Chương 23: Ghen tị với anh rể
Vy Thảo
18/08/2023
“Còn có thể giả được sao, đây là của bệnh viện đó. Con cùng Ứng Vật kết
hôn, có con chẳng phải chuyện bình thường à? Được rồi Cửu Nguyệt, con
phải vui chứ?”
“Hay là chị không muốn mang thai?”
“Không phải”, tôi phủ nhận, sao có thể không muốn chứ? Đây là con của tôi và anh, có thể không muốn sao? Chỉ là ngàn lần tưởng tượng cảnh mình biết tin mang thai, càng không nghĩ đến trong tình cảnh thế này
Nếu như anh biết được mình có con, chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng cô tìm cách nào nói với anh đây? Giữa nơi này và Xà Quốc kia, đâu phải nói liên lạc là liên lạc được, cô càng không biết đường đến chỗ đó. Làm sao có thể cho anh bất ngờ?
Đang trong dòng suy nghĩ, xe đã dừng lại trước cổng nhà. Thiếu Trình đỡ cô xuống xe, cả nhà bốn người bọn họ đi xuống, lúc ngẩn đầu đã nhìn thấy hai người phụ nữ, một trung niên, một chừng hai mươi mấy đứng chờ sẵn
Hai mắt cô mở to hết sức ngạc nhiên, người trẻ tuổi lên tiếng: “Chị dâu, chị về rồi. Em và mẹ đợi ở đây nãy giờ”
“Hai người đến đây làm gì?”, tôi vừa lên tiếng đã nghe thấy mẹ nuôi nhắc nhở: “Chắc chắn là đến tìm con rồi”
“Nhưng mà Ứng Vật đâu, sao không đến đây?”
Ba nuôi nhìn xung quanh, chẳng có chiếc xe nào, cũng chẳng có bóng dáng đàn ông: “Không đến thật sao?”
“Bác à, anh trai con rất bận rộn không thể đến được. Con và mẹ đến đây đón chị ấy về ạ”, Vi Khả Hân mỉm cười lịch sự lên tiếng. Ba mẹ nuôi cũng không nghĩ nhiều liền cười cười nói nói mời bọn họ vào nhà
Chân mày cô từ sân bước đến trong phòng mình vẫn nhíu chặt, trong lòng lại cảm thấy xôn xao, chắc chắn đã xả ra chuyện gì đó. Nếu không anh đã đích thân đến đây. Càng nghĩ càng rối, bỗng cánh cửa phòng bỗng bị mở ra, người bước vào là Thiếu Trình
Anh nhìn cô một cách bối rối lên tiếng: “Chị, chị đi rồi sẽ trở về đây nữa chứ?”
“Tất nhiên là về rồi. Em không muốn chị về sao?”
“Sao có thể chứ? Đây vốn là nhà chị”
Tôi khẽ cười vỗ tay Thiếu Trình: “Được rồi, bày ra bộ mặt y như đi đưa đám vậy”
“Chị có chuyện gì không vui sao?”
“Hả?”
Không ngờ anh lại nhận ra nhanh như vậy, nhưng cô vẫn một mực lắc đầu phủ nhận: “Không có, chỉ là nhớ chồng muốn về gặp chồng thôi”
Thiếu Trình bĩu môi khinh thường: “Lúc nào cũng chồng, chồng, chồng. Làm như chỉ có chồng mới đối tốt với chị vậy”
“Em đang ghen tị với anh rể mình à?”
“Em mới không thèm”
...
"Ba mẹ, con đi đây. Thiếu Trình, chị đi nhé, tạm biệt mọi người"
Quay người lại vào trong xe, Vi phu nhân cứ mãi nhìn chằm chằm vào bụng của cô, cả Vi Khả Hân cũng không ngoại lệ. Đường Cửu Nguyệt ngượng ngùng mà dùng tay che bụng mình lại
Bỗng dưng, Vi phu nhân ngồi bên trái lên tiếng: "Cô mang thai thật sao?"
"Không biết, nhưng bác sĩ đưa ra kết quả như vậy", tôi thờ ơ lên tiếng. Thiện cảm của tôi với người mẹ chồng này không quá tốt nên cũng chẳng muốn tận tụy cung kính như những người khác
Vi Khả Hân: "..."
Vi phu nhân không nhịn được tiếp tục nói: "Bác sĩ đã nói rồi cô còn không chịu thừa nhận sao?"
"Làm sao biết được, nhiều người bị đưa kết quả sai như vậy mà", tôi nhúng vai tỏ vẻ chẳng có chuyện gì lớn: "Con tôi, mẹ quan tâm như vậy làm gì?"
"Tôi chẳng thấy cô con dâu nào trả treo mẹ chồng như cô vậy. Con cô chẳng phải chẳng là cháu nội tôi à?"
"Sao mẹ có thể biết đó là cháu nội, lỡ như không phải con của Ứng Vật thì làm sao?"
Khỏi nhìn cũng biết, Vi phu nhân đã tức muốn điên lên: "Cô... cô dám tìm người đàn ông khác sau lưng con trai tôi à?"
"Không có"
"Đường Cửu Nguyệt, không biết con trai tôi thích cô ở điểm nào nữa. Nói chuyện với cô sớm muộn gì cũng tức chết thôi"
Vi phu nhân xoa xoa ngực, nếu không phải bà bình tĩnh, chắc chắn sẽ lao vào đánh cô ta. Đúng thật là tức chết mà, con trai con gái, chẳng đứa nào khiến bà yên lòng cả
Tôi nhìn bà ấy tức giận, căng thẳng trong lòng lại vơ đi ít nhiều: "Tôi có kêu mẹ nói với tôi đâu"
"Cô"
"Mẹ, được rồi. Hai người đùng cãi nhau nữa, anh hai sẽ rất khó xử đó", Vi Khả Hân ngồi trên ghế phụ quay lại khẽ lên tiếng
Tôi nhúng vai như không phải lỗi của mình: "Cái này tôi không biết đâu nha"
"Không phải do mẹ"
Vi Khả Hân: "...", đúng thật là hai người này không ai chịu thua ai mà. Anh hai em cầu phúc giúp anh
...
"Cạch"
Vừa mở cửa bước vào biệt thự, mùi máu tanh đã xộc thẳng vào mũi ba người bọn họ. Đường Cửu Nguyệt che mũi, đây rõ ràng là mùi máu rắn, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao trên đất có nhiều máu như chứ?
“Hay là chị không muốn mang thai?”
“Không phải”, tôi phủ nhận, sao có thể không muốn chứ? Đây là con của tôi và anh, có thể không muốn sao? Chỉ là ngàn lần tưởng tượng cảnh mình biết tin mang thai, càng không nghĩ đến trong tình cảnh thế này
Nếu như anh biết được mình có con, chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng cô tìm cách nào nói với anh đây? Giữa nơi này và Xà Quốc kia, đâu phải nói liên lạc là liên lạc được, cô càng không biết đường đến chỗ đó. Làm sao có thể cho anh bất ngờ?
Đang trong dòng suy nghĩ, xe đã dừng lại trước cổng nhà. Thiếu Trình đỡ cô xuống xe, cả nhà bốn người bọn họ đi xuống, lúc ngẩn đầu đã nhìn thấy hai người phụ nữ, một trung niên, một chừng hai mươi mấy đứng chờ sẵn
Hai mắt cô mở to hết sức ngạc nhiên, người trẻ tuổi lên tiếng: “Chị dâu, chị về rồi. Em và mẹ đợi ở đây nãy giờ”
“Hai người đến đây làm gì?”, tôi vừa lên tiếng đã nghe thấy mẹ nuôi nhắc nhở: “Chắc chắn là đến tìm con rồi”
“Nhưng mà Ứng Vật đâu, sao không đến đây?”
Ba nuôi nhìn xung quanh, chẳng có chiếc xe nào, cũng chẳng có bóng dáng đàn ông: “Không đến thật sao?”
