Chồng Tôi Là Chủ Câu Lạc Bộ Đổi Vợ
Chương 2:
Phiêu Phù Nữ Hài
17/02/2024
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Nhan Đào rơi vào khuôn ngực đỏ bừng của Phương Hinh, khe ngực sâu lộ ra ở bán cầu bắc càng hấp dẫn hơn, xương quai xanh mảnh mai và bờ vai xinh đẹp, cộng thêm làn da mịn màng bóng loáng, làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô.
Nhan Đào lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, mất tự nhiên liếc nhìn đi chỗ khác.
Phương Hinh thực sự rất khó chịu, cũng không thoát khỏi tiếp xúc với Nhan Đào, lảo đảo choáng váng đi ra khỏi khách sạn tổ chức hôn lễ.
Bởi vì Phương Hinh vẫn còn mặc váy dài nên sau khi lên xe, Nhan Đào còn chu đáo ngồi xổm sửa sang lại làn váy cho cô, sau đó mới đóng cửa xe lại.
Trong lúc đó, Nhan Đào vô tình chạm vào mắt cá chân của Phương Hinh, đồng thời nhìn thấy đôi chân ngọc mượt mà khéo léo của cô, sơn móng màu đỏ rực vô cùng mê hoặc.
Giống như bị điện giật, Nhan Đào chịu đựng ngọn lửa tà ác bốc lên bụng dưới, ngồi vào ghế lái.
Chiếc Porsche 911 chạy êm ru, Nhan Đào thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu trong xe với suy nghĩ kỳ quái, Phương Hinh đã ngủ rồi.
Lẽ ra nên để cô ngồi hàng ghế đầu, còn có thể thưởng thức dáng người xinh đẹp của cô ở khoảng cách gần.
Tuy nhiên, không cần phải vội vàng lúc này...
Khi tới trang viên họ Hàn, bầu trời đã lấp lánh những vì sao.
Tuyết chưa tan đang nhỏ giọt, hát khúc tình ca của mùa đông.
Phương Hinh tỉnh dậy từ chiếc giường lớn mềm mại, trong căn phòng tối om, chỉ có chiếc đèn sàn kiểu cổ điển ở đầu giường đang bật sáng, không khí tràn ngập hương thơm của hoa hồng, cửa sổ trong suốt phản chiếu ánh sáng cảnh hồ tuyệt đẹp của trang viên.
Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, mơ hồ nhớ được Nhân Đào ôm cô đang say rượu trở về phòng, tình cảnh lúc đó đã bị mơ hồ thành những mảnh ký ức nhưng ánh mắt khát vọng nhiệt liệt của Nhan Đào lại rất rõ ràng.
Phương Hinh vội vàng cúi đầu nhìn, quần áo cô vẫn còn nguyên vẹn, da thịt ửng đỏ vì cồn cũng khôi phục lại vẻ trắng nõn sáng bóng.
May mắn thay, Nhan Đào không phải là loại đàn ông tồi tệ thấy sắc nổi lòng tham.
Cô vẫn còn nguyên vẹn.
Bỗng nhiên, Hàn Mặc mặc áo choàng tắm bước vào phòng, bất ngờ ôm lấy cô, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô.
“Ừm.” Phương Hinh giật mình rụt vai lại, sau đó trách cứ: “Anh trở về lúc nào vậy? Em không biết luôn.”
“Anh mới về không bao lâu, thấy em ngủ rồi nên mới đi tắm một lát.” Hàn Mặc nghiêng đầu, chóp mũi cọ cọ vào cổ Phương Hinh, môi mỏng hôn lên vành tai của cô: “Vợ, mùi của em thơm quá.”
Nhan Đào lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, mất tự nhiên liếc nhìn đi chỗ khác.
Phương Hinh thực sự rất khó chịu, cũng không thoát khỏi tiếp xúc với Nhan Đào, lảo đảo choáng váng đi ra khỏi khách sạn tổ chức hôn lễ.
Bởi vì Phương Hinh vẫn còn mặc váy dài nên sau khi lên xe, Nhan Đào còn chu đáo ngồi xổm sửa sang lại làn váy cho cô, sau đó mới đóng cửa xe lại.
Trong lúc đó, Nhan Đào vô tình chạm vào mắt cá chân của Phương Hinh, đồng thời nhìn thấy đôi chân ngọc mượt mà khéo léo của cô, sơn móng màu đỏ rực vô cùng mê hoặc.
Giống như bị điện giật, Nhan Đào chịu đựng ngọn lửa tà ác bốc lên bụng dưới, ngồi vào ghế lái.
Chiếc Porsche 911 chạy êm ru, Nhan Đào thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu trong xe với suy nghĩ kỳ quái, Phương Hinh đã ngủ rồi.
Lẽ ra nên để cô ngồi hàng ghế đầu, còn có thể thưởng thức dáng người xinh đẹp của cô ở khoảng cách gần.
Tuy nhiên, không cần phải vội vàng lúc này...
Khi tới trang viên họ Hàn, bầu trời đã lấp lánh những vì sao.
Tuyết chưa tan đang nhỏ giọt, hát khúc tình ca của mùa đông.
Phương Hinh tỉnh dậy từ chiếc giường lớn mềm mại, trong căn phòng tối om, chỉ có chiếc đèn sàn kiểu cổ điển ở đầu giường đang bật sáng, không khí tràn ngập hương thơm của hoa hồng, cửa sổ trong suốt phản chiếu ánh sáng cảnh hồ tuyệt đẹp của trang viên.
Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, mơ hồ nhớ được Nhân Đào ôm cô đang say rượu trở về phòng, tình cảnh lúc đó đã bị mơ hồ thành những mảnh ký ức nhưng ánh mắt khát vọng nhiệt liệt của Nhan Đào lại rất rõ ràng.
Phương Hinh vội vàng cúi đầu nhìn, quần áo cô vẫn còn nguyên vẹn, da thịt ửng đỏ vì cồn cũng khôi phục lại vẻ trắng nõn sáng bóng.
May mắn thay, Nhan Đào không phải là loại đàn ông tồi tệ thấy sắc nổi lòng tham.
Cô vẫn còn nguyên vẹn.
Bỗng nhiên, Hàn Mặc mặc áo choàng tắm bước vào phòng, bất ngờ ôm lấy cô, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô.
“Ừm.” Phương Hinh giật mình rụt vai lại, sau đó trách cứ: “Anh trở về lúc nào vậy? Em không biết luôn.”
“Anh mới về không bao lâu, thấy em ngủ rồi nên mới đi tắm một lát.” Hàn Mặc nghiêng đầu, chóp mũi cọ cọ vào cổ Phương Hinh, môi mỏng hôn lên vành tai của cô: “Vợ, mùi của em thơm quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.