Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 11: Minh phu ra tay

Cổ Nữ

05/07/2020

Tôi sững sờ nhìn bà ấy, hình như tôi không quen người phụ nữ trung niên này.

“Cô có phải là con gái của Mộ Thành Đào?” Bà ta hỏi.

Ngay khi nghe tên bố tôi, tôi gật đầu tuyệt vọng, “Là tôi, là tôi! Bố tôi……. -“

“Bố của cô đang ở trong trung tâm y tế của chúng tôi! Trên người quá nhiều thương tích và trung tâm ý tế nằm trên đường tiếp theo. Ông ta bảo tôi đến đây, ông sợ các con ông đến tìm mà không thấy.

Bố tôi vẫn còn sống!

Tôi nhanh chóng hỏi: “Bố tôi có ổn không?”

“Ông bị thương, nhưng tinh thần của ông không tệ. Ta dẫn ngươi đi xem.” Người phụ nữ trung niên đưa tôi ra khỏi cửa.

Tôi đi theo bà ta đến cửa và đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và hỏi: “Làm thế nào để bà biết tôi là Mộ Tiểu Kiều?”

Nếu đó là một người lạ được cha tôi giao phó, thì lẽ ra sẽ chưa thấy qua tôi bao giờ. Nhưng tại sao người phụ nữ này lại tìm thấy tôi chính xác như vậy.

“Cha của cô đã cho tôi xem ảnh của cô trên điện thoại di động của ông ấy! Ông ấy nói rằng người đẹp nhất trong đám đông là con gái ông.” Người phụ nữ trung niên nói với một nụ cười.

Tôi đã lo lắng và không đào sâu vào nó, vội vã đi theo cô ấy sang đường bên cạnh.

Vừa đi ra đường, một mùi thơm kỳ lạ đột nhiên bao trùm mũi và miệng tôi …



“À … Thật sự rất đẹp … Ta muốn chiếm lấy cơ thể cô ấy, hương vị phải thật tuyệt vời …”

“Cười khúc khích, tôi rất xin lỗi, quỷ vương, tôi là phụ nữ, tôi không thể giúp ngài xâm chiếm cô ấy, cười khúc khích.”

“Tên họ Giang thật là may mắn … Ta chỉ còn một ngày nữa, chỉ còn một ngày nữa! Là có thể gắn liền với cha cô ta và chỉ một ngày,để lại những thứ của ta trong cơ thể cô ấy …”

“Không quá muộn đâu, quỷ vương, hãy đợi phép thuật kéo cái linh thai ra ngoài, và sau đó ngài bám vào với cha của cô ta.”

“Không được… ông già sẽ trục xuất ta ra bằng mọi giá ngay cả khi ông ta chết … Ông ta thà chết chứ không chịu cho nàng ta mặc bộ quần áo mà ta mang tới-“

Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe hai giọng nói bên tai nói chuyện, và tôi nghe thấy một trong những giọng nam khàn khàn!

Đó là mặt quỷ đỏ như máu!

Giọng còn lại là của người phụ nữ trung niên đã lừa dối tôi vừa nãy.

Chẳng mấy chốc, tôi cảm thấy tay mình mân mê và cởi giày ra.

” Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa.” Người phụ nữ trung niên nói kèm theo một nụ cười.



Tôi khẽ mở mắt ra, và những người trước mặt tôi thiếu chút nữa là hù tôi chết!!

Chỉ có một người trước mặt tôi! Một nửa khuôn mặt là người phụ nữ trung niên, một nửa khuôn mặt là mặt quỷ đỏ như máu!

Một nửa khuôn mặt của cô ấy bị biến dạng bởi một cái mặt quỷ, làn da tựa như trong suốt, và dường như sẽ bị mặt quỷ phá vỡ bất kì lúc nào.

Có một cơn đau trong bụng, và tôi đã nôn hai lần.

Chiếc váy cưới màu đỏ được cho là do bố tôi khóa, và đôi giày thêu màu đỏ mà anh tôi từ chối nhận, với mùi bụi bặm, được cầm trên tay.

Người phụ nữ trung niên nhìn tôi cười toe toét và cười: “ngươi thật tốt số, mệnh thuần âm nhưng lại không sợ âm vật nhập thể, ngươi được sinh ra là để phục vụ người Âm.”

“Ngươi … tại sao ngươi không đi tìm một hồn ma nữ?” Tôi nhìn và bộ đồ cưới, có phải tôi sẽ minh hôn lần nữa không?

Người phụ nữ trung niên sững sờ một lúc rồi cười khúc khích và nói: “Thật là buồn cười, nếu bạn chỉ muốn vui đùa, thì có rất nhiều người âm đang chờ phục vụ quỷ vương, nhưng muốn sinh con cho người âm thì mệnh cách phải thật sự tốt! Tất nhiên, điều đí phải để cho quỷ vương thưởng thức! Nhưng lại bị tên họ Giang….. giành trước! “

Có một mớ hỗn độn trong đầu, đó là tôi không thể thoát khỏi số phận này khi tôi được sinh ra?

Người phụ nữ trung niên toan đưa tay ra cởi quần áo của tôi vừa túm lấy vạt áo. Bà ấy đột nhiên hét lên, một làn khói đen “bốc khói bay ra từ lòng bàn tay.

Nửa mặt quỷ đỏ như máu ngay lập tức gầm gừ dữ dội: “mau buông tay! Mau buông tay! Cô ấy có một cái gì đó trên cơ thể!!!”

Bàn tay của người phụ nữ trung niên dường như bị tróc vỏ, da thịt cô ta nhăn nhó và khuôn mặt đỏ ửng như máu đang cố gắng giãy giụa, kéo hàm răng trắng của người ohuj nữ trung niên bay ra khỏi đường.

Tôi đã rất sợ hãi. Con quỷ xấu xí đã nói rằng k mặt quỷ đỏ không dám chạm vào chương ngọc này. Nó dường như là sự thật.

“Giết cô ta! Giết cô ta! Cắt đứt tay và chân của cô ta! Đem moi tử cung của cô ta ra! Ta không có được thì ta cũng không thể để tên họ Giang có được” “Mặt quủ đỏ như máu gầm gừ.

Tay và chân tôi bị trói, nhìn người phụ nữ trung niên mang theo con dao

“Bang!!”

Có một tiếng ồn lớn bên ngoài ngôi nhà, một cái gì đó dường như va vào nó, và cả ngôi nhà rung chuyển.

“Trận pháp bị phá rồi!” Người phụ nữ trung niên nói.

Mặt quỷ đỏ như máu vừa nghe đến trận pháp bị phá, lập tức điên cuồng đem người phụ nữa trung niên ra xé vỡ nửa bên mặt tạo thành một cái bóng, phá tan mái ngói để chạy trốn.

Máu lênh láng. Tôi nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt. Một nửa khuôn mặt bị xé thành từng mảnh giấy. Da đầu cũng bị xé toạc, và một nửa được kéo ra để lộ hộp sọ.

“Ah!!!” Tôi quay đầu lại với đôi mắt nhắm nghiền, cảnh tượng thật kinh khủng!

Máu chảy ra trong miệng, bà ta tay giơ con dao lên



“Bang!!” Một làn sóng không khí khổng lồ phá tan cánh cửa hất văng người phụ nữ trung niên ra. Bà ta đập đầu vào tường, và dường như tôi nghe thấy tiếng xương gãy.

Khói tan biến, và một mặt quỷ đen xuất hiện trước mặt tôi.

Mặt tôi phủ đầy bụi và máu, và tôi xấu hổ. Nnhìn thấy rõ ràng người tới là anh ta, tôi không thể không khóc.

“Khóc gì mà khóc! Ngu xuẩn, thành ra thế này còn chạy khắp nơi!” Anh ta thầm trách.

Tay tôi lới lỏng dây buộc, anh ta cúi xuống để bế tôi, giơ tay để vẽ một câu thần chú lên không trung.

Đầu ngón tay mang theo màu trắng của mái hiên vẽ câu thần chú trong khoảng trống trôi nổi trên cơ thể của người phụ nữ trung niên, một làn khói bốc lên và nhanh chóng biến mất ngay cả quần áo.

“Anh … tại sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi với giọng thấp.

Anh cười khẩy: “em nói đi?”

Có phải … để cứu tôi?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu tôi, và ngay lập tức bị hắn rót một chậu nước đá.

“Trong khoảng thời gian bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng. Ta bỏ lỡ giờ liền thất bại trong gang tấc. Em nghĩ xem tại sao ta lại ở đây?”, Anh cười khẩy.

Bảy ngày … tôi cười khổ, hóa ra đúng hạn mới là hoàn thành “nhiệm vụ”.

Anh ta lăn lộn với tôi sáu đêm, vì chất bôi trơn tối qua, phản ứng của cơ thể tôi đã tốt hơn trước.

Cảm xúc đó vừa bật lên.

Sốc vì sự lạnh lùng của anh ta.

Anh ta chỉ đến để “làm” việc của mình đúng giờ.

Đó là chiếc xe địa hình của anh trai tôi vừa mới vượt qua vòng tròn. Tôi không biết anh ta đã ở với anh trai tôi như thế nào. Tôi chỉ biết rằng anh ta ném tôi vào ghế sau xe và nói với anh tôi: “Ta sẽ sử dụng xe.”

Toàn bộ chiếc xe ngay lập tức bị bao vây bởi một vòng tròn mê hoặc. Tôi nằm trên ghế sau của chiếc xe, cảm thấy rằng anh ta cởi quần áo của tôi, sau đó nghiêng người và ấn vào …

Khó vào.

Anh ta tỏ ra không hài lòng: “Tối qua không phải như vậy là sẽ cắn rất chặt sao? Còn nhảy cảm đến nỗi tôi đã phun quá nhiều nước … Tại sao hôm nay lại cứng nhắc như vậy?”

Tôi đưa tay lên che đôi mắt đẫm lệ và tôi không muốn nhìn thấy anh ta

Dù sao, tế phẩm cũng tốt và đạo cụ cũng tốt.

Tôi hy vọng rằng sau buổi tối này, tôi sẽ có thể bình yên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Là Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook