Chương 23: Phu nhân! Xin hãy tự trọng.
Huỳnh Khánh Vy
04/01/2021
Ngôi mộ vô danh nằm ở cuối thôn từ rất lâu rồi. Tôi chỉ nghe bà kể lại rằng ngay từ lúc bà chưa sinh ra thì nó đã luôn nằm ở đó. Nó có từ rất lâu đời, có lẽ là từ đời của tổ tiên Lạc gia.
Từ Dương và tôi đi đến nơi, tôi không khỏi sợ hãi trong lòng. Giác quan thứ sáu của tôi cho tôi biết, thứ dưới mộ kia là một cái gì đó rất kinh khủng. Lòng tôi khẽ run lên. Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm của nó đối với tôi là rất lớn.
Từ Dương đi đến trước ngôi mộ sau đó ngồi xuống. Anh dùng tay chạm vào phần đất hơi nhô lên, nhỏ giọng nói.
"Không xong rồi, thứ trong này đã ra ngoài rồi. Đi thôi".
Giọng nói đó có chút gấp gáp. Thái độ này cho tôi cảm giác bất an. Tôi biết "thứ trong này" mà anh nói chắc chắn rất khó đối phó. Nếu không Từ Dương sẽ không nhờ Tư Mạc cho người giúp đỡ.
Anh kéo tay tôi, bước chân anh nhẹ nhàng tựa như lướt đi trên gió, tôi vốn không theo kịp. Nhưng thái độ này của anh thật sự rất vội. Có lẽ lại xảy ra chuyện gì không hay rồi nên anh mới vội vội vàng vàng như thế.
Tôi đuổi theo bước chân anh đang bỏ tôi càng lúc càng xa, nhịp tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nắm lấy cổ chân tôi.
"Asaaaaaa"
Tôi hét lên, Từ Dương đang cách tôi mười mấy bước chân, vừa nghe thấy tiếng hét của tôi liền chạy như bay chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, đã đứng trước mặt tôi. Sự hoảng loạn khiến tôi ôm chặt lấy người trước mặt, rút chân ra khỏi bàn tay đang vươn lên từ mặt đất.
Khoảnh khắc đó, tôi cùng Từ Dương mắt chạm mắt, môi kề môi, anh kéo tôi ôm chặt vào người.
"Phu nhân, xin hãy tự trọng. Người đã có phu quân, không nên thân mật với người đàn ông khác như vậy".
Giọng nói đó phát ra từ lòng đất. Sau đó, một thân ảnh nhảy lên, xuất hiện trước mắt chúng tôi. Hắn là một thiếu niên, mặc bộ Hán phục màu đen. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, mái tóc đen được búi lên gọn gàng, trên tay phẩy phẩy một chiếc quạt giấy.
Chiếc quạt rất tinh xảo, thân làm bằng ngọc lam, dán giấy trắng viết vài chữ Hán tự mà tôi khóng thể hiểu. Từ trên người hắn tỏa ra một khí khái tao nhã phong lưu.
Hắn bước đến gần tôi, ánh mắt lạnh lẽo đặt vào người trước mặt. Tôi lúc này ý thức được mình đang trong vòng ôm của Từ Dương liền vội vã đẩy hắn ra, ngượng ngùng cúi mặt.
"Phu nhân, đã làm người hoảng sợ. Là lỗi của ta, xin phu nhân thứ lỗi!"
Hắn cuối đầu, chắp tay cung kính trước mặt tôi.
"Anh là ..."
"Thuộc hạ là Liêu Dực Phong, tùy tùng thân tín bên cạnh Linh Vương đại nhân".
"Linh Vương đại nhân? Ý anh là đang nói Tư Mạc? "
"Dạ đúng vậy. Đại nhân có việc phải giải quyết ở địa phủ nên sai thuộc hạ đến bảo vệ người".
Thì ra hắn là người của Tư Mạc, được anh sai đến để bảo vệ an toàn cho tôi và giúp Từ Dương giải quyết chuyện cương thi. Nói vậy thì hắn cũng là quỷ. Nhưng bây giờ đang là giữa trưa, dương khí cực thịnh, chẳng nhẽ hắn cũng không sợ ánh sáng Mặt Trời sao?
Tôi đem suy nghĩ ngu ngốc của mình hỏi hắn. Hắn mĩm cười bảo hắn là quỷ tùy thân bên cạnh Tư Mạc, dĩ nhiên thực lực cũng rất lớn, có thể tùy tiện xuất hiện cả ngày lẫn đêm, không giống như những con quỷ khác sợ ánh sáng Mặt Trời.
