Chương 20: QUAY LẠI CÒN CÓ CHỒNG
Vy Thảo
14/08/2023
Mắt cô nhìn theo cánh tay chỉ của ba nuôi rơi vào người Vi Ứng Vật. Đường Cửu Nguyệt hơi sững người, cô vui quá mà quên mất người theo cùng mình đến đây, vội vàng chạy đến ôm cánh tay anh vui vẻ đáp
“Ba, mẹ giới thiệu với hai người, đây là chồng con, Vi Ứng Vật”
Anh nghe với thiệu vậy liền cúi đầu ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào ba mẹ”
“Chồng con?”, ba mẹ nuôi ngạc nhiên, đồng thanh hỏi ngược lại. Sau đó lại nhìn sau với biểu hiện phức tạp, mẹ nuôi nở ra nụ cười hiền hậu kéo hai người vào nhà: “Được rồi, các con vào nhà đi. Đứng ngoài nắng như thế này mãi không tốt đâu”
“Ông xã, vào nhà thôi”
Đường Cửu Nguyệt vui vẻ, cười đến khóe miệng sắp lên đến mép tai, anh rũ mắt nhìn cô cũng không nhịn được mà vui theo. Ở bên cạnh anh, chưa từng thấy cô cười nhiều như vậy, có lẽ quyết định đưa cô về đây của anh chính là đúng đắn nhất
Anh vén sợi tóc bay bay trước mắt cô, khẽ nhỏ giọng: “Cười ít thôi, khóe miệng em dãn rộng ra thì thôi rồi”
“Hả?”, cô sờ sờ khóe miệng, sợ hãi hỏi lại: “Có thật là như vậy không, em không muốn đâu”
“Anh xạo đó”, nói xong anh liền bật cười ha hả. Tôi nghe tiếng cười mà sắp tức điên đến nơi, gào lên với anh: “Anh đúng thật là đáng ghét mà”
Vi Ứng Vật ủy khuất lên tiếng: “Anh không như vậy, em sẽ để ý đến anh sao?”
Nhìn kìa, gương mặt đó đáng thương làm sao, nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ của anh thôi. Đằng sau nó chính là sự lưu manh, biến thái không ai bằng. Đường Cửu Nguyệt hịt mũi khinh thường: “Có chịu thôi đi không?”
Anh bật cười ha hả, ôm lấy cô vào trong lòng: “Bà xã của anh sao mà đáng yêu quá đi mất”
“Vậy hôn em một cái”, cô nhìn qua nhìn lại không thấy ai liền ra điều kiện với người nào đó. Hai tay cô câu lấy cổ anh làm nũng: “Ông xã, hôn em đi”
“Hôm nay còn nhõng nhẽo với anh à?”
Nhìn gương mặt phúng phính cực kỳ đáng yêu của cô vợ nhỏ, anh không kìm được tay mà chọc chọc. Trong lòng tận hưởng sự sung sướng do cô mang lại sắp phát điên lên rồi: “Được, hôn em, hôn em, hôn em, hôn em, có chịu không hả?”
“Ha ha ha”, tiếng cười giòn tan của Đường Cửu Nguyệt vang lên, mặt cô dính đầy nước miếng của Vi Ứng Vật. Chẳng những không than phiền, còn rất tận hưởng. Mãi một lúc sau, bọn họ mới ý thức được việc đùa giỡn của mình quá lâu, anh vội vàng đẩy tay cô nhắc nhở: “Ba mẹ, đang đợi chúng ta bên trong kìa”
…
Bước vào ngôi nhà, mùi hương hoa nhài quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô khiến cả người đề cảm thấy dễ chịu. Nhìn xung quanh nhà, cô bất chợt lên tiếng: “Ba mẹ, Thiếu Trình không có ở nhà sao?”
Mẹ nuôi đang nấu ăn trong bếp liền lên tiếng: “Nó vừa đi ngoài ngoài mua đồ rồi, bây giờ chắc cũng sắp về đến”
Cô gật gù đi vào trong bếp làm phụ việc, còn Vi Ứng Vật uống trà, đánh cờ cùng ba nuôi. Thấy hai mẹ con họ líu ríu trong bếp, ba nuôi cười cười lắc đầu: “Con bé về đến, cả ngôi nhà đều trở nên nhộn nhịp như vậy”
Anh nghe vậy hơi sửng sốt: “Cửu Nguyệt thường ngày đều tràn đầy năng lượng như vậy sao?”
“Cũng không hẳn, con bé làm vậy chỉ để khiến ba mẹ già này yên tâm thôi. Nếu là trước kia, khi ba mẹ ruột con bé con chưa mất..”, ngừng một chút, ông khẽ hỏi: “Con biết chuyện này chứ?”
“Vâng, con biết”, anh khẽ đáp
Sắc mặt ba nuôi cũng không còn cảnh giác nữa, ông thở dài: “Có lẽ con bé thật sự đã chấp nhận con. Mong sau này, còn đừng phụ bạc nó”
“Cuộc sống nó cũng chẳng dễ dàng gì, năm đó khi gia đình con bé đột ngột qua đời. Nụ cười trên gương mặt nó dần chuyển sang giả hơn. Nhưng lúc nãy, khi con bé nói chuyện với con, ba thấy được nụ cười kia là xuất phát từ trái tim”
Vi Ứng Vật có hơi đau lòng, không ngờ cô gái của mình lại chịu khổ đến vậy. Chắc chắn anh phải tìm được đám rắn đó trả thù giúp cô
“Ba mẹ, con về rồi”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cùng giọng nói nam tính truyền vào. Đường Cửu Nguyệt nghe vậy liền nhảy vọt ra khỏi bếp: “Nhóc con”
“A chị về rồi sao?”, Thiếu Trình làm rớt bộc đồ trên tay, dụi dụi mắt nhìn chằm chằm vào cô
Tôi ôm bụng cười ha hả trước biểu hiện thái quá của thằng bé: “Sao nào, gặp được chị không vui sao?”
“Làm gì có, em vui chết được”
Thiếu Trình chạy đến ôm cô xoay vòng vòng: “Chị à, chị đi đâu mà lâu như vậy hả? Làm em tìm chị mệt chết được…”
“Người kia là…?”
Anh nhìn vào người đàn ông lịch lãm đang đánh cờ uống trà cùng ba mình. Cảm giác không đúng lắm, anh nhìn sang chị gái một cách ngờ vực, bên tai vang lên giọng nói vui vẻ: “Là chồng của chị, cũng là anh rể của em”
“CÁI GÌ?”, Thiếu Trình trợn tròn mắt, nói bất ngờ cũng không phải, nói tức giận cũng không xong. Anh siết chặt cổ tay cô kéo ra vườn: “Chị, chẳng phải lúc trước chị nói chị không có bạn trai sao? Sao tự nhiên mất tích một thời gian, quay lại còn có một người chồng”
“Ba, mẹ giới thiệu với hai người, đây là chồng con, Vi Ứng Vật”
Anh nghe với thiệu vậy liền cúi đầu ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào ba mẹ”
“Chồng con?”, ba mẹ nuôi ngạc nhiên, đồng thanh hỏi ngược lại. Sau đó lại nhìn sau với biểu hiện phức tạp, mẹ nuôi nở ra nụ cười hiền hậu kéo hai người vào nhà: “Được rồi, các con vào nhà đi. Đứng ngoài nắng như thế này mãi không tốt đâu”
“Ông xã, vào nhà thôi”
Đường Cửu Nguyệt vui vẻ, cười đến khóe miệng sắp lên đến mép tai, anh rũ mắt nhìn cô cũng không nhịn được mà vui theo. Ở bên cạnh anh, chưa từng thấy cô cười nhiều như vậy, có lẽ quyết định đưa cô về đây của anh chính là đúng đắn nhất
Anh vén sợi tóc bay bay trước mắt cô, khẽ nhỏ giọng: “Cười ít thôi, khóe miệng em dãn rộng ra thì thôi rồi”
“Hả?”, cô sờ sờ khóe miệng, sợ hãi hỏi lại: “Có thật là như vậy không, em không muốn đâu”
“Anh xạo đó”, nói xong anh liền bật cười ha hả. Tôi nghe tiếng cười mà sắp tức điên đến nơi, gào lên với anh: “Anh đúng thật là đáng ghét mà”
Vi Ứng Vật ủy khuất lên tiếng: “Anh không như vậy, em sẽ để ý đến anh sao?”
Nhìn kìa, gương mặt đó đáng thương làm sao, nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ của anh thôi. Đằng sau nó chính là sự lưu manh, biến thái không ai bằng. Đường Cửu Nguyệt hịt mũi khinh thường: “Có chịu thôi đi không?”
