Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 20: Tà sư (1)

Cổ Nữ

05/07/2020

Tôi đã vướng vào ý niệm này trong cả một ngày, cho đến khi đêm đến, tôi rửa chén xong và bảo anh tôi, đi muốn đi ra ngoài.

Anh trai tôi đang xem phim. Khi nghe tin tôi đi ra ngoài, đã ngước lên và nói: “tiểu tổ tông, em ra ngoài liền đâm vào quỷ, tốt hơn hết em nên ở nhà. Em muốn mua gì cứ nói, anh sẽ đi mua nó cho em.”

“Em sẽ đến hiệu thuốc đầu phố.” Tôi thành thật giải thích.

Anh tôi có một ý tưởng hay và ngay lập tức trả lời, hỏi: “Mua bao cao su?”

… Tôi nhặt một chiếc la bàn và chuẩn bị đập vỡ nó.

“Hahaha, là anh đoán, nhưng là đoán lại trúng, hahaha?”

“Không phải!”

“Em mua gì? Em không phải đã kết linh thai với hắn sao, còn mua bao cao su làm gì? Còn nữa, quỷ không dùng được bao cao su.muốn thứ gì phải đến âm sơn quỷ thị một cửa hàng đặc sản ở thị trấn ma Sơn.”

Tôi mở to mắt: “Cửa hàng đặc sản nào? Có thứ gì trong đó?”

“Vô nghĩa, em có nghĩ rằng chúng ta nên làm điều gì đó cho gia đình mình không, vì mọi người sẽ xuống địa phụ quá nhiều và anh sẽ mua cho em một số đồ dự phòng vào lần tới.”

Anh tôi nói nhẹ, nhưng với tôi không hề nhẹ

Hóa ra có rất nhiều điều khó tin trong cái vòng tròn này. Có những cửa hàng đặc biệt dành cho hồn ma và người sống, và điều đặc biệt là. Tất cả đều có trong một cửa hàng.

Tôi đến hiệu thuốc và thì thầm với nhân viên bán hàng để mua giấy thử. Nhân viên bán hàng ngay lập tức đưa cho tôi một cái hộp và, nói: Bây giờ ai vẫn dùng giấy thử, chỉ cần dùng bút thử thai, tiện lợi, nhanh chóng, an toàn và vệ sinh.

Giọng cô ấy lớn đến nỗi tôi nhanh chóng quét mã để trả tiền.

Tôi nhanh chóng vào nhà tắm và sử dụng theo tờ hướng dẫn. Mang về phòng và chờ kết quả.

Anh tôi hét lên bên dưới: “Tiểu Kiều! Xuống đây và nghe điện thoại! Thái gia gia tìm em đấy!”

Thái gia gia? Tôi có điểm không thích ông ấy một chút. Mặc dù ông ấy rất tốt và thống trị gia tộc rất uy tín, nhưng gia tộc bọn tôi sở dĩ cả ngày phải chống mới ma quỷ đều là do ông ta.

Hầm biệt thự cũ thực sự là ngôi mộ rỗng mà ông ta đã đào.

Cho đến ngày hôm nay, hàng trăm người trong gia đình đang làm các ngành liên quan, từng người một, họ đang trả giá cho sự sống và cái chết

Gia gia hỏi qua điện thoại tình hình hiện tại của tôi, bao gồm thân thể cảm thấy thế nào và liệu tôi có cảm thấy điều gì bất thường không?



Tôi nào không biết xấu hổ về điều đó. Nên đành nói không có vấn đề gì.

Gia gia đột nhiên nhắc nhở tôi: “Ta nghe Thành Túc nói trong hai ngày qua có một số án mang sảy ra do một nhóm tà đạo. Nó chịu trách nhiệm về việc khám nghiệm tử thi. Công an nói rằng đó là một cái chết bất ngờ, nhưng nó nói có liên quan đến tà thuật.hai con còn trẻ, chú ý nhận và vận chuyển, đừng chạm vào những tà vật đó. “

Thái gia gia vừa nói tới tà thuật, tôi nhớ ngay đến Hầu Thiếu Văn đã thỉnh bức tượng đồng đó. Còn không phải là một pháp sư nói rằng ông muốn sử dụng nó sao? Giang Khởi Vân cũng đã nói ra hai từ lúc đó: tà đạo

Tôi liền nói với thái gia gia điều này, thái gia gia vừa nghe xong ngữ khí liền nghiêm túc: ” ” Nếu pháp sư kia biết bức tượng đồng là từ các ngươi thỉnh, hẳn là sẽ đến tìm các ngươi, hãy nhớ ngàn vạn lần đừng giúp hắn tìm hàng, cũng đừng bán bất cứ thứ gì cho hắn.! Mật tông khác với chúng ta! Đó là một tà thuật, ngàn vạn lần không được nhiễm bẩn.

“Vâng.” Tôi gật đầu và nhìn anh trai mình, anh tôi méo miệng nhưng vẫn lên tiếng.

Khi tôi cúp điện thoại, tôi nói với anh trai: “Anh ơi, em biết anh muốn tiết kiệm tiền cho bố, nhưng đừng buôn thứ gì xấu xa … em sợ lắm”.

Anh tôi tính cách bướng bỉnh, anh ấy không sợ trời, không sợ đất, nhưng khi nghe tôi nói điều này, anh ấy gật đầu nghiêm túc: “được rồi, nếu em sợ anh sẽ không làm nữa, chỉ chuyển đồ cổ là được.”

