Chồng Thê Nô Cưng Sủng Vợ Tận Trời!
Chương 35: Mẹ chồng tức giận!
Ngocthao3297
18/04/2021
Võ Ngọc nằm trên giường mà hồi hợp chờ đợi kết quả từ y tá
- '' Cô đừng quá lo lắng.'' y tá nhìn Võ Ngọc mà trấn an Cô.
Võ Ngọc không nói gì chỉ im lặng chờ đợi kết quả.
Chỉ mười phút sau Võ Ngọc tay cầm tờ giấy bước ra ngoài gương mặt thay vì lo lắng sợ hãi khi nãy chỉ còn lại là vẻ ngại ngùng vui đến khó tả.
- '' Kết quả như nào rồi?'' Đào Thuận đi đến cạnh Võ Ngọc nhìn biểu cảm của Cô có chút không hiểu. Xin hãy đọc truyện tại [ trumt ruyen.c o m ]
Khi nãy thì sợ bây giờ lại vui như vậy? rốt cuộc là có chuyện gì chứ.
- '' Chỉ là tới kỳ bình thường thôi cậu không cần phải lo lắng!'' y tá nói gương mặt cũng vui vẻ nhìn về phía họ.
Đào Thuận nhìn Võ Ngọc như muốn xác nhận lại liệu có phải là thật hay không.
Võ Ngọc nhìn anh gật đầu một cái.
- ''Không còn việc gì thì tôi xin phép.'' y tá nói rồi rời đi.
- '' Lúc nãy thật là ngại chết em rồi.'' Võ Ngọc lúc đầu không hề nghĩ đến việc là Cô đến kì.
- '' Giờ chúng ta qua bên Đào Văn xem tình hình như nào đi... em lo cho Hoa Nhung không biết cậu ấy có sau không. '' Võ Ngọc níu tay Đào Thuận rời đi.
Khi Đào Thuận đưa Võ Ngọc đến nơi hỏi thăm tình hình và nghe những gì Đào Văn kể mà Cô không thể không kích động một phen.
Đối với phụ nữ con cái là một thứ gì đó rất quan trọng vậy mà... Võ Ngọc nghĩ đến cảnh Hoa Nhung tỉnh lại rồi mất đi đứa con còn chưa kịp thành hình thì sẽ đau lòng đến nhường nào.
Hiện tại Hoa Nhung đã được đưa ra phòng hồi sức ba mẹ Đào Văn nghe con trai gọi về báo thì cũng lập tức từ thành phố chạy xe đến xem tình hình cô con dâu nhỏ của họ như thế nào.
Còn ba mẹ Hoa Nhung vì hiện tại đã chuyển đến nước ngoài làm việc và định cư ở đó nên ít nhất cũng phải trưa mai mới đến nơi.
Trương Ánh đi đến cạnh giường Hoa Nhung nhìn gương mặt cô nhợt nhạt thiếu sức sống mà đau lòng tay bà nắm chặt tay Hoa Nhung rơi nước mắt.
- '' Con bé sau lại thành ra nông nổi này chứ!''
- '' Đứa bé cũng không giữ được!'' Đào Văn của bây giờ nhìn mệt mỏi tiều tụy hẳn.
- '' Đưa bé nào? Ý con là cháu nội ta sau?'' Trương Ánh ngạc nhiên đến độ nhảy dựng lên mà đi đến nắm chật hai cánh tay Đào Văn hỏi ngược lại.
- '' Mẹ... mẹ bình tĩnh một chút.'' Võ Ngọc đi đến đở bà ngồi xuống.
- '' Ngày mai làm thủ tục chuyển con bé về bệnh viện Thiên Thiên còn lại mẹ sẽ đều tra sự việc để làm rỏ nguyên nhân.'' Trương Ánh một mặt cứng rắn nói.
Đối với bà cho dù là con trai hay con dâu bà đều rất yêu thương như nhau. Ai cũng không được làm hại huống hồ bây giờ còn là hại chết đến đứa cháu nội chưa kịp ra đời của bà nữa chứ.
Chuyện này nhất định bà sẽ không bỏ qua như vây!
- --.............
Bệnh viện Thiên Thiên
Trên giường bệnh người con gái nằm đó dây nhợ quấn đầy người gương mặt xanh xao nhắm nghiền hai mắt không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.
Ba mẹ Hoa Nhung cũng đã đến thăm đứa con gái bẻ nhỏ của hai người còn định sẽ chuyển cô ra nước ngoài để điều trị nhưng Trương Ánh lại ngăn cản
- '' Anh chị cứ yên tâm... dù hiện tại Hoa Nhung con bé vẫn chưa chính thức vào nhà tôi nhưng tôi và chồng vốn đã xem nó như con dâu của mình rồi. Vì vậy chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức điều trị và chăm sóc cho con bé.''
Trương Ánh nhìn Ba mẹ Hoa Nhung rồi nói thêm
- '' Còn về nguyên nhân vì sau lại xảy ra tại nạn đau lòng như thế này tôi cũng sẽ cho người điều tra anh chị cứ yên tâm mà về bên đó làm việc.'' ánh mắt kiên định đầy uy nghiêm của Trương Ánh chẳng khác gì Đào Thuận.
Mà nói đúng hơn có lẽ là Đào Thuận giống bà mới phải vì thường ngày mọi người chỉ nhìn thấy một Trương Ánh vui vẻ dễ gần chứ chưa ai nhìn thấy được hình ảnh của bây giờ.
Vô cùng lạnh lùng lại đầy sát khí.
- '' Nếu đã như vây chúng tôi nhờ vào anh chị và Đào Văn vậy.'' Ba Hoa Nhung nói với bà.
Mẹ Hoa Nhung nhìn thấy Đào Văn đau khổ chỉ vì đứa con gái nhỏ của bà mà cũng thấy xót xa thay
- '' Con đừng quá đau lòng Hoa Nhung con bé nó rất mạnh mẽ ta tin sẽ rất mau thôi nó sẽ tỉnh lại.'' mẹ Hoa Nhung đi đến cạnh giường bệnh tay vịnh vào vai Đào Văn an ủi cậu.
Đào Văn chỉ im lặng không nói gì cứ như người mất hồn nhìn Hoa Nhung cầu mong cô ấy sẽ mau chống tỉnh lại như vậy mới sớm tìm được người hại cô cũng như... đứa nhỏ.
Nói lời tạm biệt với nhau xong thì Ba mẹ Hoa Nhung cũng chỉ ở lại thêm một lát rồi lên máy bay về lại thành phố của họ.
Bên này Trương Ánh dùng mối quan hệ của bản thân mà đi điều tra sự việc để trả thù cho con đâu nhỏ.
Cứ như vậy cũng đã một tuần trôi qua bà chỉ nhận lại được là những tin tức mơ hồ không rõ ràng cứ như ai đó muốn che dấu đi sự thật vậy.
''Chuyện này nhất định không phải sự cố mà chắc chắn đã có người nhúng tay vào!'' Trương Ánh cầm trên tay sắp giấy tờ!!!!!!!mà đập xuống bàn trà một cái bốp vẻ mặt vô cùng tức giận.
- ---------------
- '' Cô đừng quá lo lắng.'' y tá nhìn Võ Ngọc mà trấn an Cô.
Võ Ngọc không nói gì chỉ im lặng chờ đợi kết quả.
Chỉ mười phút sau Võ Ngọc tay cầm tờ giấy bước ra ngoài gương mặt thay vì lo lắng sợ hãi khi nãy chỉ còn lại là vẻ ngại ngùng vui đến khó tả.
- '' Kết quả như nào rồi?'' Đào Thuận đi đến cạnh Võ Ngọc nhìn biểu cảm của Cô có chút không hiểu. Xin hãy đọc truyện tại [ trumt ruyen.c o m ]
Khi nãy thì sợ bây giờ lại vui như vậy? rốt cuộc là có chuyện gì chứ.
- '' Chỉ là tới kỳ bình thường thôi cậu không cần phải lo lắng!'' y tá nói gương mặt cũng vui vẻ nhìn về phía họ.
Đào Thuận nhìn Võ Ngọc như muốn xác nhận lại liệu có phải là thật hay không.
Võ Ngọc nhìn anh gật đầu một cái.
- ''Không còn việc gì thì tôi xin phép.'' y tá nói rồi rời đi.
- '' Lúc nãy thật là ngại chết em rồi.'' Võ Ngọc lúc đầu không hề nghĩ đến việc là Cô đến kì.
- '' Giờ chúng ta qua bên Đào Văn xem tình hình như nào đi... em lo cho Hoa Nhung không biết cậu ấy có sau không. '' Võ Ngọc níu tay Đào Thuận rời đi.
Khi Đào Thuận đưa Võ Ngọc đến nơi hỏi thăm tình hình và nghe những gì Đào Văn kể mà Cô không thể không kích động một phen.
Đối với phụ nữ con cái là một thứ gì đó rất quan trọng vậy mà... Võ Ngọc nghĩ đến cảnh Hoa Nhung tỉnh lại rồi mất đi đứa con còn chưa kịp thành hình thì sẽ đau lòng đến nhường nào.
Hiện tại Hoa Nhung đã được đưa ra phòng hồi sức ba mẹ Đào Văn nghe con trai gọi về báo thì cũng lập tức từ thành phố chạy xe đến xem tình hình cô con dâu nhỏ của họ như thế nào.