Anh bật cười ha hả, ôm lấy cô vào trong lòng: “Bà xã của anh sao mà đáng yêu quá đi mất”
“Vậy hôn em một cái”, cô nhìn qua nhìn lại không thấy ai liền ra điều kiện với người nào đó. Hai tay cô câu lấy cổ anh làm nũng: “Ông xã, hôn em đi”
“Hôm nay còn nhõng nhẽo với anh à?”
Nhìn gương mặt phúng phính cực kỳ đáng yêu của cô vợ nhỏ, anh không kìm được tay mà chọc chọc. Trong lòng tận hưởng sự sung sướng do cô mang lại sắp phát điên lên rồi: “Được, hôn em, hôn em, hôn em, hôn em, có chịu không hả?”
“Ha ha ha”, tiếng cười giòn tan của Đường Cửu Nguyệt vang lên, mặt cô dính đầy nước miếng của Vi Ứng Vật. Chẳng những không than phiền, còn rất tận hưởng. Mãi một lúc sau, bọn họ mới ý thức được việc đùa giỡn của mình quá lâu, anh vội vàng đẩy tay cô nhắc nhở: “Ba mẹ, đang đợi chúng ta bên trong kìa”
…
Bước vào ngôi nhà, mùi hương hoa nhài quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô khiến cả người đề cảm thấy dễ chịu. Nhìn xung quanh nhà, cô bất chợt lên tiếng: “Ba mẹ, Thiếu Trình không có ở nhà sao?”
Mẹ nuôi đang nấu ăn trong bếp liền lên tiếng: “Nó vừa đi ngoài ngoài mua đồ rồi, bây giờ chắc cũng sắp về đến”
Cô gật gù đi vào trong bếp làm phụ việc, còn Vi Ứng Vật uống trà, đánh cờ cùng ba nuôi. Thấy hai mẹ con họ líu ríu trong bếp, ba nuôi cười cười lắc đầu: “Con bé về đến, cả ngôi nhà đều trở nên nhộn nhịp như vậy”
Anh nghe vậy hơi sửng sốt: “Cửu Nguyệt thường ngày đều tràn đầy năng lượng như vậy sao?”
“Cũng không hẳn, con bé làm vậy chỉ để khiến ba mẹ già này yên tâm thôi. Nếu là trước kia, khi ba mẹ ruột con bé con chưa mất..”, ngừng một chút, ông khẽ hỏi: “Con biết chuyện này chứ?”
“Vâng, con biết”, anh khẽ đáp
Sắc mặt ba nuôi cũng không còn cảnh giác nữa, ông thở dài: “Có lẽ con bé thật sự đã chấp nhận con. Mong sau này, còn đừng phụ bạc nó”
“Cuộc sống nó cũng chẳng dễ dàng gì, năm đó khi gia đình con bé đột ngột qua đời. Nụ cười trên gương mặt nó dần chuyển sang giả hơn. Nhưng lúc nãy, khi con bé nói chuyện với con, ba thấy được nụ cười kia là xuất phát từ trái tim”
Vi Ứng Vật có hơi đau lòng, không ngờ cô gái của mình lại chịu khổ đến vậy. Chắc chắn anh phải tìm được đám rắn đó trả thù giúp cô
“Ba mẹ, con về rồi”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cùng giọng nói nam tính truyền vào. Đường Cửu Nguyệt nghe vậy liền nhảy vọt ra khỏi bếp: “Nhóc con”
“A chị về rồi sao?”, Thiếu Trình làm rớt bộc đồ trên tay, dụi dụi mắt nhìn chằm chằm vào cô
Tôi ôm bụng cười ha hả trước biểu hiện thái quá của thằng bé: “Sao nào, gặp được chị không vui sao?”
“Làm gì có, em vui chết được”
Thiếu Trình chạy đến ôm cô xoay vòng vòng: “Chị à, chị đi đâu mà lâu như vậy hả? Làm em tìm chị mệt chết được…”
“Người kia là…?”
Anh nhìn vào người đàn ông lịch lãm đang đánh cờ uống trà cùng ba mình. Cảm giác không đúng lắm, anh nhìn sang chị gái một cách ngờ vực, bên tai vang lên giọng nói vui vẻ: “Là chồng của chị, cũng là anh rể của em”
“CÁI GÌ?”, Thiếu Trình trợn tròn mắt, nói bất ngờ cũng không phải, nói tức giận cũng không xong. Anh siết chặt cổ tay cô kéo ra vườn: “Chị, chẳng phải lúc trước chị nói chị không có bạn trai sao? Sao tự nhiên mất tích một thời gian, quay lại còn có một người chồng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.