Trở lại phòng ngủ, vừa mở cửa ra, tôi thấy Giang khởi vân đang đứng ở bàn học của tôi, cầm cây bút thử thai trên tay.

“Này! Sao anh lại cầm vào đồ của tôi!” Tôi đỏ mặt và bước lên để lấy cây bút và liếc nhìn nó.

Màu đỏ tươi, hai vạch.

Giải độc đắc là chính xác.

“Đây là cái gì?” Giang Khởi Vân nghiêm túc hỏi.

“Kiểm tra … thử thai …” Tôi vội vã bỏ nó vào thùng rác, lúc này mới chỉ nửa tháng, cuộc sống của tôi bị đảo lộn.

Tôi nên làm gì đây …

Tôi gãi đầu bực bội, mặc dù lúc đó tôi bị Giang khởi vân ép buộc, nhưng tôi đã đồng ý với vấn đề này.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại, nó không dễ dàng, rất nhiều kế hoạch phải được thực hiện trước.

Giang Khởi vân nhìn tôi cầm điện thoại ấn ấn, hỏi: “vì cái gì mà còn muốn kiểm tra? Nhẫn xuất hiện li long, đó là bằng chứng rõ ràng nhất.”

“Anh chỉ lo gieo hạt giống, tất nhiên anh không phải lo lắng về bất cứ điều gì!” Tôi hét to: “Tôi muốn tính thời gian nghỉ và thời gian bảo lưu kết quả! Không thể đến trường với cái bụng to và bị người khác chế giễu!

Chiếc giường, bên cạnh anh ta chìm xuống nhẹ nhàng, và bàn tay to lớn của anh ta véo vào mặt tôi: “Thế nào? Với con ta, em có cảm thấy xấu hổ không?”

Tôi mỉm cười: “Sẽ như thế nào? Đây là đế quân đại nhân ân sủng.tôi hẳn là biết ơn bội nghĩa. nhưng nhân gian có những quy tắc của nhân gian. Nếu mọi người nhìn thấy tôi chỉ có thể chịu đựng.”

Giang khởi vân nheo mắt lại. Anh ta đang tức giận, và tôi có một chút miễn dịch.





Đi học vào ngày hôm sau, Tống Vi ôm tôi và thì thầm rằng em trai cô ấy đã tỉnh lại. Bây giờ gia đình họ đang thuê một ngôi nhà bên ngoài và họ sẽ phá nát ngôi nhà, hoặc xây lại hoặc bán đi.

Tôi cười: “May mắn thay cậu là một người thông minh chịu nghe lời.”

“Điều đó là cần thiết! Soái ca và những người bạn tốt nói thì phải lắng nghe! Ah, Tiểu Kiều, cậu dường như đã trưởng thành, quả nhiên có tình yêu liền dễ chịu! Hahaha!”

Tôi vỗ nhẹ vào sau gáy cô ấy, cô ấy lè lưỡi lại nói muốn đi mua sắm, vẫn đi mua sắm?! Lần trước tôi đã sợ con quỷ bé nhỏ đó, tôi đã không đi.

Khi tôi về nhà, một chiếc xe thể thao với một cái túi đã đậu trước cửa hàng nhà tôi, anh chàng Hầu Thiếu Văn lại đến!

Tôi vội vã vào cửa hàng, anh tôi đang nói chuyện với: “Hầu Thiếu Văn, tôi thực sự không có những thứ bạn nói, và tôi còn trẻ, không thể giúp gì được rồi.”

Hầu Thiếu Văn không thể che giấu sự thất vọng của mình. Sau vài lời lịch sự, anh rời đi.

“Pháp sư mà hắn mời chắc chắn vấn đề, cư nhiên đi kêu hắn tới chỗ chúng ta tìm chính phẩm. Lần này hắn muốn có một tòa tháp bằng đồng hình bát giác. Cái này gia đình ta thực sự không có.” Anh tôi lắc đầu.

Cứ tưởng tiễn khách là sẽ không có chuyện gì sảy ra. Tuy nhiên đêm đó nhà tôi có trộm

Tôi ngủ ngon lành và đột nhiên cảm thấy eo căng thẳng, cả người nằm nghiêng, lưng tôi đập vào ngực lạnh lẽo.

Tôi sững sờ, Giang Khởi Vân ngủ sau lưng tôi?

Anh véo mạnh cằm tôi: “Dậy đi!”

“Cái gì, cái gì …” Tôi choáng váng.

“Có tiếng ồn ở tầng dưới!” Anh ta xoay người đứng bên cửa sổ và nhìn xuống.

Tôi rút điện thoại di động ra và muốn gọi cho anh tôi bảo cẩn thận. Ngay khi tôi nhấc điện thoại lên, tôi nghe thấy một tiếng động ở tầng dưới.

Giang khởi vân kéo cửa đi xem.. Tôi nhắc nhở anh ta: “Đừng hù kẻ trộm sợ chết. Nếu truyền ra ngoài trong nhà tôi có quỷ. Thì chuyện kinh doanh sẽ bị khó khăn trong tương lai.”

Giọng anh tôi ở dưới lầu hét lên: trộm vào nhà ta! Lão Tử làm gián đoạn rồi! Hả? em rể, em nói đúng, giúp ta xử chúng chứ!

Tôi nhịn không được ôm trán, lá gan của anh tôi quá lớn, cư nhiên kêu Giang khởi vân là em rể!

Ai biết Giang khởi vân thực sự trả lời, một cách lạnh lùng: ok.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Là Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook