Chương 9: CÔ BÉ NHU NHU 1
Vy Thảo
14/08/2023
Đường Cửu Nguyệt chồm về phía anh, hai mắt dường như sáng chói đầy mong chờ. Vi Ứng Vật lại không muốn cô vợ nhỏ của mình thất vọng liền mỉm cười đồng ý :”50 triệu, được rồi chứ?”
“Được được, ông chủ, yêu anh quá đi”
Tôi nhảy đến, tay câu lấy cổ ôm lấy người đàn ông siêu đẹp trai, kích động đến mức hôn lên má anh một cái vang tiếng “chụt”
Người kia vì không hiểu vì sao, cười đến mức không khép miệng được. Tâm tình vô cùng tốt, trước kia đi làm còn giao lại thẻ đen cho cô quản lý. Đường Cửu Nguyệt nhìn tấm thẻ mỏng trên tay, hai mắt tròn ngạc nhiên
“Anh… anh.. đây là thẻ đen đó. Sao giao cho em?”
Vi Ứng Vật cười ha hả, tay vươn lên xoa đầu cô, hơi cúi người đến sát trước mắt :”Chẳng phải người ta thường giao tiền cho vợ giữ sao?”
Ánh nắng sáng chiếu rọi vào người anh, Đường Cửu Nguyệt khẽ chớp mắt. Chậc, thật biết cách làm người khác xao xuyến mà, cô lùi về sau vài bước. Thẳng người, cười như có như không, tay cầm chắc tấm thẻ
“Cái đó là người ta, em và anh đâu phải là vợ chồng thật”
Anh nghe xong thì trầm mặc một chút, cất giọng trầm thấp: “Sao không phải là vợ chồng thật. Hôn lễ đã làm, việc gì nên làm cũng đã là, chúng ta còn giả được sao?”
“Nhưng mà… Thôi được rồi, anh muốn tôi giữ vậy tôi sẽ giúp anh giữ. Đến khi không còn tiền thì đừng trách em đó nha”
Tôi nhướng mày, đáy mắt hiện rõ sự vui vẻ. Anh nghe cô hâm dọa nhưng dường như không hề thấy sợ hãi, mà lại còn cười. Bàn tay một lần nữa xoa đầu cô rối tung lên, tiếp đó là giọng cười trầm thấp: “Bà xã, tiền của anh làm ra chẳng phải để cho em sài hay sao?”
Vi Ứng Vật khoanh tay trước ngực, ánh mắt dán vào cô như đang cố ý thưởng thức vẻ bối rối. Tôi không nhịn được lên tiếng xua đuổi rồi xoay người vào nhà. Vừa đặt mông xuống ngồi trên sô pha chưa lâu, chuông cửa lại vang lên
“Thiếu phu nhân, có Vi tiểu thư đến”
Người giúp việc đi đến bên cạnh tôi khẽ lên tiếng, cô ngẩn người. Vi tiểu thư, là em gái của anh ta à? Tôi thản nhiên dứng dậy đi ra ngoài cửa, bên ngoài một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa
Tôi nép người sang một bên, lên tiếng :”Hai người vào trong đi”
Người phụ nữ kia nghe vậy liền mỉm cười, xua tay :”Chị dâu, không cần đâu. Em đến để gửi Nhu Nhu nhờ chị trông hộ. Em còn có việc khác”
Đứa bé tròn mắt nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn tôi. Ôi trời, dễ thương quá đi, cứ như cô búp bê Barbie phiên bản mini vậy. Cô bé được mẹ đẩy sang tay tôi rồi rời đi trong nhanh chóng, nhìn bóng dáng mẹ mình, cô bé thậm chí còn không khóc đòi đi theo
“Bé con, chúng ta vào nhà thôi”
Tôi nắm tay cô bé dẫn vào phòng khác, Nhu Nhu khoảng chừng 2 tuổi, bước đi vẫn còn chập chững chưa vững vàng. Cô bé nhìn tôi một cách đầy e ngại, sau đó lấy quyển sách trong ba lô mình ra
Là cuốn sách thông minh dành cho các bé để học tập ấy mà
2 tiếng trôi qua, cô bé Nhu Nhu vẫn im lặng ngồi nghe tiếng phát ra từ quyển sách trên tay mà không hề lo lắng mình đang ở cùng người lạ. Đường Cửu Nguyệt trông trẻ nhàn đến mức chỉ ngồi trong phòng khách xem ti vi
Đến lúc ti vi chuyển sang một chương trình tạp kỹ, chiếu ảnh một vị ảnh đế thì đứa trẻ đột ngột ngẩn đầu, miệng cất tiếng: “Ba.. ba”
“Ba nhóc sao?”
Tôi nhích lại gần khẽ hỏi, nhưng cô nhóc lại không hiểu được lời nói của tôi. Bàn tay nhỏ xíu chỉ vào người kia: “Ba ba … ba a”
Bỗng dưng cô nhóc lại bật khóc nứt nở làm tôi trở nên hoảng hốt, không biết nên dỗ thế nào đây. Vội vàng gọi người giúp việc đến: “Người đâu, người đâu mau đến đây”
“Được được, ông chủ, yêu anh quá đi”
Tôi nhảy đến, tay câu lấy cổ ôm lấy người đàn ông siêu đẹp trai, kích động đến mức hôn lên má anh một cái vang tiếng “chụt”
Người kia vì không hiểu vì sao, cười đến mức không khép miệng được. Tâm tình vô cùng tốt, trước kia đi làm còn giao lại thẻ đen cho cô quản lý. Đường Cửu Nguyệt nhìn tấm thẻ mỏng trên tay, hai mắt tròn ngạc nhiên
“Anh… anh.. đây là thẻ đen đó. Sao giao cho em?”
Vi Ứng Vật cười ha hả, tay vươn lên xoa đầu cô, hơi cúi người đến sát trước mắt :”Chẳng phải người ta thường giao tiền cho vợ giữ sao?”
Ánh nắng sáng chiếu rọi vào người anh, Đường Cửu Nguyệt khẽ chớp mắt. Chậc, thật biết cách làm người khác xao xuyến mà, cô lùi về sau vài bước. Thẳng người, cười như có như không, tay cầm chắc tấm thẻ
“Cái đó là người ta, em và anh đâu phải là vợ chồng thật”
Anh nghe xong thì trầm mặc một chút, cất giọng trầm thấp: “Sao không phải là vợ chồng thật. Hôn lễ đã làm, việc gì nên làm cũng đã là, chúng ta còn giả được sao?”
“Nhưng mà… Thôi được rồi, anh muốn tôi giữ vậy tôi sẽ giúp anh giữ. Đến khi không còn tiền thì đừng trách em đó nha”
Tôi nhướng mày, đáy mắt hiện rõ sự vui vẻ. Anh nghe cô hâm dọa nhưng dường như không hề thấy sợ hãi, mà lại còn cười. Bàn tay một lần nữa xoa đầu cô rối tung lên, tiếp đó là giọng cười trầm thấp: “Bà xã, tiền của anh làm ra chẳng phải để cho em sài hay sao?”
Vi Ứng Vật khoanh tay trước ngực, ánh mắt dán vào cô như đang cố ý thưởng thức vẻ bối rối. Tôi không nhịn được lên tiếng xua đuổi rồi xoay người vào nhà. Vừa đặt mông xuống ngồi trên sô pha chưa lâu, chuông cửa lại vang lên
“Thiếu phu nhân, có Vi tiểu thư đến”
Người giúp việc đi đến bên cạnh tôi khẽ lên tiếng, cô ngẩn người. Vi tiểu thư, là em gái của anh ta à? Tôi thản nhiên dứng dậy đi ra ngoài cửa, bên ngoài một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa
Tôi nép người sang một bên, lên tiếng :”Hai người vào trong đi”
Người phụ nữ kia nghe vậy liền mỉm cười, xua tay :”Chị dâu, không cần đâu. Em đến để gửi Nhu Nhu nhờ chị trông hộ. Em còn có việc khác”
Đứa bé tròn mắt nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn tôi. Ôi trời, dễ thương quá đi, cứ như cô búp bê Barbie phiên bản mini vậy. Cô bé được mẹ đẩy sang tay tôi rồi rời đi trong nhanh chóng, nhìn bóng dáng mẹ mình, cô bé thậm chí còn không khóc đòi đi theo
“Bé con, chúng ta vào nhà thôi”
Tôi nắm tay cô bé dẫn vào phòng khác, Nhu Nhu khoảng chừng 2 tuổi, bước đi vẫn còn chập chững chưa vững vàng. Cô bé nhìn tôi một cách đầy e ngại, sau đó lấy quyển sách trong ba lô mình ra
Là cuốn sách thông minh dành cho các bé để học tập ấy mà
2 tiếng trôi qua, cô bé Nhu Nhu vẫn im lặng ngồi nghe tiếng phát ra từ quyển sách trên tay mà không hề lo lắng mình đang ở cùng người lạ. Đường Cửu Nguyệt trông trẻ nhàn đến mức chỉ ngồi trong phòng khách xem ti vi
Đến lúc ti vi chuyển sang một chương trình tạp kỹ, chiếu ảnh một vị ảnh đế thì đứa trẻ đột ngột ngẩn đầu, miệng cất tiếng: “Ba.. ba”
“Ba nhóc sao?”
Tôi nhích lại gần khẽ hỏi, nhưng cô nhóc lại không hiểu được lời nói của tôi. Bàn tay nhỏ xíu chỉ vào người kia: “Ba ba … ba a”
Bỗng dưng cô nhóc lại bật khóc nứt nở làm tôi trở nên hoảng hốt, không biết nên dỗ thế nào đây. Vội vàng gọi người giúp việc đến: “Người đâu, người đâu mau đến đây”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.