Tôi gật gù, thì ra quỷ cũng chia ra làm quỷ mạnh quỷ yếu. Xem ra, Tư Mạc cũng không phải dạng vừa đâu.
"Dực Phong, có phải ngươi đã xem thử thứ dưới kia, nó đã không còn ở đó đúng không? "
"Không sai. Nó đã giải được phong ấn và thoát khỏi đây được bảy ngày rồi".
"Vậy thì rắc rối rồi. Sớm biết như vậy thì năm đó ta cứ giết tận gốc cho rảnh nợ".
"Được rồi! Phu nhân, chúng ta về rồi nói. Đại nhân có vài chuyện nhờ tôi chuyển lời cho người ".
Tôi gật đầu, chúng tôi trở về nhà. Trên đường đi, Dực Phong luôn đi cách tôi vài bước chân khiến tôi lấy làm lạ. Tôi hỏi hắn tại sao, hắn chỉ cười rồi nói trên người hắn âm khí quá nặng, sợ ảnh hưởng đến cơ thể tôi nên mới đi cách xa như vậy. Liêu Dực Phong này cũng thật chu đáo. Ngoài việc lúc nãy làm tôi hoảng sợ thì hắn luôn nói chuyện với tôi rất cung kính.
Nhưng nói chung quy ra, hắn dù sao cũng vẫn là quỷ. Cảm giác có một con quỷ đi theo phía sau lưng thật có chút kì lạ. Nhưng biết làm sao được vì bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm, hắn lại được sai tới để bảo vệ tôi. Thôi kệ, dù sao hắn cũng sẽ không làm gì hại đến tôi đâu.
Vừa về đến nhà, chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại.
"Không xong rồi, có người bị cương thi cắn rồi. Là cương thi ngàn năm... "
Tôi ngây người trước nhé thanh âm đó. Từ Dương và Dực Phong nhíu mày, sắc mặt một người một quỷ đều thay đổi.
Từ phía hang động đầu làng, một người đàn ông đang cõng một người khác, chạy về hướng chúng tôi. Mọi người trong thôn đều đã nghe thấy, từ đầu thôn đến cuối thôn đều chạy đến xem chuyện gì.
Đến trước cổng nhà tôi, người kia mới đặt người trên lưng xuống.
"Nhị Cẩu thúc! Từ Dương, nhanh đến giúp tôi với! Nhị Cẩu thúc. bị cương thi ngàn năm cắn rồi".
Từ Dương và tôi đi đến nơi, tôi không khỏi sợ hãi trong lòng. Giác quan thứ sáu của tôi cho tôi biết, thứ dưới mộ kia là một cái gì đó rất kinh khủng. Lòng tôi khẽ run lên. Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm của nó đối với tôi là rất lớn.
Từ Dương đi đến trước ngôi mộ sau đó ngồi xuống. Anh dùng tay chạm vào phần đất hơi nhô lên, nhỏ giọng nói.
"Không xong rồi, thứ trong này đã ra ngoài rồi. Đi thôi".
Giọng nói đó có chút gấp gáp. Thái độ này cho tôi cảm giác bất an. Tôi biết "thứ trong này" mà anh nói chắc chắn rất khó đối phó. Nếu không Từ Dương sẽ không nhờ Tư Mạc cho người giúp đỡ.
Anh kéo tay tôi, bước chân anh nhẹ nhàng tựa như lướt đi trên gió, tôi vốn không theo kịp. Nhưng thái độ này của anh thật sự rất vội. Có lẽ lại xảy ra chuyện gì không hay rồi nên anh mới vội vội vàng vàng như thế.
Tôi đuổi theo bước chân anh đang bỏ tôi càng lúc càng xa, nhịp tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nắm lấy cổ chân tôi.
"Asaaaaaa"
Tôi hét lên, Từ Dương đang cách tôi mười mấy bước chân, vừa nghe thấy tiếng hét của tôi liền chạy như bay chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, đã đứng trước mặt tôi. Sự hoảng loạn khiến tôi ôm chặt lấy người trước mặt, rút chân ra khỏi bàn tay đang vươn lên từ mặt đất.
Khoảnh khắc đó, tôi cùng Từ Dương mắt chạm mắt, môi kề môi, anh kéo tôi ôm chặt vào người.
"Phu nhân, xin hãy tự trọng. Người đã có phu quân, không nên thân mật với người đàn ông khác như vậy".
Giọng nói đó phát ra từ lòng đất. Sau đó, một thân ảnh nhảy lên, xuất hiện trước mắt chúng tôi. Hắn là một thiếu niên, mặc bộ Hán phục màu đen. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, mái tóc đen được búi lên gọn gàng, trên tay phẩy phẩy một chiếc quạt giấy.
Chiếc quạt rất tinh xảo, thân làm bằng ngọc lam, dán giấy trắng viết vài chữ Hán tự mà tôi khóng thể hiểu. Từ trên người hắn tỏa ra một khí khái tao nhã phong lưu.
Hắn bước đến gần tôi, ánh mắt lạnh lẽo đặt vào người trước mặt. Tôi lúc này ý thức được mình đang trong vòng ôm của Từ Dương liền vội vã đẩy hắn ra, ngượng ngùng cúi mặt.
"Phu nhân, đã làm người hoảng sợ. Là lỗi của ta, xin phu nhân thứ lỗi!"
Hắn cuối đầu, chắp tay cung kính trước mặt tôi.
"Anh là ..."
"Thuộc hạ là Liêu Dực Phong, tùy tùng thân tín bên cạnh Linh Vương đại nhân".
"Linh Vương đại nhân? Ý anh là đang nói Tư Mạc? "
"Dạ đúng vậy. Đại nhân có việc phải giải quyết ở địa phủ nên sai thuộc hạ đến bảo vệ người".
Thì ra hắn là người của Tư Mạc, được anh sai đến để bảo vệ an toàn cho tôi và giúp Từ Dương giải quyết chuyện cương thi. Nói vậy thì hắn cũng là quỷ. Nhưng bây giờ đang là giữa trưa, dương khí cực thịnh, chẳng nhẽ hắn cũng không sợ ánh sáng Mặt Trời sao?
Tôi đem suy nghĩ ngu ngốc của mình hỏi hắn. Hắn mĩm cười bảo hắn là quỷ tùy thân bên cạnh Tư Mạc, dĩ nhiên thực lực cũng rất lớn, có thể tùy tiện xuất hiện cả ngày lẫn đêm, không giống như những con quỷ khác sợ ánh sáng Mặt Trời.
Tôi gật gù, thì ra quỷ cũng chia ra làm quỷ mạnh quỷ yếu. Xem ra, Tư Mạc cũng không phải dạng vừa đâu.
"Dực Phong, có phải ngươi đã xem thử thứ dưới kia, nó đã không còn ở đó đúng không? "
"Không sai. Nó đã giải được phong ấn và thoát khỏi đây được bảy ngày rồi".
"Vậy thì rắc rối rồi. Sớm biết như vậy thì năm đó ta cứ giết tận gốc cho rảnh nợ".
"Được rồi! Phu nhân, chúng ta về rồi nói. Đại nhân có vài chuyện nhờ tôi chuyển lời cho người ".
Tôi gật đầu, chúng tôi trở về nhà. Trên đường đi, Dực Phong luôn đi cách tôi vài bước chân khiến tôi lấy làm lạ. Tôi hỏi hắn tại sao, hắn chỉ cười rồi nói trên người hắn âm khí quá nặng, sợ ảnh hưởng đến cơ thể tôi nên mới đi cách xa như vậy. Liêu Dực Phong này cũng thật chu đáo. Ngoài việc lúc nãy làm tôi hoảng sợ thì hắn luôn nói chuyện với tôi rất cung kính.
Nhưng nói chung quy ra, hắn dù sao cũng vẫn là quỷ. Cảm giác có một con quỷ đi theo phía sau lưng thật có chút kì lạ. Nhưng biết làm sao được vì bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm, hắn lại được sai tới để bảo vệ tôi. Thôi kệ, dù sao hắn cũng sẽ không làm gì hại đến tôi đâu.
Vừa về đến nhà, chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại.
"Không xong rồi, có người bị cương thi cắn rồi. Là cương thi ngàn năm... "
Tôi ngây người trước nhé thanh âm đó. Từ Dương và Dực Phong nhíu mày, sắc mặt một người một quỷ đều thay đổi.
Từ phía hang động đầu làng, một người đàn ông đang cõng một người khác, chạy về hướng chúng tôi. Mọi người trong thôn đều đã nghe thấy, từ đầu thôn đến cuối thôn đều chạy đến xem chuyện gì.
Đến trước cổng nhà tôi, người kia mới đặt người trên lưng xuống.
"Nhị Cẩu thúc! Từ Dương, nhanh đến giúp tôi với! Nhị Cẩu thúc. bị cương thi ngàn năm cắn rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.