“Bác à, anh trai con rất bận rộn không thể đến được. Con và mẹ đến đây đón chị ấy về ạ”, Vi Khả Hân mỉm cười lịch sự lên tiếng. Ba mẹ nuôi cũng không nghĩ nhiều liền cười cười nói nói mời bọn họ vào nhà
Chân mày cô từ sân bước đến trong phòng mình vẫn nhíu chặt, trong lòng lại cảm thấy xôn xao, chắc chắn đã xả ra chuyện gì đó. Nếu không anh đã đích thân đến đây. Càng nghĩ càng rối, bỗng cánh cửa phòng bỗng bị mở ra, người bước vào là Thiếu Trình
Anh nhìn cô một cách bối rối lên tiếng: “Chị, chị đi rồi sẽ trở về đây nữa chứ?”
“Tất nhiên là về rồi. Em không muốn chị về sao?”
“Sao có thể chứ? Đây vốn là nhà chị”
Tôi khẽ cười vỗ tay Thiếu Trình: “Được rồi, bày ra bộ mặt y như đi đưa đám vậy”
“Chị có chuyện gì không vui sao?”
“Hả?”
Không ngờ anh lại nhận ra nhanh như vậy, nhưng cô vẫn một mực lắc đầu phủ nhận: “Không có, chỉ là nhớ chồng muốn về gặp chồng thôi”
Thiếu Trình bĩu môi khinh thường: “Lúc nào cũng chồng, chồng, chồng. Làm như chỉ có chồng mới đối tốt với chị vậy”
“Em đang ghen tị với anh rể mình à?”
“Em mới không thèm”
...
"Ba mẹ, con đi đây. Thiếu Trình, chị đi nhé, tạm biệt mọi người"
Quay người lại vào trong xe, Vi phu nhân cứ mãi nhìn chằm chằm vào bụng của cô, cả Vi Khả Hân cũng không ngoại lệ. Đường Cửu Nguyệt ngượng ngùng mà dùng tay che bụng mình lại
Bỗng dưng, Vi phu nhân ngồi bên trái lên tiếng: "Cô mang thai thật sao?"
"Không biết, nhưng bác sĩ đưa ra kết quả như vậy", tôi thờ ơ lên tiếng. Thiện cảm của tôi với người mẹ chồng này không quá tốt nên cũng chẳng muốn tận tụy cung kính như những người khác
Vi Khả Hân: "..."
Vi phu nhân không nhịn được tiếp tục nói: "Bác sĩ đã nói rồi cô còn không chịu thừa nhận sao?"
"Làm sao biết được, nhiều người bị đưa kết quả sai như vậy mà", tôi nhúng vai tỏ vẻ chẳng có chuyện gì lớn: "Con tôi, mẹ quan tâm như vậy làm gì?"
"Tôi chẳng thấy cô con dâu nào trả treo mẹ chồng như cô vậy. Con cô chẳng phải chẳng là cháu nội tôi à?"
"Sao mẹ có thể biết đó là cháu nội, lỡ như không phải con của Ứng Vật thì làm sao?"
Khỏi nhìn cũng biết, Vi phu nhân đã tức muốn điên lên: "Cô... cô dám tìm người đàn ông khác sau lưng con trai tôi à?"
"Không có"
"Đường Cửu Nguyệt, không biết con trai tôi thích cô ở điểm nào nữa. Nói chuyện với cô sớm muộn gì cũng tức chết thôi"
Vi phu nhân xoa xoa ngực, nếu không phải bà bình tĩnh, chắc chắn sẽ lao vào đánh cô ta. Đúng thật là tức chết mà, con trai con gái, chẳng đứa nào khiến bà yên lòng cả
Tôi nhìn bà ấy tức giận, căng thẳng trong lòng lại vơ đi ít nhiều: "Tôi có kêu mẹ nói với tôi đâu"
"Cô"
"Mẹ, được rồi. Hai người đùng cãi nhau nữa, anh hai sẽ rất khó xử đó", Vi Khả Hân ngồi trên ghế phụ quay lại khẽ lên tiếng
Tôi nhúng vai như không phải lỗi của mình: "Cái này tôi không biết đâu nha"
"Không phải do mẹ"
Vi Khả Hân: "...", đúng thật là hai người này không ai chịu thua ai mà. Anh hai em cầu phúc giúp anh
...
"Cạch"
Vừa mở cửa bước vào biệt thự, mùi máu tanh đã xộc thẳng vào mũi ba người bọn họ. Đường Cửu Nguyệt che mũi, đây rõ ràng là mùi máu rắn, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao trên đất có nhiều máu như chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.