Còn ba mẹ Hoa Nhung vì hiện tại đã chuyển đến nước ngoài làm việc và định cư ở đó nên ít nhất cũng phải trưa mai mới đến nơi.
Trương Ánh đi đến cạnh giường Hoa Nhung nhìn gương mặt cô nhợt nhạt thiếu sức sống mà đau lòng tay bà nắm chặt tay Hoa Nhung rơi nước mắt.
- '' Con bé sau lại thành ra nông nổi này chứ!''
- '' Đứa bé cũng không giữ được!'' Đào Văn của bây giờ nhìn mệt mỏi tiều tụy hẳn.
- '' Đưa bé nào? Ý con là cháu nội ta sau?'' Trương Ánh ngạc nhiên đến độ nhảy dựng lên mà đi đến nắm chật hai cánh tay Đào Văn hỏi ngược lại.
- '' Mẹ... mẹ bình tĩnh một chút.'' Võ Ngọc đi đến đở bà ngồi xuống.
- '' Ngày mai làm thủ tục chuyển con bé về bệnh viện Thiên Thiên còn lại mẹ sẽ đều tra sự việc để làm rỏ nguyên nhân.'' Trương Ánh một mặt cứng rắn nói.
Đối với bà cho dù là con trai hay con dâu bà đều rất yêu thương như nhau. Ai cũng không được làm hại huống hồ bây giờ còn là hại chết đến đứa cháu nội chưa kịp ra đời của bà nữa chứ.
Chuyện này nhất định bà sẽ không bỏ qua như vây!
- --.............
Bệnh viện Thiên Thiên
Trên giường bệnh người con gái nằm đó dây nhợ quấn đầy người gương mặt xanh xao nhắm nghiền hai mắt không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.
Ba mẹ Hoa Nhung cũng đã đến thăm đứa con gái bẻ nhỏ của hai người còn định sẽ chuyển cô ra nước ngoài để điều trị nhưng Trương Ánh lại ngăn cản
- '' Anh chị cứ yên tâm... dù hiện tại Hoa Nhung con bé vẫn chưa chính thức vào nhà tôi nhưng tôi và chồng vốn đã xem nó như con dâu của mình rồi. Vì vậy chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức điều trị và chăm sóc cho con bé.''
Trương Ánh nhìn Ba mẹ Hoa Nhung rồi nói thêm
- '' Còn về nguyên nhân vì sau lại xảy ra tại nạn đau lòng như thế này tôi cũng sẽ cho người điều tra anh chị cứ yên tâm mà về bên đó làm việc.'' ánh mắt kiên định đầy uy nghiêm của Trương Ánh chẳng khác gì Đào Thuận.
Mà nói đúng hơn có lẽ là Đào Thuận giống bà mới phải vì thường ngày mọi người chỉ nhìn thấy một Trương Ánh vui vẻ dễ gần chứ chưa ai nhìn thấy được hình ảnh của bây giờ.
Vô cùng lạnh lùng lại đầy sát khí.
- '' Nếu đã như vây chúng tôi nhờ vào anh chị và Đào Văn vậy.'' Ba Hoa Nhung nói với bà.
Mẹ Hoa Nhung nhìn thấy Đào Văn đau khổ chỉ vì đứa con gái nhỏ của bà mà cũng thấy xót xa thay
- '' Con đừng quá đau lòng Hoa Nhung con bé nó rất mạnh mẽ ta tin sẽ rất mau thôi nó sẽ tỉnh lại.'' mẹ Hoa Nhung đi đến cạnh giường bệnh tay vịnh vào vai Đào Văn an ủi cậu.
Đào Văn chỉ im lặng không nói gì cứ như người mất hồn nhìn Hoa Nhung cầu mong cô ấy sẽ mau chống tỉnh lại như vậy mới sớm tìm được người hại cô cũng như... đứa nhỏ.
Nói lời tạm biệt với nhau xong thì Ba mẹ Hoa Nhung cũng chỉ ở lại thêm một lát rồi lên máy bay về lại thành phố của họ.
Bên này Trương Ánh dùng mối quan hệ của bản thân mà đi điều tra sự việc để trả thù cho con đâu nhỏ.
Cứ như vậy cũng đã một tuần trôi qua bà chỉ nhận lại được là những tin tức mơ hồ không rõ ràng cứ như ai đó muốn che dấu đi sự thật vậy.
''Chuyện này nhất định không phải sự cố mà chắc chắn đã có người nhúng tay vào!'' Trương Ánh cầm trên tay sắp giấy tờ!!!!!!!mà đập xuống bàn trà một cái bốp vẻ mặt vô cùng tức giận.
- ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.