Chương 47: Sự lạ lùng của anh em họ
Cổ Nữ
05/07/2020
Quê tôi ở một huyện miền núi xa xôi. Trước kia giao thông bất tiện. Bây giờ đường cao tốc đã mở, sẽ mất bốn hoặc năm giờ để quay lại.
Tôi không muốn trở về quê. Mặc dù đó là nơi tôi lớn lên, tôi cảm thấy rất khó chịu, khi nghĩ rằng mình bị cô lập và bị nuôi để làm vật hiến tế.
Tôi không quá ấn tượng với cái chết của mẹ tôi. Tôi chỉ nhớ rằng khi tôi còn là một đứa trẻ, một người rất dịu dàng dỗ tôi ngủ và kể cho tôi nghe một câu chuyện. Khi tôi lớn hơn, tôi bắt đầu ngủ một mình.
Lúc đó, tôi sống trong một khoảng sân nhỏ.
Tôi từng nghĩ đó là thái gia gia thiên vị tôi, còn đặc biệt cho tôi một người bảo mẫu, hiện tại nhớ tới, chỉ là muốn mang tôi đi cách ly, ngăn tôi học đạo pháp và thuật pháp, rồi nuôi dưỡng tôi thành một tế phẩm.
Làm thế nào để tôi thích quê?
Ngay cả khi tôi không thích Mộ Gia, nhưng tôi vẫn mang họ của Mộ Gia.
Bố tôi hiện đang nằm trong phòng VIP của bệnh viện. Gia gia đã cử người thay phiên nhau chăm sóc. Tôi rất biết ơn ông.
Ngoài ra, tôi và anh tôi đều là tân binh, muốn hòa nhập vào vòng tròn này, chúng tôi cần sự hỗ trợ của gia đình. Nên không thể không quay về.
Chờ mình hạ sốt chút, tôi bắt đầu thu dọn hành lý và xin nghỉ học.
Đêm trước khi xuất phát, anh tôi mang tôi đến phòng khám của bà lão để kiểm tra tình trạng thể chất. Bụng tôi thoạt hình thì không có biến đổi gì, chỉ là đôi khi tôi cảm nhận được một đoàn nhiệt khí ở bụng.
“Nha đầu, Linh thai không thể tính theo thời gian mang thai bình thường.” Bà lão đưa cho tôi một tách trà, làm dịu đi ngọn nửa trong bụng tôi.
” Lấy bảy làm cơ số, 49 ngày là một tháng, bảy tháng sau……tương đương với 11 tháng bình thường.” Bà lão nói, tay vuốt vuốt con mèo đen.
“Đó là tháng 7 năm sau?” Tôi mỉm cười. “Nó thực sự đủ dài …”
Bà lão gật đầu và nói: “Trong ba tháng đầu, cơ thể ngươi không thể thấy bất kỳ thay đổi nào, điều quan trọng nhất đối với linh thai là tập hợp của các tinh khí. Tháng thứ tư, sẽ trở thành một thai nhi, thân thể của ngươi cũng sẽ thay đổi một chút. Trong tháng cuối cùng, linh thai sẽ nhanh chóng hấp thụ các chất dinh dưỡng và lớn lên, sức mạnh và các tích lũy sẽ được sinh ra. Vào thời điểm đó, bụng ngươi sẽ phát triển nhanh chóng. “
Tôi gật đầu, thân thể tôi như thế nào cũng được, không sao cả.
Bà lão bắt mạch tôi và dặn dò: “Bây giờ là chưa đầy hai tháng, ngươi cần phải cẩn thận hơn.”
“Ừm …”
” Phía dưới còn chảy máu không”? Có máu không?”
Tôi lắc đầu và nói với một nụ cười: “Hai loại thuốc của bà để bảo tồn thai nhi và thận rất đắt tiền, đương nhiên hiệu quả là tốt.”
Bà lão cũng mỉm cười: ” thật ra, chính ngươi muốn giữ lại linh thai này, nên hài tử mới có thể tiếp tục yên ổn ở chỗ này ngủ say”
Lời nói bà lão ôn nhu, khiến trái tim tôi dịu lại.
》
Ngồi trong xe, càng gần quê, tâm trạng tôi càng tệ.
Ngôi làng nơi tôi đã ở là một mảnh đất có danh tiếng — bởi vì có tiền.
Trong làng, khu vực có phong thủy tốt nhất đều thuộc về Mộ Gia chúng tôi, gồm 20 hoặc 30 toà nhà lớn nhỏ
Gạch xanh, tường trắng, sân trước, sân sau, mỗi một góc đều chú ý về bố cục phong thủy.
Thư ký của trưởng làng cũng là một thành viên trong gia đình chúng tôi, có thể nói là, mảnh đất này, đều nằm trong phạm vi khống chế của thái gia gia.
Sau núi, một toà nhà lớn trông đơn giản và cổ kính, chính là nơi ở của thái gia gia.
Không khí nơi này, căn bản không giống nơi tụ tập của các thành viên,” phong kiến mê tín” mà trông giống như một thiên đường bất tận.
Bố tôi đi khỏi làng sinh sống từ sớm, nên không có nhà riêng ở đây. Mỗi lần tôi trở về, chúng tôi đều đến sống ở nhà thái gia gia.Dù sao, khi còn nhỏ, tôi cũng sống ở đây.
Thái gia gia là người khó tính, là trụ cột trong gia đình, tất cả những việc lớn sẽ do ông quyết định.
Lần này tôi về, mọi người đều nhìn tôi bằng con mắt khác. Bởi vì thái gia gia lặng lẽ quỳ xuống trước tôi. Có người nói, tôi hiện tại thân phận không bình thường, hoà hoãn với tôi chỉ có lợi mà không có hại.
Em họ tôi rất bất mãn với việc phải quỳ xuống trước tôi, nói rằng, tôi trên giường công phu lợi hại, làm quỷ mê mẩn đến đầu óc choáng váng. Nó nói lời này, nên bị thái gia gia sử phạt, nhưng những gì nó nói, giống như bát nước đổ đi, làm những người cùng trang lứa, nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
” Chị họ trở lên xinh đẹp nha. Ngực của chị có phải là giả không? Có phải người thành phố đều nâng lực bằng silicon không”?. Em họ 16 tuổi, Trần tố hinh lớn tiếng ồn ào.
Đồng trang lứa với tôi, có mười mấy người con trai, nhưng chỉ có ba cô gái. Các cô gái trong nhà, đều là vàng và vô cùng quý giá. Nó được những người lớn nuông chiều đến hư hỏng rồi.
Thái gia gia không đi tới phía trước, quy củ ở đây nó đều không nói mà còn lớn tiếng hỏi tôi.
“Eh? Chị họ, chị có bị muỗi đốt không? Tại sao ở đây lại đỏ thế này?” Cô ấy hỏi, chỉ vào ngực tôi.
Một người anh em họ khác, Mộ Vân Lượng, cùng năm với tôi, hắn khẽ cười một tiếng nói: “tố hinh, trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói bậy. Muỗi ăn máu, chứ không ăn sữa. Em hỏi một câu thẹn thùng như vậy, tiểu kiều phải trả lời thế nào đây.”
Không ít người nghe hắn nói xong, đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý nhìn tôi cười.
Tôi ngồi im lặng, không muốn nói chuyện với những người này.
Minh hôn là vấn đề lớn của hai người âm dương. Trong mắt họ, tôi kết minh hôn lại còn sống, chính là quái vật, tôi hẳn là chết đi thì mới là bình thường.
Anh tôi duỗi tay, đặt ở lưng ghế, một bộ dạng lưu manh nói: ” Mộ Vân Lượng, ta cho rằng ngươi chỉ ăn sữa đến 6 tuổi. Hoá ra là chưa được cai, ăn nhiều quá không tốt. Ngươi xem trong đầu đều là nước, há mồm chính là một màu sữa trắng đục.
Cai sữa là một “vết nhơ” đối với hắn. Anh tôi không chút khách khí mà dẫm lên hắn, làm hắn đen mặt.
Anh tôi tính tình có chút hỗn tạp, không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa anh lại là trưởng tử trưởng tôn, địa vị trái ngược với chúng tôi, cho nên anh đối với người khác không chút xót thương.
Mộ vân lượng nén giận, cặp mắt hắn đập thẳng vào tôi, không chút nào che dấu, hắn đối với tôi còn là chán gét.
Ngay sau bữa cơm tối, thái gia gia vào thẳng vấn đề nói:” đến ngày 9 tháng 9, ở đạo quán thanh ngọc sẽ cử hành tôn thần hiến tế, năm nay cần gia chủ đi, nhưng ta tuổi cao sức yếu, không đi được xa nhà, vẫn nên thương lượng một chút, tìm ra, gia chủ tới tham gia.
Tôi không nghĩ vấn đề này có liên quan tới tôi.
Nghe nhị gia gia, tam gia gia đề cử ông nội tôi, tôi cảm thấy buồn cười: một đám lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, đều mau thành tinh, còn ở đó nói mà khẩu phật tâm xà với nhau
Nghe cuộc thảo luận của họ trong một thời gian dài, không có kết quả. Tôi ngáp trong trạng thái buồn ngủ. Thái gia gia ngay lập tức nói, “Tiểu Kiều, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi không nói gì. Xách chiếc ba lô tới sân trước, sân trước ở đây thật cổ xưa, phòng tắm rửa, phân chia nam nữ.
Dì Trương đã chuẩn bị một hồ nước lớn. Tôi mới vừa đi vào, liền nghe được phía sau có người đến.
Tôi không muốn trở về quê. Mặc dù đó là nơi tôi lớn lên, tôi cảm thấy rất khó chịu, khi nghĩ rằng mình bị cô lập và bị nuôi để làm vật hiến tế.
Tôi không quá ấn tượng với cái chết của mẹ tôi. Tôi chỉ nhớ rằng khi tôi còn là một đứa trẻ, một người rất dịu dàng dỗ tôi ngủ và kể cho tôi nghe một câu chuyện. Khi tôi lớn hơn, tôi bắt đầu ngủ một mình.
Lúc đó, tôi sống trong một khoảng sân nhỏ.
Tôi từng nghĩ đó là thái gia gia thiên vị tôi, còn đặc biệt cho tôi một người bảo mẫu, hiện tại nhớ tới, chỉ là muốn mang tôi đi cách ly, ngăn tôi học đạo pháp và thuật pháp, rồi nuôi dưỡng tôi thành một tế phẩm.
Làm thế nào để tôi thích quê?
Ngay cả khi tôi không thích Mộ Gia, nhưng tôi vẫn mang họ của Mộ Gia.
Bố tôi hiện đang nằm trong phòng VIP của bệnh viện. Gia gia đã cử người thay phiên nhau chăm sóc. Tôi rất biết ơn ông.
Ngoài ra, tôi và anh tôi đều là tân binh, muốn hòa nhập vào vòng tròn này, chúng tôi cần sự hỗ trợ của gia đình. Nên không thể không quay về.
Chờ mình hạ sốt chút, tôi bắt đầu thu dọn hành lý và xin nghỉ học.
Đêm trước khi xuất phát, anh tôi mang tôi đến phòng khám của bà lão để kiểm tra tình trạng thể chất. Bụng tôi thoạt hình thì không có biến đổi gì, chỉ là đôi khi tôi cảm nhận được một đoàn nhiệt khí ở bụng.
“Nha đầu, Linh thai không thể tính theo thời gian mang thai bình thường.” Bà lão đưa cho tôi một tách trà, làm dịu đi ngọn nửa trong bụng tôi.
” Lấy bảy làm cơ số, 49 ngày là một tháng, bảy tháng sau……tương đương với 11 tháng bình thường.” Bà lão nói, tay vuốt vuốt con mèo đen.
“Đó là tháng 7 năm sau?” Tôi mỉm cười. “Nó thực sự đủ dài …”
Bà lão gật đầu và nói: “Trong ba tháng đầu, cơ thể ngươi không thể thấy bất kỳ thay đổi nào, điều quan trọng nhất đối với linh thai là tập hợp của các tinh khí. Tháng thứ tư, sẽ trở thành một thai nhi, thân thể của ngươi cũng sẽ thay đổi một chút. Trong tháng cuối cùng, linh thai sẽ nhanh chóng hấp thụ các chất dinh dưỡng và lớn lên, sức mạnh và các tích lũy sẽ được sinh ra. Vào thời điểm đó, bụng ngươi sẽ phát triển nhanh chóng. “
Tôi gật đầu, thân thể tôi như thế nào cũng được, không sao cả.
Bà lão bắt mạch tôi và dặn dò: “Bây giờ là chưa đầy hai tháng, ngươi cần phải cẩn thận hơn.”
“Ừm …”
” Phía dưới còn chảy máu không”? Có máu không?”
Tôi lắc đầu và nói với một nụ cười: “Hai loại thuốc của bà để bảo tồn thai nhi và thận rất đắt tiền, đương nhiên hiệu quả là tốt.”
Bà lão cũng mỉm cười: ” thật ra, chính ngươi muốn giữ lại linh thai này, nên hài tử mới có thể tiếp tục yên ổn ở chỗ này ngủ say”
Lời nói bà lão ôn nhu, khiến trái tim tôi dịu lại.
》
Ngồi trong xe, càng gần quê, tâm trạng tôi càng tệ.
Ngôi làng nơi tôi đã ở là một mảnh đất có danh tiếng — bởi vì có tiền.
Trong làng, khu vực có phong thủy tốt nhất đều thuộc về Mộ Gia chúng tôi, gồm 20 hoặc 30 toà nhà lớn nhỏ
Gạch xanh, tường trắng, sân trước, sân sau, mỗi một góc đều chú ý về bố cục phong thủy.
Thư ký của trưởng làng cũng là một thành viên trong gia đình chúng tôi, có thể nói là, mảnh đất này, đều nằm trong phạm vi khống chế của thái gia gia.
Sau núi, một toà nhà lớn trông đơn giản và cổ kính, chính là nơi ở của thái gia gia.
Không khí nơi này, căn bản không giống nơi tụ tập của các thành viên,” phong kiến mê tín” mà trông giống như một thiên đường bất tận.
Bố tôi đi khỏi làng sinh sống từ sớm, nên không có nhà riêng ở đây. Mỗi lần tôi trở về, chúng tôi đều đến sống ở nhà thái gia gia.Dù sao, khi còn nhỏ, tôi cũng sống ở đây.
Thái gia gia là người khó tính, là trụ cột trong gia đình, tất cả những việc lớn sẽ do ông quyết định.
Lần này tôi về, mọi người đều nhìn tôi bằng con mắt khác. Bởi vì thái gia gia lặng lẽ quỳ xuống trước tôi. Có người nói, tôi hiện tại thân phận không bình thường, hoà hoãn với tôi chỉ có lợi mà không có hại.
Em họ tôi rất bất mãn với việc phải quỳ xuống trước tôi, nói rằng, tôi trên giường công phu lợi hại, làm quỷ mê mẩn đến đầu óc choáng váng. Nó nói lời này, nên bị thái gia gia sử phạt, nhưng những gì nó nói, giống như bát nước đổ đi, làm những người cùng trang lứa, nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
” Chị họ trở lên xinh đẹp nha. Ngực của chị có phải là giả không? Có phải người thành phố đều nâng lực bằng silicon không”?. Em họ 16 tuổi, Trần tố hinh lớn tiếng ồn ào.
Đồng trang lứa với tôi, có mười mấy người con trai, nhưng chỉ có ba cô gái. Các cô gái trong nhà, đều là vàng và vô cùng quý giá. Nó được những người lớn nuông chiều đến hư hỏng rồi.
Thái gia gia không đi tới phía trước, quy củ ở đây nó đều không nói mà còn lớn tiếng hỏi tôi.
“Eh? Chị họ, chị có bị muỗi đốt không? Tại sao ở đây lại đỏ thế này?” Cô ấy hỏi, chỉ vào ngực tôi.
Một người anh em họ khác, Mộ Vân Lượng, cùng năm với tôi, hắn khẽ cười một tiếng nói: “tố hinh, trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói bậy. Muỗi ăn máu, chứ không ăn sữa. Em hỏi một câu thẹn thùng như vậy, tiểu kiều phải trả lời thế nào đây.”
Không ít người nghe hắn nói xong, đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý nhìn tôi cười.
Tôi ngồi im lặng, không muốn nói chuyện với những người này.
Minh hôn là vấn đề lớn của hai người âm dương. Trong mắt họ, tôi kết minh hôn lại còn sống, chính là quái vật, tôi hẳn là chết đi thì mới là bình thường.
Anh tôi duỗi tay, đặt ở lưng ghế, một bộ dạng lưu manh nói: ” Mộ Vân Lượng, ta cho rằng ngươi chỉ ăn sữa đến 6 tuổi. Hoá ra là chưa được cai, ăn nhiều quá không tốt. Ngươi xem trong đầu đều là nước, há mồm chính là một màu sữa trắng đục.
Cai sữa là một “vết nhơ” đối với hắn. Anh tôi không chút khách khí mà dẫm lên hắn, làm hắn đen mặt.
Anh tôi tính tình có chút hỗn tạp, không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa anh lại là trưởng tử trưởng tôn, địa vị trái ngược với chúng tôi, cho nên anh đối với người khác không chút xót thương.
Mộ vân lượng nén giận, cặp mắt hắn đập thẳng vào tôi, không chút nào che dấu, hắn đối với tôi còn là chán gét.
Ngay sau bữa cơm tối, thái gia gia vào thẳng vấn đề nói:” đến ngày 9 tháng 9, ở đạo quán thanh ngọc sẽ cử hành tôn thần hiến tế, năm nay cần gia chủ đi, nhưng ta tuổi cao sức yếu, không đi được xa nhà, vẫn nên thương lượng một chút, tìm ra, gia chủ tới tham gia.
Tôi không nghĩ vấn đề này có liên quan tới tôi.
Nghe nhị gia gia, tam gia gia đề cử ông nội tôi, tôi cảm thấy buồn cười: một đám lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, đều mau thành tinh, còn ở đó nói mà khẩu phật tâm xà với nhau
Nghe cuộc thảo luận của họ trong một thời gian dài, không có kết quả. Tôi ngáp trong trạng thái buồn ngủ. Thái gia gia ngay lập tức nói, “Tiểu Kiều, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi không nói gì. Xách chiếc ba lô tới sân trước, sân trước ở đây thật cổ xưa, phòng tắm rửa, phân chia nam nữ.
Dì Trương đã chuẩn bị một hồ nước lớn. Tôi mới vừa đi vào, liền nghe được phía sau có người đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.