duy nhất anh muốn bảo vệ. Dù có phải đối nghịch với cả tam giới, anh cũng không để bất cứ ai làm hại em".
'Đối nghịch tam giới cũng không để ai hại tôi sao'. Câu nói này có phải quá bá đạo rồi không? Một con nhóc như tôi, làm gì có bản lĩnh để khiến hắn phải đối nghịch với cả tam giới chứ? Hắn cũng thật biết phóng đại sự việc quá rồi.
Nhưng mà...câu nói đó khiến tôi cảm nhận được, hắn đối với tôi quả thật là một tấm chân tình. Bao nhiêu đó đủ để tôi an tâm mà tin tưởng hắn. Bao nhiêu đó đủ rồi, quá đủ rồi.
Cánh cửa bật mở, tôi giật thót mình. Không xong rồi, tôi vẫn... Chưa mặc đồ cơ mà...
"Tại sao phải ra ngoài?"
"Ngươi muốn xem bọn họ song tu sao?"
Tịnh Kỳ vừa nói, vừa nhéo tai Đằng Nguyên lôi ra ngoài. Quỷ hậu nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm trọng. Bà ấy nói tôi phải cẩn thận, nếu có xảy ra sơ xuất, cả tôi và Tư Mạc đều sẽ có chuyện. Sau đó bà cũng ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, cả gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại tôi và Tư Mạc. Tôi nhìn hắn, đau lòng vô cùng. Người trước mặt tôi là bá chủ Quỷ giới, tôi có gì đặc biệt mà khiến hắn có thể từ bỏ cả mạng sống của mình chứ? Tên quỷ chết tiệt, thật là ngu ngốc.
Tôi đến cạnh hắn, đưa tay lên vuốt lấy gò má trắng nõn kia. Khoảnh khắc chạm vào cơ thể hắn, tôi đã phải rụt tay lại. Quỷ khí trong người hắn vô cùng hỗn loạn, cơ thể hắn vừa nóng vừa lạnh, từng lớp mồ hôi không ngừng chảy xuống. Tôi biết, chuyện này nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
Hắn vì tôi mà thành ra thế này, tôi nhất định phải giúp hắn. Dù có phải chết tôi cũng sẽ chết cùng hắn.
Tôi giúp hắn cởi áo, từng lớp, từng lớp trang phục trên người chúng tôi đều được cởi bỏ. Tôi ôm lấy hắn, cơ thể tôi và hắn như hòa làm một. Chúng tôi lại song tu.
Tôi cố gắng tìm kiếm, xâm nhập vào ý thức của hắn. Nhưng hắn dường như đang chống lại tôi. Hắn không muốn tôi cứu hắn...hay hắn sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm. Dù lí do gì cũng được, tôi nhất định không bỏ cuộc...bởi lẽ...hắn đã trở thành người ngự trị trong tim tôi.
Mất rất lâu, tôi dần cảm nhận được hai luồn khí, một nóng một lạnh đang xâm nhập vào cơ thể. Một cảnh sắc quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi. Cuối cùng, tôi cũng tìm được hắn. Nơi mà chúng tôi song tu.
Một thanh niên anh tú với đôi mắt đỏ rực, tựa hồ như có thể thiêu đốt hết mọi thứ đang nơi đó. Cơ thể tuyệt mĩ ẩn hiện sau lớp áo trắng, lộ rõ cơ bắp săn chắc đẹp mê hồn. Mái tóc đen xõa dài, tung bay trong làn gió mát rượi. Hắn là Tư Mạc.
Tôi bước tới ôm lấy hắn từ phía sau. Cơ thể hắn vậy mà lạnh hơn cả băng ở Bắc Cực, còn đôi mắt hắn lại nóng hơn cả dung nham ở núi lửa. Hắn cuối cùng là bị gì chứ. Tôi phải giúp hắn thế nào đây?
Cơ thể tôi và hắn cứ thế dán chặt vào nhau, không tách ra được. Tôi cũng bắt đầu cảm nhận được hai luồn khí đang đối nghịch mãnh liệt trong tôi. Cứ như thế này tôi sợ rằng cả tôi và hắn sẽ không xong mất.
Đầu óc tôi nóng lên, nóng đến mức sắp nổ tung đến nơi rồi. Cơ thể như bị tách đôi, nửa thân trên bừng bừng nóng rực, nửa thân dưới lại như muốn đóng băng. Cảm giác này còn khó chịu hơn là cái chết.
...
Một thân ảnh mờ ảo, tiếng đánh nhau dữ dội, ...đây là đâu?
Thân ảnh nam tử tuấn tú, khôi ngô, một thân Hán phục trắng đẹp hơn cả một kiệt tác xuất sắc. Hắn đang tranh đấu cùng vô số âm binh ma quỷ. Lẩn trong đó còn có cả hồ yêu. Trong khu rừng âm u quỷ dị, mùi máu tanh, tiếng la hét inh ỏi chói tai. Nam tử kia một mình tranh đấu cùng vô số yêu ma, toàn thân đều là thương tích.
Tiếp sau đó, hắn ôm lấy một thân hình nữ nhân, cùng cô ta biến mất vào màn đen tĩnh mịch. Hắn bị thương, vết thương rỉ máu, nhuộm đỏ cả y phục, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, vẫn nhất nhất ôm chặt cô gái, đưa cô ra khỏi nơi đáng sợ kia.
...
"Em cũng to gan lắm! Lại dám xem trộm kí ức của ta".
Tôi giật mình, mở mắt, bắt gặp ánh mắt mị hoặc đẹp đẽ của hắn đang nhìn mình. Trong ánh mắt đó mang theo một tình yêu cùng với sự dịu dàng tuyệt đối. Tôi ôm lấy hắn, gục đầu vào khuôn ngực rắn chắc , băng lãnh kia mà khóc. Hắn... Tại sao lại phải vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy? Có đáng hay không chứ? Hết lần này đến lần khác, hắn đều vì tôi mà âm thầm hi sinh, lại chưa từng có một câu than vãn. Hắn... Thật quá tốt với tôi rồi.
"Ngoan! Không khóc nữa ".
Đôi môi băng lãnh nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Cánh tay săn chắc ôm siết tôi thật chặt.
"Tại sao... Tại sao anh lại phải làm vậy? Vì người như em có đáng không? "
Hắn mĩm cười, đưa tay vuốt tóc tôi.
"Không có đáng hay không đáng. Chỉ có muốn hay không thôi. Trên đời này, em là người duy nhất anh muốn bảo vệ. Dù có phải đối nghịch với cả tam giới, anh cũng không để bất cứ ai làm hại em".
'Đối nghịch tam giới cũng không để ai hại tôi sao'. Câu nói này có phải quá bá đạo rồi không? Một con nhóc như tôi, làm gì có bản lĩnh để khiến hắn phải đối nghịch với cả tam giới chứ? Hắn cũng thật biết phóng đại sự việc quá rồi.
Nhưng mà...câu nói đó khiến tôi cảm nhận được, hắn đối với tôi quả thật là một tấm chân tình. Bao nhiêu đó đủ để tôi an tâm mà tin tưởng hắn. Bao nhiêu đó đủ rồi, quá đủ rồi.
Cánh cửa bật mở, tôi giật thót mình. Không xong rồi, tôi vẫn... Chưa mặc đồ cơ mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.