Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 160

Cổ Nữ

05/07/2020

” Ngươi làm gì vậy?” Tay hắn lạnh đến thấu xương, cùng với tay giang khởi vân hoàn toàn khác

Giang khởi vân da thịt đều lạnh, nhưng bạch vô thường lạnh băng đến thấu xương.

” Tiểu nương nương, nếu người sợ hãi, tôi kéo người đi, từ từ đi xuống sẽ tốt”. Hắn cười nói.

Trái tim tôi thình thịch nhảy loạn, hoài nghi hỏi một câu:” thật sự nhảy xuống có thể trở lại dương gian sao?”

” Đương nhiên, chả nhẽ đế quân đại nhân sẽ doạ người sao? Đừng sợ, anh trai người đang chờ người đó”. Bạch vô thường đỡ cánh tay tôi.

Tôi đứng bên cạnh giếng, nhìn màu xám xịt hỗn loạn bên trong, trái tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cái này giống như đứng ở một toà nhà cao chọc trời, chuẩn bị tự do nhảy xuống.

” Nếu không, người nhắm mắt lại xem sao?” Bạch vô thường gợi ý

Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, không chờ tôi chuẩn bị tâm lý, bạch vô thường bất ngời đẩy tôi một cái

“Ahhhh!”

Cảm giác rơi xuống đột nhiên này làm đầu óc tôi trống rỗng, trước khi tôi kịp phản ứng, một cánh tay kéo tôi thật mạnh, làm tôi cả người treo trong giếng.

Xương cốt giống như bị xé ra, làm tôi đau đớn, tôi mở mắt nhìn bên trên, bạch vô thường ở miệng giếng, nắm tay tôi

Tôi lẻ loi treo mình ở đây, giống như bị ném vào trong miệng thú, lơ lửng ở gữa nhưng chiếc răng sắc nhọn.

“Ta, ta không nhảy nữa! Mau kéo ta lên! Ta không muốn nhảy nữa! Khởi vân … Khởi vân … Hu hu hu … Ta không muốn nhảy!!”

Tôi khóc nấc lên, như thể bị treo ngoài cửa sổ của toà nhà trăm tầng, tùy khả năng rơi xuống sẽ thành một bãi thịt nát

Bạch vô thường tấm tắc hai tiếng, ghé vào miệng giếng, bắt lấy nốt tay còn lại

Tôi cảm giác xương cốt đều bị hắn bóp nát

” Tiểu nương nương, người thật là một đứa trẻ, nhảy cái giếng thôi mà cũng sợ như vậy”.

Nhảy cái giếng thôi? Người bình thường cả đời đều không có nhảy.

Những quỷ hồn đó nhảy xuống giếng vì họ đã uống mê hồn canh, nên cái gì cũng không biết, nếu người thường có ý thức, ai sẽ không sợ hãi?

Bạch vô thường từ từ mở đôi mắt, đôi mắt mang theo tà khí sắc bén, dần dần thu lại nở nụ cười



” Người sợ hãi là bình thường, bởi vì……. Miệng giếng này, không phải hoàn dương giếng…hehehe……”

Tôi sởn tóc gáy, không phải hoàn dương giếng? Đó là cái gì?

Nơi này trống không, không có một hồn, trên cửa lớn còn dán đầy phù chú xiềng xích, quỷ trông coi còn trầm mặc trừng trừng….. Nơi kinh khủng này là gì?

” Bạch vô thường, tất gia….. Ngươi vì sao lại lừa dối đưa ta tới nơi này? Ta không có đắc tội với ngươi! Nếu đế quân biết ngươi —— ” lửa giận trong người tôi bắt đầu bao phủ sợ hãi.

Bạch vô thường nói:” đế quân đại nhân biết cũng không sao, bởi vì đây là tử vi đại đế bày mưu tính kế…… Tiểu nương nương, người còn cần rèn luyện hơn nữa, bốn trụ thuần âm quan tài tử, dựa vào cái gì mà làm đế quân đại nhân loạn tâm? Thật không đáng, không đáng…..”

Hắn vừa nói vừa dùng sức kéo nhẫn li long ra khỏi tay tôi.

Tôi không có khả năng chống cự, hắn chỉ cần buông tay tôi ra, ngay lập tức tôi sẽ rơi vào vực sâu vô tận

” Tiểu nương nương, tuy rằng không phải hoàn dương giếng, nhưng cũng không sai biệt lắm, người không cần sợ, yên tâm đi thôi…….” Hắn từ tay mang ra một trường chấp thiên.

Hắn dùng cái kia vẽ trên trán tôi một chút, cười nói:” đừng oán trách tôi, trung thiên bắc cực tử vi đại đế ra lệnh, bất kể, cửu trùng thiên vẫn là u minh địa phủ thần, không người nào dám cãi lời, kể cả đế quân đại nhân…..”

Tôi nhìn thẳng vào hắn, những thần tiên mờ ảo hư vô, đối với tôi không thể với tới, nhưng lúc này vận mệnh của tôi bị khống chế bởi bàn tay khô gầy, lạnh lẽo.

” ……. Thất gia, ta không muốn mất đi anh ấy, cầu xin ngươi dơ cao đánh khẽ”. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt tà khí của hắn, lần này ánh mắt không trốn tránh, thật nghiêm túc, thật nghiêm túc cầu xin hắn

Cầu xin hắn?

Bạch vô thường nheo mắt, trầm ngâm một chút, khoé miệng cong lên càng lúc càng lớn:” ngây thơ…….. Người cho rằng tạo hoá có thể thay đổi sao.?”

Tôi còn muốn mở miệng cầu xin hắn, liền nhìn thấy ngón tay gầy gò thong thả buông ra….

” Cái giếng này, tuy không gọi là hoàn dương, nhưng cũng có cái tên tương tự…… Hoàng lương, một giấc mộng hoàng lương

Hai ngón tay cuối cùng của hắn buông ra.

“Tiểu nương nương, tạm biệt ~ hẹn gặp lại ~ yeah ~ ~”

Khuôn mặt trằn bệch, đôi môi đỏ ngầu, ở trước mắt tôi lạnh lùng quay đi

Bóng tối vô tận.



Hoàng lương



Tôi mở mắt ra, nhìn căn phòng quen thuộc, trong đầu cứ lặp đi lặp lại từ ngữ đó

Hiện tại là mấy giờ? Tôi liếc điện thoại ở cuối giường, đã hơn 7 giờ sáng sao?

Thân thể tôi vừa cử động liền thấy có cái gì đó không ổn, quần nhỏ dường như có một mảng ướt lớn, tôi lặng lẽ sờ sờ, cởi ra một chút nhìn xem, trời ơi…… Tất cả đều trong suốt dính nhớp, lạnh lẽo.

Có phải tôi dục cầu bất mãn không? Ngủ một giấc sẽ như vậy?

” Tiểu kiều, anh cùng em nói…….”

“Ahhhh! Tại sao anh đẩy cửa liền bước vào?” Tôi nhanh chóng đem quần nhỏ dấu ở phía sau.

Anh tôi khoé miệng giật giật, lộ ra nụ cười quái dị, khụ một tiếng nói:” cái kia……… Ngay cả khi khẩu tử hắn không ở đó, em cũng không cần tưởng niệm hắn như vậy, hắn không phải qua mấy ngày sẽ trở lại sao?”

Khẩu tử? Tôi đầu hơi ngớ ngẩn, tối hôm qua tôi không ngủ được sao?

“Tiểu kiều, em sao vậy? Đau đầu à?” Anh tôi đi đến xoa xoa đầu tôi.

Tôi giơ tay muốn đánh anh tôi, nhưng phát hiện trên tay thiếu thứ gì đó.

Tay phải ngón áp út có một dấu nhẫn rõ ràng, hẳn là có một chiếc nhẫn ở đây rất lâu, nhưng lại không thấy bóng dáng.

“Anh, chiếc nhẫn của em đâu?”

Anh cau mày: “Làm sao anh biết được, xuống dưới nhà thôi…….

Anh tôi hào hứng thúc giục tôi, tôi chỉ có thể bò dậy, đi vào phong tắm rửa mặt chải đầu một chút, tôi mặt đỏ tía tai đi rửa chất lỏng trong suốt phía dưới, lớn như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên tôi chảy nhiều dịch đến vậy, đây là làm sao?

Thời tiết rét lạnh tôi mộc một bôn đồ thể thao bằng bông, bọc bên ngoài là áo lông vũ từ từ bước xuống lầu.

Một vị lão nhân ( người già) lớn tuổi ngồi trên ghế sofo của phòng khách, nhìn thấy tôi đi xuống, lập tức đứng lên bước vài bước về phía tôi.

Anh tôi lập tức ngăn ở trước mặt tôi:” này, thúc bá, ông cách em gái tôi xa xa một chút, em gái tôi trong bụng còn có tiểu tổ tông, nếu là không cẩn thận đụng tới, ông bồi thường không nổi đâu”!

Lão bá cười nói:” xin lỗi, cô nương, cô còn nhớ tôi không? Lần trước ở hồ công viên, cô nói nhìn tôi không tốt lắm, có phải nhà có chuyện….. Tôi lúc đấy cự tuyệt ý tốt của cô, cô nói có chuyện gì cứ đến tìm cô, cô còn nhớ không?”

Tôi nói loại lời như vậy sao?

Anh tôi lập tức giúp tôi trả lời:” thúc bá, lôi kéo làm quen thì không cần nhiều lời, em gái tôi tốt bụng thật sự, nếu trong nhà ông khó khăn, chi phí có thể thương lượng!”

Tôi ngẩng đầu lên xoa xoa cái trán, đầu đau quá

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Là Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook